Edit: Há Cảo
- -------------------
Thời điểm đôi môi của Quân Vô Thanh chạm đến gáy của Hạ Lương, hắn cắn mạnh xuống nơi đó, thân thể của hai người đều không thể ức chế được run lên.
Hạ Lương run lên vì đau, còn Quân Vô Thanh là vị bị hương vị trong miệng kích thích, thật là ngọt, thật là tuyệt!
Vốn chỉ là nhất thời hứng thú muốn dùng phương thức này để khế ước với nàng, nhưng đợi đến khi thật sự cắn xuống, Quân Vô Thanh lại phát hiện hắn thật sự say mê loại cảm giác này vô cùng.
Đặc biệt là sau khi chạm đến thần hồn của Hạ Lương, trong nháy mắt ấy, một loại cảm giác khiến hắn vừa quen thuộc vừa run rẩy ập tới, trái tim vốn dĩ trống rỗng, lại xuất hiện cảm giác được lấp đầy. Tựa như có một bảo bối mà hắn đã tìm rất lâu, rốt cuộc, rốt cuộc cũng tìm về được, ôm vào trong lòng.
Dường như cả đời này của hắn đã định phải đi tìm một người như vậy, dường như ý nghĩa của hắn sống trên đời này, là để tìm được một người như vậy, sau đó giam cầm nàng bên người mình, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình, không thể để nàng đột nhiên biến mất lần nữa!
Biến mất?!
Trái tim vốn vô cảm, lại bởi vì một từ này mà cảm thấy đau đớn, thậm chí từ sâu trong linh hồn của hắn, có một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mãnh liệt xuất hiện, nháy mắt nhấn chìm hắn vào trong ấy, khiến mắt hắn đỏ sậm cả lên.
Cảm xúc ấy điên cuồng chiếm lấy đại não Quân Vô Thanh, khiến động tác cắn Hạ Lương của hắn càng thêm tàn bạo, máu tươi sớm đã chảy ra, nhiễm đỏ cả đôi môi Quân Vô Thanh, nhưng như thế lại càng kích thích đến cảm xúc của hắn!
"A...Đau!"
Hạ Lương đau đớn, nhịn không được nữa rên một tiếng, cô vươn hai tay lên muốn đẩy Quân Vô Thanh ra, thoát khỏi sự giam cầm của hắn. Nhưng với thân thể yếu ớt này của Hạ Lương, hơn nữa đã sớm là con mồi, sao có thể là đối thủ của Quân Vô Thanh được.
Không đủ! Không đủ!
Sâu thêm một tí! Lại sâu thêm một tí!
Không thể lại để nàng biến mất được!
Khắc ấn ký* của hắn lên linh hồn của nàng, về sau cho dù nàng có đi đến nơi nào, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi hắn.
[*] Ấn ký: con dấu Một hoa văn phức tạp dần dần hình thành trên đỉnh đầu của hai người, hoa văn tản ra một tia sáng màu vàng nhè nhẹ, bao phủ lấy Hạ Lương và Quân Vô Thanh vào bên trong.......
Lý Nguyên trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, bởi vì quá mức khó tin, cả khuôn mặt hắn ta đều trở nên vặn vẹo.
Cánh cửa nửa đóng nửa mở của căn thạch thất không cản trở tầm nhìn của hắn, mọi việc diễn ra bên trong căn thạch thất, hắn nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Hắn ta chớp mắt, rồi lại dụi mắt nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không biến mất, nó thật sự tồn tại, hơn nữa còn phát triển dữ dội hơn, càng khiêu chiến thần kinh và nhận thức của hắn ta.
Tôn chủ đại nhân mà hắn ta vẫn luôn kính trọng, tôn chủ đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn cao cao tại thượng, không tiếp xúc tay chân với bất kỳ người nào khác, lúc này đây, vậy mà lại ôm tiện nữ nhân kia vào trong ngực, hơn nữa còn đầu còn chôn sâu vào bên cổ đối phương, tóc tai quấn lấy nhau, hết sức triền miên.
Tâm tình khiếp sợ của hắn ta còn chưa kịp khôi phục lại, cảnh tượng kế tiếp lại xảy ra, mà cảnh tượng này lại càng khiến hắn khiếp sợ!
Cái hoa văn có tia sáng màu vàng đó, cái đồ án đó, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, đó chính là khế ước sinh tử!
Khế ước sinh tử, cùng chung sinh mệnh, đồng sinh cộng tử, một khi ký kết, liền đem tất cả của mình hiến dâng cho đối phương, không giữ lại gì cả!
Tôn chủ điên rồi sao?! Sao lại ký kết loại khế ước này, nữ nhân đó, có chỗ nào xứng để tôn chủ làm như thế chứ!
Nhưng còn chưa đợi hắn ta nhìn tiếp, cánh cửa vốn khép hờ lại đột nhiên đóng lại. Ngay thời khắc cánh cửa khép lại, Lý Nguyên dường như nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của tôn chủ đại nhân liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như băng, còn mang theo cả sát ý đối với hắn ta.
Giống như một con mãnh thú lúc đối mặt với kẻ mơ ước đồ vật của mình, phản ứng của nó sẽ là lập tức xé nát đối phương.
Trong lòng Lý Nguyên lạnh run lên, tự nhủ là mình nhìn lầm rồi! Tôn chủ đại nhân tựa như thần minh, sao có thể để lộ ra loại ánh mắt như thế!
Nhất định là hắn ta nhìn lầm rồi!
Mà lúc này, bên trong thạch thất.
Thời điểm đồ án có hoa văn phức tạp tản ra tia sáng màu vàng được hình thành, tia sáng màu vàng đột nhiên tản ra, giây tiếp theo liền biến mất, mơ hồ hóa thành một tia sáng nhạt, chui vào cơ thể của Hạ Lương và Quân Vô Thanh.
Khế ước hình thành!
Quân Vô Thanh cảm giác được giữa thần hồn của hai người đã thành lập một sợi liên hệ, giống như một sợi tơ, quấn chặt lấy bọn họ, hắn thậm chí còn có thể linh hồn lực do Hạ Lương truyền đến.
Thuần túy, sạch sẽ, ấm áp, bắt đầu quấn lấy thần hồn lực của hắn.
Cáu kỉnh trong lòng được xoa dịu đi, Quân Vô Thanh ngẩng đầu lên, nhìn dấu răng sâu hút trên gáy Hạ Lương do mình gây ra, miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Ánh mắt Quân Vô Thanh hơi tối đi, hắn vươn đầu lưỡi ra, không ngừng liếm lên chỗ dấu răng, liếm sách vết máu tươi còn đọng lại trên đó, trên mặt hiện lên vẻ say mê đến chính hắn cũng không phát hiện được.
Thật là biến thái!
"A ~..." Hạ Lương bị động tác của hắn kích thích, nhịn không được khẽ ngâm lên, cảm xúc tê dại không ngừng truyền đến khiến cả người cô mềm nhũn vô lực, những hành động giãy giụa lúc trước cũng đã không còn, chỉ có thể nằm trong ngực Quân Vô Thanh, miệng nhỏ hé ra thở hổn hển.
Phản ứng của Hạ Lương kích thích Quân Vô Thanh vô cùng, động tác trên tay hắn càng lúc càng dữ dội, thậm chí hắn còn giữ chặt đôi tay Hạ Lương, còn tay hắn thì lại vô thức du tẩu trên người cô.
Ước chừng mười lăm phút sau, sau khi thay đổi các loại góc độ, không ngừng liếm mút gáy của Hạ Lương, Quân Vô Thanh bỗng phát hiện ra máu tươi không còn chảy nữa, hắn lưu luyến rời khỏi gáy cô, khàn giọng nói: "Ngươi là của ta."
9957 che mặt lại, thật là xấu hổ quá đi, Lương Lương đây là bị đánh dấu rồi!
Cái này có khác nào hành động yêu thương "gắn kết sinh mệnh" đâu cơ chứ, căn bản là không có mấy điểm khác biệt.
A a a! 9957 cảm thấy rất không ổn! Luôn cảm thấy có một số việc gì đó, lại đột nhiên mất khống chế rồi!
Sau khi Hạ Lương hoàn hồn lại, cô nhịn không được giơ tay sờ ra sau gáy, nơi đây có một dấu răng rất sâu, cô sờ một chút có khi còn cảm thấy run cả người.
"Sẽ biến mất sao?" Hạ Lương lạnh nhạt hỏi.
"Sẽ không! Ngươi là nô bộc của ta, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc biến mất khỏi tầm mắt của ta!" Quân Vô Thanh đẩy cô ra, khôi phục lại bộ dáng "đứng đắn thiện lương" của mình, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hạ Lương, lại ẩn dấu một tia điên cuồng.
Tiêu ký* hình thành từ linh hồn và hồn lực, vĩnh viễn sẽ không biến mất!
[*] Tiêu ký: ký hiệu Hạ Lương khẽ nhíu mày, cô buông tay xuống không nói gì thêm, nhưng tay lại bắt tới cánh tay của Quân Vô Thanh, xem xét xích sắt trên cổ tay hắn.
Nếu khế ước đã hình thành, bàn xong điều kiện, Hạ Lương liền bắt đầu làm việc của mình, việc đầu tiên là mang Quân Vô Thanh rời khỏi nơi này.
"Trách không được ngươi lại vứt bỏ linh lực, lựa chọn tu ma." Hạ Lương nhíu mày, mở miệng nói.
"Vì sao?" Quân Vô Thanh nhướng mày lên, bộ dạng không chút để ý.
Hắn cảm thấy nhìn Hạ Lương, nhìn nàng bận rộn vì mình sẽ khiến hắn cảm thấy vui vẻ, thú vị hơn so với đáp án này.
"Cái xích sắt này là xích khóa linh lực! Nếu linh lực của ngươi mạnh lên, nó cũng sẽ mạnh lên. Ngược lại, nếu trong cơ thể của ngươi không có linh lực, thì có thể dễ dàng tháo nó đi." Hạ Lương giải thích.
-8.3.2019-Chúc các bạn 8.3 vui vẻ, nhận được nhiều quà nha:">