Ước Hẹn Phù Hoa

Chương 41

Chính bản thân Thời Chung cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên vì mình còn nhớ con đường nhỏ dẫn về nhà cô năm nào.

Có điều bây giờ hai bên đường đều có ánh đèn đường sáng tỏ.

Nhậm Tư Đồ cũng hơi ngạc nhiên. Năm đó cô lại dám đi về một mình trên con đường nhỏ này, đúng là can đảm thật.

Bất giác, bọn họ đã đi thật lâu. Chỉ băng qua con đường nhỏ trước mặt nữa thôi là có thể nhìn thấy khu nhà cô ở năm nào. Có lẽ vì những chuyện mà anh vừa kể lúc nãy nên cho dù có quay trở lại ngôi nhà ba người từng sống với nhau ấy thì dường như cô cũng không cảm thấy bài xích như trước nữa.

Nhưng khi nhìn con đường nhỏ tĩnh mịch phía trước, Nhậm Tư Đồ không kìm được phải dừng bước.

“Em sao thế?” Thời Chung hỏi cô.

“Em nhớ tới một chuyện không vui thôi.” Nhậm Tư Đồ không kìm được, đưa tay lau miệng. “Không sao, đi thôi.”

Thời Chung nhìn con đường nhỏ trước mặt, suy nghĩ vài giây rồi kéo cô lại, không cho cô đi: “Hãy quên chuyện đó đi.”

Cô không nói gì cả nhưng anh đã đoán ra được ư?

Nhậm Tư Đồ nghi hoặc ngẩng lên nhìn anh, chỉ thấy anh nhích từng bước về phía mình.

Thời Chung từ từ ép cô đến sát chân tường, nhìn vào mắt cô, nói: “Dùng kí ức đẹp hơn để thay vào đó…”

Nhậm Tư Đồ ngẩn ngơ.

Cô còn chưa kịp hiểu những gì anh nói, bởi vì lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Anh định hôn cô ở đây sao? Ngay chính nơi mà cô từng bị người nào đó bịt mắt lại để cưỡng hôn…

Đúng lúc này, Thời Chung đưa tay che mắt cô lại.

Dường như trái tim Nhậm Tư Đồ lập tức ngừng đập.

Nụ hôn quá đỗi dịu dàng cũng đậu xuống môi cô ngay sau đó.

Nhậm Tư Đồ cảm thấy rất bị động. Cảm giác bị bịt mắt thật kỳ quái.

Nhưng vẫn là nụ hôn hết sức quen thuộc ấy, vẫn là cách hôn mà anh thường dùng. Nhậm Tư Đồ cũng dần thả lỏng người, phối hợp với tư thế cúi đầu của anh, cô ngửa cổ lên, hết sức chuyên chú.

Khắp khoang miệng đều cảm nhận được sự hồi đáp của cô, Thời Chung lặng lẽ thả bàn tay đang che mắt cô ra, hôn cô mạnh mẽ và nồng cháy hơn, nhấm nháp từng chút vị ngọt ngào của cô. Cuối cùng, cho đến khi cô sắp không hít thở được nữa, anh mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này.

Nhậm Tư Đồ mở mắt ra, rõ ràng là nhìn vào đôi mắt dịu dàng như hồ nước của anh nhưng cô lại cảm thấy tim mình đập nhanh đến nỗi sắp nhảy vọt ra ngoài.

Sau khi nhìn nhau vài giây, cuối cùng Nhậm Tư Đồ cũng không kìm được phải thốt lên: “Là anh?”

Năm ấy, chỉ cần mỗi khi Nhậm Hiến Bình ở nhà ăn cơm là cô sẽ nhõng nhẽo đòi uống với ông một ly, cho nên cho dù lúc ấy chỉ mới học cấp ba nhưng tửu lượng của cô đã rất khá. Trong bữa tiệc mừng tốt nghiệp sau khi thi đại học xong, dường như trong đám bạn học có mặt ở đó, chỉ có Nhậm Tư Đồ là uống đến cuối cùng mà vẫn không say. Còn cậu bạn lẽ ra được phân công đưa cô về nhà lúc nãy thì đã gục trong toilet để nôn thốc nôn tháo…

“Lúc ấy anh nghe cậu ta đề nghị lát nữa sẽ đưa em về nhà, thế mà em còn đồng ý, cho nên anh liền chuốc say cậu ta.”

Đến giờ Thời Chung vẫn còn nhớ người bạn học ấy họ Trình. Trong bữa tiệc hôm đó, vừa uống được hai, ba ly, các bạn nam đã bắt đầu bàn tán xôn xao chuyện lát nữa ai sẽ đưa bạn nữ nào về nhà. Nhắc tới chuyện “ai sẽ đưa Tai To về”, tay họ Trình kia bắt đầu nháy mắt ra hiệu với cậu bạn thân của mình...

Chính là hai cái gã đó, từ buổi tổng vệ sinh vào ngày khai giảng năm ba là đã nhìn chằm chằm vào cái người đang chuyên chú lau cửa sổ với ánh mắt đen tối: “Nhìn xem, hôm nay Tai To mặc đồ trắng.”

Người còn lại lập tức nổi hứng, nhìn xem màu sắc của chiếc quần lót bên dưới chiếc quần trắng của Nhậm Tư Đồ. “Màu xanh lam?”

“Xanh lá cây nhạt.” Họ Trình kia nói như đinh đóng cột.

Bọn họ tranh cãi nhau không xong nên quyết định đánh cuộc. Tay họ Trình lập tức xách một xô nước đầy đi từng bước về phía “mục tiêu”. Nhưng khi cậu ta sắp thực hiện được ý đồ thì ai đó bất ngờ xuất hiện, đưa chân ngáng đường cậu ta.

Tay họ Trình ngã nhào một cái thật mạnh, đau đến nỗi phải nhe răng nhăn mặt. Nhưng khi cậu ta đang chuẩn bị bò dậy thì đầu đã bị người ta nhấn vào xô nước mà cậu ta vừa xách đến. Sức lực của bàn tay đang đè đầu nhấn cậu ta vào trong xô nước rất mạnh, cậu ta hoàn toàn không thể giãy ra được, chỉ có thể uống nước đến chết đi sống lại, sau đó ngã nhào ra đất.

Cuối cùng, sức mạnh đang đè đầu cậu ta xuống cũng biến mất, nhưng cậu ta vừa định lồm cồm bò dậy, ngóc đầu lên khỏi xô nước thì sức mạnh kia lại ập tới.

Cứ thế, tay họ Trình bị nhấn nước ba, bốn lần, mãi đến khi uống no căng bụng nước, sức mạnh kia mới dần biến mất hoàn toàn. Họ Trình kia chỉ còn thoi thóp vài hơi, khó nhọc lắm mới có thể ngóc đầu lên thì thấy một bóng lưng cao lớn, hai tay đút túi quần, nghênh ngang rời khỏi đó.

Mãi đến khi bóng lưng ấy đi vào trong phòng học, tay họ Trình mới giật mình nhận ra bóng lưng ấy là của ai…

“Anh làm thế cũng là vì lo cho sự an toàn của em thôi.” Thời Chung cụp mắt nhìn cô, đưa tay vuốt mái tóc rủ xuống hai bên má cô. “Em biết không, trong buổi tổng vệ sinh hôm khai giảng, cậu ta còn muốn giả vờ đổ nước lên người em để nhìn xem nội y của em có màu gì. Để cậu ta đưa em về nhà, há chẳng phải đưa dê vào miệng cọp?”

Anh nói rất đường đường chính chính, có chứng cớ đàng hoàng, trên mặt không có chút áy náy hay chột dạ nào, Nhậm Tư Đồ không thể không khâm phục sự mặt dày của anh.

Nhưng cuối cùng, cho dù người bạn học kia không đưa cô về thì kết cục chẳng phải vẫn là dê vào miệng cọp sao?

Lúc ấy Nhậm Tư Đồ thấy người bạn kia say đến nỗi thân mình còn chưa lo xong, mà nhà cô lại gần nên quyết định ra về một mình.

Thật ra an ninh trật tự của khu này trước giờ vẫn tốt, Nhậm Tư Đồ đi lại trên con đường này suốt ba năm trung học mà vẫn không có vấn đề gì. Nhưng lần đó, cô đi được một đoạn thì nghe có tiếng bước chân ở sau lưng. Cô sợ hãi dừng bước nhưng không dám quay đầu lại nhìn. Mà cô vừa dừng lại thì tiếng bước chân đằng sau cũng dừng lại. Nhậm Tư Đồ không dám nghĩ ngợi thêm, cắm đầu chạy như điên. Dường như người phía sau bị hành động của cô làm cho kích động, nên cô chỉ vừa chạy chưa tới năm mét là đã bị người đó bắt được.

Cô bị bịt mắt lại. Khi tầm mắt bị che chắn thì thính giác và khứu giác trở nên linh hoạt hơn nhiều. Người kia điều chỉnh lại hơi thở, dường như không hề khẩn trương, giống như một tay lão luyện, hơi thở mang đầy mùi rượu từ từ tiến đến gần cô…

Trong mùi rượu ấy còn lẫn hương vị của bạc hà, nhưng Nhậm Tư Đồ chẳng cảm thấy nó tươi mát chút nào, ngược lại cảm thấy phẫn nộ và kinh hãi nhiều hơn. Hơi thở của người kia dần áp sát môi cô, có lẽ là sắp hôn cô. Máu trong người Nhậm Tư Đồ như dồn hết lên tới não, cô đưa chân đá lung tung, có lẽ là đá trúng chân người kia bởi vì cô nghe người kia kêu lên một tiếng. Nhưng nụ hôn ấy vẫn lập tức rơi xuống môi cô…

Lúc đầu nụ hôn ấy rất nhẹ, thậm chí mang theo chút gì đó giống như là do dự hoặc không xác định. Nhưng khi cô ra sức giãy giụa và lắc đầu nguầy nguậy thì nụ hôn ấy cũng trở nên tàn bạo và thô lỗ. Nhậm Tư Đồ cảm giác được đầu lưỡi của đối phương liếm vào răng mình, lòng lập tức trở nên lạnh căm…

Nhưng người đàn ông trước mặt Nhậm Tư Đồ lúc này lại nói với cô: “Anh chỉ định đi theo em giống như những lần tan giờ tự học vào buổi tối trước đây, chỉ muốn xác nhận em về tới nhà an toàn mà thôi nhưng không ngờ lần ấy lại bị em phát hiện. Thật ra em không chạy thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng ai ngờ khi ấy em lại sợ tới nỗi cắm đầu chạy như điên. Lúc ấy anh đã say ngà ngà nên không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ biết đuổi theo trong vô thức.”

Nhậm Tư Đồ cảm thấy dở khóc dở cười. “Anh còn dám đổ thừa là do em bỏ chạy?”

Dường như Thời Chung cũng cảm thấy lời nói của mình không có cơ sở cho lắm. Có điều lúc ấy quả thật anh bị kích động, không nghĩ ngợi gì mà đuổi theo ngay, sau đó nhìn thấy cánh môi đỏ hồng kia thì càng không khống chế được tình cảm của mình.

Trong kí ức của anh, ngày hôm ấy cô tết một kiểu tóc vừa đơn giản vừa xinh xắn, mặc một chiếc váy liền không tay, tuy chỉ ngắn hơn đầu gối một chút nhưng vẫn lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, nõn nà. Hoa tai của cô có hình con thỏ nhỏ xinh rất dễ thương, lúc ấy cô bị anh bắt lại, rất giống một chú thỏ đang hoảng sợ…

Chỉ tại em quá xinh đẹp…

Đôi mắt trong veo, sáng ngời, linh hoạt ấy, xin đừng nhìn anh bằng vẻ kháng cự vì hoảng sợ…

Đôi môi mềm mại, hồng hào, đầy đặn ấy, xin đừng cứ cắn chặt vì kinh hoàng…

Cái bóng trải dài trên đất của hai người từ từ hoà làm một… Thời Chung lại hôn cô lần nữa.

Cuối cùng thì Nhậm Tư Đồ đã biết tại sao nụ hôn đầu tiên sau bao nhiêu năm mới gặp lại của hai người lại triền miên và nồng nàn, tạo thành một tiếng sấm trong lòng cô, khiến cô bất giác quên hết tất cả như thế… Đó là bởi vì nụ hôn ấy hàm chứa quá nhiều tình cảm sâu lắng anh dành cho cô.

Nhậm Tư Đồ không kìm được, đưa tay vòng qua cổ anh, ra sức mà đáp lại anh.

Khi nụ hôn dài lê thê này kết thúc, vầng trăng trên bầu trời cũng đã ẩn nấp vào sau đám mây vì xấu hổ. Ánh mắt của anh vẫn cứ sáng lấp lánh, trán chạm vào trán cô. Nhìn vào mắt anh, Nhậm Tư Đồ hỏi: “Chúng ta thế này đã được coi là làm lành chưa?”

Anh chỉ cười khẽ một tiếng, cố tình trêu chọc cô: “Hôn một cái thì có nghĩa là ở bên nhau sao? Vậy trước kia anh hôn em bao nhiêu lần, sao em vẫn không chịu ở bên anh, còn nghĩ tới người đàn ông khác?”

Nói cho cùng thì anh vẫn để bụng chuyện Thịnh Gia Ngôn, hơn nữa để bụng cho tới chết. Nhậm Tư Đồ cảm thấy hơi tức giận, đẩy anh ra, đi thẳng về phía trước. Nhưng Thời Chung chỉ cần bước vài bước là đã đuổi kịp cô, nắm lấy cánh tay cô.

Vẻ mặt của anh lúc này không còn sự trêu ghẹo nữa, mà hết sức nghiêm túc, hết sức rõ ràng nói ra mục đích của những việc mình làm hôm nay: “Anh cho em thời gian để xử lý cho xong tình cảm của mình đối với Thịnh Gia Ngôn, sau đó chúng ta dùng thân phận ngang hàng để bắt đầu lại.”

Nhậm Tư Đồ nghiền ngẫm thật kĩ những lời anh nói, bỗng nhiên nhớ tới sáng sớm nay, anh nói phải từ biệt hoàn toàn với quá khứ, cô lập tức hiểu ra ý của anh…

Anh muốn cho cả hai một thân phận mới ngang hàng để bắt đầu lại. Chỉ có như thế, bọn họ mới có thể thực sự nắm tay nhau đi suốt cuộc đời này.

Trên đường quay về nhà của Thời Chung, thật trùng hợp là radio lại đang phát bài hát Chỉ tại em quá xinh đẹp(*).

(*) Bài hát 怪你过分美丽 – Chỉ tại em quá xinh đẹp do Trương Quốc Vinh trình bày.

Từng muốn buông tay nhưng lại không thể

Chỉ tại em quá xinh đẹp, như loài rắn độc cứ trói chặt quan hệ của hai ta

Tựa như sâu thẳm trong trái tim, đã tìm hết mọi cách nhưng cuối cùng niềm tin cũng khô héo

Chỉ tại anh quá ư si mê, đánh đổi mọi thứ còn lại để được yêu em

Mỗi khi nghĩ đến sự hoàn mỹ của em, tất cả những thứ khác đều chẳng còn giá trị…

Bài hát tiếng Quảng cứ ngân nga, vang vọng khiến cho tâm trạng của người nghe không khỏi ảo não. Nhậm Tư Đồ không hy vọng bọn họ cũng rơi vào kết cục như trong bài hát này, cho nên đưa tay chuyển sang kênh khác.

Cũng vì thế, Nhậm Tư Đồ càng không có dũng khí để nói với Thời Chung rằng có lẽ lúc này cô đã yêu anh mất rồi. Tuy rằng chút tình yêu bé nhỏ của cô vĩnh viễn không thể so sánh được tình yêu anh dành cho cô nhưng cô có thể xử lý tốt quan hệ giữa mình và Thịnh Gia Ngôn, có thể cùng Thịnh Gia Ngôn làm một đôi bạn không bao giờ vượt quá giới hạn, nhưng trong lòng cô mãi mãi có một vị trí dành cho Thịnh Gia Ngôn, đó là chuyện mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào khống chế được. Bởi vì vào những năm tháng mà cô đau đớn nhất, bên cạnh cô không có ai cả, chỉ có Thịnh Gia Ngôn.

Tình yêu Thời Chung dành cho cô là một trăm phần trăm, nhưng dường như cô chỉ có thể đáp lại anh chín mươi phần trăm…

Đêm khuya, lúc ngâm mình trong bồn tắm, Nhậm Tư Đồ đã buộc mình phải làm ra một quyết định…

Một lát sau, cô gõ cửa phòng ngủ của Thời Chung.

Cửa nhanh chóng được mở ra. Có lẽ do “cái đẹp nằm trong đôi mắt của kẻ si tình” nên lúc này Nhậm Tư Đồ cảm thấy anh lại điển trai hơn một chút so với lúc ở trong hẻm tối khi nãy.

Áo ngủ của Nhậm Tư Đồ buộc không chặt lắm nên từ góc độ của Thời Chung, ánh mắt chỉ cần lướt từ trên mặt của cô xuống một chút là có thể dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh. Nhìn xuống thêm chút nữa là…

Thời Chung lặng lẽ thu ánh mắt lại, nhìn thẳng vào mặt Nhậm Tư Đồ, thật ra đã biết rõ mà còn cố hỏi: “Có chuyện gì không?”

Nhậm Tư Đồ lắc lắc ly nước trên tay. Cách có một ngày, cô lại sử dụng chiêu mà Tôn Dao đã dạy một cách nghiêm túc hơn. “Anh đang bận à? Em mang cho anh ly nước đây.”

Không đợi Thời Chung mời vào, Nhậm Tư Đồ đã cầm ly nước, lướt qua người anh, tự đi thẳng vào phòng.

Lần này, Nhậm Tư Đồ quan sát và chắc chắn anh không đang họp trực tuyến, liền lẳng lặng đặt ly nước lên bàn làm việc. Trên bàn còn có những tài liệu mà anh vừa xử lý xong.

Nhậm Tư Đồ chỉ nhìn lướt qua những tài liệu đó theo phản xạ, đang định đưa mắt nhìn về phía Thời Chung thì bỗng giật mình… Trên cùng của tập tài liệu chính là bức thư hoà giải với Tưởng Lệnh Thần, phía dưới đã được đôi bên ký tên.

Vẻ mặt Thời Chung không có gì thay đổi, chỉ nhìn vẻ ngơ ngác ngạc nhiên trên gương mặt cô rồi bật cười. “Đây chẳng phải điều em mong đợi nhất ư? Sao còn có vẻ mặt ấy?”

Nhậm Tư Đồ cố buộc mình phải rời mắt khỏi bức thư hoà giải ấy, cô ăn mặc thế này sang đây không phải là vì nó…

Nhậm Tư Đồ điều chỉnh lại cảm xúc, quay người lại, cứ dựa lưng vào bàn mà nhìn về phía Thời Chung rồi từ từ tuột áo ngủ xuống ngay trước mặt anh.

Nửa trên của chiếc áo ngủ vương trên mặt bàn làm việc.

Bên trong chiếc áo ngủ, cô không hề mặc gì khiến ánh mắt Thời Chung như ngây dại. Đôi tay mềm mại của Nhậm Tư Đồ lập tức quấn quanh người anh giống như một con rắn không xương.

Cô ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt chuyên chú không chớp. Cô gái này luôn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, Thời Chung chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cô đầy quyết tâm như vậy.

Cô đang đợi. Như một bông hoa đợi người tới hái.

Thời Chung cảm nhận được cơ thể mình đã có cảm giác. Anh cố kìm nén. “Tại sao?”

Cô không lên tiếng trả lời nhưng Thời Chung hiểu rất rõ cô gái này đang muốn đối đầu với anh. Bởi vì anh nhớ mình từng nói sau khi cô giải quyết xong tình cảm của mình với Thịnh Gia Ngôn thì mới bắt đầu lại.

Ngay một giây trước đó, Thời Chung muốn phủi tay áo bỏ đi. Nhưng giây sau đó, anh lại bước tới trước một bước, mạnh mẽ nhấc bổng cô lên. Nhậm Tư Đồ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch cùng với tiếng những tập tài liệu trên bàn rơi lộp bộp vì bị anh gạt xuống đất. Thời Chung đã ôm cô đặt lên mặt bàn làm việc.

Dưới tình huống kịch liệt như thế, đôi bên không thể phân biệt được là ai đã hôn ai trước. Thời Chung vừa hôn cô vừa ra sức giật phắt đi chiếc dây lưng vốn đang buộc một cách hờ hững kia.

Đúng lúc này, Thời Chung bỗng nhiên đè tay cô lại, trán cụng mạnh vào trán cô, hít thở thật sâu.

Nhậm Tư Đồ sợ rằng anh sẽ đột nhiên bảo cô dừng lại. Dường như anh đang đấu tranh nội tâm, bởi vì trò chơi này đang tiến triển không theo nguyên tắc của anh…

Nhưng gần như ngay sau đó, anh lại bị khuất phục, hôn vào môi cô một cái thật sâu. “Anh đi mua thứ này.”

Nói xong thì chuẩn bị mặc áo ngủ lại cho cô, còn mình thì… đành phải chạy ra siêu thị một chuyến. Nhưng Thời Chung vừa kéo áo ngủ của Nhậm Tư Đồ lên tới khuỷu tay thì đã bị cô ngăn lại.

“Đừng đi…” Trong mắt cô không còn vẻ mê loạn nữa, ngược lại giống như là suy nghĩ rất thấu đáo. “Nếu có thai thì chúng ta sẽ kết hôn.”

Đây cũng chính là quyết định của Nhậm Tư Đồ sau một buổi tối suy nghĩ.

Để bù đắp cho mười phần trăm mà cô không thể cho anh.

Gần như là trong nháy mắt, sắc mặt của anh lập tức trở nên lạnh như tiền.

Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được hai bàn tay đang nắm hai bên cánh tay cô bỗng nhiên cứng lại.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, gần như là hiểu được suy nghĩ của cô ngay tức khắc. “Có phải em cảm thấy cả đời này mình cũng không thể yêu anh nhưng lại không nhẫn tâm nhìn anh trả giá quá nhiều vì em, cho nên mới dùng cách này để trói buộc mình, cũng coi như là bù đắp cho anh?” Hay nói cách khác, cô đang khéo léo nói với anh rằng: Cả đời này, trong tim cô luôn có một vị trí thuộc về Thịnh Gia Ngôn…

“…”

“Nhậm Tư Đồ, em làm như thế chẳng những coi thường anh mà còn coi thường ngay chính bản thân em.”

Nhậm Tư Đồ cảm giác được tay của anh đang dần dần buông cánh tay cô ra.

Có phải anh lại định bỏ cô lại một mình, quay người đi mất? Trong khoảnh khắc thấy anh quay người định đi, Nhậm Tư Đồ không kìm được nhảy từ trên bàn làm việc xuống, ôm chầm lấy anh từ phía sau.

Nhậm Tư Đồ dán mặt vào lưng anh, có thể nghe được tiếng trái tim anh đang đập. “Em sẽ cố gắng quên Thịnh Gia Ngôn, nhưng em cũng biết điều đó sẽ mất rất nhiều, rất nhiều thời gian, em sợ anh không đợi được lâu như thế. Bởi vì bây giờ, em đã không còn tin tưởng một người có thể cam tâm tình nguyện đứng một chỗ chờ đợi đối phương suốt cả đời, kể cả anh.”

Cô vốn không định giải thích nhiều như thế vì tưởng rằng hành động này đã đủ để thể hiện quyết tâm của mình. Nhưng tại sao anh có thể quy chụp mọi thứ thành “cả đời này cũng không thể yêu anh” chứ?

“Bởi vì bản thân em chính là một ví dụ sống. Em từng nghĩ rằng mình có thể đứng một chỗ đợi Thịnh Gia Ngôn cả đời này, nhưng chẳng phải hiện giờ em đã thay lòng đổi dạ, yêu người khác rồi đấy sao?”

Nhậm Tư Đồ có thể cảm nhận được rất rõ lưng của anh đột nhiên cứng đờ.

“Tình yêu của anh dành cho em bắt đầu từ cấp ba, tình yêu của em dành cho anh hôm nay mới bắt đầu, anh bảo em làm sao theo kịp bước anh trong một thời gian ngắn như thế?”

Anh bị những lời này của cô chọc giận rồi sao? Cho nên mới giật hai bàn tay đang ôm eo ra, định bỏ đi khỏi đây ư?

Nhưng trên thực tế, Thời Chung không hề hành động như những gì Nhậm Tư Đồ nghĩ. Anh kéo đôi bàn tay đang ôm chặt eo mình ra là để xoay người cô lại, đối mặt với mình.

“Em nói lại lần nữa xem?” Thời Chung hỏi cô.

Nhậm Tư Đồ ngước mắt nhìn anh, không hiểu nổi dưới vẻ mặt căng thẳng của anh đang ẩn chứa điều gì. Nếu anh đã muốn nghe thì cô chỉ có thể cắn răng mà lặp lại: “Anh bảo em làm sao theo kịp bước anh trong một thời gian ngắn như thế?”

Nhưng Thời Chung lại vội vàng ngắt lời cô: “Không phải, câu trước ấy.”
Bình Luận (0)
Comment