Ưng Nô

Chương 16

Phong Sơn là một hệ thống gồm nhiều dãy núi liên miên trùng điệp, diện tích chiếm hơn vạn khoảnh, tựa như thành luỹ chạy dài ngăn cách Bắc Cương và Tây Xuyên. Vào thời Khánh Đế thống nhất thiên hạ, ngài đã định ra Phong Quan trấn vững ranh giới từ Bắc Cương đến núi Đoạn Khả trên thượng du sông Tiêu Cốt. Thung lũng nằm sâu ở trung tâm Phong Sơn còn có danh xưng “Nhất Tuyến Thiên”, đường vào thung lũng hẹp dài, cuối đường là cánh cổng tường đồng vách sắt khép chặt, hai bên là vách đá ngàn nhận (*), những mỏm đá kỳ quái nhô ra san sát.

(*): nhận (仞) là đơn vị đo thời nhà Chu, bằng 1/8 trượng

Cửa này quyết không thể mất. Lúc trước nghe Phương Thanh Dư nói, vì muốn soán vị, hoàng hậu định nhượng lại cả thành Phong trong Phong Quan cho Hung Nô. Nếu chuyện ấy là thật, chỉ cần vị trí hiểm yếu này vừa mất, Tây Xuyên sẽ mất đi thành luỹ bảo vệ, không thể thủ vững, trong vòng mười năm Hung Nô nhất định sẽ mau chóng xâm lược Trung Nguyên.

Nhưng triều đình đã phái quân đi trợ chiến, ít ngày nữa sẽ đến biên cương, nên làm thế nào cho phải đây?

Chém giết mù quáng không giải quyết được vấn đề gì cả.

Lý Khánh Thành đi dọc theo con đường vào thành Phong, sự phồn vinh của phiên chợ vùng biên cương vượt xa dự liệu của hắn.

Đường Hồng cầm danh sách, theo sát phía sau báo cáo: “Ngươi sai các tướng sĩ tìm hết hàng hoá còn dư, kể cả cao mỡ rắn nửa tháng trước đưa đến Lang Hoàn, toàn bộ bán được ba ngàn lượng bạc. Lúc trước thành thủ đã cho chúng ta một gian phòng lớn rồi, giáo trường phía tây thành có thể lấy làm binh doanh…”

Lý Khánh Thành hỏi: “Đoàn nghị hoà của triều đình cần ít nhất mấy ngày thì đến đây?”

Đường Hồng hơi sửng sốt, sau đó nói: “Mười ngày.”

Lý Khánh Thành lấy một phong thư, phân phó: “Phái một người, đến Đinh Châu đưa thư.”

Đường Hồng hoỉ: “Đinh Châu?” Nhưng Lý Khánh Thành đã ra lệnh, y không thể không làm theo.

Trương Mộ dừng bước trước một gian hàng trong chợ, Lý Khánh Thành nói: “Xem tình hình trước mắt, chúng ta nên làm thế nào?”

Đường Hồng hỏi: “Ta không biết các ngươi giao thủ với người Hung Nô ở Lang Hoàn thế nào, không biết phải phân tích từ đâu.”

Lý Khánh Thành đang giải thích lại cặn kẽ trận chiến đêm qua cho y, hắn đột nhiên gọi: “Trương Mộ?”

Trương Mộ nhíu mày, ngắm nghía kỹ càng lồng chim trong gian hàng, trong lồng líu ra líu ríu, mấy chục con chim bị nhốt chung một chỗ, toàn bộ đều là chim anh vũ đủ mọi kích cỡ.

“Các vị binh sĩ thích con nào vậy?” Chủ hàng vội vàng chạy ra đón tiếp đon đả.

Lúc ấy ba người Lý Khánh Thành, Đường Hồng và Trương Mộ vẫn đang mặc áo giáp binh sĩ Đại Ngu, chủ cửa hàng cũng không phân chia phe phái, cười xoà: “Binh gia thích con nào, ngài cứ lấy ra là được.”

Trương Mộ luồn ngón tay vào trong lồng, bị chim non kia nhẹ nhàng mổ một phát, gã rụt tay về.

Đường Hồng kéo lồng chim ra, nói qua loa: “Mau đi nhanh thôi, bên kia có da lông thú mà Phương Thanh Dư yêu thích kìa, mua một ít về Trung Nguyên bán lại, gặp dịp có thể kiếm thêm không ít tiền đâu.”

Lý Khánh Thành ngăn y lại, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Chủ hàng vội nói không cần tiền, Lý Khánh Thành khăng khăng đòi trả, lại quay sang Đường Hồng bảo: “Quản cho tốt thủ hạ của ngươi đấy, cấm không được tham lam chiếm đoạt tài sản của bách tính.”

Đường Hồng gật đầu, Trương Mộ cầm lấy lồng chim, đi sau lưng hai người, Lý Khánh Thành vừa đi vừa nói cũng không để ý, Trương Mộ vừa đi được một lúc thì mở cửa lồng, nhấc chú chim lông xám trơn nhẵn kia ra.

Lý Khánh Thành: “…”

Đường Hồng: “…”

Ngay lúc hai người cứ tưởng chú chim nhỏ xui xẻo kia lại muốn đổ máu tại chỗ nữa thì Trương Mộ lại lật tay lại, chim nhỏ cuộn mình trong lòng bàn tay to lớn của gã, nó chỉ lớn cỡ nửa bàn tay, trong chốc lát nhẹ nhàng lao về phía trước, phần phật bay mất.

Lý Khánh Thành nói: “Người cũng chả giết nổi, huynh còn tiêu tiền mua chim chóc phóng sinh nữa?”

Trương Mộ ngửa đầu nhìn một lát, rồi co cẳng chạy, Lý Khánh Thành và Đường Hồng đồng thời quát gã đứng lại, Lý Khánh Thành nói: “Quay về!”

Trương Mộ chân dài, gã xô hết người đi đường ra hai bên, không ngừng gấp gáp đuổi theo chú chim kia, chạy ra ngoài thành Phong.

Lý Khánh Thành tháo hầu bao phía sau, bạc đầy một bọc, giao cho Đường Hồng: “Ngươi đi mua da đi.”

Đường Hồng hỏi: “Ngươi lại đi đâu?”

Lý Khánh Thành chạy theo Trương Mộ ra khỏi chợ, thấy mấy quân binh Lang Hoàn đang tụ tập bên ngoài nói chuyện, hắn chạy đến dắt ngựa, trở mình lên ngựa, đuổi gấp sau lưng Trương Mộ.

“Huynh lại làm cái gì đấy?”

Trương Mộ đang chạy thì quay đầu, thấy Lý Khánh Thành đuổi tới cũng không thèm ngừng bước mà nhảy vọt lên thân ngựa, gã nhận lấy dây cương hô: “Giá!”

Thanh âm kia tràn đầy vui sướng, Lý Khánh Thành không hiểu ra sao, nhìn lên bầu trời u tối mờ mịt, chỉ thấy một điểm nhỏ mà mắt thường rất khó phân biệt đang lao về phía bắc Phong Sơn.

Gió thổi ào ào vang vọng, ngựa theo đường nhỏ xông lên núi, cuối cùng đến trước một thác nước đóng băng thì ngừng lại.

Trước mắt chính là phía bắc Phong Sơn, hướng ra vùng tái ngoại, phía tây là thung lũng hẹp dài.

Binh sĩ đã bị phái đi đốn củi đang ở chỗ này, nơi đây không lạnh giá khắc nghiệt như ở Lang Hoàn, ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống giữa rừng phong trụi lá, cảm giác rất ấm áp.

Phương Thanh Dư ngồi trên một tảng đá lớn, vừa cắm cúi nghịch thứ gì đó, vừa giám sát thủ hạ đốn cây, lúc ngẩng đầu thấy Lý Khánh Thành và Trương Mộ cùng cưỡi một ngựa lên núi, ánh mắt y phức tạp: “Chủ công lại có dặn dò gì?”

Hai người xuống ngựa, Trương Mộ không đáp, đi vài bước trong rừng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía chân trời.

Lý Khánh Thành nói: “Gã câm mua một con chim ở phiên chợ rồi thả nó bay mất, sau lại đuổi tới đây, ta cũng không biết tới làm cái gì nữa.”

Phương Thanh Dư cười, y phủi tảng đá, ra hiệu Lý Khánh Thành tới ngồi, mình thì cung kính đứng ở một bên.

Một tiếng chim hót vang lên nơi xa, Trương Mộ theo tiếng gọi đi sâu vào rừng, Lý Khánh Thành muốn đi cùng nhưng bị Phương Thanh Dư giữ lại.

“Đường núi không dễ đi.” Phương Thanh Dư nói.

Lý Khánh Thành vô tình hay cố ý nhìn Phương Thanh Dư một chút, hỏi: “Lúc trước ngươi đang nhìn cái gì?”

Y duỗi một bàn tay, mò vào trong ngực lấy ra một con cá đồng, bên trong miệng cá nhét vài nhánh cỏ, lại bị Phương Thanh Dư lấp kín bùn.

“Ta cũng có một cái.” Lý Khánh Thành nói, móc ra cá đồng của mình. Hai con cá đầu đuôi đối xứng, ghép thành đúng một đôi ăn khớp với nhau.

Phương Thanh Dư: “Người nhớ lại được hết rồi à?”

Lý Khánh Thành lắc đầu.

“Chưa nhớ ra, Là Trương Mộ nói cho ta biết.” Lý Khánh Thành nói: “Ta là thái tử đương triều.”

Qua rất lâu sau, Phương Thanh Dư mới nhẹ nhàng nói một câu: “Thanh ca có lỗi với người.”

Điều này càng xác thực vững chắc phỏng đoán của Lý Khánh Thành, toàn bộ đều đã được giải thích đầy đủ, hoàng hậu phản loạn, sau khi thái tử chạy khỏi lửa lớn chốn kinh thành, Phương Thanh Dư dẫn ba vạn quân chinh chiến Bắc Cương nhưng lâm trận bỏ chạy, lưu lạc cùng trời cuối đất tìm kiếm thái tử lưu vong.

“Không, tấm lòng này của ngươi khiến ta rất cảm động.” Lý Khánh Thành không biết chuyện ngày xưa trong cung, chỉ mơ màng nhớ được những đoạn ký ức ngắn ngủi không trọn vẹn, kết hợp với suy luận của bản thân mà đoán ra được động cơ của Phương Thanh Dư.

“Ngươi không sợ gánh vác ô danh, cũng không quan tâm quốc gia, thiên hạ, ta không dám tuỳ tiện tán thành quyết định của ngươi, nhưng ta biết ngươi tới là để tìm ta.” Lý Khánh Thành chậm rãi nói: “Ta rất cảm kích.”

Phương Thanh Dư nở một nụ cười mỉm, y duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào tai Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành cau mày nói: “Ngươi làm gì vậy? Càn rỡ!”

Phương Thanh Dư ngạc nhiên, vẻ mặt y muốn cười nhưng lại không cười nổi, một lát sau mới nói: “Thần có tội.”

Lý Khánh Thành hỏi: “Lúc trước ngươi có chuyện gì muốn nói cho ta biết?”

Phương Thanh Dư rốt cục cũng thu liễm bộ dạng cà lơ phất phơ lại, khom người nói: “Thần nhớ tới…”

Lý Khánh Thành: “Bây giờ tương lai còn chưa rõ, cứ xưng ‘ngươi’ ‘ta’ là được.”

Phương Thanh Dư gật đầu, nói: “Ta nhớ lại lúc nhỏ khi còn học nghệ ở Hồng Môn có từng nghe về một loại rượu có tên gọi là ‘Túy Sinh Mộng Tử’, uống vào có thể nhớ lại được đủ loại truyện kiếp trước.”

Lý Khánh Thành nói: “Có loại rượu như thế sao?”

Phương Thanh Dư thản nhiên nói: “Đó là một loại rượu thuốc, hồi nhỏ ta nhìn thấy trong sách của sư phụ, cũng chỉ nhớ mang máng trên đời có thứ như vậy, thời gian đằng đẵng qua đi cũng không chắc chắn trí nhớ của ta chính xác, nói chung là có thể giúp người ta lấy lại ký ức một đời, nếu ta không nhầm.”

Lý Khánh Thành nói đên xuất thần: “Kể cả trên đời có loại rượu này, khả năng cao cũng rất khó tìm được.”

Phương Thanh Dư nói: “Dù có phải trèo đèo lội suối, nhảy vào nước sôi lửa bỏng, Thanh ca cũng nhất định tìm về cho người.”

Lý Khánh Thành: “Ta nhớ lại đời trước thì ngươi được lợi ích gì?”

Phương Thanh Dư cười tự giễu, y nhìn Lý Khánh Thành và giữ im lặng, bên trong ánh mắt mang theo trêu chọc, càng nhiều hơn chính là trông đợi.

Lý Khánh Thành nói: “Miễn đi.” Nói xong hắn đứng dậy, Phương Thanh Dư theo sát sau lưng: “Điện hạ!”

Trương Mộ đi về phía dòng nước đóng băng, ngón tay đặt trên môi, huýt một tiếng sáo.

Trời cao vạn dặm, bầy chim rời rừng, một tiếng chim ưng yếu ớt vang lên không rõ, lỗ tai Trương Mộ nhạy bén co giật.

Lý Khánh Thành chạy đến từ phía sau: “Mộ ca, huynh đang tìm cái gì?”

Trương Mộ vội giữ Lý Khánh Thành lại, ngăn hắn trượt xuống bờ suối.

“Ưng.” Trương Mộ nói.

Lý Khánh Thành nói: “Chỗ này có ưng?”

Phương Thanh Dư đuổi theo, Lý Khánh Thành hỏi: “Lúc trước ngươi có thấy trên trán con chim trong lồng kia có một nhúm lông xanh không?”

Phương Thanh Dư ngẫm nghĩ, cười nói: “Các ngươi mua được ngỗng xanh mẹ? Khó trách.”

Lý Khánh Thành: “Là cái gì vậy?”

Trương Mộ quay đầu, như đang uy hiếp Phương Thanh Dư đừng tiến lên nữa.

Phương Thanh Dư giải thích nói: “Ngỗng xanh mẹ ở lẫn với bầy ưng, chuyên bảo vệ chim ưng con vừa mới phá vỏ trứng khỏi các loài dã thú khác, chẳng hạn như lũ vượn trộm trứng, thông thường nó sống cách tổ ưng không quá xa đâu, nếu chim ưng mẹ rời tổ quá lâu, ngỗng xanh mẹ cũng sẽ đảm nhận luôn chức vụ nuôi dưỡng ưng con.”

Lý Khánh Thành: “Nhưng suốt một đường chúng ta vừa đi qua, căn bản có thấy con chim ưng nào đâu.”

Trương Mộ nhìn qua vách đá phía tây thác nước, Phương Thanh Dư gật đầu nói: “Loại chim ưng bình thường không thích hợp sinh tồn ở chỗ này. Cho nên…”

Lý Khánh Thành: “Cho nên cái gì?”

Vẻ mặt Trương Mộ chần chừ, ra vẻ chưa thể xác nhận.

Các binh sĩ đang đốn cây, Lý Khánh Thành liền ra lệnh: “Ngươi xuống núi đi.”

Phương Thanh Dư đành phải khom người cáo lui, để Trương Mộ cùng Lý Khánh Thành ở lại trước thác nước kết băng.

Trương Mộ chỉ Phương Thanh Dư, ra hiệu để Lý Khánh Thành trở về cùng họ.

Lý Khánh Thành nói: “Ta không quay về, huynh muốn làm gì thì làm, ta sẽ không vướng chân huynh.”

Trương Mộ đắn đo hồi lâu, gã bám vào mỏm đá nham thạch, nhảy sang bên cạnh thác nước, vững vàng đứng trên vách đá, tìm kiếm các khối nham thạch nhô ra, tiếp tục trèo lên trên.

Lý Khánh Thành nhìn gã một lát, hắn quay người ra chỗ đoàn xe chở gỗ xuống núi, tìm tướng sĩ mượn một sợi dây, rồi vòng qua vách đá, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng tìm được đầu nguồn thác nước.

Mặt trời lặn đằng tây, trên vách đá phía tây, vầng tà dương đỏ au cuối chiều rực rỡ phương xa, ánh nắng chói lọi như hoàng kim rơi trên thân hình Trương Mộ.

“Mộ ca!” Lý Khánh Thành đứng thở trên cao, thả dây thừng xuống, Trương Mộ níu lấy dây thừng, trèo lên chính giữa vách đá cheo leo.

Nơi đó có hai tổ chim cách nhau không quá xa, một tổ toàn là ngỗng xanh ríu rít, mà trong tổ còn lại lại có một chú ưng con toàn thân trắng tuyết đang giãy dụa yếu ớt.

Lý Khánh Thành cũng tụt xuống dọc theo dây thừng, hai người cùng đứng trên một khối nham thạch, Trương Mộ lấy dây thừng quấn chặt hông Lý Khánh Thành.

Bên trong tổ ưng có vài mảnh vỏ trứng vỡ nát, ưng con kêu chiêm chiếp, lăn lộn trong tổ, ngỗng xanh trong tổ chim bên cạnh sợ hãi nhìn hai vị khách không mời mà đến.

“Cha mẹ của nó đâu?” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ chậm rãi lắc đầu, cẩn thận đẩy ưng con vào giữa tổ, Lý Khánh Thành vươn tay, muốn bắt nó về, bỗng nhiên bị Trương Mộ giữ cổ tay lại.

Trương Mộ nói: “Hiện tại không thể chạm vào.”

Lý Khánh Thành cau mày nói: “Cha mẹ của nó không có ở đây, chúng chết ở bên ngoài à?”

Hắn phát hiện phân chim bên cạnh tổ ưng đã lạnh khô, đoán chắc đã ở đó mấy ngày rồi.

Trương Mộ nói: “Cũng có thể là bị người Hung Nô bắt rồi, đi.”

Trương Mộ ôm Lý Khánh Thành trèo lên phía trên, rời khỏi vách đá, phóng ngựa quay về thành Phong.

Mấy ngày liền bận rộn, Lý Khánh Thành về đến thành Phong đã bắt đầu cùng Đường Hồng chuẩn bị kế hoạch phòng hộ biên quan. Buổi đêm, Trương Mộ gối đầu lên cánh tay lẳng lặng nhìn xà nhà, sáng sớm tinh mơ hôm sau gã bật dậy, lên ngựa ra khỏi thành.

“Người câm đâu?” Lý Khánh Thành vừa ăn xong điểm tâm.

Đường Hồng nói: “Không biết đi đâu rồi.”

Lý Khánh Thành hơi lo lắng, ăn xong điểm tâm thì nhờ hạ nhân làm ít thịt băm, thúc ngựa rời thành phi thẳng đến cạnh vách đá hôm qua, hắn nhìn thấy một người đứng trên khối nham thạch trên cao, chính là Trương Mộ.

“Trương Mộ!” Lý Khánh Thành hô.

Trương Mộ quay đầu nhìn xuống, Lý Khánh Thành tự vòng lên trên vách đá, leo xuống.

“Huynh tới cho nó ăn à?” Lý Khánh Thành nhìn một miếng thịt nho nhỏ trên tay Trương Mộ.

Trương Mộ gật đầu nói: “Phải.”

Lý Khánh Thành bị cánh tay mạnh mẽ của Trương Mộ ôm chặt, Trương Mộ cầm miếng thịt trong tay, gã cúi đầu nhìn Lý Khánh Thành, ánh mắt giống như đang muốn biểu lộ điều gì.

Lý Khánh Thành: “?”

Trương Mộ: “Người cho ăn.”

Lý Khánh Thành tiếp nhận, đưa thức ăn đến trước mặt ưng con trong ổ, thì bị Trương Mộ nhẹ nhàng kéo lại.

“Không.” Trương Mộ nói, lại chỉ miệng của mình, mong đợi nhìn Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành nhíu mày, không hiểu ra sao.

Thần sắc Trương Mộ có chút ảm đạm, gã đưa thịt lên giữa môi, Lý Khánh Thành ngẩn người.

“Chờ một chút, ý huynh muốn nói là.” Lý Khánh Thành nói: “Nước bọt…của ai, ai dùng nước bọt cho nó ăn, nó sẽ nhận người đó làm chủ nhân?”

Trương Mộ chậm rãi gật đầu, Lý Khánh Thành nhận miếng thịt giữa môi Trương Mộ, bỏ vào trong miệng mình nhẹ nhàng nhai, Trương Mộ ra hiệu bằng tay, ý muốn Lý Khánh Thành cho ưng con ăn đi.

Lý Khánh Thành nhai kỹ mấy lần rồi lấy ra đút cho Trương Mộ, khẽ cười lên.

Trương Mộ ngậm miếng thịt, trong chốc lát cả khuôn mặt gã đỏ bừng, xấu hổ đến đứng im cũng không được, động đậy cũng không xong, một lát sau Lý Khánh Thành nói: “Làm như vậy thì nó sẽ nhận cả hai chúng ta.”

Mặt Trương Mộ đỏ tới mang tai, bờ môi khẽ run rẩy, gã nhai vài lần, nhắm hai mắt lại, lại gần trước mặt chim ưng con, môi đối mỏ chim, đút thịt tươi qua cho nó.

Chim ưng con ngửa đầu, khó khăn nuốt xuống.

Trương Mộ lại lấy ra một miếng, không dám nhìn Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành hỏi: “Lại nữa à?”

Trương Mộ nói: “Không, không cần đâu.”

Lý Khánh Thành cảm thấy hết sức kỳ quái, hỏi: “Mới đó mà nó đã nhận ta rồi?”

Trương Mộ không dám nhìn Lý Khánh Thành, mặt đỏ đến mang tai, gật đầu.

Lý Khánh Thành nhìn chim ưng con toàn thân xám trắng chơi vui, lại không nhìn ra nó là loại ưng gì. Vách đá nhỏ hẹp, quay người không tiện, hắn bám theo dây thừng trèo lên đỉnh vách đá, tìm chỗ ngồi xuống.

Một lát sau, Trương Mộ cũng trèo lên, mang theo ưng con đã được ăn no.

Lý Khánh Thành nói: “Khi nào chúng ta có thể mang nó đi?”

Trương Mộ đáp: “Chờ đến lúc nó nguyện ý đi cùng điện hạ.”

Lý Khánh Thành cái hiểu cái không, chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Nó là loại ưng nào thế ?”

Trương Mộ nói: “Hải Đông Thanh.”

Lý Khánh Thành: “…”

Hải Đông Thanh! Vua của vạn ưng trong truyền thuyết! Trong chốc lát Lý Khánh Thành hiểu ra được ý nghĩa hành động lúc trước của Trương Mộ, bảo sao gã cố chấp như thế, muốn để chim ưng con tiếp xúc với mùi của mình.

“Đó là Ưng vương?” Lý Khánh Thành dường như không thể tin vào tai mình.

Trương Mộ gật đầu, trước kia Lý Khánh Thành đã nhìn lầm rồi, giờ phút này hắn mới ý thức được chim ưng con này quý giá biết bao. Nghe nói tiền triều từng có vị đế vương cắt nhượng mười bảy thành quan ngoại cho Hung Nô để đổi lấy một con Hải Đông Thanh làm sủng vật, có thể thấy được mức độ quý báu của nó.

Lý Khánh Thành leo xuống lần nữa, Trương Mộ xuống theo.

Hắn cẩn thận xem xét chim ưng con lớn chừng bàn tay, cau mày nói: “Đây chính là Hải Đông Thanh? Huynh thật sự không nhìn nhầm đấy chứ?”

Trương Mộ khẽ gật đầu, giống như bị nhiễm cảm xúc của Lý Khánh Thành, tuy lời nói lạnh lùng nhưng lại nghe ra mừng rỡ trong đó: “Thần… biết, điện hạ chắc là sẽ thích.”

Lý Khánh Thành say mê ngắm nhìn ưng nhỏ, không nhịn được mà đưa tay sờ, bị ưng con nhẹ nhàng mổ một phát.

“Phái vài người đến trông coi đi, nó quá quý giá.” Lý Khánh Thành nói.

Trương Mộ khoát tay, ra hiệu không cần.

Lý Khánh Thành lại hỏi: “Nó ăn no chưa? Cho nó ăn thêm mấy miếng thịt.”

Trương Mộ đợi một lúc rồi nói: “Ăn no rồi.” Nói xong, gã lật ngược móng vuốt non nớt của chim ưng nhỏ lại.

Chim ưng con mù mờ động đậy, không biết Trương Mộ có ý gì.

Trương Mộ cúi đầu nhìn xuống tổ ưng giống như đang phán đoán phương hướng, một lúc sau, gã quăng chim ưng con vào bên trong mỏm đá.

Lý Khánh Thành còn chưa kịp phản ứng, không kiềm chế được mà hét một tiếng, chỉ thấy chim ưng con chưa kịp giương cánh ngã thẳng xuống dưới vách đá, rơi trên một khối đá sâu sáu bảy thước phía dưới, phát ra một âm thanh trầm đục rất nhỏ.

“A…” Lâm Uyển che miệng, không nhịn được mà rít lên.

Hứa Lăng Vân kể đến đây, ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu an tâm, con Hải Đông Thanh năm đó hiện vẫn còn sống.”

Lâm Uyển khó có thể tin, nói: “Năm đó thật sự có chuyện này ư?”

Lý Hiệu hỏi: “Tại sao lại làm thế?”

Hứa Lăng Vân đáp: “Chim ưng con trong tổ phá vỏ trứng mà ra đời, sau khi được phụ mẫu nuôi dưỡng, nó sẽ từ từ thay một bộ lông tơ, đến lúc được ba tháng tuổi là thời điểm phải giương cánh học bay rồi, lúc này hùng ưng phải đuổi nó ra khỏi tổ, cho dù chim ưng con có bay được hay không, đầu tiên vẫn phải quẳng nó xuống đất, sau đó để nó vật lộn giãy dụa, nửa đi nửa bay tìm cách trở lại trong tổ.”

Lý Hiệu hiểu ra, chậm rãi gật đầu: “Sau đó lại đuổi nó ra ngoài vài lần nữa, cho đến chim ưng con hoàn toàn học được cách bay lượn mới thôi.”

Hứa Lăng Vân nói: “Bệ hạ anh minh, đúng là như thế, năm đó lúc Thành Tổ cùng ưng nô tìm thấy con Hải Đông Thanh này, nó đã bị quá thời điểm học bay, nếu không để ý mà cứ ngu muội tiếp tục cho nó ăn, hoặc là mang nó về thành Phong nuôi dưỡng, cuối cùng nó sẽ chỉ thành một giống chim nuôi vô dụng trong nhà mà thôi.”

Lâm Uyển nói: “Chuyện này quá…tàn bạo, không để ý sống chết, nhỡ mà quăng gãy cánh chim nhỏ thì phải làm sao?”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Năng lực tự chữa lành của chim ưng cực mạnh, trong ba mươi sáu vạn loài chim muông, hùng ưng là đệ nhất dũng mãnh, Hải Đông Thanh còn là vua của các loài ưng, có gãy hai cánh thì cũng không đến ba ngày là lành lại rồi.”

Lâm Uyển thở dài trầm thấp, Hứa Lăng Vân thản nhiên nói: “Kỳ thật nhớ lại ngày đó, Thành Tổ không phải cũng giống như chim ưng con bị đuổi ra khỏi tổ sao?”

Lý Hiệu tựa như hơi ngẫm nghĩ, chợt hỏi: “Ngươi nói con Hải Đông Thanh năm đó hiện vẫn còn sống?”

Hứa Lăng Vân ngậm lấy chiếc còi gọi ưng trên cần cổ, dùng toàn bộ sức lực thổi một tiếng vang chói tai xuyên thủng không gian, tiếng đập cánh truyền đến, Hải Đông Thanh đã xuất hiện trong ngày thành hôn bay vào trong điện, bọn thái giám cuống quít né tránh, Lý Hiệu ra lệnh: “Dịch bình phong ra.”

Bình phong bị dọn đi, trước mắt hiện ra một Hứa Lăng Vân vẫn ngồi trước bàn.

Hứa Lăng Vân cười nói: “Chính là nó.”

Lâm Uyển chụp tay áo lụa tiến về phía trước, lấy làm lạ mà hỏi: “Nó sống tận hai trăm năm? Sao có thể chứ?”

Hứa Lăng Vân nói: “Cứ bốn mươi năm một lần, Hải Đông Thanh lại tháo mỏ ưng, bỏ lông vũ, rửa móng vuốt mà trùng sinh giống như phượng hoàng niết bàn, từng có truyền thuyết thời thượng cổ nói rằng một con Hải Đông Thanh cũng là vua của vạn loài ưng có thể sống đến gần ngàn năm.”

Lâm Uyển lẩm bẩm: “Hạc thọ ngàn năm, rùa thọ vạn năm, đây không phải sống lâu hơn người rồi à?”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Rùa tiên trong ao Thái Dịch trong kia không phải cũng vậy sao? Sống hơn ngàn năm, đế quân tiền triều đều đã ngã xuống, giang sơn cũng đã đổi họ, trải qua bao triều đại mà nó vẫn còn sống, có thể chứng kiến nhân gian hưng thịnh suy vong, vốn chính là… Ừm…”

Lý Hiệu buồn cười, tiến lên phía trước, đứng sóng vai cùng Lâm Uyển.

Lâm Uyển nói: “Nó… con ưng tổ này, có còn nhớ được chuyện cũ năm đó không?” Nói xong nàng hơi động lòng, đưa tay ngọc chạm vào.

Hứa Lăng Vân: “Này phải hỏi nó mới biết. Hoàng hậu thứ cho thần tội vô lễ, nhưng nó không thừa nhận người. Một khi nó nổi giận thì ngay cả thần cũng chịu không khiến nó nghe lời được đâu.”

Lý Hiệu nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là ưng nô, sao ngay cả ngươi cũng không sai khiến được nó?”

Hứa Lăng Vân: “Thần là ưng nô chứ không phải ưng chủ, là thần hầu hạ nó.”

Lý Hiệu không thèm để ý, đưa tay ra sờ: “Một thân thiên tử đây cũng làm không làm nổi chủ nhân của nó sao?”

Hứa Lăng Vân nhìn vào đôi mắt Lý Hiệu, trong mắt ánh lên một chút ý cười: “Thần đoán… Hơn nửa là không làm nổi, chủ nhân của nó từ cổ chí kim cũng chỉ có hai vị mà thôi.”

Lý Hiệu lẩm bẩm: “Là hai vị nào?”

Đế quân vừa nói vừa đưa ngón tay to lớn tới, chạm vào cổ Hải Đông Thanh, nhưng ngoài dự đoán, Hứa Lăng Vân lại không hề ngăn cản.

Lý Hiệu chạm vào Hải Đông Thanh, ưng thần kia không tránh không né, quay đầu an tĩnh nhìn vào đôi mắt Lý Hiệu, cuối cùng nó dịu ngoan cúi thấp đầu, mỏ ưng nhẹ nhàng vuốt ve gan bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ của gã.

Hứa Lăng Vân nói: “Chủ nhân mà nó thừa nhận chỉ có Thành Tổ, và Trương Mộ.”
Bình Luận (0)
Comment