11
Từ sau khi Minh Diễn làm ầm ĩ một trận rồi rời đi, đã hơn mười ngày trôi qua, ta vẫn an tâm ở yên trong phòng, mỗi ngày làm chút việc thêu thùa, khi nào mệt thì dạy dỗ thêm cho Nguyệt Lân. Nha đầu này thông minh hơn ta tưởng, việc gì cũng học một lần là biết, chỉ là trước đây luôn bị Nhược Đàn đè ép, khiến ta xem thường nàng ấy.
Không bao lâu, ta đã may xong áo lót cho phụ thân và mẫu thân. Áo của phụ thân thêu trúc đen nơi cổ tay, áo của mẫu thân thêu mực lan nơi viền cổ. Ta đặc biệt bỏ nhiều tâm sức để làm thật tinh xảo, càng nhìn lại càng thấy đắc ý. Hôm đó nhân lúc phụ thân đang ở trong phòng mẫu thân, ta liền sai Nguyệt Lân mang hai cái áo lót ấy đến.
Nguyệt Lân đi rất lâu mới trở về, nàng ấy nói với ta rằng lúc đầu mẫu thân và phụ thân nhìn thấy hai cái áo thì rất vui, sau nhìn kỹ rồi thì lại lộ ra vẻ sửng sốt. Mẫu thân ta hỏi đi hỏi lại nàng ấy, có thật là do ta làm không, Nguyệt Lân tính tình thật thà, liền ngốc nghếch đáp: “Trong phòng tiểu thư không ai có thể khéo tay làm được như vậy, cho dù là khi Nhược Đàn tỷ tỷ còn ở đây, tay nghề cũng không khéo đến thế.”
Một lời này khiến mẫu thân ta im lặng, phụ thân ta trầm ngâm, sau khi Nguyệt Lân trở về không bao lâu, hai người liền một trước một sau đến phòng ta. Lần này không cần ta mở miệng, phụ thân ta đã chủ động cho tất cả người hầu lui ra ngoài. Ta giả vờ như không có chuyện gì, vẫn điềm nhiên ngồi bên cửa sổ cắt mẫu giày, dự định may cho phụ thân một đôi giày vừa chân.
Phụ thân và mẫu thân lặng lẽ nhìn ta bận rộn hồi lâu, cuối cùng, mẫu thân liếc nhìn phụ thân rồi lên tiếng nói với ta:
“Uyển Nhi, con tạm dừng tay một chút, mẫu thân có chuyện muốn nói với con.”
Ta nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía bà nhưng vẫn chưa nỡ buông kéo trong tay xuống. Mẫu thân ta thở dài, đứng dậy nhẹ nhàng giật lấy cái kéo từ trong tay ta, kéo ta ngồi giữa bà và phụ thân, lúc này mới chậm rãi nói:
“Uyển Nhi, con ngồi xuống, nghe mẫu thân nói cho rõ chuyện liên quan đến Tiểu Diễn.”
Mẫu thân nói, bởi vì hôm đó Minh Diễn ngang ngược kéo Nhược Đàn vào cung, cô cô nổi giận, trách phạt chàng một trận, còn nghiêm lệnh buộc Minh Diễn đưa Nhược Đàn trở về Quảng Dương Hầu phủ. Sự việc trở nên ầm ĩ, phụ thân không thể không vào cung khuyên can vài câu, ai ngờ Minh Diễn không những không cảm kích, còn buông lời hỗn xược với cả hai trưởng bối, cuối cùng dứt khoát phất tay áo bỏ đi, khiến cô cô tức giận đến không thở nổi, tay chân cũng run rẩy.
Minh Diễn rời Trung cung, lập tức quay đầu đi gặp phụ hoàng, không hề kiêng kỵ gì, thẳng thắn thừa nhận chuyện bản thân cướp đoạt tỳ nữ, sau đó còn cắn ngược lại một cái, nói Quảng Dương Hầu phủ là được lý còn làm tới. Hoàng thượng nghe chàng nói xong lại không hề tức giận, chỉ trách mắng chàng qua loa mấy câu không đau không ngứa, sau đó nói tuổi tác chàng vẫn còn nhỏ, hiện tại chưa nên thu nhận nha hoàn, nếu thật sự đắc tội với Quảng Dương Hầu phủ sợ là sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.
Minh Diễn vì muốn giữ Nhược Đàn ở lại, đã quỳ xuống cầu xin phụ hoàng khai ân, nói mình không muốn cưới Uyển Nhi tỷ tỷ, nếu nhất định phải giữ một người của Quảng Dương Hầu phủ ở bên cạnh thì chàng chỉ chấp nhận giữ Nhược Đàn. Chàng nói xong còn cầu xin Hoàng thượng sớm ngày ban hôn cho chàng, miễn cho ta ngày ngày bám lấy chàng không rời.
Hoàng thượng đối với lời thỉnh cầu của chàng cũng không tỏ thái độ rõ ràng là đồng ý hay phản đối, cũng không trách mắng gì quá nặng, chỉ sai người đưa chàng trở về, lại triệu phụ thân ta vào cung an ủi vài câu, nói thanh danh của Minh Diễn quan trọng, việc này về sau đừng nhắc đến nữa. Cuối cùng, cũng không nói gì chuyện để Nhược Đàn xuất cung.
Phụ thân ta bị các bên lôi kéo làm cho như lọt vào trong sương mù, vốn định tìm ta hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ khiến ta không vui nên cứ do dự mãi. Mãi đến hôm qua, trong cung đột nhiên ban xuống một đạo thánh chỉ, tứ hôn Minh Diễn với con gái của Thừa tướng Lý Bật. Đạo chỉ dụ này đến quá bất ngờ, ngay cả cô cô cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng thánh ý đã ban, cô cô cũng không tiện lên tiếng phản đối, chỉ đành để phụ thân trở về, từ từ nói lại việc này cho ta nghe, vì thế hôm nay ông ấy mới cùng mẫu thân đi đến phòng ta.
Ta nghe mẫu thân nói xong, mặt không biến sắc, chỉ đưa tay không ngừng vu.ốt ve tua ngọc bội, như có chút không quan tâm. Mẫu thân thấy ta không nói gì cũng có hơi lo lắng bất an, mắng Minh Diễn mấy câu không biết điều, rồi quay sang khen ngợi tay nghề nữ công của ta có tiến bộ vượt bậc, may ra hai cái áo lót còn tinh xảo hơn cả trong cung.
Ta nghe thấy mẫu thân khen ngợi mới khẽ mỉm cười, lại hỏi mẫu thân, cô cô có thích món quà ta tặng không? Có thử phối với bộ xiêm y gấm tía kia chưa? Mẫu thân nghe ta chịu mở lời, liền cười nói:
“Quà do Uyển Nhi tự tay làm, nương nương thích lắm. Đúng lúc bộ cung trang ấy cũng vừa mới hoàn thành, nương nương còn chưa kịp xem, nghe nói quà của Uyển Nhi là để phối cùng bộ y phục đó nên đã vội vàng lấy ra thử ngay. Cả bộ y phục và trang sức ấy, ôi chao, nương nương mặc vào quả nhiên là đẹp đến không nỡ rời mắt, cứ liên tục khen con đấy. Ai ngờ ngay hôm đó Tiểu Diễn lại gây ra chuyện ầm ĩ như vậy, khiến nương nương bận đến sứt đầu mẻ trán, quên cả ban thưởng cho con.”
Khi mẫu thân nói chuyện này, ta vẫn luôn âm thầm quan sát nét mặt của phụ thân. Quả nhiên thần sắc của phụ thân có phần thay đổi, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng hơn mấy phần. Rốt cuộc vẫn là phụ thân nhạy bén, chỉ mấy câu đã nhận ra điều khác thường.
Ta giả vờ không nhận thấy sự thay đổi của phụ thân, không nhắc một lời nào về Minh Diễn, chỉ chuyện trò với mẫu thân mấy việc lặt vặt. Mỗi khi mẫu thân muốn lôi chuyện về Minh Diễn ra nói, ta liền khéo léo chuyển chủ đề, giả vờ không để ý đến. Cuối cùng, mẫu thân bắt đầu có chút sốt ruột, lén kéo ống tay áo phụ thân, phụ thân thở dài, tìm một cái cớ không quan trọng lắm để đuổi mẫu thân ra ngoài.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, trên mặt mang theo ý cười mà kiếp trước khi ta còn là Vệ Quý phi thường mang theo như một lớp mặt nạ. Phụ thân nhìn thấy thần sắc ta như vậy, không nhịn được mà thở dài một hơi, hạ thấp giọng hỏi:
“Uyển Nhi, con nói đi, rốt cuộc con và Minh Diễn đang diễn vở kịch gì?”
Ta nghe phụ thân hỏi như vậy, nụ cười trên mặt càng đậm nhưng đáy mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Phụ thân à, Minh Diễn và con giống nhau, cả hai người chúng con đều đã thấy được thiên cơ.”
Phụ thân nghe ta nói xong, trên mặt dường như có chút tức giận, ta thầm thở dài, quả nhiên ông ấy vẫn nghĩ ta đang nói nhảm, thật sự khiến người ta có chút đau lòng.
“Phụ thân không tin cũng được, bây giờ thế cục vẫn chưa rõ ràng, phụ thân đương nhiên không dễ dàng tin tưởng lời con nói. Nhưng Uyên Nhi muốn dặn phụ thân một câu, bên cạnh Hoàng thượng có kẻ tiểu nhân gian xảo đang làm nhiễu loạn thánh tâm, phụ thân đừng nên hành động vội vàng, tốt nhất là nên suy xét kỹ càng.”
Nói xong, ta đứng dậy, quay lại ngồi bên cửa sổ, tiếp tục công việc cắt mẫu giày của mình, dáng vẻ vô cùng bình thản ung dung. Phụ thân cau mày nhìn ta bận rộn, một lúc lâu sau, ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ông ấy, suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười nói:
“Kẻ tiểu nhân gian trá chưa hẳn đã là phường vô dụng mà trái lại, đây là người tài năng xuất chúng, chỉ tiếc tâm tư bất chính, mưu đồ thao túng quân vương, điều khiển ngôi vị Thái tử, khuynh đảo triều cục.”
Ta nói xong lại cúi đầu xuống, mặc cho phụ thân vẫn đang nhìn ta chằm chằm cũng không ngẩng đầu lên nữa. Hai phụ tử chúng ta cứ như vậy lặng lẽ ngồi đối diện nhau thật lâu, cuối cùng, phụ thân lên tiếng hỏi:
“Minh Diễn nghĩ thế nào?”
“Tiểu Diễn biết phụ thân sẽ cảm thấy chuyện này quá hoang đường, chưa chắc đã chịu tin tưởng, nên chỉ dặn phụ thân tạm thời đừng manh động, cứ bình tĩnh quan sát tình hình. Không bao lâu nữa trong cung sẽ lại có biến, đợi cơn sóng gió này qua đi, phụ thân đưa ra quyết định cũng chưa muộn.”
Nói rồi, ta lại ngẩng đầu, mỉm cười với phụ thân, chỉ thấy phụ thân cau mày càng chặt hơn.
“Minh Diễn rốt cuộc muốn đối phó với ai?”
Phụ thân hỏi câu này có hơi gấp gáp, ta biết trong lòng ông ấy cuối cùng cũng bắt đầu dao động, muốn nghe lời xác thực từ ta.
“Phụ thân không cần hỏi con đâu. Chẳng lẽ phụ thân vẫn chưa nhìn ra sao?”
Nghe ta nói như vậy vậy, phụ thân lại trầm mặc hồi lâu, sau cùng, ông ấy khẽ thở dài một hơi, đứng dậy bước đến bên cạnh cửa sổ, trong miệng khẽ thì thầm một cái tên:
“Lý Bật.”
12
Hôn sự của Minh Diễn quả thực đã dấy lên một trận phong ba không nhỏ trong triều đình. Trong khoảng thời gian ngắn, không ít triều thần vốn còn đang quan sát tình hình đã vô thức ngã về phía Lý Bật, thậm chí có vài người đồng liêu trước đây từng thân thiết với phụ thân cũng dần dần xa lánh Quảng Dương Hầu phủ.
Khoảng thời gian này, chỉ sợ phụ thân ta sống chẳng mấy dễ chịu, mặc dù ông ấy không để tâm đến ân sủng của Hoàng thượng nhưng những người khác trong triều lại không được phóng khoáng giống như ông ấy. Người người đều đưa ánh mắt lạnh lùng quan sát, chờ xem vị Vệ Hoài Quân này rốt cuộc có thể xoay chuyển tình thế không, hay là cứ như vậy mà bị Hoàng thượng lạnh nhạt, rồi dần rút lui khỏi triều chính. Những ánh mắt đầy ác ý ngày một nhiều hơn, đến cả người vốn luôn tiêu dao tự tại như phụ thân cũng cảm thấy như có gai nhọn đâm ở sau lưng.
Lần này, ta không muốn khiến phụ thân thêm phiền lòng, mỗi ngày ông ấy trở về phủ, ta hoặc là làm cho ông ấy đôi giày, đôi tất mới, hoặc là chuẩn bị sẵn vài món ăn ngon lạ miệng. Dù khi về đến nhà sắc mặt ông ấy có khó coi đến đâu, hễ về đến phòng ta cũng đều bị ta chọc cười, tâm tình sẽ vui vẻ hơn đôi chút.
Trong lòng ta vẫn thường thầm cảm khái, phụ thân từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng thật sự lâm vào cảnh thất thế, lúc nào cũng sống thong dong hơn cả Minh Diễn và phụ hoàng của chàng.
Cứ thế trôi qua gần một tháng, đúng lúc đến sinh nhật của Lý Bật, ông ta mở tiệc lớn ở trong phủ, nghe nói cực kỳ phô trương. Phụ thân ta vốn không thích những nơi náo nhiệt, vậy mà lần này khi Lý Bật sai người đưa thiệp mời tới, phụ thân lại đích thân ra mặt nhận lấy, còn bảo mẫu thân chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, sáng sớm ngày hôm đó đã tới phủ Thừa tướng.
Phụ thân vừa rời đi, ta đã tìm cớ sang phòng mẫu thân chờ phụ thân trở về.
Thật ra, ta không biết nhiều về Lý Bật, càng không rõ ông ta đã dùng thủ đoạn gì để tranh quyền đoạt thế nhưng chuyện ông ta là người lòng dạ hẹp hòi thì đã nghe qua không ít. Trước đây, phụ thân ta và ông ta thường đối lập ý kiến trên triều đình, bây giờ ông ta đang đắc thế, nếu vẫn có thể tiếp đón phụ thân ta bằng lễ nghi chu toàn, vậy thì đúng là ta và Minh Diễn đã đánh giá thấp ông ta rồi.
Quả nhiên, vừa qua giờ Ngọ, phụ thân đã trở về phủ, vừa xuống kiệu, ông ấy đã sầm mặt đi thẳng đến phòng mẫu thân, trên mặt vần vũ mây đen, suốt cả đường không nói nửa lời.
Khi phụ thân vào phòng, mẫu thân bị sắc mặt của ông ấy dọa cho giật mình, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận tiến đến giúp ông ấy thay y phục, người trong phòng đều im phăng phắc, đến thở mạnh cũng không dám.
Một lúc sau, phụ thân thay y phục xong, mặt vẫn lạnh như tiền, lặng lẽ ngồi ở trước bàn. Tỳ nữ bên cạnh mẫu thân là Bích Châu dâng trà, phụ thân nhận lấy, chỉ vừa chạm môi đã nghiến răng, đập mạnh chén trà xuống bàn, lớn tiếng quát Bích Châu:
“Trà nóng thế này mà cũng dám mang lên!”
Tội nghiệp Bích Châu, từ trước đến nay chưa từng bị phụ thân trách mắng như vậy, sắc mặt nàng ấy lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất tạ lỗi. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ thân trút giận lên người hầu, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy không đành lòng. Ta đành phải khẽ ho khan một tiếng, mang một bộ trường bào còn đang may dở bước ra từ phòng trong, tươi cười nói với phụ thân:
“Phụ thân trở về thật đúng lúc, Uyển Nhi vừa cắt xong bộ trường bào nào. Phụ thân giúp con thử xem có vừa không, có cần sửa lại chỗ nào không.”
Phụ thân quay đầu nhìn thấy ta, sắc mặt thoáng ngượng ngùng, vội vàng phất tay cho Bích Châu lui xuống, Bích Châu hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy lui xuống, trước khi đi còn không quên mang chén trà đi luôn. Ta mang bộ trường bào kia tới ướm thử lên người phụ thân, giả vờ như không để ý đến vẻ không được tự nhiên trên mặt ông ấy, trong miệng còn không quên lẩm bẩm:
“Phụ thân lại gầy đi nữa rồi, xem này, vòng eo này lại phải bó vào thêm nửa tấc nữa. Để lát nữa Uyến Nhi tháo ra sửa lại. Có phải mấy ngày nay trời nóng nực, phụ thân ăn uống không ngon miệng không?”
Phụ thân thuận miệng trả lời qua loa, có phần lúng túng muốn né tránh nhưng ánh mắt đã dịu lại, không còn hùng hổ dọa người giống như lúc mới trở về.
“Uyển Nhi định thêu hoạ tiết tiên hạc lên bộ trường bào này, phụ thân có thích không?”
Ta ngồi xuống bên cạnh phụ thân, vui vẻ lấy mẫu hoa văn đã vẽ xong ra cho ông ấy xem. Phụ thân liếc qua rồi đưa tay xoa đầu ta, cuối cùng cũng miễn cưỡng mỉm cười, thấp giọng nói:
“Chỉ cần Uyển Nhi thấy đẹp, phụ thân sẽ thích.”
Ta len lén quan sát sắc mặt phụ thân, rồi vừa rót lại cho phụ thân một chén trà vừa nhỏ giọng nói khẽ:
“Không biết hôm nay phụ thân gặp chuyện gì mà lại tức giận đến vậy, giống như là...”
Phụ thân vừa uống trà vừa mỉm cười hỏi lại ta: “Giống như gì?”
Ta âm thầm hít vào một hơi, hạ thấp giọng nói:
“Giống như Ngụy Kỳ Hầu vừa trở về từ phủ Vũ An Hầu*.”
*Tích cũ trong lịch sử Trung Quốc: Vũ An Hầu Điền Phẫn và Ngụy Kỳ Hầu Đậu Anh, trong có một lần, Điền Phẫn mở tiệc chiêu đãi, mời cả bá quan văn võ đến. Đậu Anh đến trễ, lại không chịu đứng dậy chào hắn, khiến Điền Phẫn vô cùng tức giận. Sau đó, Điền Phẫn gièm pha Đậu Anh trước Hán Vũ Đế, khiến Đậu Anh bị bãi chức, cuối cùng chết trong uất ức.