V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 41

Peter lần thứ hai cảm giác được sự khổ bức của các bạn bè xuyên qua. Y đã từng dùng sinh mạng để diễn xuất, mục tiêu cả đời chỉ đặt tại tượng vàng Oscar, toàn bộ những ngôn luận khác y đều đồng loạt khinh thường.

Thành công của một bộ phim là sự tổng hợp hiệu quả của rất nhiều phương diện, nào phải chỉ cần diễn viên diễn xuất xuất thần là có thể định đoạt. Huống chi, khi đứng trước áp lực của sống còn, con người sẽ phát huy được càng tốt hơn so với bình thường.

Ở trước máy quay phim, khi đạo diễn hô ‘Action’, cho dù ngươi có biết hết thảy mọi thứ xung quanh đều là giả tạo nhưng ngươi vẫn có thể nhanh chóng hòa mình vào vai diễn, đồng thời còn có thể mang tất cả mọi người đi theo cùng người bước vào cái thế giới cảm thụ mà ngươi vừa tạo ra đó…Đây mới thực sự chính là diễn viên và kỹ thuật diễn xuất.

Từ trước đến giờ, Peter vẫn cho rằng diễn xuất chính là như vậy. Bất quá, y cũng thật sự cảm nhận rõ được sự khó khăn của những đồng liêu xuyên việt, bởi vì… Bọn họ không có kịch bản nha.

Cho dù là người qua đường chỉ đứng ở một bên không tham dự vào nội dung cốt truyện, thế nhưng thỉnh thoảng cũng rất có thể bị hiệu ứng bươm bướm lóe lên đập cho một phát.

Mà tình huống hiện nay y đang phải đối mặt chính là… tình trạng động kinh của nhân vật chính.

Văn phòng của chủ nhiệm nhà Hufflepuff nằm tại tầng dưới cùng, khoảng cách với lễ đường rất gần, chỉ cần đi vài bước là đến rồi, hơn nữa theo tình huống hiện tại y cũng không tiện lôi kéo với Voldemort, mà vô luận y lựa chọn phương án 1 hay 2 đều cần thời gian.

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển vài vòng. Ảnh đế trong nháy mắt quyết định sử dụng trang thái phụ trợ ‘Người không biết thì không sợ hãi’ ra để đối phó.

Voldemort nhìn thiếu niên bởi vì cử động đùa giỡn của mình mà cứng người lại, phải qua vài giây mới bắt đầu hồi thần, ngẩng đầu mờ mịt nhìn mình, ngón tay quấn cả vào nhau, gương mặt vô cùng xấu hổ, thế nhưng càng nhiều hơn lại chính là sự luống cuống. Ánh mắt của cậu bé vô cùng khẩn trương nhìn về phía cửa lớn đại sảnh đường, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hắn.

Biểu tình này, đối phương tựa hồ là một đứa trẻ không biết mình đã làm sai điều gì, đối mặt với sự chỉ trích trái lại chỉ  biết trước hết nói lời xin lỗi mà thôi.

Nhìn thấy Peter lộ ra biểu tình này, tâm tình của Voldemort trong nháy mắt đã tốt hơn nhiều. Hắn buông tay Peter ra, xoa xoa đầu y một chút nhưng cũng không khiến kiểu tóc của y bị rối loạn.

“Nhớ kỹ, sau này không nên viết lách tùy tiện.” Một câu nói bâng quơ đổi lấy ánh mắt mê man của Peter. Bất quá mê man là mê man, thế nhưng Peter vẫn rất nhanh chóng gật đầu, sau đó y lập tức nhanh chân chạy vào lễ đường.

Voldemort tự nhiên là dừng lại tại chỗ một chút rồi mới đi vào. Hắn biết đứa trẻ kia hẳn là sẽ không hiểu được ý tứ của mình nhanh như vậy, thế nhưng với sự thông tuệ của y, y nhất định sẽ để ý hơn và bắt đầu cân nhắc.

Thực ra, khi hắn nhận được phong thư hồi âm sau lễ Giáng sinh của Peter thì tâm tình đã có chút hơi khó chịu. Cả phong thư hoàn toàn không có được sự tinh quái như trước giờ vẫn thấy, sự khéo léo đưa đẩy không phù hợp với tuổi tác và loại thông minh chỉ cần hắn sơ xuất một chút liền lập tức bị đâm trả thể hiện giữa những câu từ kia đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Từ đầu đến cuối đều là sự ca ngợi sáo rỗng lối mòn, còn mang theo một chút sự lôi kéo ân cần.

Một bức thư với nội dung như vậy tự nhiên không có gì đáng trách, thứ Voldemort không hài lòng chính là chất lượng của bức thư. Hắn hiện tại đã đem ‘Thư tình’ của mình và Peter xem như một trò đùa thú vị, ‘tình nhân’ của hắn rốt cục cũng đã nhớ ra được thực tế hắn đã sắp trở thành giáo sư của y, có đủ quyền hạn cho y càng nhiều lợi ích thực tế hơn.

Nói thật ra, lúc nhận được bức thư chúc mừng đơn giản của Peter, Voldemort còn có chút thất vọng, hắn đoán chừng đứa trẻ kia còn quá nhỏ, không biết được chỗ tốt khi có được người quen làm giáo sư.

Bất quá… đợi đến khi đứa trẻ kia ‘hiểu rõ’ được, nội dung của bức thư tiếp theo lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng.

Một lá thư lôi kéo tình cảm nông cạn như vậy nhìn thông minh cũng không giống thứ xuất phát từ tay bé con đã cùng hắn ‘chu toàn’ lâu như vậy, huống chi hắn còn vừa đưa đến một lời hứa hẹn làm quà Giáng sinh, đối phương lại dùng một ít lời nói phù phiếm muốn chắp nối tình cảm, ám chỉ có chút việc nhỏ cần hắn giúp đỡ.

Hơn nữa, trong bức thư còn phụ tặng một câu. Từ khi đó cho đến khai giảng y sẽ rất bận, không thể liên lạc nhiều hơn…

Đây trần trụi chính là xem Hắc Ma Vương như một thứ có thể tùy tiện hô đến gọi đi, hơn nữa phong thư trước lễ Giáng sinh cũng không quá ‘hợp cách’. Vì vậy vị Hắc Ma Vương nào đó vốn nên sớm xuất hiện sáng chói ở sảnh đường lại cố ý nán lại tán gẫu với giáo sư Sprout lâu hơn một chút. Kế hoạch của y chính là thành công ‘vô tình’ nghe được tin tưởng giáo sư Sprout phải đợi một học sinh đến trễ, sau đó lịch thiệp lưu lại cùng đợi, chuẩn bị trước hết dọa đứa trẻ kia một chút, sau đó lại giành cho cậu nhóc đã khiến mình thất vọng kia một chút… kích thích nho nhỏ.

Chuyện Hắc Ma Vương đã muốn đương nhiên là phải thực hiện. Hắn cảm thấy mất hứng nhưng không lựa chọn lập tức quăng ra một thần chú nguyền rủa đã nói rõ lý trí của hắn đã thật sự trở về, thế nhưng loại chuyện nhỏ này cũng không đáng để huy động quá nhiều người, Voldemort cũng không muốn để đám thuộc hạ biết được cảm xúc của y có thể bị một đứa trẻ chi phối, hơn nữa còn là dùng một phong thư không đủ thành khẩn cũng không đủ sự tin cậy đến chọc giận hắn.

Bất quá, khi nhìn thấy được Peter, trong lòng hắn lại có một cảm giác thỏa mãn và tự hào khó diễn tả được. Đứa trẻ của hắn thật sự là lúc nào cũng có thể khiến hắn cảm thấy kinh hỷ.

Bởi vì vấn đề góc nhìn, ban đầu Peter không thể nhận ra sự hiện diện của hắn cũng là chuyện không có gì khó hiểu, bất quá biểu hiện sau đó của đứa trẻ này cũng đã đủ khiến hắn kinh ngạc và cảm thán rồi.

Đương nhiên, không phải là cảm thán đối với đôi chân nhỏ nhắn gần như hoàn mỹ mà y vừa để lộ, Voldemort chỉ là cảm thấy kỹ thuật thay trang phục của đối phương. Không dựa vào pháp thuật cũng không cần dùng ma dược, đứa trẻ này có thể trong thời gian ngắn như vậy lập tức biến mình gần như thành một người khác hẳn.

Tuy rằng Peter chỉ dùng lưng đối diện với hắn, thế nhưng nhìn bộ dạng của giáo sư Sprout không thể nhận ra học sinh mình yêu thích nhất, Voldemort liền biết được lần thay đổi tạo hình này có bao nhiêu thành công. Cũng chính vì lý do đó mới khiến cho Voldemort ‘kiến thức nông cạn’ ở bên cạnh đột nhiên có loại cảm giác tự hào, thậm chí hắn còn cân nhắc lại một chút kế hoạch biểu lộ sự bất mạn đối với đứa trẻ trước mặt, đổi thành chỉ dùng một chút ngôn ngữ răn đe giày vò Peter mà thôi.

Kế hoạch của Hắc Ma Vương bất tri bất giác liền biến thành như vậy, bất quá nhìn thấy bộ dạng mê man nhưng phải liên tục gật đầu của đứa trẻ kia, hắn cảm thấy mục tiêu ban đầu của mình cũng coi như đã đạt được. Tuy rằng đối phương trong lúc nhất thời có thể không hiểu rõ, thế nhưng y đã có thể cùng mình ‘giao lưu’ lâu như vậy, nhất định cũng có thể hiểu được sai lầm của bản thân nằm ở nơi nào.

Bước chân của giáo sư Sprout hơi ngắn, Peter chỉ cần chạy nhanh vài bước liền có thể đuổi đến phía sau bà cùng nhau tiến vào sảnh đường. Có thể nghĩ đến, đám học sinh đã đợi y tròn hai ngày, nhất là những người hâm mộ của y sẽ mang đến hiệu quả như thế nào.

Trong nháy mắt cả sảnh đường đều im lặng, sự chú ý của mọi người đều đặt lên trên bộ dạng có chút rối loạn, hơi thở rõ ràng do chạy vội mà bất ổn gấp gáp của Peter.

Sau đó chính là tiếng thét chói tai và hoan hô quen thuộc. Lần này sự chuẩn bị của mọi người tựa hồ còn đầy đủ hơn nhiều lắm, không có cảm giác rối loạn như đêm khai giảng trước đây.

Lily Evans dẫn đầu đội cận vệ tiện tay mang ra mấy thanh pháo đồ chơi trong lễ Giáng sinh kích hoạt tạo nên âm hưởng thật lớn, đám học sinh Gryffindor thì càng lấy gan che trời, càng trực tiếp mang ra những thứ thực sự có thể dấy lên khói lửa. Học sinh Hufflepuff dựa vào lợi thế sân nhà liền hàm súc hơn rất nhiều, không hề tạo ra bao nhiêu đặc hiêu ảnh hưởng đến hoàn cảnh bàn ăn, chỉ là đồng loạt giơ đũa phép lên tạo ra tiếng nổ mạnh hoan nghênh thần tượng của chính mình.

Nếu như nói, nửa năm trước chỉ có những đứa trẻ sinh hoạt tại giới Muggle mới nhận thức Peter, hiện giờ y cũng đã coi như đã nắm giữ được trái tim của toàn thể học sinh và giáo sư của Hogwarts rồi. Ngay cả Slytherin vẫn thích ra vẻ đạo mạo cũng phối hợp cùng mọi người vỗ tay hoan nghênh.

Đối với các vị giáo sư mà nói, hành động hoan nghênh nhiệt liệt này chính là có điểm ngoài dự liệu nhưng vẫn trong giới hạn. Bất quá… mọi người, có phải các vị đều đã quên mất ai đó rồi không?.

Vốn Hắc Ma Vương chỉ định chờ đợi một tý, nào ngờ đứa trẻ kia vừa bước vào sảnh đường liền tạo ra một hồi hiệu ứng khó thể tin được.

Voldemort không rõ chuyện gì liền bước nhanh về phía trước, vì thế vị Hắc Ma Vương vĩ đại tài ba phong lưu, chỉ cần xuất hiện liền được một đám ánh mắt sợ hãi kính nể vây quanh cứ thế đứng ở lối vào, nhìn đứa trẻ kia tiếp thu sự hoan hô của mọi người. Giờ khắc này hắn mới chân chính cảm nhận được, bình thường khi Lucius viết thư báo cáo tình hình đều tăng thêm một câu ‘Peter rất được hoan nghênh’, mà cái ‘rất được hoan nghênh’ kia hóa ra đã đến trình độ như vậy.

Peter nở một nụ cười thỏa đáng nhìn quanh một vòng, sau đó hơi khom người chào, coi như đền bù cho hành động thất lễ vì trễ giờ của mình, còn không quên tặng một nụ hôn gió về phía đám người Lily.

Uh, cái này thuần túy chỉ là dùng để chọc giận tổ ba người của Gryffindor, Severus đã gởi cho y một phong thư tố khổ, năm nay ba vị kia đều bị cấm túc tại trường, không biết thế nào là ngày nghỉ, vì vậy tiểu giáo sư cũng lựa chọn qua lễ tại trường đi đến đâu cũng gặp được bọn họ. Mặc dù chưa đến mức ra tay ẩu đả, thế nhưng khẩu chiến dù sao cũng không thiếu được.

Suốt nửa học kỳ bọn họ rõ ràng không tiếp xúc được bao nhiêu lần, vì vậy sự mâu thuẫn đột ngột xuất hiện này cũng khiến Severus không hiểu thế nào, vì vậy mới viết thư đến hỏi Peter một tiếng, muốn biết có phải người bạn tốt này của mình đã vô ý kéo cừu hận cho y không? Nếu như là không phải, y sẽ xem như mâu thuẫn bình thường của hai học viện mà xử lý… nếu như phải, y liền trực tiếp ra tay.

Đối với sự tương trợ rất tri kỷ đến từ bạn tốt, Peter đương nhiên phải dùng phương pháp của mình để trả đũa, y cũng không muốn để các loại ‘ngoài ý muốn’ bất lợi với bạn thân cứ thế thuận theo số mệnh mà tái hiện. Tuy rằng hiện tại Severus và Lily đã không còn là bạn thân từ thuở bé, thế nhưng Lily lại trực tiếp biến thành fan não tàn của y, mà Severus vừa vặn lại là người bạn thân nhất được y công khai thừa nhận.

Với loại hành động muốn thân cận cùng bạn tốt của thần tượng, nghĩ hết mọi cách hy vọng có thể được thơm lây của Lily, sớm muộn gì cũng kéo sự cừu hận của James lên người Severus. Cho dù hiện tại bên cạnh cậu ta đã sớm có Sirius trấn an, thế nhưng khi Lily không có mặt, Peter cũng không ở trường loại xung đột này nhất định phải bạo phát. Nhất là… miệng lưỡi của Severus cũng không phải chỉ độc bình thường.

Sau khi thỏa mãn với hiệu quả do bản thân tạo thành, Peter lại giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó liền hắng giọng một cái, đơn giản xin lỗi vì sự muộn giờ của mình, tiếp theo là biểu đạt tâm tình vui sướng khi gặp lại mọi người. Tổng cộng lần diễn thuyết này y nói không quá ba câu, thế nhưng lại thành công đưa đến tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Peter chính là trở về vị trí của mình đã được để trống tại dãy bàn Hufflepuff trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người. Sau đó… các học sinh Slytherin lại bắt đầu lúng túng.

Trong học viện của bọn họ có không ít người tinh mắt đã nhận ra, khi Peter vừa về đến chỗ ngồi, vị đức ngài kia cũng lập tức xuất hiện ở cửa lớn chuẩn bị đi về phía bàn giáo sư. Mà hiện tại cả sảnh đường đều đang vì Peter mà vỗ tay hoan nghênh, bọn họ rốt cục là nên tiếp tục vỗ tay hay nên sốc lên vẻ dè dặt của quý tộc mới đúng?

Tiếp tục vỗ tay rất có thể sẽ bị coi như vỗ tay cho Peter, nếu như không vỗ, đột nhiên dè dặt như vậy liệu có người lại khiến mọi người cảm thấy rằng đức ngài không đủ khí thế như Peter.

Ôi chao!! Kế hoạch cũng không phải như vậy mà.

Bọn họ vốn định ở lúc đức ngài tiến vào, tập thể đều bất chợt xốc lên vẻ dè dặt của quý tộc đề thu hút ánh mắt mọi người. Nếu như tất cả học sinh đều bị sự xuất hiện của đức ngài hấp dẫn, thì hành động thận trọng cực kỳ quý tộc này của Slytherin nhất định sẽ khiến đức ngài càng thêm vinh quang.

Thế nhưng… Thế nhưng…

Hiện tại vô luận là bọn họ vỗ tay hay trấn tĩnh lại cũng sẽ không đạt đến bất kỳ hiệu quả nào như đã định trước, thậm chí trong nội bộ Slytherin còn có vài người vẫn mãi nhìn Peter còn chưa nhận ra sự có mặt của đức ngài đâu.

Dumbledore tự nhiên rất thỏa thuê nhìn thấy tình huống như vậy, trong nụ cười có điểm hàm ý nhìn về phía Voldemort tựa như muốn nói cái gì, thế nhưng lại bị một loạt tiếng hít sâu từ phía dưới làm cho chững lại.

Hầu hết học sinh đều mang theo biểu tình mộng ảo nhìn Voldemort, mà khi bị đôi mắt màu đỏ kia của hắn quét qua có chín phần mười đều đỏ mặt, tim đập gia tốc, còn dư lại một phần thì lập tức xác lập trạng thái hóa đá.

Muốn nói mọi người làm thế nào có thể nhận ra sự xuất hiện của Voldemort khi còn đang chìm trong kích động, tự nhiên chính là công lao của Peter.

Khi thấy Voldemort đã bước vào mà lực chú ý của mọi người vẫn đang dừng trên người mình, Peter liền quyết định ra tay. Voldemort tuyệt đối là loại nhân vật có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không cần nói đến khí chất cá nhân và mỵ lực nhân cách của hắn, chỉ dựa vào một gương mặt kia thôi hắn cũng đủ giết người trong nháy mắt rồi.

Ở trong đồng nghiệp văn HP, sự hiện diện của tình dược hình người thiếu chút nữa cũng đã được phía chính phủ tán thành. Vì vậy cho dù Voldemort trong lúc vô tình đã để Peter đoạt đi ánh sáng khi vừa xuất hiện, thế nhưng chỉ bằng mỵ lực của mình, hắn cũng sẽ rất dễ dàng nhanh chóng đoạt lại. Chỉ là trên thực tế, ngay cả bản thân Voldemort cũng không phải quá chú ý đến vấn đề này.

Ngươi nói đùa sao? Một Hắc Ma Vương sẽ để ý các ngươi có lập tức chú ý đến hắn hay không? Trừ phi đầu óc của Voldemort chưa trở lại bình thường hắn mới có thể để ý đến loại chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy. Bất quá, đám rắn nhỏ nhà Slytherin lại là cực kỳ chú ý đi.

Bất quá, khi Peter nhìn thấy được vẻ mặt cao hứng của Dumbledore, trong lòng đột nhiên có chút vi diêụ… cảm giác giống như người một nhà đang bị khi dễ vậy.

Xem ra mấy tháng trao đổi ‘thư tình này của y cũng không phải không có kết quả gì, chí ít khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức Peter có thể phần Voldemort vào khái niệm người nhà của mình rồi.

Ngược lại Peter cũng không cảm thấy Dumbledore đã sai lầm, dựa theo những thành tích trước đây của Voldemort, loại người có tâm tình gà mẹ thánh mẫyu như Dumbledore chuyên môn gây phiền phức cho Voldemort mới là kiểu tiến triển bình thường. Huống chi Voldemort cũng sẽ không thể nói với mọi người, ta đã đem linh hồn dán lại, đầu óc cũng trở về, các người yên tâm đi.

Ánh mắt của Peter dao động giữa nụ cười của Dumbledore và Voldemort, quả nhiên phát hiện cả hai đều không chú ý đến phản ứng của các học sinh mà là đang dùng ánh mắt khiêu khích chém giết lẫn nhau.

‘Vì sao cái loại lỗi giác yêu nhau lắm cắn nhau đau này lại đến nữa rồi, dạo gần đây ta quả nhiên là đã đọc kịch bản hơi nhiều sao??’

Bất luận Peter đang nghĩ gì, y dù sao cũng phải giúp ‘người một nhà’ dựng danh tiếng, huống chi vừa rồi cũng thật sự là vì nguyên nhân của y mới đoạt đi ánh sáng của người nào đó.

Vì vậy Peter rất nhanh liền ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt nhiệt liệt hướng về phía người nào đó, tiếp theo trên mặt cũng phủ lên một áng mây đỏ bừng, cuối cùng chính là thẳng lưng cúi đầu nhìn xuống bàn ăn.

Một loạt cử đồng thất thường như vậy thành lôi kéo cái nhìn của  đám học sinh từ trên người thần tượng chuyền về phía kẻ đang tiến đến bàn giáo sư, sau đó chính là một tiếng đồng loạt hít sâu.

“Khụ khụ, các học sinh, lại một năm mới nửa bắt đầu, ngày mai lại là một ngày mới để học tập.” Dumbledore cười híp mắt đứng lên.”Trước khi chúng ta dùng bữa tiệc tối vô cùng ngon miệng này, tôi còn phải nói nhiều vài câu, bởi vì giáo sư Arouca ngoài ý muốn bị thương cần tịnh dưỡng, môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám học kỳ sau sẽ do giáo sư Voldemort tiếp nhận. Nào, các trò xin nhiệt liệt chút mừng…”

Ầm ầm.

Dumbledore còn chưa nói hết đã có hiệu ứng nảy sinh. Một học sinh của Gryffindor đã kích đồng đến mức ngã sấp xuống, còn tiện tay quét theo một góc bàn ăn.

“Này… trò Black, trò không sao chứ?”
Bình Luận (0)
Comment