Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 11

Cùng lúc ấy, phía bên kia của thành phố, Thời Chung đang ngồi dựa vào đầu giường với gương mặt tái xanh, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén, nhìn chằm chằm vào anh chàng Trợ lý Tôn đang đứng nói chuyện điện thoại bên cạnh.

Trợ lý Tôn nhanh chóng cúp máy, nhìn về phía ông chủ với ánh mắt nịnh nọt. “Ánh mắt của anh vừa rồi là ra hiệu cho tôi nói với cô ấy như thế đúng không?”

Thời Chung gật đầu rất khẽ, giọng hơi khàn khàn: “Cô ấy trả lời thế nào?”

“Cô ấy nói hôm nay cũng không có việc gì, hỏi tôi có thể đợi cô ấy đến rồi hãy đi không? Thay thuốc, đo nhiệt độ, vân vân… Cô ấy là bác sĩ, tôi có thể yên tâm giao anh cho cô ấy nhỉ?”

Thời Chung cất tiếng khen ngợi với gương mặt không chút biểu cảm: “Coi như không uổng công nuôi cậu.”

Trợ lý Tôn cười hì hì, nhưng trong lòng thì đang gào thét: Đồ tư bản khát máu! Bóc lột tôi còn chưa đủ hay sao mà còn dụ dỗ, lừa gạt thêm một cô gái nhà lành đến đây nữa? Thương cho kẻ lương thiện như tôi, đành phải cắn răng làm những việc nối giáo cho giặc này dưới sự bức ép của anh!

“Đừng vội vui mừng!” Thời Chung lạnh nhạt thốt ra một câu, khiến cho nụ cười của Trợ lý Tôn đông cứng trên khuôn mặt.

“Tôi vừa nghe thấy cậu ở ngoài phòng khách hét rằng tôi chết rồi.” Ánh mắt của Thời Chung lạnh lùng quét qua người Trợ lý Tôn. “Cậu mong tôi chết đến thế sao?”

Trợ lý Tôn rầu rĩ gục đầu xuống. “Tôi không dám…”

Tầm Tầm ở nhà Thịnh Gia Ngôn làm bài tập của ngày hôm đó xong, Nhậm Tư Đồ mới dẫn cậu nhóc về nhà. Lúc về tới nhà thì cũng sắp tới giờ đi ngủ của Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ sắp xếp cho Tầm Tầm ngủ xong, nhìn đồng hồ thì đã là chín giờ rưỡi.

Từ nhà cô đến nhà Thời Chung cũng không xa lắm nhưng khi cô tới nơi thì anh chàng nói chuyện điện thoại kia đã đi mất rồi, chỉ gửi chìa khóa nhà Thời Chung lại cho bảo vệ trực đêm.

Nhậm Tư Đồ quét thẻ chìa khóa nhà Thời Chung rồi bước vào thang máy. Lên đến nơi, quả nhiên xung quanh hết sức lạnh lẽo, nhà cửa được bài trí dựa trên ba màu cơ bản đen, trắng, xám, khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực.

Các cánh cửa phòng trong nhà đều được đóng kín, Nhậm Tư Đồ không biết phòng nào là phòng ngủ của anh nên đi về phía căn phòng cách xa phòng khách nhất theo trực giác. Vừa đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy Thời Chung đang ngủ trong đó.

Cánh tay anh bó bột trắng toát, cho dù đang ngủ thì có lẽ cũng không được thoải mái lắm. Đây là lần đầu tiên Nhậm Tư Đồ nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ, ngang tàng này lộ ra vẻ yếu ớt, đáng thương như thế. Tuy dép đi trong nhà rất mềm mại, không tạo ra tiếng động nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn bất giác nhón chân, nhẹ nhàng bước về phía chiếc giường.

Đến gần Thời Chung, Nhậm Tư Đồ mới phát hiện anh ngủ rất trầm tĩnh nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ mệt mỏi. Chiếc drap giường sẫm màu càng tôn lên gương mặt tái nhợt của anh.

Lúc nãy, anh chàng trong điện thoại nói với cô là đến mười một giờ đêm phải gọi anh dậy để thay thuốc. Nhậm Tư Đồ nhìn đồng hồ, thời gian chưa tới. Cô đang do dự xem nên quay lại phòng khách đợi đến giờ rồi vào gọi anh hay cứ đợi ở đây cho tới lúc anh thức dậy thì đúng lúc ấy, anh xoay người đổi tư thế, từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, chăn cũng vì thế mà rơi khỏi vai anh.

Nhậm Tư Đồ do dự một chút, cuối cùng đến gần, cúi người vén chăn lại cho anh. Từ góc nhìn của Nhậm Tư Đồ lúc này, anh đang khẽ mím môi, đường cong của đôi môi cực kỳ đẹp và thu hút.

Trong khoảng vài giây, Nhậm Tư Đồ lại nhớ tới nụ hôn khiến cô rung động vào đêm hôm đó nên cảm thấy hơi khô miệng, cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Nhậm Tư Đồ thu ánh mắt đã dừng lại khá lâu trên đôi môi anh, đang định đứng thẳng người dậy thì bỗng cứng đờ…

Không biết anh đã thức dậy từ lúc nào.

Cách một khoảng chưa tới năm centimét, anh đang lẳng lặng nhìn cô.

“Em đến rồi…”

Thời Chung nói nhỏ, thậm chí còn nở một nụ cười không rõ ràng lắm, dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của cô ở nơi này.

Nhậm Tư Đồ ngẩn người trong chốc lát, nhìn người đàn ông mang vẻ mặt mệt mỏi vì bệnh kia cố gắng ngồi dậy một cách khó nhọc. Khi ngồi dậy, không biết có phải vì đè lên vết thương hay không mà anh hơi nhíu mày lại.

Nhậm Tư Đồ nhích tới đỡ lấy anh theo phản xạ, ánh mắt vô tình lướt qua môi anh, động tác đã tự nhiên hơn. Nhậm Tư Đồ giả vờ ho khan vài tiếng, rụt tay lại, thấy anh vẫn còn cau mày thì vội hỏi: “Có phải cậu cảm thấy không khỏe ở đâu không?”

Anh chỉ vào bụng mình, đồng thời ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Nhậm Tư Đồ. Nhậm Tư Đồ đang đứng, còn anh đang ngồi, tư thế ngửa mặt lên nhìn cô thế này ít nhiều cũng mang theo chút gì đó rất đáng thương. Một người đàn ông trước nay luôn mạnh mẽ, ngang tàng, giờ lại bộc lộ sự yếu ớt trước mặt cô, sức ảnh hưởng đúng là rất lớn.

Thế là Nhậm Tư Đồ quên béng mất lúc này mình đang đối diện với một người đàn ông trưởng thành, không lâu trước đây còn thổ lộ tình cảm đặc biệt với cô. Với chức trách của một bác sĩ, cô nói ngay: “Để tôi xem thử?”

Thời Chung nhìn cô, trong mắt có vẻ gì đó rất lạ, sau đó thì đồng ý, vén chăn lên. Anh mặc bộ đồ ở nhà, áo kiểu cổ tròn, sẫm màu. Nhậm Tư Đồ ngẩng lên nhìn anh, thấy ánh mắt gần như là ưng thuận của anh thì từ từ đưa tay kéo áo anh lên.

Nhậm Tư Đồ vốn cứ tưởng bụng anh bị quấn băng gạc hay có vết thương gì đó, nhưng thứ mà cô nhìn thấy này chỉ là vùng hông rắn chắc, cùng cơ bụng với các múi rõ ràng.

Làm gì có vết thương nào đâu chứ?

Là đồ mặc ở nhà nên lưng quần hơi thấp, khiến Nhậm Tư Đồ còn thấy rõ mồn một những đường cong từ hai bên sườn chạy vào trong đầy nam tính của anh.

Thời Chung chỉ cụp mắt xuống một chút là có thể nhìn thấy vành tai cô đang ửng đỏ. Anh im lặng mỉm cười. Khi Nhậm Tư Đồ ý thức được rằng mình bị anh trêu đùa, liền gượng gạo rụt tay lại, ngẩng lên thì nụ cười của anh bị che giấu mất. Dưới ánh mắt có vẻ chất vấn của cô, anh bày ra bộ mặt hết sức vô tội. “Tôi chỉ định nói mình đói bụng mà thôi.”

Thế là chuyện này trở thành lỗi của Nhậm Tư Đồ. Cô nhìn bộ dạng đáng thương của anh lúc này, cũng không đành lòng so đo nữa nên vừa quay người đi về phía cửa vừa nói: “Tôi vào bếp nấu cho anh một ít…”

Nói đến đây, cô lập tức im bặt, chân cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn Thời Chung với vẻ mặt khó xử rồi đính chính lại: “Cậu có số điện thoại của mấy cửa hàng đồ ăn không?”

Thời Chung nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi khẽ co giật, như thể muốn cười nhưng lại sợ ảnh hưởng tới vết thương nên đành cố nhịn, nhìn cô. “Em đi xem thử xem trên tủ lạnh có dán số điện thoại của tiệm ăn nào không?”

Nhậm Tư Đồ nhanh chóng bước vào bếp, quả nhiên trên cửa tủ lạnh có dán số điện thoại của tiệm ăn lớn, bên cạnh đó còn có những dòng ghi chú được viết tay:

Thức ăn cửa những cửa hàng này đều rất thanh đạm.

Những cửa hàng này sẽ không giao thức ăn sau mười giờ đêm, nếu muốn ăn thì phải gọi đặt sớm…

“…”

Những dòng chữ nắn nót này vừa nhìn là biết do phụ nữ viết. Là bà cô giúp việc để lại sau khi xin nghỉ phép hay là... bạn gái của anh?

Nhưng theo bản năng, Nhậm Tư Đồ lập tức gạt bỏ ngay suy đoán thứ hai. Cô dựa theo số điện thoại gọi một ít cháo và đồ ăn thanh đạm, sau đó cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đo nhiệt độ cho anh. Trên quầy bar bên cạnh phòng bếp có đặt một hộp thuốc, Nhậm Tư Đồ mở hộp thuốc ra thì thấy một tờ giấy có nét chữ giống hệt nét chữ dán trên tủ lạnh: Tôi đã viết những lời bác sĩ dặn vào đây, Trợ lý Tôn cứ dựa theo thời gian và liều lượng thuốc trên đó để thay thuốc và đo nhiệt độ cho anh Thời là được.

Nhậm Tư Đồ không nén nổi tò mò, cầm tờ giấy lên xem xét nét chữ trên đó, vô thức nhíu mày lại. Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng mở cửa, Nhậm Tư Đồ quýnh lên, tiện tay đút tờ giấy vào trong túi của mình. Khi ngẩng lên cô thấy phòng ngủ từ từ được mở ra, Thời Chung chậm rãi bước ra khỏi đó.

Thời Chung nhìn một lượt khắp phòng khách, muốn tìm gì đó nhưng ánh mắt lại quét về phía quầy bar và thấy Nhậm Tư Đồ đang đứng đấy.

Anh như thở phào một hơi, nhẹ nhàng mỉm cười, dựa vào bức tường bên cạnh cánh cửa, như không còn sức lực: “Tôi cứ tưởng là em giận nên bỏ đi rồi chứ...”

Chính bản thân Nhậm Tư Đồ cũng không hiểu được, rõ ràng mình và người đàn ông này, từ thời học sinh đến nay rất ít qua lại với nhau, nhưng cũng không biết tại sao vào một vài thời khắc nào đó, cô luôn cảm thấy dường như anh có tình cảm rất sâu nặng với cô.

Giống như lúc này đây, ánh mắt anh nhìn cô như thể rất sợ cô đột nhiên biến mất vậy...

Nhậm Tư Đồ buộc mình phải tỉnh táo lại, đóng hộp thuốc đi về phía anh: “Tôi đã gọi cháo rồi, họ nói là trong nửa tiếng nữa sẽ mang tới. Tôi thay thuốc cho cậu trước nhé.”

Nhưng vừa xách hộp thuốc vào phòng ngủ, Nhậm Tư Đồ lập tức cảm thấy hơi hối hận. Thà cứ ở phòng khách mà thay thuốc cho anh còn hơn, chứ ánh đèn vàng trong phòng ngủ này khiến không khí trở nên ám muội quá.

Một bên cổ anh bị xước một đường, vết thương không sâu lắm nhưng vị trí ấy cực kỳ nguy hiểm. Nhậm Tư Đồ bôi thuốc cho anh, bất giác ngữ điệu trở nên giống như dạy bảo Tầm Tầm: “Sau này lái xe phải cẩn thận một chút. Nếu vết thương của cậu nhích qua ba centimét nữa thì chắc cậu đã mất mạng rồi.”

Vì cổ bị thương nên anh phải nghiêng đầu qua, ngồi phía trước cô. Nghe Nhậm Tư Đồ nói thế, anh nghển cổ, ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ có hơi buồn cười. Nhậm Tư Đồ không nỡ trách móc anh nữa, chỉ im lặng bôi thuốc rồi thay băng gạc. Nhiệt độ cũng đã đo xong, Nhậm Tư Đồ lấy nhiệt kế từ miệng anh ra... hơi sốt một chút.

Vết thương của anh không nhẹ, cộng thêm đang bị sốt, nên Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ lắc đầu. “Cậu bị thương đến thế này rồi mà sao còn không chịu nằm viện?”

“Nếu tôi nằm viện thì người chăm sóc tôi sẽ không phải là em.”

Giọng của anh rất nhẹ nhàng và thoải mái nhưng bàn tay đang cầm nhiệt kế của Nhậm Tư Đồ hơi khựng lại.

Nhậm Tư Đồ im lặng một lát, anh cũng không nói chuyện. Và thế là không hiểu tại sao, Nhậm Tư Đồ nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu chỉ còn ánh mắt ám muội không rõ của anh đang nhìn cô trong giờ khắc này.

Không khí trong phòng ngủ càng trở nên gượng gạo vì sự im lặng của hai người. Nhậm Tư Đồ nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ và tìm một đề tài thoải mái để nói chuyện. Nhớ đến cuộc điện thoại lúc chiều, cô vội vàng lảng sang chuyện đó: “Đúng rồi, cậu có tham gia buổi họp lớp cùng các bạn cũ vào Tết m lịch năm nay không?”

“Em nhận được điện thoại của bọn họ à?”

Nhậm Tư Đồ gật đầu, tưởng tượng tới tình cảnh lúc ấy thì không khỏi bật cười: “Bao nhiêu năm tôi không liên lạc với các bạn học cũ, lần này bạn ấy gọi điện thoại cho tôi, trách móc tôi thậm tệ.”

Anh không đáp lời cô, tiếng cười của Nhậm Tư Đồ cứ vang vọng trong phòng ngủ mà cô cũng không cảm thấy có gì lạ. Hộp thuốc được đặt bên cạnh chân Nhậm Tư Đồ, cô vừa cười nói vừa cúi người bỏ nhiệt kế và băng gạc vào trong. Nhưng vừa đứng thẳng dậy, cô liền nghe anh nói với giọng trầm trầm: “Nhậm Tư Đồ...”

Tự nhiên, tim của Nhậm Tư Đồ đập thình thịch, cô nhìn về phía anh.

Không chỉ giọng nói của anh thâm trầm mà sắc mặt của anh cũng trở nên nặng nề hơn: “Có thể cho tôi biết sau khi tốt nghiệp cấp ba, em đã đi đâu không?”

Nhậm Tư Đồ bị hỏi đến ngẩn ra.

Vẻ mặt của cô hơi cứng đờ, cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng, thoải mái: “Sao nghe cậu nói cứ như là tôi đột nhiên bốc hơi biến mất vậy? Chẳng qua là điểm thi đại học của tôi không được tốt lắm, bị rớt nguyện vọng một nên đi xa giải sầu một thời gian, sau đó quyết định ôn thi ở nước ngoài và thi vào đại học bên đó thôi.”

Điểm thi đại học không tốt? Rớt nguyện vọng một? Cô gái này tưởng anh không biết cô thi đại học được bao nhiêu điểm, đăng ký vào trường nào hay sao?

Thời Chung mỉm cười, nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nữa. Anh ngập ngừng một lát rồi cho qua đề tài này, hỏi tiếp: “Em thì sao? Sẽ tham gia chứ?”

Nhậm Tư Đồ gật đầu.

“Vậy khi nào thì em được nghỉ Tết? Chúng ta có thể đi chung với nhau.”

Từ thành phố này về quê chỉ mất khoảng ba, bốn tiếng đi xe, mỗi khi đến kỳ nghỉ Tết, cô và Tầm Tầm đều về cùng Thịnh Gia Ngôn, đêm Giao thừa cũng ở lại nhà họ Thịnh, có lẽ năm nay cũng không ngoại lệ. Vì thế, Nhậm Tư Đồ thuận miệng trả lời: “Tôi và bạn đã hẹn nhau sẽ về chung rồi.”

Có lẽ cô không nhìn ra vẻ thất vọng lướt qua trong mắt anh, chỉ vì lúc này, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Nhậm Từ Đồ không kịp nhìn anh lấy một cái mà đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Quả nhiên là người đưa đồ ăn đã tới, Nhậm Tư Đồ trả tiền xong, xách túi to túi nhỏ vào phòng bếp, vừa đi vừa lớn tiếng nói vọng vào gọi Thời Chung vẫn còn đang ở trong phòng ngủ. “Đồ ăn đến rồi, cậu ra ăn chút gì đi.”

Trong lúc Nhậm Tư Đồ nhanh nhẹn bày những hộp thức ăn ra bàn thì anh đã chậm rãi bước tới trước mặt cô, nhưng không vội vã ngồi xuống ngay mà đưa di động cho cô. “Có người tìm em này.”

Nhậm Tư Đồ liếc nhìn cái tên hiển thị trong danh sách cuộc gọi nhỡ, là Thịnh Gia Ngôn. Điện thoại của cô đặt chế độ rung, túi xách lại để trong phòng ngủ của Thời Chung, thảo nào mà cô không hay biết.

Nhậm Tư Đồ ngước mắt lên nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy điện thoại từ tay anh, vừa gọi lại cho Thịnh Gia Ngôn vừa không quên nhắc nhở Thời Chung: “Cháo còn nóng, cậu ăn ngay đi.”

Khi điện thoại được kết nối, Nhậm Tư Đồ đã bước ra khỏi phòng bếp, dựa người vào quầy bar. “Có chuyện gì không?”

Thịnh Gia Ngôn ở đầu dây bên kia tỏ ra hết sức căng thẳng, hỏi cô: “Em không ở nhà à?”

“Em có việc phải ra ngoài.” Giọng nói nghiêm túc đến nỗi gần như chất vấn của anh khiến Nhậm Tư Đồ hết sức kinh ngạc: “Sao anh lại hỏi thế?”

Thịnh Gia Ngôn không giải thích nhiều mà ngữ điệu càng thêm khẩn trương: “Có phải gần đây em đã nhận khám cho một bệnh nhân tên Tưởng Lệnh Thần?”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, mạch máu trên huyệt thái dương của Nhậm Tư Đồ không ngừng co giật, cô vô thức nhíu mày. “Mạc Nhất Minh nhận rồi.”

Thịnh Gia Ngôn im lặng một lát, giống như sợ sẽ khiến cô lo lắng nên cố gắng nói với giọng thật nhẹ nhàng: “Anh đang trên đường tới nhà em, em mau về nhà đi.”

Anh nói chuyện với vẻ lấp lửng như thế khiến đầu óc Nhậm Tư Đồ toàn là dấu hỏi chấm. “Rốt cuộc chuyện này là sao? Tóm lại anh phải giải thích cho em một chút chứ?”

“Tưởng Lệnh Thần là con trai của ông chủ công ty xây dựng Lợi Đức - khách hàng lớn của văn phòng luật sư bọn anh. Anh đang giúp anh ta cãi một vụ án cưỡng dâm. Tuy bọn anh là đại diện biện hộ cho anh ta, anh ta cũng luôn nói là mình bị hãm hại nhưng từ trên xuống dưới văn phòng bọn anh, rất nhiều người đều cho rằng anh ta đã cưỡng bức nguyên cáo. Có lẽ bố anh ta cũng cho là thế nên mới buộc anh ta đến bác sĩ tâm lý. Có lần em gọi điện thoại cho anh, anh ta nhìn thấy hình của em trên màn hình gọi đến. Lúc ấy anh lấy làm lạ là sao anh ta lại tò mò hỏi em là ai. Sau đó, không biết anh ta nghe ngóng được từ đâu mà biết được em là bác sĩ tâm lý và hỏi anh tên phòng khám của em. Anh nào dám đưa anh ta tới đó nên mới hỏi em số của các bác sĩ ở phòng khám khác, nhưng không ngờ...” Giọng của Thịnh Gia Ngôn có vẻ chán chường: “Vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho anh, nói là...”

Thịnh Gia Ngôn đột nhiên muốn nói nhưng rồi lại im lặng, khiến Nhậm Tư Đồ sốt ruột, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thì anh ta đã nói gì?”

Thịnh Gia Ngôn không trả lời, chỉ nhấn mạnh: “Tóm lại là em lập tức về nhà cho anh, đừng la cà ở chỗ khác nữa.”

Cái gã Tưởng Lệnh Thần kia... dù chỉ gặp anh ta có hai lần mà Nhậm Tư Đồ vẫn nhớ rõ ánh mắt chứa đầy nguy hiểm của anh ta nên lập tức ngắt điện thoại, chuẩn bị chào Thời Chung ra về.

Cô quay lại phòng bếp, thấy Thời Chung đang chăm chú cúi đầu ăn cháo, khi bỏ muỗng xuống, ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy gương mặt đầy vẻ áy náy của Nhậm Tư Đồ.

“Thật ngại quá, tôi phải đi rồi.”

Không ngờ anh lại chẳng hề có ý kiến gì, chỉ mỉm cười, gật đầu.

Nhậm Tư Đồ quay người định đi, lúc này mới nhớ ra còn có một chuyện quên dặn anh nên dừng bước, quay lại nói: “Tôi vẫn đề nghị cậu nên nhập viện, nghỉ ngơi ở nhà thật ra rất bất lợi cho sự hồi phục của cậu.”

Vẻ mặt của anh bỗng cứng đờ trong giây lát khiến Nhậm Tư Đồ cũng ngẩn ra theo. Đừng nói là anh đang nghĩ cô kiến nghị như thế là vì không muốn chăm sóc anh, nên mới nôn nóng đẩy anh vào bệnh viện...

Nhưng bây giờ cô không thể giải thích là mình không có ý đó, như thể càng giải thích lại càng rối thêm. Nhậm Tư Đồ cắn môi, quyết định không nói gì nữa mà quay đầu đi thẳng.
Bình Luận (0)
Comment