Uy Chấn Cương Tộc

Chương 4

“Đồ ác quỷ, buông ta ra, mau buông ra.”

Âm thanh con nít thảm thương vang lên từ hành lang vương cung. Đến gần hơn chút, đứa bé phát ra âm thanh này không ổn chút nào. Hai tay không ngừng cào cấu níu kéo trên sàn, miệng liên tục kêu gào chửi mắng, chỉ có điều do còn nhỏ nên mắng chẳng ra đâu.

Quan trọng nhất là một chân của đứa bé bị một đại hán vô tình nắm lôi đi, cả thân thể của đứa bé ma sát trên sàn gỗ hành lang. Tình cảnh lúc này vô cùng thê thảm, nhưng đại hán kia mặt không cảm xúc, lạnh lùng lôi đứa bé đi, chẳng những vậy, theo từng tiếng mắng của đứa bé, mặt đại hán càng âm trầm hơn.

Hai người này không ai khác chính là cha con Đại Vũ. Lúc trưa vừa ăn no xong, Đại Thiên nhanh chóng lòng bàn chân bôi mỡ chuồn mất, trốn quanh co vòng vòng vương cung, cuối cùng cũng bị đại hán tìm được, liều mạng chống cự cũng không thoát khỏi cảnh bị bắt huấn luyện tàn khốc.

Vẫn là hoàn cảnh cũ, một biệt viện quen thuộc, hai người mặc màu đen thiết giáp quen thuộc. Thấy Đại Vũ đến, hai người khom người chào hỏi xong liền xoay người mở cửa đại môn, một chút cũng không bị tình cảnh bi thảm trước mắt ảnh hưởng.

Tiến vào huấn luyện trường, Đại Vũ tùy ý vứt Đại Thiên ra giữa sân. Vừa được tự do, tiểu Đại Thiên liều mạng chạy về phía đại môn đang chậm rãi khép lại, nhưng đáng tiếc là không kịp.

Đại Thiên thần sắc kinh hoàng, dốc hết sức đập cửa, một bên khóc gào

“Mở cửa, mau mở cửa, cứu... cứu ta.”

Dù Đại Thiên kêu gào to cách mấy, bên ngoài cũng không mảy may phản ứng. Đại Vũ tùy ý khởi động, nhe răng tàn ác gằn

“Thằng mất dạy, khi nãy ngươi mắng ai.”

Nói xong liền cầm một cây mộc côn phóng thẳng vào người Đại Thiên, lực đạo không hề nhẹ chút nào. Đại Thiên đau đớn kêu lên, vẻ mặt sợ hãi xoay người nhìn Đại Vũ, miệng mếu máo

“Cha, tha cho con, con không dám nữa.”

Đại Vũ nhìn con mình một bộ không có tiền đồ, bực tức gầm lên “Cầm côn”. Đại Thiên lật đật cầm lên cây côn vừa phóng trúng người mình.

“Thay gì kêu gào, ngươi tốt nhất nên im lặng giữ chút sức để tiếp tục huấn luyện đi.” Đại Vũ cầm lên một cây côn khác, tùy ý nói.

Đại Thiên còn định xin tha, Đại Vũ liền khó chịu ngắt lời “Cả buổi chiều nay ta sẽ dạy ngươi cách thực chiến.”

Nhìn đứng ngây ngốc mờ mịt Đại Thiên, Đại Vũ cặn kẽ hơn nói “Nếu muốn nói đơn giản hơn tức là ngươi dùng côn trên tay ngươi đến đánh ta.”

Đại Thiên lúc này mới hiểu, giật mình kinh hoảng la lên “Cha, ta không cố ý, ta không muốn trở nên mạnh mẽ nữa, ngươi tha cho ta.”

Đại Vũ nhìn bộ dáng của con mình, giận dữ gầm lên, đồng thời lao lại dùng côn thẳng tay đánh xuống, nhưng lực đạo và tốc độ vô cùng vừa phải.

Được qua một lúc, chịu đòn nhiều cũng kích thích ra hung tính, Đại Thiên tiện côn trong tay giơ lên đỡ công kích, Đại Vũ cũng thả chậm tốc độ lại. Dần dần, Đại Thiên chuyển thủ thành công, theo từng cú đỡ biến thành ít ỏi vài lần giương côn công kích, mặc dù hiệu quả thật không dám khen.

Theo thời gian trôi qua, vị thế dần đảo ngược, Đại Thiên chủ công, hai tay cầm chắc thân côn, căn bản là quơ loạn, chủ yếu là đập xuống và quét ngang đánh hướng Đại Vũ. Khúc côn này so với bình thường côn tương đối ngắn, nhưng so với thân hình nhỏ bé của tiểu Đại Thiên thì chênh lệch nhiều, đôi khi dùng lực quá đà trực tiếp ngã xuống đất.

Bên còn lại là Đại Vũ lúc này ở vào thế chủ thủ. Tuy là thủ nhưng công kích của hắn thật sự mới có hiệu quả. Mọi công kích của Đại Thiên hoàn toàn bị hắn gạt qua một bên, thỉnh thoảng tùy ý mạnh mẽ đánh Đại Thiên vài côn, mục đích là đẩy ra hung tính, bản năng của Đại Thiên.

Cứ tiếp tục như thế, một cuộc chiến nghiêng về một phía giữa một đại hán cao to cùng một đứa bé tí hon kéo dài.

............

Không biết có phải do lúc trưa ngâm dược thủy cùng ngưng tụ được căn nguyên không, Đại Thiên điên cuồng công kích gần hai giờ chẳng những không mệt mỏi mà càng đánh càng mạnh, càng đánh càng thuần thục.

Lúc đầu có lúc còn hạ bàn không vững mà té ngã, lúc sau dần dần quen thuộc, lực đạo vừa phải phối hợp chân tay hoàn hảo phát ra lực công kích cũng tốt hơn. Chiêu thức cũng thay đổi từ đập xuống, quơ ngang sang đâm, xoay côn, đôi khi còn biến chiêu từ đang đâm bỗng xoay ngang.

Tuy có tiến bộ, nhưng sự thực thì nhìn từ bên ngoài cũng chỉ hơn con nít quơ loạn đánh nhau mà thôi. Nhưng những tiến bộ này, Đại Vũ nhìn hết vào mắt, âm thầm tán thưởng đồng thời cũng gia tăng lực công kích cùng tốc độ, cùng lúc như “vô tình” dẫn dắt từng công kích của Đại Thiên trở nên hoàn hảo hơn.

Đại Vũ cũng không dạy chiêu thức cho Đại Thiên và cũng không có ý định dạy. Chiêu thức là các cách phát lực tốt nhất, đơn giản nhất mà tiền nhân sáng tạo ta. Nhưng mỗi người đều có cách thức chiến đấu phù hợp nhất đối mình, nếu quá gò bó vào chiêu thức, căn bản là phá hoại tài năng người khác.

Mà lĩnh ngộ chiêu thức cho riêng mình, tốt nhất là trong chiến đấu lĩnh ngộ được. Con người mới sinh ra làm gì có cái gọi là chiêu thức, sau này dựa theo cách thức chiến đấu của nhiều người tổng hợp ra những cái tốt nhất mà truyền thụ.

Bởi thế, chiêu thức của tiền nhân định sẵn là để tham khảo, bản thân tốt nhất nên có chiêu thức của mình, tùy ý phát ra tùy ý thu lại, hiểu rõ từng chiêu thức như thân thể của mình, như vậy mới trở nên mạnh mẽ được.

Đại Thiên càng đánh càng hăng, trong cơ thể ít ỏi đấu khí vừa ngưng tụ được theo từng công kích của hắn chạy khắp cơ thể. Đây là hành động vô ý nên đấu khí gia cường lực công kích cực ít, chủ yếu là tăng độ khống chế thân thể cùng tốc độ và sự linh hoạt.

Theo Đại Thiên điên cuồng công kích, đấu khí dần trở nên cạn kiệt, sức chiến đấu giảm mạnh. Tiếp theo là sức lực cạn kiệt nhanh chóng, thể lực tiêu hao hoàn toàn. Cuối cùng theo tiểu Đại Thiên kiệt sức gục ngã thảm bại, chiến thắng vinh quang thuộc về siêu cấp đại hán Đoàn Đại Vũ, mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì chiến thắng này cũng chẳng vẻ vang gì.

Nhìn Đại Thiên nằm bất tỉnh dưới đất, khắp thân thể nhỏ bé chằng chịt vết thương, kín khắp từ đầu đến chân, quần áo rách nát. Đại Vũ trầm mặc một chốc liền gom hết y phục lúc sáng tùy ý vứt bừa, một tay xách Đại Thiên đi khỏi huấn luyện trường. Ánh nắng vàng rực lúc hoàng hôn chiếu vào người Đại Vũ tạo nên một cái bóng thật dài.

.....................

Ra khỏi huấn luyện trường, Đại Vũ thẳng tiến về mục tiêu lúc trưa, nơi ngâm dược thủy cho Đại Thiên. Vẫn là biệt viện quen thuộc cùng mảnh sân nhỏ quen thuộc. chỉ có điều thức ăn đã được dọn hết, xung quanh vẫn thoang thoảng mùi dược vật.

Bên trong phòng căn bản là vẫn vậy, nhưng lúc này bên trong thùng nước không còn là chất dịch màu đen lúc trưa Đại Thiên đào thải ra, mà là chất lỏng màu xanh lục như lúc ban đầu.

Tiện tay vứt Đại Thiên vào thùng nước, mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ. Đại Thiên tỉnh lại kháng cự, Đại Vũ vô tình đậy nắp thùng lại, chỉ để lộ ra phần đầu, đồng thời một tay đặt lên đầu Đại Thiên, nhẹ nhàng truyền đấu khí vào. Đại Thiên lúc này cũng phi thường phối hợp, một bộ bé ngoan hấp thụ đấu khí bổ sung, cùng lúc cũng hưởng thụ dược vật xoa diệu vết thương trên cơ thể.

Qua một thời gian dài, Đại Vũ lôi Đại Thiên ra khỏi thùng nước đã đen ngòm. Đại Thiên sau khi sảng khoái liền hào hứng bừng bừng, nguyên nhân là do hắn nghĩ sắp được ăn.

Thực sự thì lúc trưa vì bồi dưỡng cơ thể của Đại Thiên, Đại Vũ đặc biệt chuẩn bị mỹ vị vô cùng bổ dưỡng, mục đích là để đánh tốt căn cơ. Hơn nữa những thức ăn này vô cùng dễ ăn, Đại Thiên chỉ là con nít, thấy cái ngon liền thèm không nhịn được.

Nhưng hào hứng chưa được bao lâu, cha hắn, đại hán Đại Vũ liền đè hắn xuống, đồng thời cũng ngồi xuống đối diện hắn nghiêm giọng nói

“Tĩnh tâm lại, lợi dụng dược lực còn sót lại, tập trung vận hành đấu khí theo lộ tuyến ta đã giao, đồng thời cảm nhận đấu khí xung quanh hội tụ, cố gắng hấp thu.”

Đại Thiên thần sắc bất mãn bỉu môi, không làm theo, vừa định đứng lên, Đại Vũ một tiếng tức giận quát to liền đem hắn ngồi trở lại

“Nhanh... Nếu đêm nay không tự mình hấp thu được đấu khí liền nhịn ăn, chạy trăm vòng sân huấn luyện.”

Đại Thiên sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc làm theo. Đối diện Đại Vũ cũng vào trạng thái tu luyện, toàn lực hấp dẫn đấu khí chung quanh hội tụ lại. Quá trình này cực kỳ tẻ nhạt, Đại Thiên vài lần định bỏ cuộc liền nghênh đón nắm đấm yêu thương của cha mình.

Dưới dâm uy của Đại Vũ, Đại Thiên chán nản ngồi tập trung vận chuyển đấu khí, đồng thời khi đấu khí vận chuyển, cơ thể hắn nhạy cảm phát hiện xung quanh cơ thể hắn một cỗ hùng mạnh và cuồng bạo đấu khí tập trung lại, quá hưng phấn Đại Thiên bật người dậy vui mừng gào lên

“Cha, ta cảm nhân được... ta cảm nhận đươc rồi... là đấu khí...”

“Câm miệng, dùng đấu khí của ngươi tiếp xúc với nó, kéo vào trong thể nội... mau lên.” Đại Vũ nhịn không được gấp gáp quát lên

Đại Thiên ứng tiếng, liền không do dự, hưng phấn ngồi xuống vận hành đấu khí. Lúc này căn bản là không cảm nhận được nữa, nhưng có kinh nghiệm, Đại Thiên rất nhanh lại cảm nhận được cổ đấu khí cuồng bạo kia.

Cẩn thận dùng bản thân đấu khí tiếp xúc với nó, sau đó kéo nó về thể nội theo lộ tuyến cũ. Ngay lập tức Đại Thiên cảm nhận được một cổ đấu khí cuồng bạo, có xu hướng đánh tan sự khống chế của hắn, trong lòng vô cùng kinh hãi, cũng may cỗ đấu khí này nhanh chóng yếu bớt, hắn nhẹ nhàng khống chế hấp thu được.

Mà bên kia Đại Vũ đã thoát khỏi trạng thái tu luyện, vừa rồi cỗ cuồng bạo đấu khí kia là do hắn hấp dẫn đến, còn Đại Thiên thì với chút ít đấu khí đó không thể nào hấp dẫn được cỗ đấu khí mạnh như vậy.

Chìm đắm vào trong tu luyện, Đại Thiên hoàn toàn không cảm thụ được thời gian nhanh chóng trôi qua. Đợi đến lúc Đại Vũ gọi hắn tỉnh lại đi ăn thì mới u mê không nỡ thoát khỏi trạng thái tu luyện.

Ngoài phòng, trên bàn đá đã bày sẵn một bàn thức ăn, Đại Thiên hưng phấn lao vào tiêu diệt toàn bộ thức ăn. Ăn xong, Đại Vũ liền dẫn đường cho hắn về phòng.

Vừa về phòng, một cảm giác mệt mỏi ập đến, Đại Thiên lao vào giường nhắm mắt định ngủ thì bị một đấm của Đại Vũ đấm tỉnh. Dưới sự ước thúc, Đại Thiên kiên trì tu luyện đến nửa đêm liền gục ngã, ngủ mất, kết thúc một ngày dài ác mộng.

.....................

Sáng hôm sau từ trong phòng Đại Thiên phát ra tiếng con nít kêu gào

“ Không, không bao giờ, ta không đi huấn luyện trường,..... ta không cần mạnh mẽ...... tha cho ta đi.”
Bình Luận (0)
Comment