Úy Bình Sinh - Thẩm Lục Vũ

Chương 5

Từ sau khi trùng sinh, bao nhiêu lần rồi, ta đã tự nhắc nhở mình rằng lần này hãy quên Minh Diễn đi, buông tay đi, đừng thân cận với hắn nữa, đừng vô cớ nảy sinh tình ý nữa. Dẫu có oán hận số mệnh trêu ngươi, than trời trách đất cũng được, nhưng nhận mệnh là xong, chỉ cần vô duyên với hắn, hai bên sẽ có thể yên ổn, ngoài điều đó ra, ta còn có thể cưỡng cầu điều gì đây?

Nhưng hắn lại cố tình xuất hiện trước mặt ta, gọi từng tiếng “tỷ tỷ” đến thấu tim can, đau đớn tận tâm khảm.

Minh Diễn lắc nhẹ tay ta, lại hỏi có phải ta đang giận không. Ta chỉ có thể ôm mặt lắc đầu, vẫn nghẹn ngào không thốt nổi một lời.

“Nếu tỷ không giận, vậy có thể quay lại nhìn Tiểu Diễn một lần không?”

Ta không chịu, mặc hắn lay động thế nào, xoay người thế nào, ta cũng không chịu quay đầu nhìn hắn một cái.
Minh Diễn đột nhiên bật cười, quay đầu quát lui tất cả thị nữ trong viện. Hắn vốn ra vào Quảng Dương Hầu phủ từ nhỏ, những thị nữ đó vừa nghe lệnh liền lập tức lui xuống, ngay cả Nhược Đàn cũng không do dự.

Trong lòng ta chợt hoảng hốt, không muốn cứ thế mà đơn độc đối diện với hắn, vội vàng xoay người ngăn cản.

Động tác này quá nhanh, tà váy lại vướng lấy chân làm ta lảo đảo ngã về phía trước. Minh Diễn thấy thế, lập tức bước nhanh lên phía trước, vững vàng ôm lấy ta.

Hắn phản ứng thật mau, ta chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển trong nháy mắt, đến khi ngước mắt lên, đã đối diện với ánh nhìn của hắn.

Minh Diễn, ngươi có biết không, ánh mắt này của ta đã cách trọn một đời.

Ta rưng rưng nước mắt, tựa vào khuỷu tay hắn, ngơ ngẩn nhìn hắn, không kìm được mà vươn tay chạm vào gương mặt ấy.

Năm nay hắn đang tuổi lớn, cao lên quá nhanh, thân hình có phần mảnh khảnh. Chiếc thường phục đỏ thẫm khoác trên người hắn rộng hơn một chút, ngang hông thắt đai ngọc, càng tôn lên dáng vẻ thiếu niên phong lưu, ngọc thụ lâm phong.

Khuôn mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cằm còn nét non nớt, nhưng đôi mày, đôi mắt kia vẫn phảng phất dáng hình trong mộng cũ của ta, mày kiếm mắt sáng, mỗi khi cười khóe miệng luôn hơi nghiêng, má lúm đồng tiền sâu hoắm hiện rõ trên hai gò má.

Thế nhưng không biết vì sao, khi ta nhìn Minh Diễn trước mắt, vẫn luôn cảm thấy hắn cách ta quá xa. Dẫu ta có thể chạm vào mặt hắn, dẫu hắn vẫn ôm ta trong vòng tay, ta lại cảm thấy bất kể thế nào cũng không thể thật sự nhìn thấy hắn.

“Uyển nhi, ta đến rồi.”

Tiếng gọi của Minh Diễn khiến ta giật mình. Không biết từ khi nào, hắn đã ôm ta ngồi trên hành lang, xung quanh không một bóng người.

Uyển nhi… Năm đó, hắn cũng gọi ta như vậy sao? Không phải Minh Diễn vẫn luôn gọi ta là tỷ tỷ sao?

Ta nhìn lại Minh Diễn, chỉ thấy trong đáy mắt hắn chất chứa nhẫn nhịn cùng vô tận thương cảm, tựa như bị từng tầng mây mù dày đặc bao phủ, thế nào cũng không thể tan đi.

Không… không đúng… Minh Diễn trước kia không như vậy. Dẫu hình dáng hắn đã mơ hồ trong trí nhớ, nhưng ta chưa bao giờ quên rằng đôi mắt Minh Diễn của khi ấy vĩnh viễn lấp lánh như cất giấu cả ngân hà.

Hắn chỉ mới mười hai tuổi, sao có thể mang ánh nhìn đầy tang thương thế này?

Nhưng ta từng thấy ánh mắt ấy, chỉ khi khoác trên mình bộ triều phục Nhiếp chính vương, ta mới từng thoáng nhìn thấy nó.

“Uyển nhi, là ta đây, ta là Tiểu Diễn đây.”

Minh Diễn khẽ nói, không để ta kịp phản ứng đã ôm chặt lấy ta vào lòng.

8

“Uyển nhi, đời này, dù ai nói gì ta cũng không cho phép nàng lại gần Trích Tinh Lâu.”

Minh Diễn ôm trọn ta vào vòng tay, đầu hắn tựa vào bờ vai ta. Chẳng bao lâu, ta đã cảm nhận được hơi ấm từ nước mắt hắn thấm ướt cổ áo ta.

“Minh Diễn, ta đã từng gả cho phụ hoàng ngươi rồi, ngươi không thể bên ta nữa.”

Rõ ràng đời này chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng câu nói ấy lại vô thức bật ra khỏi miệng. Nói xong, ta như bị rút cạn tất cả sức lực, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chẳng thể động đậy, ngay cả suy nghĩ cũng như bị rút ra khỏi đầu.

Giống như vừa trút bỏ ngàn cân gánh nặng, lại như… chính tay chặt đứt con đường phía trước của mình.

Nhưng Minh Diễn chỉ nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, kéo ta gần hơn vào lồng ng.ực hắn.

“Uyển nhi, đều là ta không tốt, là ta vô dụng. Ta đã không bảo vệ được nàng, không bảo vệ được mẫu hậu và Vệ gia. Nhưng ta vẫn muốn nàng, bất kể nàng trở thành thế nào, bất kể đã xảy ra chuyện gì, ta cũng muốn nàng. Uyển nhi, Tiểu Diễn cầu xin nàng, xin nàng đừng bỏ rơi ta một mình nữa.”

Minh Diễn dựa vào ta, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào. Bàn tay ta vô thức khẽ động, nhẹ nhàng chạm vào vành tai hắn. Đôi tai ấy tròn trịa, nhẵn nhụi như được tạc từ ngọc. Nhưng ta rõ ràng nhớ rằng, trên vành tai hắn từng có vết sẹo do chứng cước khí* để lại, là khi đó trong cung của ta…

*thật sự tui kb nên để là bệnh gì cho đúng, mn ai biết cmt giúp tui với

“Tiểu Diễn, chứng cước khí của ngươi… còn đau không?”

“Không đau đâu, một chút cũng không đau đâu. Uyển nhi, ta cầu xin nàng đừng tự trách mình, ta đều hiểu cả. Ta biết nàng cả đời vì ta mà lao tâm khổ tứ, lo lắng không yên. Ta thực sự hiểu, thật sự…”

Không biết vì sao, càng nghe hắn nói, trái tim ta càng như bị xé toạc ra.

Minh Diễn, ta thà rằng hắn chẳng hiểu gì cả, chẳng biết gì cả. Hận ta đi, hận ta đã hành hạ hắn, hận ta đã mê hoặc phụ hoàng hắn, hận ta vì nhi tử ta tranh giành ngai vị với hắn.
Tại sao hắn không hận ta? Hắn có biết không rằng so với yêu một người, hận một người dễ dàng hơn nhiều lắm?

“Uyển nhi, nàng có thể tin ta không? Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, bảo vệ tất cả mọi người bình an. Đời này, ta nhất định phải bạc đầu giai lão cùng nàng.”

Minh Diễn nói rồi ngước mắt lên, đôi mắt đẹp đẽ của hắn đã khóc đến đỏ hoe. Ta chưa từng thấy hắn yếu đuối thế này, chưa từng thấy hắn bộc lộ hết thảy tâm tư một cách không kiêng nể như vậy.

Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng lướt qua gò má ta, đầu ngón tay lạnh lẽo, động tác dịu dàng như đang nâng niu báu vật vô giá.
Ta mặc hắn nâng sau gáy ta lên, khép mắt lại rồi cảm nhận được đôi môi hắn khẽ đặt xuống, cuối cùng cũng đánh sập lớp phòng tuyến cuối cùng trong lòng ta.

Ta và hắn, từ trước đến nay chính là nghiệt duyên. Nhưng oái oăm thay, hai chúng ta chưa bao giờ có thể dứt bỏ đối phương, dù là đời nào, kiếp nào cũng chẳng thể.

Tựa như nghe thấu được tâm tư ta, Minh Diễn ngước lên, ánh mắt nhìn ta vẫn còn chút đau lòng, nhưng đã trở nên kiên định, trầm ổn hơn.

Hắn siết chặt vòng tay, cúi đầu thì thầm bên tai ta: “Uyển nhi, ta đã quyết rồi, lần này, ta tuyệt đối không để nàng rời xa nữa. Hãy cùng ta buông tay cược một lần đi.”

Giọng Minh Diễn thật dịu dàng, ta nghe lời hắn, nhẹ nhàng vu.ốt ve tấm lưng vẫn còn chút gầy yếu của hắn, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi không nỡ, không nỡ rời xa hắn, chỉ muốn cứ thế tựa vào nhau, tận hưởng khoảnh khắc này.

“Mọi chuyện đều chưa xảy ra, tất cả vẫn còn kịp để thay đổi. Ta không còn là Tiểu Diễn ngày trước nữa. Ta từng làm Hiền Vương, làm Nhiếp Chính Vương, thậm chí… còn từng làm Đế Vương. Ta nhất định có thể bảo vệ nàng cả đời bình yên, Uyển nhi, nàng tin ta chứ?”

Minh Diễn nói, trong giọng điệu lại ẩn chứa một tia bi thương khó nén.

“Nàng không biết đâu, kiếp trước, ta đã hối hận cả một đời. Trên đời này, không có gì đáng giá để đổi lấy mạng của Uyển nhi, ngay cả hoàng vị cũng không.”

Ta vùi mình trong vòng tay Minh Diễn, lắng nghe những lời chân thành hắn chưa từng có cơ hội nói ra ở kiếp trước.

Trong lòng ta cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, đôi môi bất giác hé mở, khẽ khàng thốt lên: “Được, Tiểu Diễn, ta nghe lời chàng.”
Lời vừa dứt, Minh Diễn lại siết chặt đôi tay ôm ta hơn một chút. Khi ta ngước lên nhìn hắn lần nữa, cuối cùng cũng thấy được nụ cười rực rỡ của hắn. Ánh sao chưa từng lụi tàn trong giấc mộng của ta bao năm qua, giờ lại một lần nữa sáng rọi trong đáy mắt hắn.

Ta không còn cách nào kìm nén, nhắm chặt đôi mắt, để mặc bản thân chìm vào nụ hôn cuồng si, môi lưỡi quấn quýt cùng hắn. Hóa ra cả một đời nhung nhớ, thực sự chẳng thể dùng bất kỳ ngôn từ nào để giãi bày, chỉ có thể hóa thành sự dây dưa nơi đầu lưỡi mới có thể giải thoát.

Chúng ta quấn quýt hồi lâu, đến khi Minh Diễn lưu luyến buông ta ra. Hắn nói hôm nay hắn có rất nhiều điều muốn nói với ta, trước khi đến đây đã tự nhắc nhở bản thân không được để tình cảm chi phối. Nhưng hắn không ngờ rằng khi thực sự nhìn thấy ta, hắn chẳng còn để ý đến điều gì nữa.

Ta bật cười, nói rằng ta cũng vậy, gặp được hắn rồi cũng chẳng còn quan tâm điều gì nữa.

Ta hỏi hắn, phụ thân ta không tin ta, còn cho rằng ta đã gặp phải tà ma. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể hóa giải tình thế khó khăn của cô cô và Quảng Dương Hầu phủ. Minh Diễn đáp rằng lúc này không cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với phụ thân và cô cô, chỉ cần làm những gì ta cho là đúng, đợi khi kết quả bày ra trước mắt, với sự thông minh của bọn họ, tất nhiên sẽ nhận ra.

Nghe vậy, lòng ta bỗng chốc thắt lại, vội vã hỏi hắn rằng có phải lễ vật ta dâng tặng cô cô kèm theo những lời ta nhờ mẫu thân chuyển đến cô cô đã làm hỏng chuyện rồi không?

Minh Diễn bật cười, bảo ta đừng lo. Cô cô giờ vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng hắn thì chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu mọi chuyện, vì vậy mới chẳng quản điều gì mà vội vàng đến tìm ta.
Ta lại hỏi hắn, vì sao kiếp trước hắn không chịu kế vị ngôi đế mà nhất định phải làm nhiếp chính vương. Minh Diễn ôm chặt ta, khẽ giọng nói: “Uyển nhi ngốc, sao nàng lại không nhìn ra? Đời trước chúng ta gian nan như vậy, tuy rằng đều do phụ hoàng ban tặng, nhưng kẻ thật sự khuấy động sóng gió phía sau màn, chính là Lý Bật.”

Lý Bật là đương kim thừa tướng. Đời trước, hắn ta nắm giữ tướng vị suốt hơn mười năm, được Hoàng Thượng tín nhiệm, triều đình trên dưới không ai dám không kiêng dè.

Kiếp trước Minh Diễn đã cưới con gái hắn, Lý Tĩnh Huy.

“Phụ hoàng đột ngột băng hà, ta nhân danh nhiếp chính mà giành lại quyền lực từ tay Lý Bật. Nhưng dù sao ta và Lý Tĩnh Huy cũng đã có hai mụn con, nàng ta là do phụ hoàng ban hôn, ta không thể dễ dàng động đến nàng ta. Chỉ sợ sau này hai đứa trẻ ấy lớn lên, nhà họ Lý sẽ lại trỗi dậy lần nữa. Chi bằng ta dứt khoát nhường ngôi, khiến Lý Bật không còn dã tâm vọng tưởng nữa.”

Nói xong, khuôn mặt hắn chợt lộ ra một nét bi ai, ngay cả khóe môi gắng gượng nhếch lên cũng không giấu được sự xót xa.
“Nhưng có lẽ… vẫn còn một chút vọng tưởng trong lòng ta. Ta đã từng nghĩ, nếu ta bất chấp tất cả, trở thành một vị nhiếp chính vương bị người đời nguyền rủa muôn đời, không biết liệu có thể nghĩ cách để khiến Thái hậu Vệ thị tái giá hay không. Nhưng ta không ngờ rằng, khi còn chưa kịp làm gì, đã ép nàng…”

Hắn còn chưa nói hết câu, ta vội đưa tay che môi hắn lại, hai mắt ngấn lệ, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười cong cong.
“Tiểu Diễn, không phải đâu. Chàng nào có ép ta bao giờ, là ta không đành lòng. Ta chỉ muốn nhìn chàng trở thành một minh quân muôn đời, sao có thể nỡ để sử sách ghi lại bất kỳ lời xấu nào về chàng.”

Hai kiếp rồi, chúng ta đều biết rõ con đường phía trước gập ghềnh ra sao, vậy mà chưa từng một lần nghĩ đến việc từ bỏ người kia.

Ta là như vậy, Minh Diễn cũng là như vậy.

Bình Luận (0)
Comment