Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 24

Anh muốn tước đoạt chức vụ “trợ lý riêng trong cuộc sống” của Thịnh Gia Ngôn một cách triệt để…

Vậy cũng tốt, tốt nhất là cứ tước đoạt sạch sẽ chút lưu luyến không nên có mà cô dành cho Thịnh Gia Ngôn luôn đi…

Nhậm Tư Đồ nghĩ thế, liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng cô không ngờ được rằng khi về tới nhà, người ra mở cửa không phải là Tôn Dao, cũng không phải Tầm Tầm mà là…

“Về rồi à?”

Thịnh Gia Ngôn đứng trong nhà nhìn cô, giọng cũng bình thản như thường nhưng mặt Nhậm Tư Đồ thì lại trắng bệch.

Cô mất một lúc mới cố gắng trấn tĩnh lại, thay giày với động tác cứng nhắc. “Sao anh lại ở đây? Tôn Dao đâu?”

Thịnh Gia Ngôn chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của cô: “Cô ấy ở trong phòng.”

Nhậm Tư Đồ không tìm thấy bóng dáng của Tôn Dao đâu nhưng vừa liếc mắt là nhìn thấy Tầm Tầm đang ngồi ăn ngấu nghiến trước một bàn thức ăn thịnh soạn.

Những món cao lương mĩ vị này hẳn đều do một tay Thịnh Gia Ngôn làm ra. Tối qua Tầm Tầm còn lớn tiếng mắng cô và Thịnh Gia Ngôn một trận, bây giờ lại ăn một cách say sưa như thế, thấy Nhậm Tư Đồ trở về thì lập tức liếm láp mấy đầu ngón tay đầy mỡ của mình, cười và gọi cô: “Mau qua đây nếm thử món sườn ướp mật mà chú Gia Ngôn làm đi mẹ.”

Nhậm Tư Đồ bật cười, bó tay với cậu nhóc. Khi đến bên bàn ăn, cô gõ vào đầu Tầm Tầm một cái. “Đồ không có lương tâm, con quên là tối qua còn mắng mẹ và chú Gia Ngôn một trận à?”

Tầm Tầm cười hì hì, bỏ đôi đũa xuống, xin lỗi với vẻ chân thành nhất: “Con vừa ngủ dậy là chú Gia Ngôn đã giải thích với con rồi, là con hiểu lầm hai người mà thôi. Huống chi bữa sáng và bữa trưa hôm nay đều là do chú Gia Ngôn nấu cho con ăn, sau này con sẽ không hễ chút là giận hai người nữa!”

Cảm xúc của trẻ con vốn lúc này lúc khác, Nhậm Tư Đồ cũng không mấy để tâm. Nhưng những câu này của Tầm Tầm đã tiết lộ một tin tức khiến cô ngạc nhiên. Cô quay đầu sang nhìn Thịnh Gia Ngôn vừa bước vào trong bếp. “Mới sáng sớm anh đã qua đây à?”

Thịnh Gia Ngôn chỉ mỉm cười, không trả lời. Vẻ mệt mỏi ẩn chứa trên gương mặt khiến anh trông như không ngủ cả đêm, ngay cả quần áo trên người anh cũng y hệt như tối qua.

Có lẽ, không phải mới sáng sớm anh đã qua đây, mà là… đêm qua anh không hề về nhà, cứ ở đây đợi cô suốt đêm.

Nhậm Tư Đồ bị giả thiết hoang đường này khiến cho phải cười khổ. Tầm Tầm không hề phát hiện ra sự khác thường của cô mà tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải mới sáng sớm mẹ đã đi tìm chú chân dài sao? Rốt cuộc mẹ đã giải thích rõ ràng với chú ấy chưa vậy? Hôm qua khi bỏ đi, trông chú ấy có vẻ rất tức giận.”

“Mới sáng sớm?” Nhậm Tư Đồ tưởng rằng mình đã nghe nhầm. “Cái gì mà mới sáng sớm?”

“Sáng nay con thức dậy, không thấy mẹ ở nhà nên chú Gia Ngôn nói với con mới sáng sớm mẹ đã chạy sang nhà chú chân dài để giải thích rồi.” Tầm Tầm sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc thì mẹ đã giải thích rõ ràng với chú chân dài chưa vậy?”

Nhậm Tư Đồ gật đầu một cách gượng gạo.

Tầm Tầm có được câu trả lời vừa ý nên nỗi lo lắng vẫn chất chứa trong lòng kia cũng tan biến ngay, cậu nhóc lại cúi xuống, tiếp tục ăn một cách say sưa.

Thịnh Gia Ngôn cũng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vừa hỏi Nhậm Tư Đồ: “Em vẫn chưa ăn cơm đúng không?”, vừa bước xuống bếp, chuẩn bị xới cơm cho cô.

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không có tâm trạng nào để trả lời câu hỏi của anh, chỉ nghi hoặc nhìn anh rồi hỏi nhỏ: “Sao anh phải gạt Tầm Tầm?”

Thịnh Gia Ngôn chỉ mỉm cười rồi hỏi ngược lại: “Lẽ nào em muốn anh nói với một đứa trẻ rằng em chạy tới nhà một người đàn ông qua đêm không về?”

Rõ ràng giọng của anh chứa đầy sự trêu chọc nhưng không biết tại sao, Nhậm Tư Đồ lại bỗng dưng cảm nhận được mình đã nhìn thấy chút mất mát trong mắt anh.

Cái kiểu tự mình đa tình này khiến cho Nhậm Tư Đồ hận không thể tát mình một cái ngay lập tức cho tỉnh ngộ ra. Cô buộc mình phải nghĩ đến những chuyện khác. Đúng lúc này, cô liếc qua bàn ăn thì nhìn thấy ngoại trừ chén đũa của Thịnh Gia Ngôn và Tầm Tầm thì còn một bộ chén đũa đã dùng qua, chắc là của Tôn Dao.

Xem ra Tôn Dao không muốn ăn, cơm trong chén chỉ mất vài miếng, gần như còn nguyên.

Nhậm Tư Đồ như tìm được phao cứu sinh, hỏi Tầm Tầm: “Tôn Dao ở trong phòng của mẹ à?”

Tầm Tầm gật đầu, vừa nhai miếng sườn thơm phức vừa ú ớ trả lời: “Hôm nay dì Tôn Dao thật là lạ, mới sáng sớm mà dì ấy đã tắm mấy lần, lúc nãy ăn cơm được một nửa thì lại chạy đi tắm tiếp.”

Nhậm Tư Đồ không khỏi sầm mặt lại.

Căn nhà ở quê của Nhậm Tư Đồ chỉ có hai phòng, lâu lâu về quê ăn tết, Tầm Tầm ở một phòng, còn cô và Tôn Dao ở chung một phòng. Giữa hai người, trước nay chưa từng có bí mật gì nhưng hôm nay Nhậm Tư Đồ vừa bước tới trước cửa phòng ngủ thì lại cảm thấy do dự: Có cần gõ cửa rồi mới vào không?

Ngay lúc Nhậm Tư Đồ đang đặt tay lên cửa, do dự chưa quyết định được thì cửa phòng đã bị người bên trong kéo ra.

Khi Tôn Dao mở cửa ra thì vẫn cứ thất thần, ngay cả Nhậm Tư Đồ đứng ngoài cửa mà cô cũng không thấy. Mãi đến khi bước ra một bước, suýt nữa đụng trúng Nhậm Tư Đồ, cô mới giật mình, hoàn hồn lại, hoảng hốt liếc nhìn Nhậm Tư Đồ như chim sợ cành cong.

Mặt Tôn Dao bị hơi nước nóng làm cho đỏ hồng, bàn tay và cần cổ lộ ra ngoài lớp áo đều có những vết đỏ ửng do kỳ cọ quá nhiều tạo thành, trên tóc cô còn đọng nước…

Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không xa lạ gì với một Tôn Dao như thế này.

Khi Nhậm Tư Đồ vẫn còn là bác sĩ thực tập, bác sĩ hướng dẫn của cô đã tiếp nhận tư vấn tâm lý cho Tôn Dao. Khi đó, Tôn Dao chỉ là một diễn viên chưa có tên tuổi, đóng những vai phụ rất ít đất diễn. Bởi vì một cảnh quay cưỡng bức, Tôn Dao hoàn toàn mất kiểm soát, nổi điên ở phim trường. Sau đó, Tôn Dao được giới thiệu đến phòng khám mà Nhậm Tư Đồ đang thực tập. Lần đầu tiên khi Nhậm Tư Đồ nhìn thấy Tôn Dao, Tôn Dao cũng có bộ dạng nơm nớp lo sợ như bây giờ.

Nhưng so với năm đó, hiện nay Tôn Dao đã đỡ hơn rất nhiều. Năm đó, chỉ cần tiếp xúc tay chân với người khác phái là cô đã hận không thể ngâm mình trong thuốc sát trùng cả ngày, khắp người đều là vết thương do chà xát.

Bây giờ… chỉ là tắm rửa vài lần, trên người có thêm vài vết đỏ ửng mà thôi.

Nhưng năm đó, đứng trên góc độ chuyên môn, Nhậm Tư Đồ luôn nghĩ mọi cách để phân tích nội tâm của Tôn Dao. Nhưng Nhậm Tư Đồ của hôm nay thì lại không nhẫn tâm hỏi một câu, chỉ ấp úng nói: “Cậu và Từ Kính Nam…” rồi không nói tiếp được nữa.

Tôn Dao bật cười vài tiếng, như là đang châm chọc chính mình, nhưng dường như cũng nhìn thấu mọi chuyện trên đời nên có vẻ rất dửng dưng. “Lúc đầu đôi bên cùng tình nguyện, nhưng mình đột nhiên phát hiện gương mặt ấy quá giống với Từ Kính Diên nên không nhịn được mà đập cho anh ta một phát, chắc bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện khâu mấy mũi.”

Nhậm Tư Đồ nhìn ra nụ cười giả tạo của Tôn Dao, nhưng càng thân thiết thì người ta càng không biết phải an ủi thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô chỉ có thể thốt ra một câu chẳng có tác dụng gì: “Cậu đừng nghĩ ngợi gì nữa cả, mau đi ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa.”

Tôn Dao gật đầu rồi cùng vào phòng ăn với Nhậm Tư Đồ, nhưng vừa đi được vài bước thì Tôn Dao bỗng đứng lại.

Cô quay sang nhìn Nhậm Tư Đồ. Sự lo lắng cô dành cho Nhậm Tư Đồ không hề ít hơn sự lo lắng Nhậm Tư Đồ dành cho cô. “Suýt nữa quên hỏi, rốt cuộc thì tối qua cậu và Thịnh Gia Ngôn sao thế?”

Nhậm Tư Đồ thấy bối rối. “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Sáng nay, mình về nhà lúc sáu giờ hơn thì thấy Thịnh Gia Ngôn đang ở đây, xem ra anh ấy đã đợi cậu suốt cả đêm, mặc dù anh ấy không thừa nhận.”

“…”

“…”

Nhậm Tư Đồ im lặng gần một phút.

Cô nhớ lại câu nói của Thịnh Gia Ngôn: “Đừng kết hôn với anh ta…”

Nhưng dù có nhớ lại thì sao chứ? Nhậm Tư Đồ uể oải mỉm cười với Tôn Dao. “Đừng nhắc đến những chuyện này nữa, mình không muốn mơ một giấc mơ không có thực nữa.”

Tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng lúc Nhậm Tư Đồ quay lại phòng ăn, khi ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Thịnh Gia Ngôn thì vẫn không kìm được mà cảm thấy lòng se lại.

Nhưng khi Thịnh Gia Ngôn ngước mắt nhìn cô, làm gì có vẻ đau khổ? Làm gì có không cam tâm? Làm gì có kìm nén? Làm gì có yêu?

Chỉ có sự ôn hòa ấm áp, chỉ có sự thân thiết như người thân giống hệt mọi ngày. “Các em đến thật đúng lúc, Tầm Tầm vừa gặm xong miếng sườn cuối cùng.”

Nhậm Tư Đồ cố nở một nụ cười, buộc mình thôi không được nhìn Thịnh Gia Ngôn nữa. Cô rút mấy tờ khăn giấy từ trong chiếc hộp trên bàn ra, bước tới lau miệng cho Tầm Tầm. “Nhìn con mà xem, mặt sắp biến thành một con mèo hoa rồi.”

Chỉ có Tôn Dao là đưa mắt liếc qua liếc lại giữa hai người họ vài lần, cuối cùng không nói gì, chỉ lắc đầu vẻ bất đắc dĩ rồi ngồi xuống ghế…

Hai người này luôn nghĩ rằng “không nhắc tới” mới là sự lựa chọn tốt nhất cho chính mình và cả người kia.

Kỳ nghỉ xuân cứ bất giác trôi qua như thế.
Bình Luận (0)
Comment