Lý Hiệu đột nhiên bừng tỉnh, đầu óc mê man hỗn loạn.
“Mời bệ hạ thay áo giáp.” Ti giám ôm cổ họng, xướng lên.
Hứa Lăng Vân lui ra ngoài tẩm điện, sáu tên thái giám tiến lên hầu hạ Lý Hiệu, gã không mặc áo bào đen, lại cởi quần áo trong, toàn thân loã thể đứng trước gương.
Đội thái giám cùng nâng lên một tấm áo lụa mỏng, thắt dây sau vai hoàng đế, dải lụa rũ xuống buộc quanh thắt lưng, cơ bắp đàn ông lấp ló ẩn hiện sau làn lụa mỏng, đôi chân thon dài của Lý Hiệu vững chãi đẹp đẽ như một con ngựa hoang hung hãn tràn trề sinh lực.
“Ưng nô đâu rồi?” Lý Hiệu trầm giọng.
Hứa Lăng Vân vội vàng chạy tới, hiển nhiên hắn vừa trở về tích viện thay bộ giáp da, lúc này vừa cài cổ áo, vừa quỳ gối ngoài điện.
Lý Hiệu phân phó: “Gọi bộ hạ ưng đội của ngươi tới đi.”
Hứa Lăng Vân đặt chiếc còi đeo dưới cổ áo lên môi rồi thổi, thanh âm lảnh lót bay qua không gian.
Lý Hiệu mặc quần trong vừa vặn, khoác võ phục bên ngoài, hai mắt cá chân được cố định bằng dây thừng. Gã đi tất, xỏ giày. Hai thị vệ dâng áo giáp kim lân lên, một bộ giáp vảy cá quấn quanh hông rủ xuống rào rào, sau khi mặc giáp xong lại có người đặc biệt đến giúp Lý Hiệu đeo kiếm Thiên Tử bên hông.
“Thế nào?” Lý Hiệu nhìn ngắm thật kỹ bản thân trong gương, gã trông thấy Hứa Lăng Vân ngoài điện.
Hứa Lăng Vân cúi người hành lễ, đáp: “Hoàng thượng uy vũ.”
Lý Hiệu sống trong thâm cung nhưng chưa từng bỏ bê luyện tập võ nghệ, tháng nào cũng luyện cưỡi ngựa bắn cung, khiến cho vai gã vô cùng rộng lớn, cánh tay khoẻ khoắn, qua bao đời tiên đế, giáp võ luôn phải lót thêm một lớp áo da bên trong, mà tới Lý Hiệu thì lại chỉ cần mặc trực tiếp lên người, bên trong không lót thêm gì khác.
Áo giáp hoàng đế được làm bằng vàng đen, giáp che ngực chỉ có một tấm hình tròn màu vàng sáng, diện tích chưa đến cỡ bàn tay, che chắn duy nhất vị trí trái tim bên ngực trái. Phần còn lại đều lộ ra trong tầm mắt người khác.
Chín con rồng vàng nối tiếp đầu đuôi tạo thành nút thắt dán lên cơ ngực tráng kiện của đế quân, thân trên lộ ra cơ bắp màu đồng cổ cường tráng. Phía dưới nút giao chín con rồng vàng là cơ bụng rắn chắc cùng thắt lưng thon dài mạnh mẽ của Lý Hiệu.
Đeo hai miếng lót vai lên, Lý Hiệu điều chỉnh lại bao cổ tay, một tay đặt tại chuôi kiếm Thiên Tử, ngắm nhìn thật kỹ chính mình trong gương. Dáng vẻ như rồng bay hổ bước, uy phong lẫm liệt.
Thái giám sau lưng vén mái tóc dài của Lý Hiệu, đặt long trụ ngay ngắn lên rồi cài trâm gỗ vàng cố định lại.
Ti giám hắng giọng một cái: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Đường tướng quân dẫn một nghìn bốn trăm lính Ngự Lâm bảo vệ trung quân, cùng với thị lang Đình Hải Sinh đang đợi trước điện chờ chỉ…”
Lý Hiệu hít sâu một hơi, đầu vẫn còn hơi choáng váng: “Giờ nào rồi?”
“Đã đến giờ tỵ.” Hứa Lăng Vân trả lời từ bên ngoài tẩm điện.
Lý Hiệu nói: “Ưng đội của ngươi đâu?”
Hứa Lăng Vân đáp: “Lúc bệ hạ xuất hành chắc chắn họ sẽ có mặt tại ngự hoa viên.”
Lý Hiệu nhìn ra ngoài một chút, mười lăm thị vệ ưng đội đang quỳ trước điện, người đã tới đủ, rất tốt.
Thái giám dọn đồ ăn sáng lên, Lý Hiệu chẳng có lòng dạ nào cho việc ăn uống, tùy tiện dùng một chút rồi đi lại mấy vòng trong điện, rõ ràng là rất sốt rột, mặt trời mùa thu lên cao soi sáng gương mặt Hứa Lăng Vân ngoài điện, không một ai dám lên tiếng.
Lý Hiệu đi qua đi lại mấy lượt, phân phó: “Truyền lệnh cho Đình thị lang, không cần chờ lâu, lập tức nhập đội khởi hành.”
Ti giám biến sắc, nói: “Bệ hạ…”
Lý Hiệu nói: “Quân cánh trái đổi thành ưng đội, cô quyết định rồi.”
Ti giám nói: “Đình Hải Sinh…”
Lý Hiệu nhìn về phía ti giám, ti giám vội vàng im lặng, quay người đi truyền lệnh.
Hứa Lăng Vân nói: “Việc này… không hợp quy củ, bệ hạ, thể theo nghi thức đại hôn các đời đế quân trước đây, ưng đội chỉ được đi bên cánh phải…”
Lý Hiệu không vui, nói: “Không biết điều!”
Hứa Lăng Vân cười lên, cúi người thấp xuống, đáp: “Thần lo sợ.”
Lý Hiệu không nói năng gì, nhưng trong lòng cứ cảm thấy sốt ruột khó tả, thỉnh thoảng lại để ý đồng hồ nước, một lúc sau đó cuối cùng cũng tới giờ tỵ ba khắc, Lý Hiệu bước một bước ra khỏi tẩm điện.
Trời thu dài rộng mênh mông, nắng sớm chan hoà rực rỡ, Hứa Lăng Vân cất cao giọng: “Các huynh đệ – hôm nay là ngày đại hôn của bệ hạ!”
Cả đội mười lăm ưng vệ đồng thanh: “Nguyện theo thánh thượng làm cánh tay đắc lực!”
Lý Hiệu chợt cảm thấy thư thái không tả nổi, bầu trời xanh trong vô tận, mười lăm chú ưng biển đầu trắng phá không bay đến, cùng cất tiếng ngân vươn xa trăm dặm. Một tiếng huýt dài vang lên, một con Hải Đông Thanh
(*), vua của vạn loài ưng, giang rộng đôi cánh dài ba thước chao liệng một vòng quanh đỉnh điện, đàn ưng ngẩng đầu lên, Hải Đông Thanh hạ xuống, kiêu ngạo đậu trên tấm đệm vai của Hứa Lăng Vân.
“Bệ hạ khởi giá –” Ti giám xướng lên.
Lý Hiệu sải bước đi ra, giày chiến đạp trên hành lang, Hứa Lăng Vân tiếp nhận thiệp vàng trên tay ti giám, ưng đội chia thành hai hàng, theo Lý Hiệu rời khỏi tẩm điện, tiến về phía đoàn rước.
Trong triều nổi trống to vang dội, bách quan xếp hàng bên ngoài Ngọ Môn, thân mặc triều phục.
Lý Hiệu cưỡi một con ngựa cao lớn, tên gọi Sa Cương Hãn Huyết Hồng
(**), Hứa Lăng Vân thì cưỡi ngựa của thị lang – Hoàng Phiêu Đạp Tuyết Kim Câu
(***), thị vệ ưng đội cưỡi ngựa đen, phi nhanh như tên bắn tới ngoài Ngọ Môn thì dừng lại.
Tiếng oang oang vang lên không dứt, triều thần châu đầu ghé tai bàn tán.
Lý Hiệu nói: “Ngươi có biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì không?”
Hứa Lăng Vân đi chậm phía sau một chút, không dám đi ngang hàng với Lý Hiệu, ánh mắt hắn đảo qua đám quần thần, ẩn ý cười, đáp: “Thần ngu muội, thần không biết.”
Lý Hiệu nói: “Bọn họ đang đoán, vì sao Đình thị lang ngay cả mặt cô cũng chưa được nhìn mà đã bị thất sủng.”
Quân thần hai người đồng loạt nở nụ cười, Lý Hiệu nói: “Rồi từ việc của Đình Hải Sinh lại tiếp tục suy diễn nhà họ Đình đang gặp bất lợi. Nhưng mà cũng không phải cô có ý gì với nhà họ Đình hết, chẳng qua chỉ tùy tiện sai ưng nô thế chỗ mà đã có thể thấy rõ lòng người, quả thực xưa nay không bao giờ nhìn chuẩn.”
Hứa Lăng Vân mỉm cười, nói: “Thần vẫn nên đổi ngựa với Đình Hải Sinh thôi.”
Lý Hiệu im lặng phê chuẩn ý kiến của Hứa Lăng Vân, Hứa Lăng Vân ghìm cương quay đầu ngựa, tiến đến thương lượng với quân Ngự Lâm, Thống lĩnh quân Ngự Lâm Đường Tư trò chuyện vài câu cùng Hứa Lăng Vân rồi đổi ngựa. Một thiếu niên mặc quan phục văn thần giục ngựa chạy đến trước mặt Lý Hiệu, sau đó trở mình khỏi ngựa quỳ xuống.
“Đình Hải Sinh, Giám Sát Ti bộ Hộ khấu kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế.”
Lý Hiệu nói: “Đứng lên đi.”
Đình Hải Sinh thấp thỏm lo sợ đứng dậy, vẫn không dám ngẩng đầu, Lý Hiệu ra lệnh: “Lên ngựa, theo cô đi đón hoàng hậu.”
Ưng đội lui về phía bên phải, Hứa Lăng Vân đổi sang ngựa trắng, thả hải đông thanh bay đi, bầy ưng lượn qua bên ngoài Ngọ môn, quân Ngự Lâm hô vạn tuế, chầm chậm theo Hoàng đế tiến về phía trước.
Phía trước trống lớn vang rền, bách quan quỳ xuống, nắng mai phủ khắp Ngọ Môn, cột trụ bạch ngọc lấp lánh, mỗi lần quân Ngự Lâm qua một cổng lại hô vang như núi ngân biển gầm.
Đình Hải Sinh từ khi sinh ra đến nay mới lần đầu chứng kiến cảnh tượng đội quân hô lớn như vậy, run rẩy mở thiệp vàng Hứa Lăng Vân giao cho, thấp giọng nói: “Bệ hạ… Bệ hạ chờ bên ngoài Ngọ Môn một chút, vi thần ra trước xem xét.”
Lý Hiệu không đưa ra ý kiến gì.
Đình Hải Sinh thử ngẩng đầu thăm dò Lý Hiệu, vết bớt đỏ ửng bên trên má trái Lý Hiệu lại hướng đúng về phía Đình Hải Sinh, lòng y hỗn loạn, không biết làm thế nào, trong đầu chỉ bận tính toán sau này không thể phạm một sai lầm nào, ánh mắt chưa kịp dời đi, không ngờ lại đúng lúc Lý Hiệu nghiêng người muốn dặn điều gì, lúc quay đầu chợt phát hiện Đình Hải Sinh đang nhìn chằm chằm vào má trái mình cực kỳ vô lễ, gã bỗng nổi trận lôi đình, lạnh lùng nói:
“Láo xược, người đâu, lôi kẻ này đi, đem ra ngoài Ngọ Môn…”
Đình Hải Sinh nghe xong nhất thời hồn phi phách tán, vội vã trèo xuống ngựa cầu xin tha tội.
“Bệ hạ!” Hứa Lăng Vân phóng ngựa chạy đến: “Hôm nay đại hỉ… Kính mong bệ hạ nghĩ lại.”
Lý Hiệu nghẹn một hơi, đêm qua gã ngủ cực ít, tâm tình khó tránh có chút nóng nảy, sau khi nghe lời cầu tình của Hứa Lăng Vân, gã hiểu không nên trách phạt thần tử vào lúc này, thuận miệng nói: “Thôi.”
Ba thiếu niên đi theo đều thở phào nhẹ nhõm, Đường Tư dùng ánh mắt ra hiệu cho Đình Hải Sinh, Đình Hải Sinh thức thời khấu đầu cảm tạ long ân, rồi leo lên ngựa rời đi.
Lý Hiệu nói: “Còn chưa tới sao?”
Hứa Lăng Vân tiếp lời, cười nói: “Là chúng ta tới sớm.”
Đường Tư nói: “Hiếm khi được thấy bệ hạ mặc giáp một lần, có lẽ là rất nhiều năm rồi chưa được thấy.”
Lý Hiệu gật đầu lấy lệ, Đường Tư xuất thân võ tướng thế gia, chính là hậu duệ của Đường Hồng – đại tướng quân Đại Ngu hai trăm năm trước, địa vị cao quý như vậy mấy thần tử bình thường như Hứa Lăng Vân, Đình Hải Sinh không thể so sánh được.
Đường Tư lại chuyển đề tài, trêu ghẹo: “Hải Đông Thanh của Hứa đại nhân có vẻ tròn lên không ít nhỉ?”
Hứa Lăng Vân tự giễu: “Ăn thì nhiều, vận động thì ít, tự nhiên sẽ tròn lên thôi. Nuôi bốn năm ròng, đến lúc dẫn dắt nó bay cao được rồi, sao có thể không tròn chứ?”
Lý Hiệu nói: “Các ngươi quen nhau sao?”
Hứa Lăng Vân cười, nói: “Bốn năm trước, lúc săn bắn ở Phong Sơn, Đường Tướng quân đi theo xa giá, lúc đó thần cùng với Đường đại nhân đã săn được một con sói tuyết, bệ hạ quên rồi sao?”
Lý Hiệu nhớ lại chuyện cũ mấy năm trước, trong cuộc đi săn mùa thu cuối cùng tại Phong Sơn, Lý Hiệu đi săn nhưng lại nhiễm phong hàn, cứ lúc ngủ lúc tỉnh, thì ra khi đó Hứa Lăng Vân đã đảm nhiệm chức vụ ưng nô rồi, năm đó gã lại không để ý, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy.
Mùa thu năm ấy, sau khi về triều, triều thần lấy lý do xa xỉ lãng phí, hao phí tinh lực thiên tử, dâng tấu xin huỷ bỏ cuộc đi săn mùa thu hàng năm, cũng cắt giảm nhân lực ưng đội còn có mười lăm người, Hứa Lăng Vân bị phân đến một chỗ nhỏ bé trong tích viện, cả ngày chẳng có việc gì.
Tuy trong tên ưng nô mang chữ “nô”, nhưng lại là tư quân của bao đời Ngu Đế từ khi Thành Tổ Lý Khánh Thành lập ra, cho dù giang sơn đổi dời, đế quân đào vong, ưng đội cũng tuyệt đối không sinh lòng phản bội, so với quân Ngự Lâm lại càng là thân vệ trung thành. Về phẩm cấp, ưng nô được phong hàng tứ phẩm, mặc dù không có thủ hạ nhưng lại đứng ngang hàng với quân Ngự Lâm. Đường Tư nắm binh quyền Cấm Vệ tướng quân cao quý nhưng cũng không dám vô lễ với Hứa Lăng Vân.
Vậy là đội trưởng thị vệ suýt nữa đã bị mình lăng trì, Lý Hiệu nghĩ đến việc này, không khỏi hơi cảm thấy áy náy day dứt, gã quyết định sau này phải thân cận hơn với Hứa Lăng Vân.
Lý Hiệu hỏi: “Nhà ngươi họ Hứa à? Ngươi gia nhập ưng đội từ bao giờ?”
Hứa Lăng Vân cung kính đáp: “Hồi bệ hạ, phụ thân thần tên là Hứa Diễm, vi thần được tuyển vào ưng đội năm mười ba tuổi.”
Hứa Diễm… Lý Hiệu nhớ lại vài đoạn ký ức rời rạc, hai mươi năm trước, nhà họ Hứa ở Giang Châu bị tịch biên toàn hộ chỉ sau một đêm, đây là chuyện xảy ra vào thời tiên đế còn tại vị, không liên quan gì đến gã.
Thế nhưng Hứa Lăng Vân có thể gia nhập ưng đội, có thể đoán được vụ án này đã được lật lại bản án. Lý Hiệu đang mải suy nghĩ, chợt nghe Hải Đông Thanh ngân dài reo vang, giương cánh bay về phía cửa cung.
Đội thị vệ cùng quay đầu ngựa, Đình Hải Sinh vui vẻ nói: “Đến rồi!” Nói xong giục ngựa tiến lên, chỉ thấy đội xe Lâm gia theo phong cách cổ xưa đơn giản, cùng lắm chỉ có hai mươi người đi cùng, phía sau có sáu cỗ xe nhỏ, xuôi theo con đường phía ngoài đông thành đến ngoài Ngọ Môn.
Tiếng chuông lanh lảnh, tiếng ngựa hí dài, cửa cung từ từ mở ra.
Đình Hải Sinh dẫn theo mấy thị vệ, cung nhân khiêng kiệu hoa vào.
Mấy thị nữ trên xe ngựa rối rít xuống xe, xe nào cũng phủ vải gấm che cửa, Đình Hải Sinh tự mình đè cán kiệu xuống, khiến cho kiệu nghiêng về phía trước.
Ở nơi xa phía trước Ngọ Môn, Đường Tư và Hứa Lăng Vân đều thò đầu sang hai bên nhìn quanh, hiển nhiên là hết sức hiếu kỳ.
“Có phải rất đẹp không?” Lý Hiệu lạnh lùng hỏi.
Hứa Lăng Vân một mặt mỉm cười, phát hiện tay trái trống không của Lý Hiệu hơi phát run như có chút căng thẳng. Hắn từ từ giục ngựa tiến lên, nắm lấy bàn tay run rẩy của Lý Hiệu đặt lại lên trên chuôi kiếm Thiên Tử.
Lâm Uyển xuống xe đổi sang ngồi kiệu, Đình Hải Sinh tiến lên buông màn kiệu xuống, Hứa Lăng Vân mới nói: “Bệ hạ, chúng ta có thể đi qua rồi.”
Lý Hiệu khẽ gật đầu, thúc ngựa tiến lên, Đình Hải Sinh cưỡi ngựa dẫn kiệu chở hoàng hậu qua Ngọ Môn, cung nhân thối lui.
Lý Hiệu xuống ngựa, tiến lên vén màn, chỉ thấy cô gái trong kiệu đỏ ửng hai mắt, trong tay cầm một cành bông gòn, một nhánh sơn chi, một bông hoa quế. Ba loài hoa được buộc thành một bó, mang ý nghĩa “Hoa nở nhiều nhánh, con cháu đầy đàn, vinh hoa phú quý”.
Lý Hiệu nói: “Nàng…”
Đình Hải Sinh vội mở thiệp vàng ra hiệu nhìn chỗ này, Lý Hiệu dở khóc dở cười, liếc qua thiệp vàng rồi cất cao giọng: “Lâm Uyển.”
Đôi mắt Lâm Uyển đẫm lệ, nhẹ nhàng đáp lại.
Lý Hiệu: “Nàng có nguyện ý làm tân nương của cô?”
Lâm Uyển mím môi, quân Ngự Lâm xúm lại đùa giỡn ồn ào, Lý Hiệu không vui nhíu mày, quay đầu nhìn một cái, hơn vạn lính Ngự Lâm lập tức lặng ngắt như tờ.
Hứa Lăng Vân nói: “Người đáp lời đi, đừng sợ bệ hạ.”
Thế là ưng đội do Hứa Lăng Vân dẫn đầu bắt đầu cười đùa rôm rả, khuôn mặt tuấn tú của Lý Hiệu đỏ bừng đến mang tai, một lúc lâu sau, Lâm Uyển mới e ngại mà nói:
“Dạ…”
Lý Hiệu nhận được hồi đáp, lập tức buông màn xuống, Lâm Uyển giống như vẫn còn muốn nói cái gì, đột nhiên lại bị đóng cửa, trong mắt tràn ngập nỗi khổ khó nói.
Lý Hiệu trở mình lên ngựa, ra lệnh: “Khởi hành.”
Triều thần đồng loạt hô vạn tuế, cung nhân tiến lên khiêng kiệu, quân Ngự Lâm tản sang hai bên, mở ra một lối đi, Lý Hiệu cưỡi ngựa dẫn kiệu vào cung.
Hứa Lăng Vân cùng Đình Hải Sinh thúc ngựa đuổi theo, đầu Đình Hải Sinh đầy mồ hôi, căng thẳng đến cực điểm, suốt một đường theo sát Lý Hiệu đến ngoài điện Dưỡng Tâm. Trước đó đã sớm dọn dẹp xong xuôi vị trí trong điện, chừa lại chỗ nghỉ ngơi cho hoàng đế. Kiệu cưới thì về tẩm cung, các cung nữ dìu Lâm Uyển xuống kiệu, đến toà viện cạnh chỗ thái hậu thay đổi phục trang.
Lúc đổi phục trang phải khoác phượng bào do người trong cung chuẩn bị, để lại hết đồ vật mang tới từ trong nhà, thị nữ hầu hạ đều là người do thái hậu chỉ định, đồ cưới thì có người chuyên trách mang đến điện Diên Hòa.
Theo quy tắc, đế quân trước khi thành hôn sẽ ở điện Long Ương, sau khi thành hôn thì chuyển sang điện Diên Hòa.
Lý Hiệu ngồi xuất thần trước điện, ti giám dâng trà, Đường Tư đã dẫn quân Ngự Lâm tản ra bên ngoài Ngọ Môn chờ đợi ý chỉ, chỉ còn lại mỗi mình Đình Hải Sinh và Hứa Lăng Vân hầu hạ ngoài điện.
Một ma ma già tiến đến, khom người nói: “Bệ hạ.”
Lý Hiệu đặt chén trà xuống, nhận ra bà ta là người thân thiết bên cạnh thái hậu, gã biết nhất định là do thái hậu sai tới, nhàn nhạt hỏi: “Mẫu hậu có chuyện gì?”
Lão ma ma cười nói: “Thái hậu vừa mới hỏi, người đi theo bệ hạ đi đón dâu là ai, các công công trả lời là Hứa thị lang. Thái hậu đột nhiên muốn gặp Hứa thị lang trò chuyện một chút.”
Lý Hiệu nói: “Đã truyền ngươi thì ngươi đi đi.”
Hứa Lăng Vân đáp lời, ra hiệu Đình Hải Sinh nhớ chú ý cẩn thận, rồi đi cùng lão ma ma.
Ma ma cười hiền hoà, nói: “Chút nữa gặp thái hậu, người hỏi cái gì thì Hứa đại nhân đáp cái đó.”
Hứa Lăng Vân thức thời gật đầu, đứng chờ ngoài tẩm điện, trên hành lang thị nữ ra vào không dứt, bê mâm gỗ chất vải đỏ vào điện, lại cầm mâm không đi ra, rõ ràng Lâm Uyển đang thay trang phục ở bên trong, đầu đội phượng quan.
Ít khi ma ma trong điện phải dựng bình phong, thái hậu ngồi sau tấm bình phong, Hứa Lăng Vân đứng bên ngoài, khoanh tay lắng nghe.
“Bệ hạ gần đây thế nào?” Thái hậu hỏi.
Ánh nắng đầu chiều chiếu vào điện Dưỡng Tâm, khắp nơi một màu đỏ rực, Hứa Lăng Vân cung kính đáp: “Bệ hạ hết thảy đều như thường.”
Thái hậu nói: “Ưng nô, nghe nói đêm qua là ngươi nghe chỉ ngoài điện Long Ương, hoàng đế đã nói gì?”
Hứa Lăng Vân nói: “Dạ, đêm qua bệ hạ ngủ không được yên cho lắm nên sai thần đọc chút sách sử, đến tận canh tư người mới chợp mắt được.”
Thái hậu yên lặng một lát, dường như nhớ lại chuyện ngày xưa, một lúc lâu sau mở miệng, nói: “Ta triệu ngươi đến, thực ra cũng không phải để hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Hứa Lăng Vân cung kính hạ mình cúi người, bóng hắn chiếu lên trên bức bình phong.
Thái hậu chậm rãi nói: “Mẹ ngươi qua đời như thế nào?”
Hứa Lăng Vân thấp giọng: “Theo lời thái hậu, mẹ đã ra đi, mười một năm trước thì mắc phong hàn.”
Thái hậu chậm rãi thở dài: “Không phải là ta đã lãng quên Hứa gia, nhưng ngày đó ta vừa hạ sinh bệ hạ xong đã bị đưa trở lại kinh thành ngay lập tức, cả hoàng cung lớn như vậy, đám phi tần lúc nào cũng nhìn chằm chằm, ta không dám nói, cũng không dám động… Lúc nào cũng nhớ tới việc này, đêm đêm cứ khắc khoải không nói ra được…”
Hứa Lăng Vân nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của bệ hạ.”
Thái hậu đồng ý một tiếng: “Trong nháy mắt, bệ hạ cũng đã đến tuổi thành thân rồi. Năm đó băng tuyết khắp nơi, hoàng hậu đuổi ta ra khỏi kinh thành đúng lúc ta mang bầu bảy tháng, không tìm nổi một chỗ dung thân, may nhờ có gia đình ngươi thu nhận…”
Hứa Lăng Vân thở dài: “Mấy năm trước nhà thần cũng được lật lại bản án rồi, oan khuất của cha cũng đã sớm được giửa sạch, thái hậu không cần thương hại thần đâu, lúc này người nên bảo trọng thân thể thì hơn.”
Thái hậu chậm rãi gật đầu: “Năm đó bản cung với mẹ ngươi đã hẹn ước, nếu sinh một nam một nữ thì kết làm thông gia, nếu sinh hai bé trai thì để hai đứa trẻ kết nghĩa huynh đệ, sau này lại nảy sinh quá nhiều biến cố, thực sự là chuyện đời khó đoán.”
Hứa Lăng Vân cười, nói: “Nay suy mai vinh, bèo nước gặp gỡ, vốn là chuyện rất khó nói.”
Lâm Uyển thay xong phượng bào, đứng ở góc vắng vẻ trong điện nhìn Hứa Lăng Vân ở phía xa.
Hứa Lăng Vân làm bộ như không thấy, thái hậu lại nói: “Nếu bệ hạ đã yêu thích ngươi, vậy thì mối duyên phận đó lại càng thật sự hiếm có khó tìm, sau này ngươi phải để ý rất nhiều, nên khuyên gì, nên nói gì, không thể ngu trung, biết chưa?”
Hứa Lăng Vân hạ tiếng trầm thấp, đáp: “Vâng”, thái hậu lại nói: “Đẩy bình phong ra cho ta nhìn một chút, hôm đó nhìn chưa kỹ.”
Hai lão thái giám dịch bình phong ra, Hứa Lăng Vân ngẩng đầu mỉm cười, để thái hậu nhìn cho kỹ.
“Không giống mẹ ngươi.” Thái hậu thổn thức, trong mắt thoáng ẩn giọt lệ.
Hứa Lăng Vân tự giễu: “Thần cũng không biết mình lớn lên giống ai.”
Thái hậu bị chọc cho cười, cặp mày liễu dữ dằn mà tinh tế khẽ cong lên, phất tay đuổi người: “Thôi đi đi, cũng không ban cho ngươi gì đâu, sau này nếu có chuyện gì, phái người tới báo một tiếng là được.”
Hứa Lăng Vân quỳ một chân tạ ơn, lui ra ngoài, thái hậu nhìn sang, ngoắc gọi Lâm Uyển đã trang điểm xong đang đứng một bên.
Lúc về đến trước điện, Hứa Lăng Vân đột nhiên ngừng lại bước chân, Hải Đông Thanh từ đỉnh điện vọt tới, lướt qua bờ vai hắn, nhào về phía một nha hoàn đến từ nhà họ Lâm, nha hoàn kia không tránh mà chỉ khẽ khàng thét lên.
Nữ quan tới lui trong điện vốn là chuyện bình thường, nhưng mà Hứa Lăng Vân lại nhìn ra có vẻ không ổn.
“Ngươi đang giấu cái gì, lấy ra ta xem nào.” Hứa Lăng Vân huýt sáo trầm thấp, gọi Hải Đông Thanh về, hắn đứng trước mặt nha hoàn kia, chặn đường nàng.
Nha hoàn nói: “Là đồ của hoàng hậu.”
Hứa Lăng Vân nói: “Thật sao?”
Một tay hắn nắm cổ tay nha hoàn kia, bắt lấy tay áo nàng: “Đồ cưới của hoàng hậu đều đã được đưa đến điện Diên Hòa, còn muốn đem thứ gì vào cung nữa?”
Nha hoàn kia cầm trong tay một chiêc hộp nhỏ hình tròn thường để son phấn, được làm bằng bạch ngọc lớn bằng nửa bàn tay, cô bị dọa cho bật khóc.
Hứa Lăng Vân lấy hộp son phấn ra, chỉ cảm thấy loại bạch ngọc được mài giũa này mang theo một tia lạnh lẽo thấu người, hắn vặn mở chiếc hộp bạch ngọc ra kiểm tra ngay trước trước mặt nha hoàn kia.
Bên trong là nửa đoạn mào gà mềm mại mới được cắt ra, Hứa Lăng Vân chỉ nhìn một lần là biết ngay công dụng của vật này, hắn đột nhiên biến sắc.
Đêm tân hôn đế hậu chung giường, Lâm Uyển lại mang theo một đoạn mào gà mới cắt? Hứa Lăng Vân chỉ nghe nói thông thường nữ giới sau đêm tân hôn đầu tiên sẽ thấy máu đỏ. Nếu tân nương không còn trinh trắng, lúc xuất giá sẽ giấu mào gà mới cắt trong tay áo, đến lúc tân hôn thì trích máu từ mào gà lên trên tấm lụa trắng để đánh lừa tân lang. Sao Lâm Uyển cũng mang theo thứ này?
Nha hoàn khóc nức nở: “Đại nhân tha mạng… Đại nhân… Nếu bệ hạ biết việc này…”
Cho dù Hứa Lăng Vân vốn rất điềm tĩnh, giờ phút này cũng khó có thể tập trung tinh thần, hắn không biết nên làm sao cho phải, lại nghe tiếng bước chân vang lên trong điện, vội vàng đậy lại hộp son phấn, giao trả lại cho nha hoàn kia, thấp giọng dặn dò: “Không được nói cho ai hết, biết chưa?”
Nha hoàn sợ hãi gật đầu, Hứa Lăng Vân hít sâu một hơi, đi về phía trước điện, hắn cân nhắc tính tình Lý Hiệu, không những không thể nói mà còn phải giúp hoàng hậu che giấu, tuyệt đối không thể để lộ bất cứ dấu vết gì.
Nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết.
(*) được biết đến như vua của vạn ưng, trong truyền thuyết, cứ trăm thần ưng mới có 1 con hải đông thanh
(**) nghĩa là mồ hôi máu đỏ biên cương
(***) nghĩa là ngựa vàng đạp tuyết