Uy, Tiềm Trứ Ba

Chương 10

Chơi game lâu như vậy, Mục Dương chưa bao giờ oai phong được như hôm nay.

Trền đường trở về thành, hồng danh pháp sư nghênh ngang đi lại trước mặt mọi người, thuật sĩ toàn thân phát sáng đi phía sau cậu, giống như một thị vệ trung thành.

Xung quanh bọn họ có rất nhiều người vây xem, tất cả đều ngứa tay ngứa chân. Ai mà không muốn giết hồng danh nha! Nhưng vừa trông thấy người đi phía sau là LK, đành phải nhịn xuống thèm muốn, vài kiếm khách Z quốc không hiểu chuyện, kìm lòng chẳng đặng, liền vọt tới. Mục Dương cũng không buồn lo lắng, còn cố ý đi thật chậm. Mà thời điểm đám kiếm khách kia còn chưa kịp tới gần, một tia sáng xanh đã từ trên người pháp sư bắn ra, trạng thái nhân vật càng thêm mạnh, dù cho một kiếm đâm tới, máu chẳng giảm được bao nhiêu, ngược lại còn được tăng thêm. Đám kiếm khách kia còn đang định bụng tiếp tục tấn công, LK liền phóng ra mấy đoạn băng tiễn, xuyên thủng thân thể cả bọn, tất cả ngã rạp.

Nhịn đám thi thể trước mắt, Mục Dương vô cùng đắc ý, hồng danh pháp sư thoải mái tản bộ băng qua rừng rậm tiến về phía trước.

Đám người chơi S quốc xung quanh đó, nhìn không vừa mắt, liều mạng cản đường LK.

[Phong hành] Quốc vương, anh đang làm cái gì đó! Vì sao lại bảo vệ hắn?!

[Tiểu bố đinh] Đứng vậy, tên kia giết nhiều người của quốc gia chúng ta như vậy, hắn chính là cừu nhân của chúng ta đó! Quốc vương, anh làm vậy sẽ khiến mọi người phẫn nộ!

LK không buồn dừng bước, kỳ thật, bản thân hắn cũng không rõ nguyên nhân. Lần trước, thời điểm nhìn thấy mọi người vây quanh tấn công hồng danh pháp sư, rồi đối phương đầu hàng, không phản kháng nằm trên mặt đất mặc cho người ta giày xéo, đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương.

LK không rõ đây có thể tính là một cách bù đắp lại hay không. Phần hắn, bản thân dám khẳng định với tính cách của người này sẽ không dễ gì từ bỏ. Nhưng đợi qua nhiều ngày vẫn chẳng thấy đối phương login, trong lòng hắn chợt có chút mất mát mơ hồ, giống như trong game thiếu vắng bóng dáng nọ sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.

[Đi trốn đây] Này, có đi nữa hay không đó?

Hồng danh pháp sư thúc giục người kia, chứng tỏ đối phương rõ ràng là một người không biết nghĩ cho kẻ khác. Cũng chính vì điểm này tạo cho người này vẻ vênh váo tự đắc. LK cười cười.

[LK] Đi!

Lúc sau, rốt cuộc không còn ai dám ngăn bước bọn họ nữa, hồng danh pháp sư an toàn vào trong thành.

Đây là lần đầu tiên acc hồng danh giết người mà vào được thành. Mục Dương nhìn khung cảnh quen thuộc, nhưng lại mang chút cảm giác mới mẻ, giống như vừa sống lại qua một cơn khổ nạn. Cái hồng danh sau khi tẩy trắng, cũng nên có một khởi đầu mới. Về sau, cậu muốn đi đến đâu cũng được, chơi thế nào cũng không bị gò bó. Có lẽ, đây mới là cách cậu muốn dùng chơi game.

Mục Dương nhìn sang vị thuật sĩ bên cạnh mình.

[Đi trốn đây] Hắc! Tôi rốt cuộc đã sống sót trở về đây!

[LK] …

Hồng danh pháp sư đã giết nhiều người như vậy, muốn tẩy trắng không dễ gì, tạm thời chẳng thể đi ám sát Hắc ám chi thần. Cho nên, hai người lại không biết nên làm gì tiếp theo. Không khí cứ thế rơi vào im lặng.

Cùng một toà núi băng vĩ đại ở chung thật chẳng thú vị, Mục Dương dù muốn cùng hắn tâm sự chuyện trời đất cũng không tài nào tìm được đề tài. Cậu cảm giác bản thân và đối phương có sự khác biết rất lớn, tư tưởng sẽ chênh lệch. Dù sao thì, tuổi tác hai người bọn họ cũng hơn kém hơn chục tuổi mà.

Mục Dương không nói lời nào, LK cũng chẳng buồn mở miệng. Hai người ngây ngốc cứ đứng như thế nay cổng thành, tựa như hai cây cột nhà, khiến ai cũng chú ý.

Cậu có chút nhịn không được, mắc gì phải cùng tên kia đứng ở chỗ này, hết như mấy thằng ngốc!

Mở trang web của shop ra, cậu bắt tay vào sắp xếp công việc của mình.

Nửa tiếng sau, Mục Dương vừa hút xong một điếu thuốc, mở lên khung hình ảnh của game, nhân vật vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, khỏi nói cũng biết, đối phương nhất định đang treo máy.

Chẳng biết nên làm như thế nào nữa, Mục Dương cảm giác vẫn nên nói với đối phương một câu đàng hoàng thì có vẻ tốt hơn.

[Đi trốn đây] Tôi treo máy.

Sau khi gửi đi mấy chữ kia, biết rõ đối phương đang treo máy sẽ không nhìn thấy, trong lòng Mục Dương cảm giác có phần bình tĩnh hơn.

[LK] Ừ, được.

[Đi trốn đây] Ặc, anh vẫn ở đó sao?

[LK] Ừ, vẫn chưa đi đâu cả.

[Đi trốn đây] À…

[LK] Tôi cũng treo máy, cho nên cũng để ở chỗ này.

[Đi trốn đây] Hiểu rồi.

Thật sự, Mục Dương bị doạ sợ, nhưng đó cũng chỉ là một cảm giác mơ hồ luẩn quẩn trong lòng không xác định rõ được. Hơn nữa, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Mục Dương vốn ở trong khu nhà này từ rất lâu rồi, trước mặt là một khuôn viên đơn giản dành để trồng cây, cũng may chỗ này nằm gần khu trung tâm tấp nập, giao thông tiện lợi. Tất cả nhu cầu cơ bản dành cho cuộc sống không thiếu thứ gì, ra khỏi cửa nhà là có đầy đủ các phương tiện đi lại. Duy chỉ có, một chút bất lợi chính là, bởi vì niên đại của căn nhà này tương đối lâu đời, cho nên thường xuyên bị thấm nước. Lại vừa vặn, WC ở đây được thiết kế ngay cạnh phòng khách, cũng vì tuổi của ngôi nhà đã lâu cho nên bố cục không hợp lý cho lắm. Bên trái phòng khách là phòng ngủ, WC thì bên phải, rồi đến nhà bếp, ban công của nhà bếp xoay ra cùng một hướng với WC, toàn bộ phòng ốc đều thiết kế theo hình chữ nhật. Ngay trước, hộ gia đình phía trên lầu là một đôi vợ chồng trung niên, làm gì cũng đặc biệt cẩn thận, mỗi lần dùng xong WC đều lau sàn thật khô, cho nên việc bị dột nước không có cách nào phát sinh. Nhưng đến lượt Lê Khải dọn về đây sẽ chẳng được vậy nữa, có lẽ cũng vì hắn nuôi chó trong nhà, cho nên đối phương phải thường xuyên mở vòi dội WC, khiến nước chảy tong tong. Đến Mục Dương ở dưới lầu cũng nghe được cả tiếng nước chảy.

Qua một thời gian dài, nước từ WC chầm chậm thấm xuống dưới, lan đến vách tường phòng khách của Mục Dương, khiến toàn bộ tường đều bị ẩm nước. Mục Dương vốn không chú ý đến việc này, bởi toàn bộ tường trong nhà đều được dán giấy màu sắc rực rỡ, nếu nhìn chưa kỹ căn bản sẽ chẳng thấy được. Huống chi, cậu lại là kiểu người vô ý vô tứ, không bao giờ chịu quét tước, làm vệ sinh nhà cửa, làm sao ngó được đến vách tường đây.

Cuối cùng, vừa dịp Mục Dương đang sử dụng đến WC thì một giọt nước vừa vặn rớt xuống ngay ót của cậu.

Mục Dương cảm giác có chút khó chịu, đang êm đẹp sao tự dưng nóc nhà lại rớt nước xuống vậy trời, rồi tiếp tới liền phát hiện kệ tủ gỗ để TV cũng thành ra mốc meo.

Lầu trên lại truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Mục Dương vội vàng chụp lấu xâu chìa khoá, tròng vào một bộ quần áo đàng hoàng, xỏ dép, vọt lên lầu.

Lê Khải vừa mở cừa liền nhìn thấy người đang đứng bên ngoài lại có chút buồn cười. Ánh mắt cậu chàng bắn ra tia nhìn đầy tức giận, vẻ mặt làm như hung thần ác sát, cực kỳ phẫn nộ. Chỉ có điều, cậu lại ăn mặc hết sức buồn cười, T-shirt thì ngược, chỉ may bên trong đều lộ ra ngoài, dưới chân hai chiếc giầy không giống nhau, một bên là đôi xăng-đan, bên kia lại là giầy da, bước đi bên cao bên thấp. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mất tự nhiên sao?

Lê Khải thu lại ánh mắt của mình, hỏi: “Có việc gì sao?”

Mục Dương chỉa thẳng tay vào mũi Lê Khải mà kêu to: “Tiểu tử, nhà ngươi có đạo đức công cộng hay không a? Cả nhà ta đều thấm đầy nước kìa, ở dưới lầu nhà ngươi thật là chẳng hay ho chút nào!”

Được thôi, lần trước còn gọi thúc thúc, kì này kêu luôn tiểu tử, cấp bậc bị dìm xuống hàng thấp nhất.

“Làm sao vậy?”

“Đi đi, theo ta xuống dưới lầu mà xem, nhà ta bây giờ người cũng không thể ở được nữa, đều do ngươi làm hại đó!” Mục Dương vừa nói vừa chạy xuống dưới, vừa được hai bước liền chẳng quên quay đầu lại nhìn, sợ người kia không chịu đi cùng mình.

Lê Khải khép cửa cẩn thận, rồi cũng xuống theo.

Mục Dương trở vào nhà, bật công tắc đèn, toàn bộ căn phòng sáng lên, đẩy rộng cánh cửa, rồi hướng về phía Lê Khải kêu to: “Đừng có chạm chỗ này chỗ nọ, mau nhìn xem kiệt tác của nhà ngươi kìa.”

Lê Khải kia vẫn bày ra bộ dáng không chút hoang mang, nhấc chân bước vào bên trong nhà Mục Dương, sau đó nhíu mày. Căn nhà này thật bừa bộn, nơi nơi đầy rẫy mấy thứ đồ linh tinh, sô pha thì chất vô số quần áo, ở trên là mấy túi thức ăn đủ loại kiểu dáng.

Lê Khải vốn có bệnh thích sạch sẽ khá nghiêm trọng, cụ thể đến mức độ nào thì hắn chưa từng kiểm tra thử. Dù sao thì, mỗi ngày về đến nhà, chuyện thứ nhất người này làm chính là thay quần áo, mấy thứ trên người lúc ở bên ngoài đều phải thay ra hết, sau đó ít nhất phải dùng sữa tắm rửa tay. Sau khi rửa tay, hắn lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, quét tước đến khi trong phòng chẳng còn lấy một hạt bụi mới chịu thôi, quét xong lại rửa tay lần nữa. Lần trước Mục Dương vào nhà kiểm tra đồng hồ nước, hắn đang chuẩn bị lấy dép lê đưa cho cậu thì đối phương đã dẫm chân vào bên trong. Việc này vốn đụng phải chỗ mẫn cảm của người này, hắn chỉ hận không thể ném cậu ra ngoài ngay lập tức. Mục Dương đi rồi, Lê Khải lại phải tổng vệ sinh nhà cửa lần nữa, sau khi bận rộn cả ngày thì mệt đến chết được.

Cho nên những người có bệnh thích sạch sẽ nặng giống hắn, vốn sẽ không chịu nổi tình cảnh trước mắt. Trong mắt Lê Khải, nhà Mục Dương cứ như một bãi phế thải, ngay cả trong không khí cũng mang theo một mùi kì quái.

Lê Khải lùi ra đến cửa, bình thản mở miệng nói: “Cậu gọi tôi xuống đây, là để khoe xem nhà mình có bao nhiêu bừa bãi sao?”

“Bull shit!” Mục Dương nhìn vách tường nhiễm điện kia, con ngươi đảo một cái, trong đầu bật ra một ý tưởng hay ho, “Nhà ngươi đứng xa vậy làm chi? Mau tới đây đi, sờ thử bức tường này, tất cả đều bị ướt hết nè! Có chỗ còn đọng cả nước nữa! Đám nước này đều là từ nhà ngươi chảy xuống không đó!”

Lê Khải a lên một tiếng, đứng yên không nhúc nhích.

“Nhà ngươi a cái rắm! Mau tới đụng thử một chút, miễn trách ông đây nói oan cho nhà ngươi!”

“Quên đi, tôi thấy rồi. Chỉ có chỗ này bị thấm nước thôi sao? Còn những chỗ khác, kiểm tra chút đi, tôi sẽ phụ trách.” Lê Khải nói xong, chân vẫn chưa nhúc nhích nửa bước.

Mục Dương có chút thất vọng ngoài ý muốn. Thất vọng bởi không thể trêu đùa đối phương, ngoài ý muốn là vì người bình thường gặp phải chuyện này chẳng phải đều tìm cách trốn tránh trách nhiệm sao, không nghĩ tới tên đàn ông này còn hành xử rất có đạo lý.

Người kia cũng đã hứa hẹn sẽ phụ trách, Mục Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng có chút xíu vui vẻ, “Người anh em, anh đã nói những lời này thì tôi yên tâm rồi. Ngày mai tôi tìm thợ đến sửa chữa, đến lúc đó anh nhớ xuống xem một cái.”

“Ừ.” Lê Khải cũng đồng ý.

Mục Dương tằng hắng cổ họng, cố gắng kéo dài thanh âm, vừa nói vừa dựa vào tường, “Được rồi! Anh về trước đi—“

Dòng điện vẫn như cũ chạy xuyên qua thân thể, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

“Ối, má tôi ơi, mình như thế nào lại quên tường này có điện chứ…”
Bình Luận (0)
Comment