Edit: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team- --------- ----------
Bởi vì do miệng vết thương, nên Hạ Lương không thể khom người được, vì vậy được đối xử như vậy, Hạ Lương vẫn thản nhiên tiếp nhận, cũng không có một tia thẹn thùng nào.
Còn về tâm tư ngọt ngào hoặc là kiều diễm gì đó á?
Đó là cái quỷ gì thế?! Chưa bao giờ xuất hiện trong lòng Hạ Lương.
Cho nên, Hạ Lương mang vẻ mặt tê liệt mà để Bạch Diệu mang giày mang vớ vào cho mình, lại liệt mặt để hắn ôm vào trong ngực, bế đi ra ngoài phòng trước ngồi vào bàn ăn.
Toàn bộ quá trình, quả thật chính là đãi ngột tốt đẹp với người tàn phế hoặc là với tiểu hài tử ba tuổi mà!
Trong phòng ngoài không có ai, chỉ có một cái bàn tròn lớn, trên bàn bày hơn mười món ăn tinh tế, tỏa ra hương thơm đậm đà quyến rũ lòng người.
Như lúc trước đã nói, Bạch Lương hoàn toàn không muốn để cho người khác nhúng tay vào mọi việc của Hạ Lương, cho nên bảo tất cả nha hoàn sai vặt đều lui xuống, không muốn có người ngây ngốc đứng đây khiến hắn chướng mắt.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Diệu vẫn không buông tay, đặt Hạ Lương ngồi trên đùi hắn, vòng tay ra sau lưng Hạ Lương, cẩn thận tránh vết thương của cô, thần sắc cưng chiều hỏi:
"Cháo thuốc này là đặc biệt làm cho nàng, có lợi cho thân thể của nàng, muốn nếm thử chút không?"
"Ừm." Hạ Lương nhàn nhạt gật đầu.
Vừa nghĩ đến cháo thuốc này là do Tô Mị làm, Hạ Lương đương nhiên muốn ăn thử.
Bạch Diệu vừa nghe cô nói thế, lập tức tự mình múc một chén cho cô, sau đó múc một thìa nhỏ lên thổi thổi, sau khi xác định đã nguội rồi mới đút cho cô.
Vừa ăn vào được một muỗng, vẻ mặt Hạ Lương liền thay đổi, mày không khỏi nhăn lại.
Trong cháo này, vậy mà lại bị hạ độc!
Trong một thế giới trước, Hạ Lương đã từng làm bác sĩ, cho dù là Trung y hay là Tây y đều có học qua, cuối cùng còn đạt được kỹ năng y thuật này!
Mặc dù hiện tại kỹ năng của cô chỉ là y thuật cơ sở, nhưng mà cũng đủ để cô phân biệt bất kỳ loại độc nào, cho nên lúc nãy vừa mới ăn được một muỗng cháo, đã nếm được độc tính trộn lẫn trong đó.
Động tác của Tô Mị này nhanh thế, khiến Hạ Lương không khỏi ghé mắt nhìn, chỉ mới tiếp xúc lần đầu đã bắt đầu hạ độc hại cô!
Hạ Lương tinh tế ăn một muỗng cháo, phân biệt ra được trộn trong đó có vài loại độc mãn tính, tuy rằng cô không biết tên, nhưng cũng có thể đoán được thuộc tính của nó.
Bí ẩn, rất khó có thể dùng cách thử độc bằng ngân châm thông thường để kiểm tra, ngay cả việc xâm nhập vào cơ thể cũng là từ từ xâm nhập rồi mới phá hư cơ năng của cơ thể, khiến người ta căn bản vô pháp phát hiện ra. Khiến người bị hạ độc chậm rãi cảm nhận được sự suy yếu theo từng ngày, cuối cùng tàn yếu không chịu nổi, sẽ giống như bị bệnh nặng, không có thuốc chữa vậy.
Mà cô ta chọn thời điểm cô chừa lành vết thương để hạ độc cô, thì cho dù sau này thân thể của cô có kém đi, người khác cũng sẽ tưởng rằng là vì vết thương lúc này của cô lưu lại bệnh căn, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ tới việc cô bị trúng độc.
Lại nói, có ai tưởng tượng được, có người lại dám hạ độc trước mặt tướng quân chứ! Dẫu sao thì thức ăn của tướng quân đều có người chuyên kiểm nghiệm, chỉ sợ ngay cả Bạch Diệu cũng không tưởng tượng được.
Hạ Lướng híp mắt lại, cảm thán Tô Mị này đúng là ngoan độc a!
Không hổ là nữ phụ có thể giết chết được nam chính, thủ đoạn này, tâm tính này, quả thật không tồi!
Toàn bộ hệ thống của 9957 đều không tốt, tức giận nói, "Cái đồ bạch liên hoa thối nát này, quả thực quá độc ác. Lương Lương, chúng ta trực tiếp nói với Bạch Diệu cháo này có độc đi, để hắn xử tử Tô Mị! Tôi thấy hiện tại Bạch Diệu đã đào tim đào phối mà đối xử với cô rồi, chắc là sẽ nghe cô đó."
Hạ Lương lắc đầu, lạnh lùng nói, "Như vậy quá mạo hiểm. Trước mắt cứ tìm hiểu rõ ràng không gian của cô ta đã."
Trước không nói đến thái độ của Bạch Diệu, thói quen của Hạ Lương vẫn là tự mình nắm giữ tiên cơ, chỉ là một chén cháo thuốc, vẫn còn quá ít!
Nếu độc này ẩn núp quá sâu, nơi này không người nào nghiệm ra được, hơn nữa chính cô cũng không lấy ra được bằng chứng xác thực, lại còn là độc mãn tính, đến lúc đó nếu khiến Tô Mị trả đũa, thế thì bị động rồi.
Huống hồ hiện tại Tô Mị còn có không gian linh tuyền để dựa vào, một khi không giết được cô ta, để cô ta chạy thoát, vậy thì càng phiền toái hơn nữa.
Trước mắt loại trừ không gian của cô ta đã, lúc đó Tô Mị đã không còn thứ để dựa vào nữa, sau đó giết cô ta, cô ta cũng sẽ không còn không gian để đào tẩu nữa.
Hạ Lương tuy rằng biết toàn bộ hướng đi của cốt truyện, nhưng mà trong cốt truyện các tình tiết có liên quan đến nữ phụ lại không hoàn chỉnh, chỉ biết cô ta có không gian linh tuyền, nhưng lại không biết không gian này lấy hình thức nào để tồn tài, là ngọc bội? Hay là vòng tay? Hay là đồ vật khác?
Cho nên, Hạ Lương mới nói như vậy.
"Sao vậy? Không thích ăn sao?" Bạch Diệu thấy sắc mặt của cô không đúng, cháo vẫn luôn ngậm trong miệng mà không nuốt, liền hỏi.
Nói xong, hắn cầm lấy cái muỗng, chuẩn bị nếm thử.
Hạ Lương nhìn thấy động tác của hắn, vẻ mặt hơi lạnh lên, nuốt cháo xuống, ngăn tay Bạch Diệu lại, mở miệng nói: "Không cần ăn."
9957 hoảng hốt hô lên trong đầu, "Lương Lương, sao cô lại nuốt xuống rồi?"
Hạ Lương: "Không sao"
Chỉ là một ngụm nhỏ, đối với cô không tổn thương gì cả.
"Hả?" Bạch Diệu thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Cháo này có vấn đề?"
Hạ Lương gật đầu nói: "Ăn không ngon, ngươi cũng đừng ăn."
Bạch Diệu nghe xong, không nhịn được mà bật cười, vẫn cảm thấy kỳ quái, Hạ Lương cho hắn cảm giác, cô hẳn là không phải để ý đến thức ăn, mà là bắt đầu làm nũng với hắn sao?
Bạch Diệu suy nghĩ một phen, tâm tình không nhịn được mà nhộn nhạo.
Hạ Lương nói: "Ai làm vậy? Ta muốn gặp nàng ta."
Bạch Diệu: "Gặp nàng ta làm gì? Nếu đã không dễ ăn, thì trực tiếp đuổi đi là được."
Hạ Lương nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Phải cho người ta một cơ hội."
"Ha ha....Được, ta lập tức gọi nàng ta lại đây." Cuối cùng Bạch Diệu vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, ôm cánh tay của cô thật chặt, chỉ cảm thấy cô mang vẻ mặt vô cảm nói lời này với hắn, thật sự khiến trong lòng hắn ngứa ngáy mà.
Hạ Lương như vậy, lại cực kỳ đáng yêu!
Chờ sau khi Tô Mị lại đây, nhìn thấy cảnh đại tướng quân vẻ mặt ôn nhu hầu hạ Hạ Lương ăn đồ ăn.
Vẻ mặt chuyên chú như vậy, cưng chiều như vậy, tựa như trong thế giới của hắn, chỉ có người trong lòng ngực, không còn gì khác nữa.
Tô Mị nhìn thấy cảnh này, cho dù cô ta hận Bạch Diệu, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn con kiến bò qua, ghen tị đến phát điên lên.
Chỉ bởi vì Tô Mị cảm thấy, Bạch Diệu phải là của cô ta mới đúng, ôn nhu như vậy, cũng phải là của cô ta mới đúng.
"Nô tì Tô Mị gặp qua tướng quân." Tô Mị cắn chặt răng, hít sâu một hơi, dùng giọng uyển chuyển mà nói.
"Ừm." Bạch Diệu nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lại cố ý nói nhỏ bên tai Hạ Lương, "Người đã tới rồi, nàng muốn xử trí thế nào?"
Hơi thở nóng rực phả vào tai Hạ Lương, khiến vành tai trắng nõn của cô đỏ bừng lên. Bạch Diệu thấy thế, từ trong đáy mắt hiện lên ý cười thỏa mãn.
Hạ Lương hơi quay đầu đi, tránh khỏi động tác của hắn, lại liếc xéo hắn một cái, trong lòng suy nghĩ, nói chuyện gần như vậy là không muốn để Tô Mị nghe thấy à?
Chỉ là vấn đề này có gì để dấu diếm chứ?
Hạ Lương cảm thấy mình không thể hiểu được, chỉ có thể ném nó sang một bên, sau đó nhìn về phía Tô Mị, mở miệng nói: "Ngươi ăn phần cháo này đi, rồi lại làm lại một phần khác."
Tô Mị nghe thấy thế, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt trong veo như nước.
Trong nháy mắt, Tô Mị chỉ cảm thấy cả người lạnh lên, có loại cảm giác mưu kế của mình đã bị người khác nhìn thấu mất rồi!
-15.7.2018-Ngày mai chỉ tới CN (22/7)đăng bù lại nhen <333333