Uy Chấn Cương Tộc

Chương 65

Tốc độ cao mang đến từng tiếng xé rách không khí dồn dập vang lên, Hàn Hạo dần dần như hóa thành một vệt sáng mờ ảo, như có như không, mạnh mẽ cũng nhanh chóng đâm sầm vào một con trâu đầu đàn.

Tình thế biến chuyển quá nhanh, con trâu đầu đàn này tâm lý còn đang trong tình trạng làm chủ tất cả, không cách nào phản ứng kịp với sự chuyển biến đột ngột này, bởi vậy cũng không thể làm ra hành động chống đỡ nào được.

Hàn Hạo lần này lại dốc toàn lực, thậm chí là vượt quá giới hạn bản thân để phát ra một chiêu này. Bởi vậy, một chiêu này trực tiếp đem con trâu đánh cho hộc máu, sau đó như diều đứt dây, vô lực văng ra xa.

Những con trâu đầu đàn còn lại lúc này cũng kịp phản ứng lại rồi, không ai bảo ai, bọn chúng đồng loạt lao vút về phía Hàn Hạo.

Hàn Hạo cũng không để chúng như ý nguyện, hơi thoáng ổn định thân hình lại liền vội vàng tăng nhanh tốc độ chạy ra khỏi vị trí đó.

Hàn Hạo chân trước vừa đi, những con trâu kia liền nối đuôi theo sau, đâm sầm vào mặt đất.

Trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, Hàn Hạo không dám dừng bước lại, tiếp tục tăng mạnh tốc độ chạy vòng vèo khắp nơi. Hắn không dám chạy thẳng, bởi vì như vậy chỉ giúp cho đối thủ thực hiện được đòn xung kích mạnh nhất mà thôi.

Nhưng mục đích của Hàn Hạo xem như là đạt được, sự chú ý của những con trâu đầu đàn chuyển dời từ những Binh Sĩ Cương Nhân qua hắn, kéo dài được thời gian cho bọn họ chạy trốn.

Cũng may là những con trâu khác trong đàn xảy ra quá nhiều thương vong nên đã dần mất đi chiến ý, những con trâu đầu đàn này không ra lệnh, bọn chúng cũng không dám tiếp tục truy đuổi.

Bốn con trâu đầu đàn thì đối với tình thế chuyển biến bất lợi liên tục mài mòn độ kiên nhẫn rồi.

Tuy bọn chúng là Tứ Giai Yêu Thú, linh trí đã thuộc dạng rất cao rồi. Nhưng hung tính không phải có thể dễ dàng đè nén lại được. Bởi vậy, Hàn Hạo mới có thể dễ dàng kéo đến sự cừu hận của bọn chúng.

Chỉ có điều vào trạng thái này, bọn chúng thực lực tăng lên rất nhiều, đặc biệt là tốc độ, tăng lên khủng khiếp, ít nhất là gấp hai lần.

Cương Nhân có thể tự ngạo dùng lực lượng trời sinh liều mạng cùng Yêu Thú, nhưng về phương diện tốc độ, Cương Nhân hoàn toàn không được trời ban tặng một ưu điểm nào.

Nếu đối thủ chỉ có một, Hàn Hạo thừa sức dùng kinh nghiệm chiến đấu cùng độ linh hoạt né tránh. Nhưng hiện tại đối thủ lại có tới năm, vừa tránh lại gặp công kích, tình hình nguy hiểm vô cùng.

Tốc độ của Hàn Hạo cũng không phải những Binh Sĩ Cương Nhân kia có thể so sánh, chỉ thoáng một chốc, Hàn Hạo đã đến cạnh bìa rừng.

Không một chút do dự, Hàn Hạo lao thẳng vào bên trong rừng, ý định mượn nhờ những gốc cổ thụ khổng lồ này ngăn cản đối thủ.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn ý nghĩ rất nhiều. Hàn Hạo vừa bước vào rừng, những con trâu này cũng không hề do dự đuổi theo.

Tưởng chừng những gốc cây khổng lồ này sẽ phát huy được tác dụng, ai ngờ xung quanh thân thể của bọn chúng đột nhiên được bao phủ bởi một lớp màng đen, sau đó trực tiếp đâm ngã những gốc cây cổ thụ này.

Cũng may khi rừng cũng coi như là rậm rạp, từng gốc cây ngã xuống lại vướng cây khác nên cũng không gây ra hỗn loạn gì.

Dù là không ngăn cản được bọn chúng, nhưng cũng trong một phạm vi nào đó hạn chế được tốc độ của chúng lại. Hàn Hạo tranh thủ cơ hội này, gia tăng tốc độ chạy đi.

Nhưng hắn cũng không để khoảng cách giữa hai bên quá xa, mục đích của hắn là dụ địch, mà không phải là bỏ trốn. Đối với Hàn Hạo, trách nhiệm bảo vệ mạng sống của thuộc cấp còn quý hơn cả mạng sống của mình.

Được vài lần suýt mất dấu rồi lại tìm được, những con trâu này vừa gấp vừa giận. Thoáng dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút, bọn chúng đột ngột thả chậm tốc độ lại, sau đó hội hợp lại với nhau.

Tiếp theo, dưới ánh mắt bất ngờ của Hàn Hạo, bọn chúng tạo thành trận hình mũi nhọn, hướng về phía Hàn Hạo đâm tới.

Lớp màng đen bao phủ xung quanh người chúng trong lúc này cũng dường như hội tụ lại thành một thể, phát huy ra uy lực mạnh hơn gấp nhiều lần.

Cây cối, chướng ngại dưới bước chân của chúng đều bị san bằng thành bình địa. Chỉ một thoáng, bọn chúng liền đuổi kịp Hàn Hạo.

Cuống quýt lên, Hàn Hạo cũng không dám thất thần nữa, vội vàng chuyển qua một hướng khác chạy đi.

Nhưng sau khi hợp lại với nhau, những con trâu này tốc độ tăng mạnh đến mức Hàn Hạo không cách nào phản kháng được. Dù cố chạy đi rất nhanh, nhưng bọn chúng vẫn mạnh mẽ húc thẳng vào người Hàn Hạo.

Vận toàn bộ Đấu Khí bảo vệ thân thể, Hàn Hạo chỉ có thể bất lực làm điều này. Ngay sau đó liền vội vàng mượn lực từ cú đánh, bất chấp khóe miệng cùng thân thể ứa máu, nhanh chóng nhảy ra xa.

Chỉ có điều Hàn Hạo tuy nhanh, nhưng những con trâu này còn nhanh hơn. Vừa đắc thủ, bọn chúng liền tách ra, đem Hàn Hạo vây lại.

Bởi vậy, Hàn Hạo vừa lùi lại liền có một con khác lao lên húc thẳng vào lưng hắn.

Nhìn rõ tình cảnh xung quanh, Hàn Hạo cũng không chạy nữa. Ngay khi vừa chạm đất, hắn liền cứng rắn đứng dậy, thần sắc lạnh lùng nhìn đối thủ bao vây lấy mình.

Thực lực vừa đột phá, Hàn Hạo tuyệt đối áp đảo những đối thủ ở đây. Nhưng dù sao chỉ là vừa đột phá, căn cơ bất ổn nên cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực, đặc biệt là trong tình trạng mà đối thủ đông hơn thế này.

Những con trâu này nếu phối hợp lại như lúc nãy thì Hàn Hạo dù có một trăm cái mạng cũng không đủ để chúng giết.

Mà dù bọn chúng từng con xông lên thì cũng đủ mài chết hắn rồi, Hàn Hạo bất lực thầm nghĩ.

Hàn Hạo hiện tại đã mỏi mệt lắm rồi, mỏi mệt từ thân thể tới tinh thần. Thời gian dài vừa chiến đấu vừa chỉ huy không một lúc nào được nghỉ ngơi khiến Hàn Hạo sức cùng lực kiệt, cả tự tin đánh thắng những con trâu trước mắt cũng không đủ.

Năm con trâu dậm chân trước của mình xuống đất, từng cặp mắt căm giận phẫn nộ nhìn Hàn Hạo.

Cũng không nói gì nhiều, hai bên dường như có một sự ăn ý phối hợp, đồng loạt hướng về phía đối thủ đánh tới.

Năm con trâu thì nhắm về phía Hàn Hạo húc tới, còn Hàn Hạo chỉ hướng về phía một trong bọn chúng.

Lao vút đi, ngay khi sắp chạm vào đối thủ, Hàn Hạo đột ngột chuyển hướng, hai chân dậm mạnh xuống đất, cả người bay vút lên không trung.

Năm con trâu bất lực ngước đầu lên nhìn Hàn Hạo, trọng lượng của bọn chúng quá lớn, thực lực lại không đủ, không có cách nào bay như Hàn Hạo được.

Nhìn ánh mắt ngơ ngác căm tức của bọn chúng. Hàn Hạo cười gằn một cái, sau đó xoay thương đâm mạnh về phía những cây cổ thụ bị những con trâu đẩy ngã lúc này.

Năm con trâu đầu đàn bên dưới còn đang không hiểu điều gì thì những khúc cây khổng lồ này nhanh chóng bị chia cắt ra làm nhiều phần, sau đó rớt thẳng xuống chỗ bọn chúng.

Hơi kinh hoảng một chút, năm con trâu vội vàng chia ra làm nhiều hướng chạy đi. Tuy trọng lượng cũng lực lượng của bọn chúng rất lớn, nhưng số lượng thân cây rơi xuống càng ngày càng nhiều, gốc nào gốc nấy to gấp mấy lần người bọn chúng, dù tự phụ thì những con trâu này cũng không dám liều mạng tiếp nhận.

Năm con trâu chia làm năm hướng chạy loạn, gặp chướng ngại gì liền húc văng chướng ngại đó. Trong rừng nhất thời loạn thảnh từng mảnh.

Hàn Hạo dốc sức chia nhỏ thân cây ra, sau đó dùng lực đánh văng về phía đối thủ, ra sức làm tăng thêm sự hỗn loạn.

Đợi năm con trâu này đi xa, Hàn Hạo mới vội vã hạ xuống đất, sau đó lại xoay người chạy đi theo một hướng khác, tìm đường vòng quay trở về hội hợp với Cương Nhân.

Chạy được một lúc, Hàn Hạo bất lực cùng chán nãn nhìn năm con trâu lại một lần nữa bao vây lấy mình.

Những con Yêu Thú này xem ra hôm nay quyết không bỏ qua cho hắn. Hàn Hạo vừa bất lực vừa hối hận, bất lực vì bản thân không thể phản kháng được bao nhiêu, còn hối hận là vì một quyết định từng ra lúc trước.

Không nghĩ nhiều nữa, Hàn Hạo lại dùng chiêu cũ, búng người bay lên trời. Nhưng lần này năm con trâu đã có sự chuẩn bi, ngay khi Hàn Hạo vừa nhúc nhích thì bọn chúng đã giành trước một bước lao lên.

Hàn Hạo vừa cách mặt đất được một chút, những con trâu này lại làm ra một hành động đáng kinh ngạc nữa. Bọn chúng trực tiếp nhảy bay lên trời, tuy độ cao không bằng Hàn Hạo lúc trước nhưng cũng đủ đem Hàn Hạo bây giờ húc văng xuống đất.

Rơi tự do, Hàn Hạo vội vàng giương thương cắm xuống, dùng đó làm tâm, xoay người một vòng ổn định, sau đó mượn thế dùng lực búng thương, hất lên từng hồi cát bụi che mắt.

Năm con trâu chỉ hơi thoáng chần chờ một chút liền tiếp tục lao thẳng vào đám bụi mù mịt kia.

Ngay khi gần tiếp cận, từ trong đám bụi xuất hiện từng tia thương ảnh tràn ngập khắp nơi, từng thương từng thương được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng mờ ảo nhưng lại tràn ngập lực lượng khiến những con trâu này kiêng kị giảm tốc độ lại.

Ngay lúc này, Hàn Hạo lại đâm ra một thương mạnh mẽ, từ trong đám bụi mờ bay vút ra, hướng về một con trâu đâm tới.

Con trâu này không né không tránh, trực tiếp chịu một thương khủng khiếp này.

Hàn Hạo tuy đắc thủ, nhưng trong lòng không hề vui mừng một chút nào, ngược lại cảm thấy vô cùng không ổn.

Cố gắng dùng sức rút lại thương, nhưng thương như bị dính lại bên trong thân thể con trâu, không cách nào rút ra được.

Vừa định vứt thương bỏ chạy, con trâu lại trước một bước, nghiêng người ngã đè hắn ra đất.

Ngay sau đó, một con trâu khác vội vàng chạy lại, vừa đến gần, con trâu này liền đứng khựng lại, hai chân trước nhấc bổng lên cao, sau đó mạnh mẽ dậm thẳng vào người Hàn Hạo.

Giơ tay che đầu cùng chỗ yếu hại, Hàn Hạo vận toàn bộ Đấu Khí chịu đựng một chiêu ác liệt này.

Ầm!!!

Một tiếng vang kinh hoàng vang lên, Hàn Hạo trực tiếp bị dậm lún xuống đất, nhưng thương thế cũng không mấy nghiêm trọng. Hai bên thực lực cũng xem như là không chênh lệch nhau bao nhiêu, chỉ một kích như vậy không đủ sức gây nên ảnh hưởng gì.

Chỉ có điều thân thể bị kiềm giữ, phía xa những con trâu kia lại đang nhanh chóng tiếp viện, chỉ cần bọn chúng luân phiên nhau công kích cũng đủ khiến Hàn Hạo lâm vào tình huống bất lực chịu trận này rồi.

Khóe miệng nổi lên một nụ cười đắng chat, Hàn Hạo xem như là cam chịu rồi, chỉ tiếc nuối những hoài bão ước mơ còn chưa thực hiện được.

Khóe mắt tràn ngập sự luyến tiếc, ngay sau đó một lần nữa chuyển về điên cuồng, Hàn Hạo đột ngột giơ tay lên, ôm chặt lại chân trâu đang định dậm xuống, sau đó bất ngờ vứt nó văng sang một bên.

Ngay sau đó lại há miệng, gồng toàn lực cắn vào con trâu đang đè lên người mình, Hàn Hạo xem như là bị bức đến phát điên rồi.

Nhưng hành động của Hàn Hạo cũng chỉ khiến bọn chúng càng thêm điên cuồng mà thôi.

Bất chấp tất cả, Hàn Hạo liều mạng dốc sức ngọ nguậy toàn thân, chỉ có có bộ phận nào còn dùng được liền dùng, dù thất bại cũng không cho đối thủ đạt được mọi thứ dễ dàng.

Qua một lúc, sau khi bị dậm thêm vài lần, Hàn Hạo dần dần kiệt sức, bất lực chịu trận, đầu óc càng lúc càng mơ hồ.

Những tưởng lần này chết chắc rồi, đột nhiên, ngay khi Hàn Hạo chỉ còn một tia thần trí nhỏ nhoi cuối cùng, năm con trâu lại đột ngột dừng lại, thần sắc trở nên hoang mang lo sợ.

Do dự một chút, bọn chúng đạp bồi lên vào người Hàn Hạo vài cái, sau đó vội vàng xoay người chạy ra khỏi rừng, quay về chỗ cũ.

Hàn Hạo gượng dậy vài lần, tính đuổi theo tiếp tục giữ chân chúng lại, nhưng cố cách mấy cũng không thể làm gì được, qua vài lần lại ngất đi mất.

…………………………

Bên ngoài bìa rừng, trên bãi đất trống, cuộc chiến giữa Cương Nhân và đàn trâu vẫn tiếp tục diễn ra.

Chỉ có điều lúc này ưu thế lại hướng về phía Cương Nhân.

Nhờ Hàn Hạo kiên trì được một thời gian dài, những Binh Sĩ Cương Nhân kia đã thuận lợi chạy được vào rừng.

Ngay sau đó, kể cả Binh Sĩ lẫn những đứa trẻ đều trèo lên cây, cây càng cao càng to càng tốt, tiếp theo toàn bộ giương cung cài tên, hướng về phía đàn trâu trên bãi đất trống toàn lực bắn tới.

Đàn trâu lúc đầu còn có thể dùng da dày thịt béo ngăn cản, nhưng theo thời gian dài, thương vong cũng dần dần xuất hiện khiến bọn chúng lại lâm vào hỗn loạn.

Nhưng tấn công cũng không được, bọn chúng thử vài lần xông vào rừng phản kích, nhưng bọn chúng không có khả năng như năm con đầu đàn kia, bọn chúng húc vào thân cây cũng chỉ khiến những chiếc lá xanh tươi kia nhẹ nhàng rơi xuống.

Bất lực không thể làm gì, bọn chúng cũng chỉ có thể chạy loạn né tên. Bọn chúng cũng không dám chạy đi mất, những con đầu đàn kia chưa cho phép, bọn chúng không dám làm điều đó.

Trong giới Yêu Thú, nếu không có con đầu đàn thì không có vấn đề gì đáng nói, nhưng một khi đã có con đầu đàn, thì bọn chúng đối với con đầu đàn vô cùng trung thành cùng nghe lệnh, đây là luật lệ được tạo nên từ thực lực, nó như trở thành một bản năng ăn vào máu Yêu Thú rồi, thậm chí con người cũng có không ít trường hợp như vậy.

Càng ngày hỗn loạn càng tăng cao, những con trâu này vừa né tên, vừa tru lên từng hồi âm thanh bi thảm, cầu cứu những con trâu đầu đàn về cứu viện.

Hai chiến trường giữa hai phe, tình thế lại chuyển đổi cho nhau một cách vi diệu như vậy, quả thật là không thể nói trước được.

Nhưng cũng nhờ thắng lợi bên chiến trường này đã cứu Hàn Hạo một mạng, xem như là bù đắp cho nhau.

Năm con trâu đầu đàn cũng rất nhanh liền trở lại, theo năm tiếng gầm lớn vang lên, đàn trâu mừng ríu rít kêu vang lên, xu thế hỗn loạn dần dần bị dẹp bỏ mất.

Cương Nhân thấy năm con trâu đầu đàn trở về, thủ lĩnh của mình lại không thấy bóng dáng, trong lòng nổi lên từng trận bi thương, đồng thời cũng tiếc nuối thế cục tạo ra dần bị mất, bọn họ đồng loạt tăng mạnh công kích, liều mạng bắn cung gây ra hỗn loạn.

Nhưng đại thế đã mất, dù có cố gắng cách mấy cũng không thể vãn hồi lại được, nhưng ít nhất, bởi vì quá vui mừng nên không ít con trâu mất cảnh giác, bị bắn chết.

Nhìn đàn trâu lớp chết lớp bị thương, năm con trâu đầu đàn trân mình ngơ ngác đứng đó, dường như bị đả kích trầm trọng.

Qua một lúc, bọn chúng tức giận nhìn Cương Nhân trên những tầng cây cao, hai con hung tính cao nhất không nhịn được nữa, lao vào húc ngã những gốc cây kia, bức Cương Nhân xuống dưới.

Cũng may cây cối chằng chịt, Cương Nhân vội vàng chuyển sang một cây khác, cứ như vậy, những con Tứ Giai Yêu Thú này không thể gây nên hiệu quả gì lớn.

Mà ba con còn lại thì vội vàng ổn định lại đàn của mình. Ưu thế của Cương Nhân hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc này, từ giữa nơi tập trung lại của đàn trâu, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, đánh ngã những con trâu gân đó văng sang chỗ khác.

Nhìn gần, thì ra người này chính là Đại Thiên.

Chỉ có điều Đại Thiên lúc này toàn thân nổi lên từng khối cơ bắp khổng lồ, gân xanh nổi lên như những con rắn lớn, khác hoàn toàn với hình tượng gầy tong teo khi ra khỏi tù.

Da của hắn cũng đỏ rực lên màu máu, trông vô cùng đáng sợ.
........................................................................................................
Bình Luận (0)
Comment