Ưng Nô

Chương 7

Lại một ngày nữa trôi qua, trời xuân khiến người buồn ngủ, thu sang làm ta lười nhác, chỉ còn ba ngày nữa là tới lễ thành hôn.

Lý Hiệu thực sự không có tâm trạng phê tấu chương, ba ngày nữa, gã sẽ phải chung giường chung chăn với một người phụ nữ gần như hoàn toàn xa lạ, sinh ra một hoặc nhiều đứa trẻ mà gã còn chưa biết ra sao, dõi theo quá trình trưởng thành của chúng.

Lý Hiệu chỉ cảm thấy mình vẫn chưa trưởng thành, gã cảm nhận được một loại cảm xúc không chân thật, sao có thể mới chớp mắt đã phải thành hôn như bao người ngoài kia?

“Nói cô nghe ngày thành hôn phải làm những gì.” Lý Hiệu gác lại bút.

Đại ti giám như được đại xá, cuối cùng bệ hạ cũng chủ động hỏi chuyện này, ông vào cung từ năm mười hai tuổi, đã từng hầu hạ hai vị hoàng đế, tất cả vấn đề liên quan đến việc sắc lập hoàng hậu họ Lâm đều do ông xử lý.

Nhưng mà người trong cuộc như Lý Hiệu lại mặc kệ không thèm hỏi han, cứ như thể ngày mười lăm tháng tám tới chỉ cần ăn bữa cơm bình thường vậy. Đại ti giám mấy lần muốn mở miệng, lại bị hoàng đế bắt im mồm, tai không nghe thì tâm không phiền.

Vì thế đại ti giám đến hỏi thái hậu mấy lần, lại đúng lúc lão Đại học sĩ cũng đang ở đó. Thái hậu nghe xong nổi giận, Đại học sĩ lại khuyên nhủ, ông nói:

“Cứ tuỳ ý bệ hạ là được.”

“Thành hôn lập hậu sao có thể tùy ý?” Thái hậu gần như coi lão Đại học sĩ bị điên mất rồi: “Thân là quân chủ một nước mà lại không chịu để tâm chút nào, người thành hôn là nó, cũng không phải ta, đến lúc đó loạn hết cả lên còn ra thể thống gì?”

Đại học sĩ mỉm cười nói: “Ngày đó tiên hoàng thành hôn cũng loạn hết cả, đây là chuyện lớn đời người, xưa nay lúc nào chả loạn.”

Thái hậu bĩu môi, nhớ tới tình cảnh năm đó chính mình được gả vào cung, vẻ mặt bất mãn y như Lão Ngoan Đồng (*): “Nhưng mà thành hôn lần đó là tiên hoàng nghiêm túc, tự mình quyết nạp ta làm phi…”

(*) tên thật là Chu Bá Thông, nhân vật xuất hiện trong bộ Xạ Điêu Tam Khúc của Kim Dung, tuổi già mà tính tình ngang ngạnh tưng tửng như đứa trẻ con

Đại học sĩ gật đầu không nói gì nữa.

Mặt thái hậu ửng đỏ, nói: “Thôi, tuỳ ý người đi vậy. Hoàng đế còn không vội mà thái hậu lại gấp chết.”

Lão học sĩ liên tục gật đầu: “Phải là thái giám gấp chết.”

Đại ti giám không nhận được chỉ dẫn của thái hậu, đành phải mặt mày ủ rũ quay về, thời gian còn lại ngày càng ngắn vậy mà Lý Hiệu vẫn không chịu quan tâm. Trong cung bắt đầu chuẩn bị vải màu, tất cả sổ sách kinh phí đều đã sắp xếp xong xuôi, trong điện Thái Hòa, ghế ngồi cho quan lại được xếp thành hàng. Bao nhiêu việc lặt vặt, người hầu trong cung đều đã đảm nhận tất, nhưng sao hoàng đế lại không thèm quan tâm vào ngày thành hôn phải làm gì?

May mắn làm sao, cuối cùng hoàng đế cũng hỏi.

Đại ti giám mang tới thiệp vàng, mặt mày hiền từ nói: “Bệ hạ anh minh.”

Lý Hiệu ngẩn người tại chỗ, cuối cùng hỏi: “Cô nên làm cái gì?”

Đại ti giám hắng giọng một cái: “Hôm đó bệ hạ thành hôn, giờ ngọ là phải sẵn sàng khởi hành rồi, Đại Ngu ta dùng võ lập quốc, bộ Lễ đề xuất tổ chức lễ nghi hoành tráng như lễ thành hôn của Thành Tổ năm xưa.”

Lý Hiệu: “Thành tổ năm đó thành hôn thế nào? Người cưới ai?”

Đại ti giám một mặt mờ mịt, khom người nói: “Năm đó… Sắc lập hoàng hậu họ Tôn, thần tội đáng muôn chết, chuyện này cũng không nhớ rõ, để thần đi hỏi lại.”

Lý Hiệu thản nhiên nói: “Quay lại, ngươi nói chuyện phải làm ngày thành hôn là được rồi.”

“Giờ tỵ ba khắc, bệ hạ bắt đầu khởi hành, đi cùng có một ngàn bốn trăm lính Ngự Lâm do Đường tướng quân dẫn đầu, một nghìn hai trăm Thập Nhị Vệ, thêm bảy mươi người Đội Ưng, tổng cộng hai ngàn sáu trăm bảy mươi người, bệ hạ xem, đến lúc đó người mặc áo giáp vàng, đeo kiếm Thiên Tử, long bào gấm thêu…”

Lý Hiệu đáp: “Cưỡi ngựa, mặc giáp.”

Đại ti giám gật nhẹ, lấy bút son viết thêm, rồi nói: “Còn phái thêm một thị lang đi theo bên cạnh bệ hạ, vị trí này thái hậu định tiến cử tiểu công tử nhà họ Đình ở Giang Nam, Đình Hải Sinh.”

Lý Hiệu nói: “Cô cần thị lang làm gì? Đình Hải Sinh là người nào, cô chưa từng nghe.”

Đại ti giám cung kính nói: “Nhà họ Đình là phú thương Giang Nam, Đình Hải Sinh năm nay mười tám tuổi, được thái hậu khâm điểm…tiến cử vào Giám Sát Ti bộ Hộ (*)…”

(*) viện giám sát thuộc bộ Hộ

Lý Hiệu nhíu mày, đại ti giám lập tức bẻ lái: “Thị lang đi theo bệ hạ rước dâu, Lâm tiểu thư qua Tuyên Hoa Môn tiến cung xong là người hầu nhà nàng đi theo xa giá đều phải về ngay. Bệ hạ đưa nàng tới điện Dưỡng Tâm, thị lang sẽ hầu người đổi long bào trước điện.”

“Năm xưa.” Lý Hiệu hỏi: “Lúc Thành Tổ thành hôn, thị lang là người nào?”

Đại ti giám trả lời dè chừng: “Thị lang năm đó là tướng quân Phương Thanh Dư ạ.”

Lý Hiệu hỏi: “Không phải Trương Mộ sao?”

Đại ti giám thở dài: “Bệ hạ cũng biết việc này ư? Năm ấy đại hôn của Thành Tổ kỳ lạ là cũng mất kha khá thời gian. Cuối cùng, thị lang đổi thành tướng quân Trương Mộ, Phương tướng quân chỉ có thể xuống…”

Lý Hiệu: “Nếu đã là như thế, đổi sang thị vệ đi cùng ta là được.”

“Việc này…” Đại ti giám thấy sắc mặt Lý Hiệu âm trầm, vội nói: “Được, được ạ.”

Lý Hiệu: “Thế là xong hết rồi à?”

Đại ti giám vội nói: “Không không, lúc này vẫn chưa thành hôn, người thái hậu phái đến sẽ chờ sẵn trong điện Dưỡng Tâm, giúp Lâm tiểu thư trang điểm lộng lẫy, đầu đội phượng quan, sau đó Lâm tiểu thư mới có thể đi ra. Lúc đó bệ hạ thay long bào, lên xe thiên tử, qua Ngọ Môn đến điện Kim Loan.”

“Lúc này trăm quan đã chờ sẵn trên điện, giờ thìn làm lễ bái hoàng hậu, tiểu thư nhà họ Lâm bấy giờ mới coi là chính thức gả vào cung. Hoàng thượng đổi xưng hô, gọi Lâm tiểu thư là ái thê, mà Lâm tiểu thư sẽ xưng thần thiếp…”

Lý Hiệu: “Vậy là xong.”

Đại ti giám vội nói: “Bệ hạ từ từ một chút, vẫn còn việc nữa.”

Lý Hiệu: “...”

Đại ti giám: “Trăm quan lui ra sau, bệ hạ phải dẫn hoàng hậu ra khỏi điện Kim Loan, đến điện Minh Hoàng, làm lễ tế cáo tiên đế Đại Ngu…”

Lý Hiệu nhìn Đại ti giám.

Đại ti giám tiếp tục nói: “Tế xong tiên đế, lại đến điện Diên Hòa, có nữ quan chờ sẵn ngoài điện Diên Hòa, hoàng hậu với bệ hạ chỉ cần dâng trà, thăm hỏi thái hậu…”

“Như thế là xong đúng không?”

“Không không, còn có…”

Lý Hiệu liếc qua dải lụa đỏ bên ngoài ngự thư phòng, bỗng thấy thứ gì đó bay ngang qua mang theo ánh sáng đỏ, gã vội đứng dậy, nhanh chân ra khỏi thư phòng.

Ti giám giật nảy mình, vội vã đuổi theo sau Lý Hiệu, nói: “Bệ hạ?”

“Ngày mai bàn tiếp!” Lý Hiệu sốt ruột nói.

Ti giám đành phải cung kính lui ra phía sau.

Lý Hiệu vào trong ngự hoa viên, chỉ thấy vài tên thị vệ cười nói rôm rả dưới tiết trời mùa thu tươi đẹp, đang đá qua lại một quả cầu gấm thêu màu đỏ. Trong số đó có một người chân đá như bay, thân ảnh nhẹ nhàng, chính là Hứa Lăng Vân.

“Nhận lấy này!” Hứa Lăng Vân quay người nhào sang một bên, quả cầu đỏ bay qua đỉnh đầu mấy tên thị vệ còn lại rồi chuẩn bị lao thẳng xuống hồ, Lý Hiệu vén vạt áo trước long bào, xoay người vọt lên, tiêu sái xoay vòng giữa không trung, đá ngược quả cầu trở lại.

Hứa Lăng Vân tiếp lấy quả cầu màu đỏ, bọn thị vệ đột nhiên nhận ra Lý Hiệu, vội vàng quỳ một chân trên đất, hô vạn tuế.

“Các ngươi đang làm trò gì thế?” Lý Hiệu trầm giọng nói: “Chơi bóng bên ngoài ngự thư phòng của cô?”

Hứa Lăng Vân khom người nói: “Mùa thu thời tiết dễ gây uể oải, chúng thần tưởng không sao, đã mạo phạm bệ hạ rồi ạ, thần tội đáng muôn chết.”

Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Đứng lên đi, cô thấy ngươi cũng khá hơn nhiều rồi đấy.”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Ánh dương xán lạn, trời thu sảng khoái, xung quanh đều là thị vệ dáng vẻ khôi ngô anh tuấn, người mặc quần áo gấm, cả đám khoảng năm, sáu người, đều đeo đai lưng vàng, chuyện trò náo nhiệt quanh ngự hoa viên.

Cảnh tượng này quét sạch sành sanh mọi ngột ngạt trong lòng Lý Hiệu, gã tuỳ ý dạo khắp ngự hoa viên rồi chọn một mái đình ngồi xuống.

“Tất cả lui ra đi.” Lý Hiệu nói.

Hứa Lăng Vân khẽ nhướn lông mày, hỏi: “Bệ hạ có muốn ăn chút điểm tâm không ạ? Lúc nãy thần nghe tổng quản đại nhân nói nhà bếp đang làm bánh hoa quế với trà ‘Lông Mày Lão Quân’ tiến cống từ Giang Đông.”

Tâm tình Lý Hiệu rất tốt: “Cứ dặn người làm tiếp đi. Hôm nay sao mấy huynh đệ các ngươi lại không giống thường ngày thế, lúc nãy đang bàn tán chuyện gì?”

Khả năng quan sát của Lý Hiệu rất nhạy bén, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua liền phát hiện ra ngay hôm nay đám thị vệ không giống thường ngày, cả bọn đều mang bộ dạng rúm ró nơm nớp lo sợ.

Đám thị vệ đã giải tán hết, chỉ còn mình Hứa Lăng Vân vẫn đứng sau lưng Lý Hiệu, nở nụ cười nói: “Chúng thần chỉ đá bóng cho vui, tiện vận động tay chân, xin bệ hạ đừng quở trách.”

Không bao lâu sau, trà cùng điểm tâm đã được bưng lên, đại ti giám không ngừng đưa mắt dò xét Hứa Lăng Vân, đưa thiệp vàng trong tay áo cho hắn một cách đầy thăm dò.

Hứa Lăng Vân hiểu ý nhận lấy, vẫn đứng sau lưng Lý Hiệu, hoàng đế còn chưa nhận ra, nói: “Mang sách ra đây, hôm qua kể đến đâu rồi?”

Hứa Lăng Vân nói: “Đêm qua thần đã đọc xong, hiện tại đã nhớ hết toàn bộ, để thần kể luôn cho bệ hạ nghe ạ?”

Lý Hiệu nheo mắt: “Nhớ hết thật không? Kể sai chỗ nào liền cắt đầu lưỡi ngươi.”

Hứa Lăng Vân vội nói: “Vậy thôi thần xin trở về lấy sách.”

Lý Hiệu vốn chỉ tùy tiện nói một câu, chờ Hứa Lăng Vân về tích viện lấy sách lại mất thời gian, không vui nói: “Đầu lưỡi tạm cho nợ trước, ngươi kể luôn đi. Cho ngươi ngồi, ra kia dựa trên lan can kìa, đừng có phá hỏng cảnh đẹp.”

Hứa Lăng Vân kéo vạt áo, lơ đễnh nói: “Đầu lưỡi thần mất một đoạn cũng không sao hết, chỉ sợ về sau không thể đọc sách cho bệ hạ nghe.” Nói xong hắn hướng về phía lan can trong đình ngồi xuống nhẹ như mây gió.

Ngày thu yên ả, bầu trời xanh trong không lẫn hạt bụi, cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái lướt trên hồ nước, phản chiếu trời cao thăm thẳm như một tấm gương đơn sắc, khói vương mặt hồ mênh mang, thật khiến tinh thần con người vui vẻ thư thái.

Hứa Lăng Vân nhìn nhìn hồ nước, kể say sưa: “Tiếp theo, ngày hôm đó, sau khi về phòng nghỉ, tướng quân Đường Hồng tự mình nói ra thân phận…”

Hôm đó Đường Hồng tự nói ra thân phận của mình, Lý Khánh Thành và Trương Mộ đều lặng im hồi lâu.

Phản ứng đầu tiên của Trương Mộ là trở tay rút cây đao phía sau, định giết người diệt khẩu, Lý Khánh Thành lại đè tay gã lại nhanh như chớp.

“Ngươi là Đường Hồng.” Lý Khánh Thành cười nhạt: “Vì sao lúc nãy ở trên sảnh đường không vạch trần ta?”

Đường Hồng theo bản năng mà lùi một bước ra sau.

Lý Khánh Thành thấp giọng nói: “Ngươi đang sợ.”

Đường Hồng nheo mắt dò xét Lý Khánh Thành, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi sợ Tham tri áp giải ngươi hồi kinh, vì không biết chắc được chủ ý của ông ta, mới muốn nghe ngóng thăm dò trước, sau khi xác định được rồi thì tuỳ cơ ứng biến, phải không?”

Đường Hồng không trả lời.

Lý Khánh Thành ngang ngược nhướn mày: “Ngươi vốn có cơ hội, lại không có dũng khí, cho nên ngươi không còn là Đường Hồng nữa, kể từ hôm nay, ta mới là Đường Hồng. Ngươi tự nghĩ tên khác đi, đắc tội.”

Trương Mộ buông tay cầm đao xuống, qua bên cạnh với Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành lại chế nhạo: “Nếu ngươi muốn liều cá chết lưới rách thì có thể thử, xem ai chết trước.”

Đường Hồng chẳng quan tâm, y gọi Lý Khánh Thành lại: “Khi nào ta mới có thể trở về làm chính mình?”

Lý Khánh Thành biết Đường Hồng đã chấp nhận chuyện tên họ này, thuận miệng bảo: “Chờ đã, rồi sẽ đến lúc.”

Đường Hồng: “Lúc nào?”

Lý Khánh Thành: “Lúc ta biết mình là ai.”

Hôm ấy, Lý Khánh Thành yên tâm nghỉ lại phủ Tham tri.

Nơi Vương tham tri xếp cho hắn cũng chỉ là một gian sân nhỏ, trong sân có một phòng lớn, một kho củi, sau phòng lớn chính là cửa sau chuồng ngựa tích cả đống cỏ rơm, trong có một con ngựa già, hai hạ nhân phụ trách toàn bộ chuyện hầu hạ trong phủ.

Trong phòng âm u ẩm ướt, Trương Mộ chia ngân lượng, trả công vận chuyển hàng hoá đến Tây Xuyên. Một tấm bình phong chia phòng lớn thành hai gian trong ngoài, gian trong là nơi Lý Khánh Thành ngủ, bên ngoài Trương Mộ rải chăn nằm dưới đất.

Mà Đường Hồng thì nào có đãi ngộ tốt như vậy, phải ngủ ở phòng chứa củi đối diện.

Không lâu sau có tướng sĩ Bắc Cương đến lấy cao rắn, sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Lý Khánh Thành khom người ngồi bên mép giường, mở miệng nói:

“Ưng ca, thực ra thì ta là ai?”

Trương Mộ không trả lời, Lý Khánh Thành nói: “Hắn mới là Đường Hồng, đúng không? Các người đều đang lừa ta?”

Trương Mộ chỉ trầm mặc từ đầu đến cuối.

Lý Khánh Thành bật dậy nói: “Ưng ca!”

Trương Mộ lắc đầu.

Lý Khánh Thành níu cổ áo gã, Trương Mộ không tránh không né, Lý Khánh Thành bắn liên thanh: “Huynh là ai? Nga Nương có lai lịch thế nào?”

“Vì sao không nói rõ ràng cho ta nghe? Huynh còn muốn giả câm à? Như vậy đi, ta đặt câu hỏi, huynh chỉ cần gật hoặc lắc.”

Cuối cùng Trương Mộ mở miệng, chậm rãi nói: “Ta không muốn nói cho ngươi, cũng không muốn lừa ngươi.”

Lý Khánh Thành nhíu mày dò xét Trương Mộ, run giọng hỏi: “Cha ta là ai?”

Trương Mộ như một người chết, lại chìm trong trầm mặc đằng đẵng lần nữa.

Lý Khánh Thành hít sâu một hơi, mỏi mệt nằm vật trên giường.

Sắc trời bắt đầu tối, người trong phủ tới đưa cơm tối, cũng chỉ là mấy cái bánh bao không nhân, một bát đậu mặn, lẻ tẻ vài miếng thịt muối mềm nhũn, Lý Khánh Thành không ăn, Trương Mộ cũng không đụng, đồ ăn nguội ngắt cứ bày nguyên ở đấy.

Đến giờ lên đèn, khí lạnh bao phủ thành Lang Hoàn, một trận gió tuyết cực lớn xoay vần giữa bầu trời, ngọn đèn bị gió thổi cho chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Trương Mộ đứng dậy nhìn thử trong phòng, Đường Hồng đang ngồi trên đống củi lau chiến kích, Trương Mộ kiểm tra hết cửa sổ một lượt, lấy áo choàng che đi mấy lỗ hở, ngón tay cầm đinh tán, đóng thanh gỗ che gió lùa qua khung cửa, cuối cùng chừa lại một lỗ thông gió, gió hướng vào chỗ gã nằm, để Lý Khánh Thành không bị khó chịu.

Gã lại thêm chút củi khô trong chậu than, rồi mới quay người đến bên giường Lý Khánh Thành.

Đầu Lý Khánh Thành đau muốn nứt ra, càng nghĩ càng khó chịu, trằn trọc quay về phía bức tường đầy nấm mốc.

Trương Mộ bê cơm tới, đặt ở trên bàn, im lặng cung kính quỳ trước giường.

Lý Khánh Thành nghe được tiếng vang liền quay đầu nhìn Trương Mộ.

Sắc mặt Trương Mộ vẫn như thường, gã quỳ thẳng người trước giường, ý mời Lý Khánh Thành ăn cơm tối.

“Ăn không vào.” Lý Khánh Thành rên rỉ theo bản năng: “Huynh ăn đi, ta không giận huynh.”

Một lát sau, Lý Khánh Thành cảm giác được một bàn tay rộng lớn mang theo hơi lạnh chụp lên trán mình, hắn đẩy tay Trương Mộ ra, mất kiên nhẫn nói: “Không bệnh gì đâu, huynh để ta ngủ một lát.”

Lý Khánh Thành ngủ chập chờn, cũng không biết đã qua bao lâu, giữa tiếng cuồng phong loáng thoáng truyền đến tiếng mõ cùng hai lần trống canh. Thanh âm này đã đánh thức một kẻ tha hương trên con đường xa lạ đầy gió và tuyết.

Hắn trở mình, phát hiện Trương Mộ vẫn còn quỳ trước giường chăm chú nhìn hắn.

Lý Khánh Thành bật không ra hơi, chỉ muốn mắng gã một trận, nghĩ một hồi cũng hết buồn bực, đứng lên nói: “Ăn thôi.”

Lý Khánh Thành tùy tiện ăn một chút, Trương Mộ vẫn quỳ bất động, Lý Khánh Thành ăn một ít, gã câm vẫn không hài lòng, hắn đành cố gắng ăn thêm một chút, bánh bao không nhân đã cứng đơ lạnh ngắt, nhưng sau khi vào bụng, thân thể cuối cùng cũng ấm lên đôi chút.

Trương Mộ bấy giờ mới lấy đồ ăn, lớn miệng ngồi ăn phía ngoài bức bình phong.

“Ưng ca.” Lý Khánh Thành bọc mình trong chăn, thở một hơi: “Huynh trải đệm nằm đó có lạnh không, hay là chuyển vào đây ngủ?”

“Ờ.” Trương Mộ đút đầy đồ ăn trong miệng, đáp một tiếng.

Lý Khánh Thành trong thoáng chốc chợt nói: “Cơ thể này của ta thật tệ,… cha ta là quan văn à?”

Trương Mộ ngừng động tác, Lý Khánh Thành lại mơ mơ màng màng nói: “Phải tập võ rèn luyện sức khoẻ, bằng không chẳng cần đợi người Hung Nô đánh tới đã thành ma chết bệnh ở Bắc Cương rồi… Ông trời khốn nạn, sao lại lạnh như vậy chứ…”

Trương Mộ buông bát xuống, cho than vào trong miệng cá đồng rồi đóng kín lại. Gã nhét cá đồng vào trong chăn Lý Khánh Thành rồi ra gian ngoài nằm xuống chìm vào giấc ngủ, trên thân chỉ đắp tấm chăn mỏng.

Sáng sớm hôm sau gió tuyết nhỏ dần, Đường Hồng vậy mà lại dậy sớm, y cầm một cây chổi dài múa mấy vòng soàn soạt quét sạch tuyết trong sân. Trương Mộ cởi trần, một thân tập võ cao gầy cơ bắp, đi ra khỏi phòng, Lý Khánh Thành đi theo phía sau.

“Nhìn.” Trương Mộ lời ít mà ý nhiều, gã bày ra tư thế đứng tấn, đẩy nhẹ hai bàn tay về phía trước. Lý Khánh Thành vẫn còn buồn ngủ, Trương Mộ lại ghi nhớ lời hắn nói lúc mơ màng đêm qua, vừa sáng sớm đã đòi dạy hắn tập võ.

Lý Khánh Thành cũng đứng tấn, Trương Mộ giơ ngang một chân, quay người đá sang bên phải, vững vàng chạm đất, thu hai tay lại rồi lần lượt hất ra đưa về, cứ thế một trước một sau.

Lý Khánh Thành học theo, bắt chước Trương Mộ khoa tay. Trương Mộ không ngừng hạ chân, ra hiệu tăng tốc, dưới chân vụn tuyết bay lên, bờ vai trần chảy đầy mồ hôi. Lý Khánh Thành dần hiểu ý, hoà mình vào trong võ cảnh, chỉ cảm thấy mỗi động tác giơ tay, nhấc chân của Trương Mộ nhịp nhàng như diều hâu giương cánh, sững sờ không biết diễn tả thế nào.

“Đây là một môn phái ở Tây Xuyên… chưởng pháp Võ Tôn?” Đường Hồng đứng ngoài quan sát hồi lâu, nhíu mày hỏi: “Huynh họ Trương à?”

Trương Mộ thu quyền đứng lại, ánh mắt tụ trên mặt đất như đang trầm tư.

Lý Khánh Thành nói: “Huynh ấy được gọi là ưng ca, vì sao lại gọi như vậy?”

Đường Hồng giải thích: “Trương gia Võ Tôn, sở hữu mười ba tuyệt kỹ Ưng Kích Trường Không, vượt bậc thiên hạ, quyền chưởng ban nãy nhìn như động tác chim ưng vồ thỏ, không biết khả năng bắn tên của huynh thế nào?”

Trương Mộ lắc đầu, kéo đường quyền lần nữa, trầm giọng nói: “Nhìn.”

Lý Khánh Thành nói: “Từ từ đã, Đường… Đường cái gì đó, tên ngươi là gì thì được nhờ? Đường Tam?”

Đường Hồng trông vô cùng thê thảm, Lý Khánh Thành lại nói: “Mười ba tuyệt kỹ Ưng Kích Trường Không là gì thế, ngươi giải thích kỹ càng xem.”

Đường Hồng: “Cha ta từng nói, ở Tây Xuyên có nhà họ Trương, chính là thế gia trong võ lâm, mười ba kỹ Ưng Kích Trường Không, nghe nói đã thất truyền, gồm có Ưng Trảo Lục Nhân, Ưng Mục Khống Tiễn, Ưng Chưởng Chế Dịch, Ưng Tiếu Dịch Súc, Ưng Dao Như Cương Sí Phá Trường Không, Thiết Ưng Vũ Nhất Thức ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’, chính là ám khí giết người…”

Trương Mộ thu quyền lại, đi về phía Đường Hồng.

Đường Hồng còn chưa nói xong, Trương Mộ đi đến trước mặt y, gã đột nhiên không nói không rằng cho y ăn một bạt tai!

Lý Khánh Thành bị bất ngờ hét lên một tiếng, Đường Hồng hoàn toàn không đề phòng, bị tát cho miệng mũi chảy máu, quay cuồng ngã trên mặt đất.

Lý Khánh Thành: “...”

Trương Mộ quay về chỗ cũ, trầm giọng nói: “Nhìn.” Tiếp đó lại vung quyền lần nữa.

Đường Hồng chật vật trốn về phòng chứa củi, một lúc khá lâu sau mới dám nhìn he hé qua khe cửa. Lý Khánh Thành đã học được kinh nghiệm, trong sân nhất thời im ắng, chỉ còn tiếng bước chân của Lý Khánh Thành với Trương Mộ.

Lý Khánh Thành lén nhìn Đường Hồng với ánh mắt đồng cảm, Trương Mộ dừng lại, Lý Khánh Thành vội nói: “Ta sẽ chuyên tâm học!”

Trương Mộ gật đầu, gã tập xong một bộ chưởng pháp, lại đánh một bộ đường quyền, Lý Khánh Thành dần dần bắt kịp Trương Mộ, hắn cảm nhận được rõ con người với tự nhiên đang hòa làm một, vạn vật không ngừng biến hoá, dường như tâm hồn mình đã khoác lên cùng sắc màu với bầu trời trên kia, dõi mắt nhìn lại, trời cao xa bao la, ngàn dặm vô biên giới.

Như hùng ưng gầm vang dẫn ưng con bay lượn, giương cánh lướt qua vạn dặm thảo nguyên, liên miên núi tuyết.
Bình Luận (0)
Comment