Buổi đêm, Trương Mộ đứng gác ngoài hành lang, thái tử với Phương Thanh Dư ở trong phòng, không có âm thanh nào truyền ra bên ngoài.
Phương Thanh Dư dáng dấp thực sự anh tuấn, ngũ quan tinh tế nhưng không thiếu khí khái hào hùng của nam tử, nhất là khi y cởi bỏ áo ngoài, một thân quân nhân cơ bắp, nước da trắng nõn, hình dáng cơ thể rõ ràng, cơ bụng tráng kiện mạnh mẽ, nhìn như lấy tơ lụa bao lấy sắt thép.
Lý Khánh Thành về cơ bản chỉ biết chút chuyện phòng the, suốt mười sáu năm qua, hoàng hậu cũng chưa từng ban hôn cho hắn. Trong một lần Phương Thanh Dư uống rượu say, Lý Khánh Thành để y nằm trên giường mình chờ tỉnh rượu. Phương Thanh Dư ngủ say, thái tử cũng lên nằm cạnh y. Một đêm say vốn không xảy ra chuyện gì, qua nửa đêm, thái tử gối đầu lên cánh tay Phương Thanh Dư, vô cùng gần gũi.
Phương Thanh Dư nửa tỉnh nửa say, chỉ biết nói lời dỗ dành, con rồng con trên tay y lại có ý vị khác. Chàng trai nhỏ Lý Khánh Thành tò mò hỏi y mấy chuyện hoan ái nam nữ, Phương Thanh Dư nghe vậy thì nửa đùa nửa thật, lập tức xoay mình đè lên người thái tử.
Mấy ngày ấy lại đúng lúc Trương Mộ không có ở đó, nếu không Lý Khánh Thành chỉ kêu một tiếng là đủ để gã người câm rút một đao tiễn Phương Thanh Dư về cõi Tây Thiên.
Nhưng mà kêu thì kêu, Phương Thanh Dư vạn phần cẩn thận, lo Lý Khánh Thành sợ đau, gã vừa ra vào vừa dùng lời nói nhẹ nhàng ngon ngọt cộng thêm lực tay khống chế vừa đủ, thái tử làm quen một đêm liền muốn ngừng mà không được, chỉ cảm thấy thích thú mấy chuyện long dương hơn là nam nữ hoan ái mà Phương Thanh Dư đã kể, lại sinh ra càng nhiều cảm giác không muốn rời xa khó nói đối với Phương Thanh Dư.
Phương Thanh Dư ra sức lấy lòng, liên tiếp mấy ngày khiến Lý Khánh Thành nếm đủ mỹ vị, ban ngày vẫn cài cúc áo đến tận cổ, cười nói như ngọn gió mùa xuân, đêm đến lại thành hổ đói nằm nhoài trên giường thái tử.
Lúc Trương Mộ trở về cũng thế, thái tử lấy uy ép gã không được nói ra chuyện này. Vẻ mặt Trương Mộ phức tạp nhưng chỉ đành chấp thuận, thế là gã bắt đầu kiếp sống của kẻ thị vệ đứng nghe góc tường, bi kịch lớn nhất đời người cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi.
Một vầng trăng tròn treo trên cao, ngày mười bốn, ánh trăng bàng bạc trải khắp mái điện. Tiểu thái giám thổi đèn, Phương Thanh Dư kéo thẳng cổ áo, quay sang Trương Mộ lễ phép gật đầu một cái. Trương Mộ không đáp lễ, khoanh tay đứng im.
Phương Thanh Dư quay người đi, trong điện truyền đến tiếng Lý Khánh Thành: “Người câm, ngươi còn ở bên ngoài không?”
Cửa điện cọt kẹt mở ra, tiểu thái giám nhìn qua, nói: “Thưa điện hạ, Trương đại nhân vẫn còn ở bên ngoài.”
Lý Khánh Thành uể oải nói chuyện, giọng mang theo thỏa mãn cùng hài lòng: “Vào thu trời lạnh, kể từ hôm nay không cần gác đêm nữa.” Nói xong cũng mặc kệ Trương Mộ đi hay ở, bọc lấy chăn mền xoay người, thở dốc trầm trầm rồi ngủ mất.
Hôm sau, trong cung khẩn trương chuẩn bị tổ chức tiệc trung thu, thái tử được nửa ngày nghỉ không phải đến thư phòng. Lý Khánh Thành đi dạo trong cung, bẻ lấy một nhánh phù dung, ngồi bên trong đình, nhìn mắt cá chân đến xuất thần.
Một lát sau, Lý Khánh Thành nói: “Người câm, đi tìm Thanh ca tới cho ta.”
Trương Mộ vẫn đứng im không nhúc nhích sau lưng Lý Khánh Thành.
“Đi đi.” Lý Khánh Thành cau mày nói: “Ngươi đứng như thế là có ý gì? Đi tìm Thanh ca tới mau!”
Trương Mộ vẫn đứng đấy như cũ, Lý Khánh Thành nói: “Cho ngươi nhành hoa này, thơm lắm, ngươi mau đi đi.”
Trương Mộ nhận nhánh phù dung, cẩn thận cài lên cổ áo thị vệ rồi quay người đi.
Ngu ngốc—— Lý Khánh Thành thầm cười nhạo trong lòng.
Một lát sau Phương Thanh Dư tới cười nói vui vẻ, Lý Khánh Thành ngắt nhánh hoa quế tặng cho y, cùng y lên điện.
Đêm trung thu, sao sáng đầy trời, trong điện Thanh Hoà bày một bàn tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích, ngự hoa viên ngoài điện thì bày tầm mười bàn dành cho các đại thần. Sức khỏe hoàng đế không tốt, chỉ uống ba chén đã rời tiệc, Lý Khánh Thành liếc qua một lượt bên bàn, chẳng có chút dáng vẻ thái tử, toàn bộ đều là do Phương Thanh Dư ở sau lưng nhắc bài.
Lượn một vòng trở về, Lý Khánh Thành hỏi: “Gã câm đâu?”
“Không phải kia sao?” Phương Thanh Dư cười nói.
Bên cạnh hồ nước, xa xa dưới đình, Trương Mộ đạp một chân ở trên lan can, ngẩn người nghiêng nghiêng dựa lưng vào cột đình.
Một bên mặt Trương Mộ cương nghị hướng lên mái đình phía đông, lông mi dưới ánh đèn đuốc toả ra một tầng hoàng quang nhàn nhạt. Lý Khánh Thành thầm nghĩ đáng tiếc, đợi khi gã quay mặt lại, nửa khuôn mặt mang theo mặt nạ thật sự phá hỏng cảnh đẹp. Nếu không phải do dung nhan khiếm khuyết, gã thực ra cũng là một tên thị vệ anh tuấn tiêu sái.
Phương Thanh Dư thấp giọng nói: “Điện hạ muốn xuất cung dạo chơi không?”
Lý Khánh Thành hơi động lòng, đúng lúc Trương Mộ quay đầu nhìn hắn một cái.
“Đi.” Lý Khánh Thành khẽ cười, kéo tay Phương Thanh Dư, di chuyển ra hành lang ngoài điện, làm bộ hướng cửa sau cung điện mà đi.
Nước Ngu phát triển nông nghiệp, đất đai màu mỡ.
Sau khi lập quốc, hoàng đế đương triều đẩy mạnh phát triển thương mại mậu dịch, quốc thái dân an, vạn nước triều bái, kinh thành cũng là nơi an nhàn phồn hoa nhất Trung Nguyên, bách tính đủ đầy giàu có. Đêm ngày lễ, rừng cây bên đường sáng bừng, Lý Khánh Thành mặc áo ngoài màu chàm, cùng Phương Thanh Dư nắm tay đi dạo, tựa như một vị công tử bình thường cùng với thị vệ của mình.
Tối nay trong thành, ngựa lính tuần tra nhiều hơn không ít, là cảnh tượng ngày lễ thông thường, Lý Khánh Thành đi dạo tròn hai canh giờ, tự biết trong cung không thấy thái tử sẽ nháo nhào tìm xung quanh như bầy kiến trong chảo, nghĩ thầm không thể chơi bời quá mức, bèn bảo: “Trở về thôi, Thanh ca.”
Phương Thanh Dư mua đôi cá đồng nhỏ nhét vào trong ngực, cười nói: “Lại đi nữa chứ?”
“Phòng vệ thành thông báo, tối nay chợ đêm nghỉ sớm một canh giờ!”
“Đều trở về cả đi! Lập tức phong toả đường phố, cấm đi lại ban đêm!” Có người lớn tiếng hô.
Lý Khánh Thành mệt mỏi ngáp một cái, kỵ binh tới mang lệnh cưỡng chế, chợ đêm sớm dọn quán.
“Ngày lễ mà, sao còn cấm đi lại ban đêm?”
Phương Thanh Dư nghe lời đoán ý, vội nói: “Đi thôi, xem chừng là sợ hoả hoạn, chúng ta hồi cung.”
Lý Khánh Thành hỏi ép thị vệ: “Huynh mua đồ chơi kia cho ai?”
Phương Thanh Dư nghiêm túc nói: “Tất nhiên là cho tình lang.”
Lý Khánh Thành: “Tình lang?”
Phương Thanh Dư nở nụ cười, hai người đi đến ngoài cửa chính hoàng cung, cửa lớn đóng chặt, bốn phía đèn đuốc thưa thớt. Phương Thanh Dư lấy một chú cá đồng nhỏ từ trong ngực áo giao cho Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành lúc này mới cao hứng chút, Hắn đang muốn gõ cửa gọi người, Phương Thanh Dư lại ra hiệu không cần, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. Lý Khánh Thành lười nhác chờ bên ngoài cửa cung, bốn phía tối đen như mực.
Gió thu nổi lên, mùi hoa quế toả khắp ngự hoa viên như phủ một tấm lụa mỏng tang trên mặt, ta ngả ngớn kéo nhẹ một cái, tấm lụa liền lướt nhẹ qua trước mũi, biến mất không thấy đâu nữa.
Phương Thanh Dư mãi không ra mở cửa, Lý Khánh Thành liền hô: “Thanh ca!”
Nửa khắc sau, trong hoàng cung truyền đến ba tiếng chuông tang.
“Đương! Đương! Đương!”
Lý Khánh Thành giật mình đứng ngoài hoàng cung, dường như một tiếng sấm rền vừa bổ xuống đầu hắn, tiếng khóc loáng thoáng truyền đến, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Chuông tang ngừng, tiếng mõ vang, một câu khóc tang khàn khàn truyền ra từ thâm cung: “Hoàng Thượng băng hà “
Tay chân Lý Khánh Thành lạnh ngắt, chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, suýt nữa ngã lăn ra đất. Chuyện xảy ra khi nào? Nói mất liền mất? Hắn chưa ý thức được loại chuyện này, ý niệm duy nhất chính là việc này tuyệt đối không phải sự thật.
“Tuyệt đối không phải sự thật! Ai đang tung tin nhảm!” Lý Khánh Thành xông lên trước đập mạnh cửa: “Cho ta vào mau! Ta là thái tử!”
Xung quanh đều là tiếng khóc, cả hoàng cung chìm trong bóng đêm, tia lửa sáng mấy lần phóng lên tận trời, lại có người khóc nức nở hô lớn: “Điện Diên Hoà cháy rồi”
Cứ như trong một giấc mơ, một mồi lửa bùng lên thiêu rụi thần trí Lý Khánh Thành, hắn quên mất mình đang ở nơi nào, không ngừng gõ cửa la hét cho ta vào ta là thái tử, tiếng đại học sĩ già nua từ ngự hoa viên truyền tới.
“Di chiếu chưa lập… A…. “
Sau đó là tiếng kêu thê thảm trước lúc chết.
Phản loạn! Lý Khánh Thành vô thức lui nửa bước về sau, suýt nữa ngã xuống đất, trong cung tiếng người huyên náo, người kêu hoả hoạn kẻ rên khóc tang, cửa lớn ầm ầm mở ra, Phương Thanh Dư kéo hắn vào trong.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Khánh Thành lo lắng hỏi lớn.
Phương Thanh Dư bảo vệ thái tử ở sau lưng: “Ta không rõ lắm, đi theo ta, đừng nói chuyện!”
Phương Thanh Dư dẫn thái tử dọc theo đường qua ngự hoa viên, bốn phía đều là cung nữ thái giám đang kêu khóc, tiệc đã tàn, cung điện lộn xộn, điện Diên Hoà hừng hực ánh lửa, chiếu đỏ cả nửa bầu trời.
“Thái tử đâu?” Đội thị vệ trong cung cầm bó đuốc tìm kiếm bốn phía: “Hoàng Thượng băng hà! Hoàng hậu lệnh thái tử điện hạ nhanh đến điện Diên Hoà!”
Lý Khánh Thành dừng bước, Phương Thanh Dư đột nhiên bịp miệng thái tử, di chuyển ra sau cột đình.
Phương Thanh Dư: “Đừng lên tiếng!”
Lý Khánh Thành đột nhiên thầm sợ hãi, dò xét mấy thi thể trên hành lang.
Chờ bọn thị vệ đi khỏi Phương Thanh Dư mới buông tay ra, may mà giờ phút này Lý Khánh Thành vẫn có thể cẩn thận suy đoán, mở miệng hỏi: “Điện Diên Hoà không phải cháy rồi sao? Vì sao còn muốn ta qua đó? Hoàng hậu đâu? Sao lại cháy?”
Phương Thanh Dư chậm rãi thở dốc, khoát tay chỉ: “Đến điện Minh Hoàng xem sao, điện hạ yên tâm, ta nhất định bảo vệ điện hạ.”
Lý Khánh Thành nói: “Chờ một chút, hoả hoạn mà sao lại có xác chết ở đây?”
Phương Thanh Dư hạ trầm giọng: “Thái tử điện hạ, không thể suy nghĩ quá nhiều.”
Lý Khánh Thành cau mày nói: “Có người mưu phản! Nhất định là mưu phản, không thể nghi ngờ, phụ hoàng không chừng còn chưa mất. Thanh ca, dẫn ta đi tìm Phù tướng quân, quân Ngự Lâm là do phụ hoàng tự mình chọn lựa, tìm tới Phù tướng quân chắc chắn an toàn!”
Phương Thanh Dư thay đổi sắc mặt mấy lần, như muốn nói cái gì, chợt phát hiện trong hành lang còn một người khác, y cùng Lý Khánh Thành đồng thời quay người.
Trương Mộ đứng cuối hành lang, trang phục thị vệ nhuốm máu nửa thân tím đen, tay trái nâng thanh đao máu me đầm đìa.
Phương Thanh Dư bảo vệ thái tử sau lưng, tiến lên một bước, rút kiếm bên eo.
“Tối nay huynh đã làm gì?” Phương Thanh Dư từ tốn nói.
Trương Mộ không trả lời, chậm rãi lắc đầu.
Lý Khánh Thành quát: “Người câm! Ngươi đã làm gì! Mau nhường đường!”
Trong khoảnh khắc đó dường như thần sắc Trương Mộ có chỗ buông lỏng. Nỗi kinh hoảng ập đến lúc đột ngột nhận tin dữ đã qua, giờ phút này Lý Khánh Thành đã dần trấn định lại, phụ hoàng chưa rõ sinh tử, mẫu hậu không biết tung tích, tuyệt đối không thể tiếp tục hoảng loạn.
Lý Khánh Thành tiến lên phía trước nói: “Trương Mộ, là ai chủ trương mưu phản?”
Trương Mộ dùng tay ra hiệu thái tử tránh ra, Lý Khánh Thành nhếch môi: “Trương Mộ! Tại sao ngươi lại làm thế?”
Trương Mộ nhìn chằm chằm kiếm trong tay Phương Thanh Dư, nheo cặp mắt lại. Lý Khánh Thành còn đang muốn hỏi lại, chợt trong nháy mắt, cả hai tên thị vệ đồng loạt ra chiêu như ánh chớp.
Phương Thanh Dư giương thần kiếm như tung tuyết trắng, Trương Mộ xoay vòng thanh đao, hai người cùng đâm vào một chỗ.
Thời khắc này chỉ thấy một đường kiếm xám như cú vọ, một đường kiếm xanh phóng khoáng như diều hâu, cột đình phát ra tiếng vang sụp đổ, gạch ngói bay bốn phía, bao quanh đường đao ánh kiếm lướt qua trước mặt.
Đao pháp của Trương Mộ mạnh mẽ thoải mái, như chứa hàng ngàn vách đá, thanh âm như gió cuộn sấm vang.
Kiếm Vân Thư của Phương Thanh Dư lắc một cái mở ra trước mắt, lưỡi kiếm sắc mảnh như lá liễu, cùng đao pháp như cuồng phong của Trương Mộ đâm qua đâm lại. Phương Thanh Dư vội vàng lui về phía sau, một đao chém thẳng đã đến lồng ngực y.
“Coi chừng!” Lý Khánh Thành hét lớn: “Có ai không! Bắt lấy tên nghịch tặc này!”
Phương Thanh Dư tách mình lui thân, một khắc này Lý Khánh Thành ngăn ở trước người y, Trương Mộ mạnh mẽ được nửa đường lập tức thu đao, đổi sang bổ ngang, Phương Thanh Dư nhìn ra cơ hội tốt bèn đẩy Lý Khánh Thành sang một bên, cất cao giọng nói: “Cảm ơn!” Tiếp theo y dùng một thức kiếm đâm thẳng.
Trương Mộ nhảy lên thanh chắn, bỗng nhiên bị mắc vào tấm sắt, bảo kiếm chém sắt như chém bùn sượt qua mặt gã, tước bay mặt nạ bạc, Trương Mộ không tránh không né, một đao chém xuống như sấm vang chớp giật.
Phương Thanh Dư hoàn toàn không ngờ Trương Mộ sẽ dùng chiêu thức lấy mạng đổi mạng như vậy, thu kiếm không kịp, một đao một kiếm chệch đi, cùng lúc giáng xuống người đối phương.
Phương Thanh Dư kiệt sức, kiếm dài vạch một đường dưới xương sườn Trương Mộ, vết thương dài một thước rưỡi.
Chiêu thức dùng đao của Trương Mộ cũng rất tàn nhẫn, đao mạnh dùng thiên thạch đúc thành, nội lực hùng hậu tụ phát trên mũi đao cùn, đâm một phát vào ngực Phương Thanh Dư, nhất thời khiến máu tươi ồ ạt phun, làm y ngã ngửa ra sau.
“Thanh ca ——!” Lý Khánh Thành hét lên.
Phương Thanh Dư giãy dụa đứng dậy, phun ra một ngụm máu, y nhìn Lý Khánh Thành một cái rồi lảo đảo chạy đi.
Trong chốc lát Lý Khánh Thành ngây ngốc tại chỗ.
Trương Mộ bước lên, dường như muốn đuổi, Lý Khánh Thành quay người định chạy, nhưng lại ngã một phát.
Lý Khánh Thành thở dốc khôi phục, tự biết giãy dụa cũng vô dụng, tay không tấc sắt mò được kiếm Vân Thư của Phương Thanh Dư, run rẩy chĩa về phía Trương Mộ.
Trương Mộ thu đao về lưng, quay người đi tới, mặt nạ của gã không biết đã bay mất chỗ nào, nửa mặt thường bị che bên dưới mặt nạ bạc xuất hiện một vết bỏng đỏ ửng, lan rộng ra rất khủng khiếp, Lý Khánh Thành nhìn mà rùng mình sợ hãi.
Lý Khánh Thành: “Ngươi, cái này…Tên nghịch tặc này, ta nhìn lầm ngươi rồi.”
Trương Mộ nhìn Lý Khánh Thành đến xuất thần, trong giây lát, tiếng thái giám la lên trước khi chết thức tỉnh gã, Trương Mộ tựa như một trận gió tiến lên, ôm lấy Lý Khánh Thành.
“Người đâu cứu giá!” Lý Khánh Thành rống to.
Trương Mộ trở tay nhẹ nhàng đập một chưởng vào gáy thái tử, Lý Khánh Thành lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bốn phía đều là lửa lớn rừng rực, dù bị kiếm của Phương Thanh Dư đâm mở ra vết thương không ngừng chảy máu, Trương Mộ vẫn chạy nhanh một vòng, thấy bốn cửa cung đều đã khóa lại, kỵ binh qua lại tới lui, lớn tiếng quát tháo, đội thị vệ tuần tra giơ bó đuốc vọt tới.
Trương Mộ ngóng về nơi xa xăm, không dám mạo hiểm phá vây, gã ôm thái tử nhảy lên ngôi đình trong ngự hoa viên, một đầu cắm xuống dưới hồ Thái Dịch.
Đám thị vệ tìm tới ngự hoa viên thì ngừng, trên mặt hồ nước bên đình lênh đênh một đóa phù dung.
Dưới đáy ao có một lối đi được xây từ triều đại trước thông với bên ngoài, Trương Mộ nín thở bơi xuống phía dưới, trong vùng nước tối tăm tìm được thuỷ đạo bí mật.
Lý Khánh Thành vừa mới vào nước liền bị nước lạnh kích thích, liều mạng giãy dụa, lại bị Trương Mộ điểm huyệt hôn mê bất tỉnh.
Vết thương của Trương Mộ chưa khép lại, gã ôm Lý Khánh Thành lảo đảo chạy qua mật đạo. Lần thứ hai lao vào trong đầm, chỉ một lát sau tơ máu nổi lên mặt nước.
Trăng sáng nhô cao, binh sĩ lui tới hò hét bên sông hào ngoài thành, cửa lớn kinh thành ầm ầm đóng chặt.
Trương Mộ đặt thái tử trên đồng cỏ, khom người ấn lồng ngực của hắn, áp môi lên, Lý Khánh Thành đột nhiên tỉnh lại, ho ra nước.
“Ta…”
Trương Mộ lập tức lấy tay ra hiệu im lặng.
Tiếng vó ngựa vang, kinh thành bắt đầu phái kỵ binh đi tuần tra, Trương Mộ kéo vạt áo xuống, băng bó vết thương dưới xương sườn. Gã cõng thái tử, chậm rãi từng bước về hướng ngọn núi bên ngoài kinh thành.
Ý thức của Lý Khánh Thành lâm vào cơn mê dài dằng dặc, hắn chỉ cảm thấy mình được Trương Mộ cõng đi, không ngừng tiến lên phía trước.
“Phụ hoàng…” Lý Khánh Thành lẩm bẩm: “Mẫu hậu…”
Đến nay hắn vẫn không thể tin tưởng, đêm qua vẫn còn du dương sênh ca, hương thơm rượu quế, triều đình, cha mẹ, giang sơn cùng thiên hạ họ Lý, ngắn ngủi trong nháy mắt đã sụp đổ.
Thần sắc Lý Khánh Thành ngẩn ngơ, giống như rơi vào một giấc mộng đằng đẵng. Hắn cảm giác được sau đó mình bị đặt ở bụi cây, trong tai truyền đến tiếng binh sĩ kêu đau, tiếng ngựa hí. Một lát sau hắn được đưa lên lưng ngựa, một người ôm chặt lấy hắn, phi ngựa nhanh chóng lên đường.
“Ta không đi…” Lý Khánh Thành toàn thân ướt đẫm, bị gió thu thổi cho phát run.
“Thần vô năng.” Một giọng nói khô khốc khàn khàn vang lên sau lưng: “Thần tội đáng muôn chết.”
Xung quanh, dãy núi, cây cối, bụi cỏ dưới ánh trăng lướt đi vun vút, một giây này đôi mắt mơ hồ của Lý Khánh Thành đột nhiên rõ ràng.
“Người câm, ngươi đang nói chuyện?” Lý Khánh Thành nói đứt quãng.
Trương Mộ dùng áo choàng quấn chặt lấy Lý Khánh Thành, chạy thoát khỏi kinh thành trong đêm.
Năm Thống Lịch thứ mười sáu, ngày mười lăm tháng tám, Hoàng Thái Tổ băng hà, điện Diên Hoà bốc cháy, thái tử hoăng.
(
hoăng = cách gọi cái chết của chư hầu quý tộc thời xưa)
Ngày mười tám tháng tám, hoàng hậu lâm triều, chiếu cáo thiên hạ, Phù lão tướng quân kết đảng phản loạn, tru di cửu tộc.