V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 69

“Anh đương nhiên là không có gì không làm được, nhất là trên những phương diện không thể để cho người khác biết.” Người yêu nhà mình trở về, Peter tự nhiên vô cùng cao hứng, còn nhiệt tình dâng ra một nụ hôn. Sau đó tự nhiên là kéo người ngồi xuống cùng nhau trò chuyện vài câu, nhất là về kế hoạch của y.

“Một suy nghĩ thú vị như vậy, Abra nhất định sẽ thấy hứng thú.” Voldemort nhớ lại vài việc ngày xưa từng nghe nói.

Abraxas trên căn bản là một Malfoy không đáng tin cậy, từ khi còn bé đã có không ít suy nghĩ bay bổng.

Đám người Muggle nhiều như vậy, đó tuyệt đối chính là một đám galleon sống. Thế nhưng y lật không ít những thứ trong tay mình ra xem rồi lại chán ngán phát hiện, nhà Malfoy có đầy đủ những thứ khiến cho cả giới phù thủy đều điên cuồng, thế nhưng nếu đem đến chỗ của Muggle lại không bán được.

Đầu tiên, những thứ gì đó có mang theo pháp thuật là không thể bán, đường đường là người thừa kế của nhà Malfoy (năm ấy Abraxas còn nhỏ), không chỉ đầu tư trục lợi vật phẩm phi pháp mà còn bán cho Muggle. Chuyện này so với đám pháp thuật ăn no không có việc gì làm thích tạo ra một ít đồ vật có thể thu nhỏ hoặc thay đổi hình thái bán cho Muggle xem như trò đùa rốt cục có cái gì khác nhau.

Thứ hai, những thứ Muggle không có cũng là không thể bán. Ví dụ như thảm trải dệt từ bờm của thú một sừng, giày da rồng, y phục từ da giao… những thứ này ở giới pháp thuật đều là vật phẩm đắt đỏ, thế nhưng nếu bán cho Muggle…

Bọn họ có nhận ra không! Có nhận ra không!

Hơn nữa những thứ này vốn là không thể sản xuất số lượng lớn, chỉ bán một chút gì đó ra ngoài thì nhìn chẳng khác gì nhà Malfoy thiếu tiền tiêu phải bán đồ trong nhà vậy.

Giới phù thủy còn có một loại tài sản vô cùng phong phú, chính là lương thực. Những thứ này đều được nắm giữ trong tay quý tộc, dùng ma thuật và gia tinh để tiết kiệm sức lao động, phần lớn thực vật và súc vật lấy thịt đều được nuôi trồng như vậy.

Chỉ bất quá… những thứ này cũng không thể bán được. Giao dịch với số lượng ít quá phí nhân lực, nhà Malfoy cũng chỉ có vài người như vậy, ngươi dù sao cũng không thể để Abraxas tự vác mấy túi gạo đi bán chứ? Nếu gia dịch nhiều, như vậy đối phương nhất định phải đem tổ tông mười tám đời của ngươi điều tra cho rõ ràng.

Còn cái gì mà giấy phép sở hữu đất, giấy phép nuôi trồng, giấy chứng nhận hàm lượng nông dược, giấy giám định chất lượng sản phẩm, chứng nhận vệ sinh an toàn….

Nếu như là động vật, còn phải có giấy chứng nhận phòng dịch, giấy chứng nhận giống gia súc…

Hàng loạt loại giấy tờ và thủ tục đủ khiến người ta phát điên, xui xẻo hơn chính là, nếu như muốn làm giả còn phải giả lập một bộ hồ sơ ở những ban ngành tương quan, đề phòng có người kiểm tra đối chiếu.

“Loại chuyện như vậy một Malfoy làm sao có thể hạ mình đi làm.” Tạo bằng chứng giả khắp nơi gì gì đó.

“May mà ngài ấy không có nhất thời nổi hứng đi làm mấy thứ chứng từ này.” Trong mắt Peter lóe lên một tia đồng tình. “Cho dù ngài ấy có làm được toàn bộ, bất luận giấy chứng nhận này là thật hay giả, ngài ấy cũng không có khả năng đem lương thực bán đi… Nông trang của các người hẳn là thuộc diện trường kỳ phong tỏa phải không?”

“Không sai.” Những thứ nông trang tương ứng và gì đó, Voldemort hiển nhiên cũng có.

“Sau khi thu hoạch xong hẳn là đều giao cho người làm hoặc gia tinh đóng gói, thu nhỏ lại, trực tiếp vận đến cửa hàng.” Nếu có thừa lại sẽ cung cấp cho những trang trại chăn nuôi sinh vật ma thuật (tỷ như trạm nghiên cứu rồng Rumani), nếu vẫn còn thừa sẽ tiến hành bảo tồn để đề phòng bất ngờ. Đến khi hết hạn, những lương thực dư thừa kia nhất định sẽ được dùng pháp thuật khiến cho nhanh chóng phân giải, dùng để bồi bổ đất đai.

Trải qua mấy trăm năm, sản lượng lương thực có bao nhiêu trong lòng mọi người đều có con số. Chỉ cần không quá lãng phí là được rồi.

“Đúng…”

“Các người chưa bao giờ làm đường đi, nếu như Muggle lái xe vận tải đến mua lương thực, các người định để bọn họ đến nông trang như thế nào?” Không có đường chạy xe, chẳng lẽ dùng đòn gánh vận chuyển đến sao?

Cái gì? Dùng mà thuật? Ta van ngươi, xe vận tải lương thực đều là dạng xe container trọng lượng chuyên chở tính bằng tấn, dùng ma thuật nhổ hết cây cối làm bằng mặt đất thì sao? Có bao nhiêu xe có thể tiến vào.

Nói chúng, vấn đề còn có rất nhiều.

“Lúc phu nhân Eileen vừa gia nhập, thực ra ta còn nghĩ đến việc đem ma dược làm đẹp pha loãng rồi trộn vào các mỹ phẩm trang điểm đem ra ngoài buôn bán.” Sau đó liền bị đối phương vô cùng ôn tồn khuyên bảo nên bỏ qua ý niệm này. Đó cũng là do phu nhân Eileen tốt tính, nếu như đổi lại là Severus, y cũng không biết sẽ bị châm chọc bao lâu.

Ma dược là loại vật phẩm tinh vi đến mức lúc nấu thuốc chỉ cần khuấy nhiều hơn một vòng liền sẽ thất bại, ngươi nghĩ đến thêm nước lắc đều là xong sao?

Hơn nữa còn muốn trộn lẫn vào trong đồ trang điểm hoặc dược phẩm của Muggle. Chỉ sợ đám thành phần hóa học trong đó liền tạo thành phản ứng dây chuyền không thể đoán định… Coi như tất cả những vấn đề đó đều có thể giải quyết đi, đừng quên, còn có cơ quan kiểm tra chất lượng sản phẩm của Muggle.

Trong sản phẩm của ngươi có thành phần không biết tên, bọn họ còn không xem như trọng điểm giám sát hay sao. Cho dù ngươi có thể dùng lời nguyền độc đoán khống chế được ban ngành hữu quan, thế nhưng lại không thể khống chế được đám người luôn muốn đánh cấp cơ mật thương nghiệp đi tiến hành phân tích.

Hơn nữa phu nhân Eileen còn mờ mịt biểu thị, các thảo dược có hiệu quả thần kỳ rất khó trồng, đừng nói đến những thành phần chỉ sản sinh trên các sinh vật pháp thuật. Giới phù thủy nhân khẩu ít, dùng thế nào cũng có thể đáp ứng đầy đủ, nếu như phải cung cấp cho Muggle, chỉ kể đến nhân khẩu Anh quốc cũng đã đủ khiến hệ sinh thái tan vỡ.

“Chủ đề của chúng ta tựa hồ đã đi quá xa rồi.”

Nói chuyện phiếm chính là như vậy, nói chỗ này một câu, chỗ kia một câu, không để ý liền lạc để rồi, muốn tìm cũng tìm về không được.

“Chúng ta đang nói đến bộ phim sắp tới nên chọn chỗ nào của Muggle để công chiếu mới tốt.” Trí nhớ của Hắc Ma Vương luôn rất tốt.

“Đúng vậy, cho dù có một bộ phận cần quay ở chỗ của Muggle, đây cũng là một bộ phim có kinh phí vô cùng thấp.” Đương nhiên, lợi thế lớn nhất vẫn chính là bản thân Peter.

Bởi vì y đến từ tương lai, trong đầu y có hàng hà sa số sáng kiến khiến người của thời đại này không thể bắt kịp.

Tỷ như, ở trước khi lời tiên đoán tận thế của người Maya được truyền ra, liệu có ai rảnh rỗi lo lắng đến tận thế sẽ như thế nào chứ?

“Vậy làm sao hợp thức hóa thân phận của diễn viên đều giao cho anh.”

“Nicole đã theo em nhiều năm, ta nhớ kỹ thuật diễn xuất của cô ta trước khi tốt nghiệp cũng coi như đáng khen ngợi, thế nhưng Battie Crouch…”

“Chính là cần bộ mặt nghiêm nghị nhưng thật ra rất dễ xấu hổ của hắn. Nam chính lần này được thiết lập là sinh viên đại học danh tiếng mới ra trường, trong lòng vừa có sự kiêu ngạo về thân phận lại vừa non nớt lo sợ trước môi trường xa lạ, dễ phạm sai lầm khi va chạm xã hội.”

Battie… chuẩn xác mà nói là thiếu niên Battie Crouch tuyệt đối có thể xem như là phần tử cuồng nhiệt hâm mộ Voldemort, từ sau khi Peter và Voldemort công khai quan hệ, hắn tự nhiên cũng vô cùng kính trọng Peter. Peter muốn hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, hoàn toàn không có một câu oán hận

Trên thực tế bản chất của Battie Crouch cũng là một thanh niên nhiệt huyết xung động, nếu phải nói thì tạo hình nghiêm nghị khó chịu kia của hắn hiển nhiên chính là học từ cha mình mà có. Gương mặt tinh anh nghiêm nghị khiến cho người ta có dục vọng khi dễ, lại còn có một chút nhiệt huyết xốc nổi, quả thực rất phù hợp với độ tuổi vừa rời khỏi trường đại học.

Chủ yếu nhất là… bộ dạng của đứa trẻ này cũng đủ chín chắn, nói trắng ra thì là… già trước tuổi. Rất hợp với thiết đặt tuổi tác của nhân vật trong kịch bản.

“Battie Crouch.” Voldemort cũng nở một nụ cười ý tứ thâm sâu. Cùng một cái tên, gương mặt cũng tương tự, sự bài xích của người cha đối với hắn mà nói thậm chí có thể so với Dumbledore còn sâu sắc hơn, thế nhưng cố tình gã còn không phải là người của Dumbledore. Càng thú vị hơn chính là, cậu con trai cư nhiên là là người sùng bái cuồng nhiệt của hắn, hơn nữa có một chuyện càng thêm kỳ diệu, gia tộc Crouch tuyệt đối là máu trong, thế nhưng lại không phải quý tộc. Đây cũng là đang nói, cuộc sống của bọn họ tuyệt đối không có cái gì liên quan đến xa hoa lãng phí.

Mà vô luận ở niên đại nào, tình thế nào, thước đo tiêu biểu nhất để đánh giá một người đàn ông chính là độ thành công trong sự nghiệp. Chỉ là vừa vặn, tiêu chuẩn để đánh giá sự nghiệp có thành công hay không lại chính là tiền kiếm được nhiều hay ít.

Thứ này tuy rằng không phải tuyệt đối, thế nhưng lại là một tiêu chuẩn rất thực tế.

Đợi đến khi đứa con trai không thuần phục trước sự quản giáo của cha mình, thậm chí còn có tín ngưỡng trái ngược có thể kiếm được nhiều tiền hơn cha mình, hơn nữa địa vị cũng cao hơn… Hắn thật chờ mong có thể chiêm ngưỡng được biểu tình khi đó của lão Crouch.

“Nhân tuyển rất tốt.”

Sau khi bàn xong công việc, bàn tay của Voldemort cũng bắt đầu trở nên táy máy. Trên miệng không ngừng nói tình huống gần đây nhất, thế nhưng trên thực tế đang âm mưu thử nghiệm một chuyện khác.

Thiếu niên 15 tuổi không phải là lúc thích hợp nhất để nếm thử trái cấm hay sao?

Mà Peter cũng hiểu được ý tứ của Voldemort, dù sao bầu không khí và hoàn cảnh hiện tại đều rất vừa vặn. Huống hồ… người vất vả chờ đợi mấy năm nay cũng không phải chỉ có mình Voldemort.

Ngẫm lại độ tuổi tâm lý của y đi, thật ra đã rất lớn rồi, vất vả lắm mới tìm được một bầu bạn hợp ý, qua sự khảo sát mấy năm nay đối phương cũng đích thật rất không tệ.

Thế nhưng, thân thể thiếu niên thật sự khiến cho một người đã sống cả đời theo truyền thống Trung Quốc như Ảnh đế có chút sợ hãi. Bất quá, 15 tuổi… xét đến cấu tạo cơ thể của người phương Tây, chỉ cần biết tiết chế cũng không có vấn đề gì lớn.

Ở bên ngoài Peter cũng là đang trò chuyện với Voldemort (cho dù hai người đều đang thất thần thế nhưng vẫn cứ tiếp tục trò chuyện), thế nhưng cũng để ý xoay người đốt lên hương liệu khiến người ta thả lỏng.

Đây là loại đặc chế, dùng để thư giản thần kinh và thả lỏng tâm tình rất hữu dụng, đây là thứ y đã học được từ một đồng nghiệp thân thiết ở kiếp trước. “Đốt một chút tinh dầu thư giản như thế này so với việc anh hít thuốc phiện để thả lỏng hoặc là kềm nén đến bị trầm cảm thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa thứ này cũng không phải nước hoa, hương vị để lại rất vừa vặn, có thể khiến anh mang theo một mùi hương thoải mái đặc trưng lại không quá nữ tính, quả là một lựa chọn lý tưởng cho đám người của công chúng như bọn ta.”

Hiện tại đã cảnh còn người mất, thậm chí thế giới cũng đã thay đổi một cái khác, bất quá cái hương vị quen thuộc kia vẫn bị y nghiên cứu ra được mang đến tận đây.

Vừa đốt tinh dầu xong, Voldemort đã gọi gia tinh mang đến một bữa cơm nấu nướng phức tạp, còn có hai chai…

“Rượu?” Này này, cái này cũng quá rõ ràng rồi đi, cái bầu không khí này không phải thích hợp để bắt đầu những dụ dỗ ái muội sao?

“Của ta là rượu, của em chỉ là nước trái cây.”

Peter nhấp một hớp, phát hiện quả thực chỉ là một loại nước trái cây màu sắc có chút đặc biệt (Có bao nhiêu đặc biệt? Uống một hớp liền đổi một màu có đủ đặc biệt chưa?). Trong lòng lại cảm thấy có chỗ không đúng. Bất quá dù sao y vẫn còn có một con bài chưa lật, vì vậy liền cùng Voldemort vui vẻ trò chuyện với nhau.

Y không phải chưa từng hoài nghi Voldemort đã làm chuyện gì đó, hiển nhiên là đã đem các loại khả năng đều mang ra suy xét một lần. Y tốt xấu cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn của một vị đại sư ma dược trong tương lai, kiến thức cơ bản dù sao cũng phải có một chút.

Voldemort hiển nhiên rất hài lòng về việc Peter không phát hiện bí mật trong nước trái cây, trên thực tế ý đồ của hắn và hành động đốt tinh dầu của pt là như nhau, bên trong món nước trái cây này cũng không có loại thuốc quá trớn nào. Với quan hệ giữa hai người bọn họ còn phải dùng loại thuốc này thực sự là rất mất hứng, cũng có chút phá hư tình cảm.

Peter cũng đã xác định chuyện này, vì vậy sau khi kiểm tra sơ bộ không phát hiện dấu vết gì mới không tiến thêm một bước hoài nghi, liệu có phải là một loại thuốc bí ẩn nào đó mà mình không biết hay không?

Vậy đến tột cùng Voldemort đã động tay ở đâu chứ? Chính là trên vỏ chai, nếu chỉ nhìn sơ qua thì đây hoàn toàn là một cái chai bình thường, phía trên còn có một cái nhãn giấy viết tên của loại nước trái cây và vị phù thủy đã chế tạo ra đó, thậm chí còn có vài câu quảng cáo. Trên thực tế trên vỏ chai kia đã được ếm một thần chú bằng cổ ngữ khiến người ta vui vẻ hưng phấn, chỉ cần Peter chạm vào cái chai này chú ngữ sẽ phát huy tác dụng.

Một người đốt tinh dầu thư giản, một dùng thần chú tạo cảm giác vui vẻ, hai người vô cùng ăn ý cùng nhau ăn cơm tối, sau đó…

“Peter?” Đây là thăm dò, về phần thăm dò cái gì chỉ có thể ngầm hiểu mà không thể nói ra. Bất quá trên người cả hai đã không còn áo chùng, chỉ cần cởi thêm một lớp nữa liền trần trụi. Loại tình huống này cho dù không lên tiếng cũng có thể hiểu được vấn đề, đừng nói đến một câu hỏi ẩn ý như vậy.

“V, có chuyện em vẫn chưa cho anh biết.”

“??” Động tác của Voldemort ngừng lại, hiển nhiên đối với loại suy nghĩ mà Peter dứt khoát muốn nói ra trong thời điểm này có hứng thú nhất lớn.

“Em cũng là nam giới.” Trong mắt Peter dấy lên lửa nóng hừng hực, ý chí chiến đấu sôi sục.

“Đúng vậy.” Được rồi, Voldemort đã tung hoành cả thế giới làm sao có thể đặt một chút điểm khiêu khích ấy vào trong mắt. Hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của Peter, bất quá… “Em muốn nói, em có thể làm top.”

“Chính xác, vì vậy… anh yêu, thật xin lỗi.”  Peter ôm đầy tình cảm dâng lên một nụ hôn, vẻ tươi cười đang triển khai của Voldemort liền cứng lại, có chút không dám tin mở to mắt.

Chỉ một giây sau ma lực của hắn lập tức bị tắc nghẽn, cơ thể vô lực mềm nhũn nương theo cú đẩy của Peter mà ngã vật xuống giường.

Đũa phép của hai người tự nhiên đã sớm đặt qua một bên, thế nhưng chuyện này cũng không khiến hai kẻ thuần thục thần chú không đũa phép gặp bất kỳ trở ngại nào, nhất là Peter… Chuyện này căn bản đã được mưu tính từ lâu có được hay không, bình thường y cái gì cũng có thể không cần học, thế nhưng cái này nhất định phải học nha.

“Đây là có chuyện gì?!” Định lực của Voldemort quả thực vô cùng xuất sắc, nếu như những người khác gặp phải chuyện như vậy sợ rặng đã kinh hoảng gào thét, thế nhưng thanh âm của hắn chỉ là nâng cao hơn một chút.

“Đừng lộn xộn đó.” Peter lại đặt thêm một nụ hôn xuống, bất quá là ở trên ngực, còn nhẹ nhàng gặm một chút, thành công kích phát cảm giác của Voldemort ở một bộ vị nào đó, lần thứ hai khiến ma lực của hắn băt đầu rối loạn. “Lúc ma lực hỗn loạn lại miễn cưỡng vận dụng thần chú, nhất là thần chú không được đũa phép dẫn đường sẽ có nguy cơ trở thành Squib đấy.”

“Đây là có chuyện gì?” Bởi vì cơ thể vẫn còn mềm nhũn, Voldemort chỉ đành mở to mắt trừng trừng nhìn Peter lột sạch quần áo của cả hai, đôi tay bắt đầu vờn quanh châm lửa, môi còn không quên lần lượt củng cố hiệu quả ma lực hỗn loạn.

“Trời sinh…” Nói đến chuyện này, cho dù đang trong hoàn cảnh ngọt ngào như vậy Peter cũng không nhịn được nhăn mày. “Chỉ cần chạm môi liền như vậy, nếu chạm lâu hơn có thể dẫn đến ma lực bạo động. Bình thường em đều dùng pháp thuật che giấu.”

Phải nói, bình thường khi hôn môi còn phải bảo trì lý trí dùng pháp thuật che giấu, còn phải khống chế không được hôn quá lâu miễn cho xảy ra sự cố. Cho đến tận tình huống hiện tại y cũng phải không ngừng nhắc nhở mình không được hôn quá lâu, chỉ có thể duy trì trạng thái ma lực hỗn loạn, cũng không thể để Voldemort thật sự bạo động lên.

“Ah… Làm sao có thể.” Cái thanh âm không hài hòa kia là bởi vì Peter đang chiếu cố bộ vị mấu chốt, thế nhưng đại não của Voldemort vẫn còn được đặt trong trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh.

Loại tình huống này trong lịch sử thế giới pháp thuật tuyệt đối chưa từng xuất hiện. Tuy rằng có rất nhiều phù thủy bẩm sinh đã có khả năng đặc biệt, tỷ như vừa sinh ra đã là Animagus hoặc là có thể tùy tiện thay đổi diện mạo, nghĩ lại đều rất lợi hại.

Thế nhưng là một phù thủy, kỹ năng thiên phú cư nhiên lại là loại tồn tại có thể khắc chế ma lực, cái thiết lập này tuyệt đối không bình thường.

“Thì cứ xem như là ân điển của Merlin đi.” Peter hài lòng nhìn người dưới thân mình không có chút năng lực phản kháng nào, lại vô cùng cao hứng thưởng thức thân thể hoàn mỹ và gương mặt có thể đầu độc người khác của hắn. Bản thân y cũng nhịn không được bắt đầu nổi lên phản ứng.

Hai người dính cùng một chỗ, nhiệt độ cơ thể từ từ lên cao, mà lúc này Peter cũng không quên bảo trì trạng thái hỗn loạn của Voldemort, không ngừng hạ xuống từng đợt nụ hôn…

“Được rồi.” Voldemort dùng thanh âm khàn khàn kháng nghị, cảm giác ma lực hỗn loạn này tuyệt đối không dễ chịu.

“Em cũng cảm thấy khúc dạo đầu đến đây là được rồi.” Hai người đều đã chìm sâu vào kích động, trạng thái đều là giương đao tuốt kiếm. Ngón tay của Peter cong lên, một lọ dung dịch sềnh sệch màu hồng gì đó từ phía xa bay đến.

Peter mở lọ ra, dùng dung dịch bên trong dùng lên cơ thể đã in đầy dấu hoa mai đỏ thẩm của người nào đó, từ trên nhìn xuống, quả thực giống như một bức họa mỹ lệ.

“Ý tứ của ta không phải như vậy.” Sắc mặt của Voldemort đã đen đi.

“Thế nhưng ý tứ của ta chính là như vậy.” Bàn tay lại vuốt qua một bộ vị nào đó, đổi lấy cái hít sâu của đối phương, ngón tay mang theo dịch thể trơn trượt kia càng hướng về phía sau… “Tuy rằng những lời này có chút quái đản, bất quá vẫn là nên nói. Em sẽ không để anh bị thương…”

——————– Đã qua một đêm dài ——————–

“Sớm.” Người nào đó tinh thần sảng khoái.

“… …”

“Anh thấy có hài lòng không? ” Peter biểu diễn vóc người của mình.

“… …”

“Tối hôm qua anh rất nhiệt tình, xem ra kỹ thuật của em cũng không tệ.”

“… …”

“Em có thỏa mãn được anh không?”

“… …”

“Sáng nay em không có lớp.” Peter thoả mãn hôn lên môi Voldemort, hai cỗ thân thể trần trụi lần nữa dây dưa cùng nhau. “Lại làm một lần được không, dù sao đã có định luật đêm tân hôn không thể dậy sớm… Này, phản đối vô hiệu.”

“… …”

——————-

Tác giả có lời:

Nói thế nào đây… bàn tay vàng rốt cục cũng có tác dụng cụ thể…

Ngay cả ta cũng cảm thấy cảm động.
Bình Luận (0)
Comment