“…Tiếp tục tìm! Có lẽ là máu của người khác thôi. Tiểu Điện hạ chắc chắn vẫn ở gần Bạch Lang, không thể nào đi xa hơn được!”
Các Lang Kỵ để lại vài đồng đội canh giữ bên cạnh Bạch Lang Kỵ, số còn lại mang theo máy dò sinh mệnh, nhanh chóng tiến vào bên trong du thuyền tuần tra Thánh Điện để tìm kiếm.
Những Lang Kỵ bị giữ lại, một mặt chờ đợi tin tức, một mặt ngẩn ngơ nhìn những mảnh giáp bạc rơi rụng vương vãi trên mặt đất, dính đầy máu.
Một lát sau, Lang Kỵ dường như không thể chịu đựng được việc những mảnh giáp đó cứ nằm lại trong đống phế tích. Họ tiến đến nhặt từng mảnh một, cẩn thận lau sạch sẽ, rồi dùng chính áo choàng của mình gói kỹ lưỡng.
Trong lối đi cứu viện lại vang lên một tiếng động nhẹ.
Asachar dẫn theo một tiểu đội cấp cứu cùng xuất hiện trong phế tích du thuyền tuần tra.
Người đàn ông vừa chui vào, liền thấy đầy đất những mảnh giáp bạc dính máu.
…Đôi mắt vàng của hắn tức khắc nheo lại.
Nhưng rất nhanh, Asachar vội vàng đặt khoang cấp cứu đang vắt trên vai xuống, trầm mặc chạy sâu vào bên trong du thuyền tuần tra trong màn đêm.
Từ lúc mặt trời lặn đến rạng sáng ngày hôm sau, Lang Kỵ và tổ cứu viện lục soát toàn bộ chiếc du thuyền tuần tra từ trong ra ngoài, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Nero và Thánh tử.
Phạm vi tìm kiếm được mở rộng thêm.
Đến khi mặt trời mọc ngày hôm sau, các nhân viên cứu hộ cầm máy dò sinh mệnh đã bắt đầu tìm kiếm trên dãy núi Olympus.
Bạch Lang Kỵ trong tình trạng nguy kịch, được tổ cấp cứu đưa về căn cứ y tế để chữa trị. Đồng thời, một số thi thể cháy đen bị va chạm bên trong du thuyền tuần tra cũng được về cùng ——
Mặc dù kết luận có thể sẽ cực kỳ tàn khốc, nhưng nhân viên y tế vẫn yêu cầu kiểm tra xem những thi thể đó có DNA của Caesis, hoặc DNA lạ chưa được ghi nhận trong hồ sơ Đế quốc hay không: Điều đó có nghĩa là có thể tìm thấy Thánh tử.
Asachar vẫn chưa rời khỏi du thuyền tuần tra.
Hắn không cùng bất kỳ nhân viên cứu hộ nào hợp tác thành đội, cũng không nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Hắn chỉ với mắt đỏ ngầu, trầm mặc tìm kiếm từ lúc mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc.
Bên trong du thuyền tuần tra mùi máu quá nặng, khiến hắn rất khó phân biệt được mùi tin tức tố hoa hồng cực nhạt kia rốt cuộc đã đi đâu.
Nhưng khứu giác nhạy bén hơn cả loài chó săn của hắn, lại trước sau cho hắn một loại trực giác chắc chắn:
Hơi thở của Nero đã biến mất ngay bên trong du thuyền tuần tra, chứ không hề đi đến một nơi nào xa hơn.
Asachar từng khoang từng khoang ngửi ngửi, lại ngồi xổm ở một khoang, an tĩnh sờ soạng nửa ngày.
Không lâu sau, hắn đột nhiên mắt vàng sáng ngời, bật dậy và nhấc một khối tấm ván sàn của khoang lên.
Du thuyền tuần tra Thánh Điện có thể tích kinh người, khoang này cách điểm Nero và Bạch Lang Kỵ rơi xuống đất ước chừng gần một nghìn mét.
Nhưng khi tấm ván sàn được lật lên, hắn đã ngửi thấy một mùi vị hỗn tạp:
Có mùi hoa hồng thoang thoảng gần như ảo giác. Nhưng bao trùm lên mùi tin tức tố hoa hồng đó, lại là một mùi tanh ngọt kỳ lạ, hơi gây chóng mặt.
Hắn chui vào bên dưới tấm ván sàn, cố gắng hết sức vươn máy dò sinh mệnh và đèn pin về phía trước.
Đường cong trên máy dò trước sau vẫn bình thẳng bất động. Dưới ánh đèn, Asachar phát hiện du thuyền tuần tra giống như một bức tường khổng lồ bằng thép huyền dày nặng, đã bị xé rách một cái lỗ vừa một người lớn chui qua.
Bên ngoài cửa lỗ là rừng cây rậm rạp núi Olympus. Trong rừng là những đống đá và hang động lớn nhỏ. Bởi vì không ai dám leo lên Thánh sơn, nên hàng trăm ngàn năm qua, những đống đá và hang động này đều không ai ngó ngàng, phía trên tích một lớp bụi đất và lá rụng rất dày.
Asachar theo mùi hoa hồng ảo giác đi về phía trước tìm.
Sau đó, hắn dừng lại trước một hang động thẳng đứng đi xuống, nối thẳng xuống lòng đất.
Đến đây, hắn đã không thể ngửi thấy tin tức tố Nero, nhưng mùi tanh ngọt đan xen với tin tức tố hoa hồng, lại như có như không tràn ra từ hang động.
Hắn thò người ra chiếu sáng, lại phát hiện hang động sâu không thấy đáy. Ngay cả đèn pin cường lực của hạm binh cũng chỉ có thể chạm đến một đoàn sương đen nhàn nhạt dưới đáy, chiều sâu ước tính có thể sánh ngang với Thánh sơn.
…Nếu là nhân loại vô ý từ cái hang động này rơi xuống, tất nhiên sẽ ngã thành một đống thịt nát be bét máu.
Asachar ghé vào bên cạnh hang động nhìn vào trong, trong đôi mắt vàng run rẩy sâu thẳm, hiện lên một tia đau đớn nhói buốt.
Hắn mở máy truyền tin, gọi tới tiểu đội cứu viện gần mình nhất, bày tỏ mong muốn được xuống dưới tra xét.
“…Cái gì?”
Tiểu đội cứu viện vội vàng tới, nhìn thấy hang động, lại chấn động, “Bệ hạ sao có thể rơi xuống chỗ này? Cách điểm mục kích rơi xuống xa như vậy, xung quanh cũng không có bất kỳ vết máu nào!”
Cứ việc không dám tin, tổ cứu viện vẫn vội vàng khiêng tới thiết bị treo người trên núi, ngay tại chỗ ở quanh hang động lắp ráp.
Dây thép thật dài thả một vòng lại một vòng, nhưng hoàn toàn không chạm tới đáy.
Thiết bị treo người “Ca” một tiếng, đèn hạm gắn trên dây thép đã thả hết cỡ, nhưng hang động sâu thẳm vẫn một mảng đen kịt, vẫn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“…Quá sâu, vượt quá tiêu chuẩn có thể treo người thả xuống thăm dò của Đế quốc… Thượng tá, nếu ngài kiên trì muốn tiến vào hang động tìm kiếm, chúng tôi yêu cầu điều động giáp máy xúc núi, đào núi ra mới được… Nhưng, nhưng, núi Olympus là Thánh sơn, tôi không xác định có nên hay không…”
Lời của thành viên cứu viện còn chưa dứt, liền thấy người bên cạnh, chậm rãi há to miệng.
Liền thấy Asachar không nói một lời, đứng dậy.
Hắn một tay cầm ngược quân đao, một tay chặt chẽ nắm lấy vòng treo.
Sau đó thả người nhảy vào hang động sâu không thấy đáy.