49
Sau khi Tiên hoàng băng hà, theo lệ cũ, các phi tần trong cung đều phải chuyển vào Vĩnh Hạng nhưng ta không đành lòng, dù sao thì Minh Diễn cũng chẳng có phi tần nào khác, nên ta chỉ ra lệnh cho bọn họ tạm thời ở lại nơi cũ. Các phi tần nghe vậy, tự nhiên đều vô cùng cảm kích.
Chỉ có một mình Vệ Tiệp dư vì Tiên hoàng băng hà, thương tâm quá độ nên đã trở nên điên loạn, thường nói năng lung tung.
Hôm đó, sau khi ta rời khỏi điện Tuyên Thất, liền cho gọi nội thị hầu hạ ngày hôm ấy đến tra hỏi kỹ càng.
Nội thị nói rằng, khi Vệ Tiệp dư hầu bệnh, quả thực có nhiều lần nhắc đến tên ta nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng ta lại nói rất nhỏ, ngoài Tiên hoàng ra, không ai biết Vệ Tiệp dư đã nói gì. Chỉ là hôm đó Vệ Tiệp dư rời đi rất sớm, sau khi nàng ta vừa đi, Tiên hoàng liền nói muốn gặp Công chúa và ta.
Trước khi sinh Minh Gia, ta không muốn vướng vào những chuyện xui xẻo, nên chỉ kể lại sơ qua những chuyện xảy ra cho Minh Diễn nghe. Sau khi Minh Diễn nghe xong, cũng giống như kiếp trước, chàng đã giam cầm Nhược Đàn trong cung tahats, mặc kệ nàng ta ngày ngày phát bệnh điên loạn.
Ta hỏi Minh Diễn, chàng có từng hối hận vì ngày đó đã đưa Nhược Đàn vào cung không. Minh Diễn mỉm cười, hỏi ngược lại ta, trong kiếp này, chàng có từng bạc đãi Nhược Đàn điều gì không.
Ta nghẹn lời. Phải rồi, nếu năm xưa Nhược Đàn chịu an phận đợi ở Đông Cung, không có nảy ra những suy nghĩ lệch lạc, thì đến hôm nay, nàng ta cũng đã là phi tần của Minh Diễn rồi. Có lẽ, đây chính là số phận trêu ngươi, con người chẳng thể nào định đoạt nổi.
Sau khi Minh Gia chào đời, ta bắt đầu tiếp quản việc trong cung. Đỗ Hiền phi nay đã là Đỗ Thái phi. Ta luôn ghi nhớ sự trợ giúp của nàng ấy, nên hiện tại điện Chiêu Dương còn vinh hiển hơn cả lúc Tiên hoàng còn sống. Chỉ là nàng ấy đã sớm than mệt, không muốn quản lý cung vụ nữa, bây giờ được như ý nguyện, vui vẻ sống an nhàn, mỗi ngày đều có nhiều thời gian ở bên cạnh bọn trẻ.
Cuối cùng Minh Diễn cũng đưa Minh Dật từ Phượng Lăng trở về. Đứa bé còn quá nhỏ, sống một mình ở đó chẳng thể lớn lên bình yên. Minh Diễn đã tìm một phi tần cũ có phẩm hạnh đoan chính làm dưỡng mẫu cho cậu ta, nuôi dạy trong cung, mong rằng sau này cậu ta có thể trở thành trụ cột quốc gia.
Tính cả Minh Nhuận, trong cung nay đã có năm đứa trẻ. Hình như trong ký ức của ta, hoàng cung chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mùa xuân năm Trinh An thứ hai, có người trong cung đến bẩm báo, nói rằng Vệ Tiệp dư ngày càng phát điên nặng hơn, không chỉ nói nhảm mà còn đánh người. Đám cung nhân khổ không thể tả, đã có mấy người bị thương, ba nội thị hợp sức mới miễn cưỡng khống chế được nàng ta.
Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đến lúc phải kết thúc mọi chuyện, liền sai người trói nàng ta lại, đưa đến lầu Trích Tinh.
Minh Diễn từng nói, không cho ta lại gần lầu Trích Tinh nữa, nên ta cũng không đi lên đó. Chỉ sai Thấu Vân lên, cởi trói cho Nhược Đàn, rồi truyền lại một câu nói cho Nhược Đàn, nói rằng: “Đêm động phòng năm đó của Hoàng thượng và Vệ Lương đệ, suốt cả đêm, ngài chỉ gọi tên một mình ngươi.”
Câu nói ấy chính là muốn gi.ết ch.ết trái tim của Nhược Đàn. Cho dù bây giờ nàng ta có tỉnh táo trở lại, Minh Diễn cũng không thể nào chấp nhận nàng ta nữa. Vì khi phát điên, nàng ta từng vu khống rằng ta và Minh Diễn cấu kết hại chết Tiên hoàng. Những lời điên dại này đã lan truyền khắp nơi, khiến Minh Diễn rất khó xử.
Sau khi nói xong lời cần nói, Thấu Vân rời khỏi lầu Trích Tinh, không bao lâu sau, ta liền thấy Nhược Đàn lao xuống từ trên lầu Trích Tinh giống như một miếng giẻ rách rơi nhanh từ trên cao.
Năm đó, khi ta nhảy xuống, cũng thảm hại như vậy sao? Có lẽ là thế.
Kiếp trước, cũng là vì một lời nói dối của Nhược Đàn, khiến ta ngỡ rằng bản thân không còn vướng bận, cam tâm nhảy lầu.
Nàng ta từng nói với ta, nhất định sẽ bảo vệ đứa con của ta khôn lớn, sẽ yêu thương con của ta giống như chính con ruột mình.
Nhưng kết cục thì sao? Thi thể ta còn chưa lạnh, nàng ta đã cướp đi mạng sống của đứa bé. Mối thù của ta có thể không báo, coi như là do số phận của ta nghiệt ngã. Nhưng con ta thì sao? Hai đứa trẻ đã làm gì sai? Mối thù của chúng, cho dù sống lại một trăm kiếp, ta cũng phải đòi lại từ chỗ Nhược Đàn.
“Rốt cuộc, ta vẫn bước lên con đường oan oan tương báo, không có lối về.”
Ta cười, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Không biết biểu cảm trên khuôn mặt ta lúc ấy có phải cũng trở nên dữ tợn hay không.
“Uyển Nhi, không phải lỗi của nàng, đừng tự trách bản thân nữa.”
Giọng nói của Minh Diễn đột nhiên vang lên từ phía sau lưng ta. Ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị chàng ôm chặt vào lòng. Hình như chàng vội vàng chạy đến, ngực vẫn còn phập phồng, trong miệng thở dốc không ngừng.
“Nhược Đàn không phải vì nàng hay ta ép đến phát điên.”
Minh Diễn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, không ngừng an ủi ra, cuối cùng, chàng lại rút từ tay áo ra hai cuộn chiếu thư, bảo ta mở ra xem kỹ.
Đó là di chiếu của Tiên hoàng, lệnh cho Thái tử để Vệ Tiệp dư tuẫn táng cùng mình.
Minh Diễn nói, không lâu trước khi phụ hoàng của chàng qua đời, ông ta đã để lại chiếu thư này, sai người dặn dò chàng sau khi ông ta chết thì tuyên đọc. Có lẽ ông ta sợ Minh Diễn còn vương vẫn tình cũ, sau khi ông ta chết, chàng sẽ nạp Nhược Đàn làm phi.
Sau khi Nhược Đàn biết được chuyện này, một mặt cố gắng khơi lại hứng thú của Tiên hoàng đối với ta để ông ta không còn quan tâm đến nàng ta nữa, mặt khác lén lút trộm bản gốc của chiếu thư từ điện Tuyên Thất, giấu trong cung của mình. Mãi đến mấy ngày trước, khi nàng ta phát điên đập phá hộp gấm cất di chiếu, đám cung nhân mới phát hiện ra.
Minh Diễn đã tìm được bản sao chiếu thư tại chỗ Thượng thư phòng, chứng thực là thật.
“Nàng ta phát điên, nàng ta chết, đều là vì trong lòng vẫn luôn lo sợ di chiếu bị phát hiện. Uyển Nhi, Nhược Đàn là loại người vô tình tàn nhẫn như vậy, nàng nghĩ chỉ một câu nói thôi đã khiến nàng ta đi đến đường cùng sao?”
Ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt Minh Diễn, chỉ thấy trong mắt chàng tràn đầy lo lắng, bất an nhưng lại hoàn toàn không hề có lấy một chút hối lỗi vì đã nói dối. Chàng thật sự là từng giờ từng khắc đều muốn bảo vệ ta.
Ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng ôm chặt lấy Minh Diễn.
“Tiểu Diễn, ác mộng của chúng ta cũng nên kết thúc rồi phải không?”
Minh Diễn cũng thở phào, nhẹ nhàng nói vào tai ta:
“Kết thúc rồi, tất cả ác mộng đều đã kết thúc rồi, Uyển Nhi, từ nay về sau, chúng ta sẽ chỉ còn bình yên.”
Ta vẫn luôn nghĩ, khi người ta vui mừng tột độ, sẽ rơi nước mắt. Nhưng có lẽ, qua hai kiếp người, ta đã rơi quá nhiều nước mắt rồi. Hiện giờ, ta chỉ còn cảm nhận được niềm hân hoan ngập tràn, chẳng muốn rơi thêm giọt lệ nào nữa.
50
Cả một đời này của Minh Diễn, ngoài ta ra, chàng chưa từng thu nhận bất kỳ nữ nhân nào khác.
Ban đầu, trong triều hoàng thân quốc thích còn có lời oán trách, nói Trung cung ghen tuông, sợ rằng con nối dõi sẽ không hưng thịnh. Nhưng Minh Diễn không để tâm, chỉ bác bỏ hết những tấu chương ấy.
Ta cũng chưa từng khiến Minh Diễn phải khó xử. Từ khi gả cho Minh Diễn, ta đã sinh cho chàng bốn trai hai gái, còn nhiều hơn so với tất cả các phi tần của Tiên hoàng cộng lại.
Trong cung có nhiều con cái như vậy, luôn vô cùng náo nhiệt.
Ba đứa trẻ Minh Hồng, Minh Dật và Minh Nguyệt Cơ tuổi tác xấp xỉ nhau, lúc vỡ lòng cũng là cùng nhau nhập học. Minh Gia dù tuổi còn nhỏ nhưng bởi vì sớm thông minh, cho nên cứ nằng nặc đòi đi theo bọn chúng vào thư phòng. Ta không cản nổi Minh Gia, chỉ đành đồng ý cho thằng bé đi theo.
Vệ Dĩ Từ được ta tuyển vào cung, làm thư đồng cho Minh Hồng. Nhưng có lẽ tính tình thằng bé hợp với Minh Gia hơn, hai đứa trẻ này luôn luôn vô cùng thân thiết, chuyện gì cũng chia sẻ với nhau.
Ngay từ khi chào đời, Minh Gia đã được lập làm Thái tử, đến năm mười ba tuổi thì chuyển vào Đông cung. Vệ Dĩ Từ vỗ ngực cam đoan, nói rằng sau này thằng bé nhất định sẽ làm thần tử phò tá Thái tử giữ vững xã tắc.
Lời ấy khiến Minh Hồng rất không vui, nói Vệ Dĩ Từ rõ ràng là thư đồng của mình, sau này phải cùng mình chu du giang sơn tươi đẹp mới đúng.
Minh Nhuận bước vào triều đình từ sớm, thằng bé đúng là có nét giống Lý Bật, xử lý chính sự vô cùng kỹ lưỡng, mỗi lần trình lên lời can gián đều rất chu đáo. Nhưng thằng bé cũng coi như đã từng tận mắt chứng kiến toàn tộc Lý gia diệt vong, nên chưa từng kết bè kết phái, chỉ làm một thần tử cô độc.
Những năm gần đây Tùy gia cũng được trọng dụng, trong triều gió thuận nước xuôi. Về sau Minh Hồng cưới đích nữ của Tùy gia làm Vương phi. Việc này cũng không phải do ta cố ý sắp đặt, mà là Đỗ Thái phi đích thân xem xét rồi chủ động đến xin ta.
Nguyệt Lân cũng đã thành thân. Không lâu sau khi ta sinh hạ Minh Gia, đã xóa thân phận nô tì cho Nguyệt Lân, gả cho một người đường ca họ hàng xa trong Vệ gia. Người đường ca ấy có chí tiến thủ, lại rất yêu thương Nguyệt Lân, bây giờ nàng ất cũng là chủ mẫu của một gia đình, đã sinh được mấy đứa con nhưng mỗi lần mở miệng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngây thơ vụng về ngày trước, vừa đáng yêu vừa lơ ngơ.
Hứa Lục Lang giữ chức Chấp kim ngô mấy chục năm, Tùy Hàng và hắn ta phu thê hòa thuận, con cháu đầy đàn. Trưởng nữ của hai người ấy sau này gả cho Minh Dật làm phi.
Phụ thân ta phò tá Minh Diễn trong triều đình mười mấy năm. Cuối cùng, ông ấy cảm thấy mình đã già, bèn từ chức Thừa tướng, an tâm trở về làm lang quan, an nhàn dưỡng lão ở kinh thành. Hàng năm mỗi khi hè về, phụ thân vẫn thích mặc bộ áo thêu tiên hạc hay áo cá chép năm xưa ta tự tay khâu cho ông ấy, dù trên áo đã có miếng vá, ông ấy cũng chẳng bận tâm.
Ta vẫn luôn nói sẽ may cho phụ thân một bộ áo mùa hè mới nhưng mỗi năm cứ cầm kim chỉ lên là lại bận bịu chuyện vụn vặt, chẳng thể nào may ra nổi một bộ áo ra hồn. Sáu đứa con, thực sự quá nhiều, cho dù trong cung còn có Đỗ Thái phi giúp ta trông nom, ta vẫn không đủ sức xoay sở.