Diệp Tư Đình đối với cảnh này vô cùng quen thuộc.
Hắn gửi thư mời vào trí não cá nhân của mẹ, rồi vác túi đồ ăn, đi đến cái bàn duy nhất trong lều trại, lần lượt bày biện lên trên bàn.
Mẹ hắn vốn xuất thân từ một nhánh của gia tộc quý tộc lâu đời của Đế quốc, vì sa sút, dần dần mất liên lạc với các thành viên gia tộc. May mắn là, mẹ hắn là beta, sẽ không bị người khác tùy ý khinh nhục như omega; nhưng bất hạnh là, chiến dịch bình định của Đế quốc lúc đó đang diễn ra vô cùng sôi nổi, một tiểu thư quý tộc đã tán gia bại sản cơ bản rất khó tự mình sinh tồn.
Mẹ hắn lưu lạc khắp Đế quốc, sinh tồn bằng cách nương tựa vào hết thuyền trưởng tinh hạm này đến quý tộc lãnh tinh khác. Nàng điên cuồng tìm kiếm tất cả cơ hội có thể tái hôn vào một gia tộc quý tộc, cuối cùng thành công leo lên người con cháu của một đại quý tộc, và sinh hạ Diệp Tư Đình, chuẩn bị dùng việc này để ép buộc đối phương kết hôn.
Tuy nhiên, mặc dù nàng là một tín đồ trung thành của chư thần, tâm nguyện của nàng cũng không thể thực hiện.
Con cháu đại quý tộc kia đã liên hôn với một gia tộc môn đăng hộ đối khác, sai người trục xuất nàng đến biên cảnh Đế quốc, canh phòng nghiêm ngặt, không cho nàng bước vào Đế quốc một bước.
Diệp Tư Đình, sinh ra đã định sẵn làm công cụ cho một cuộc hôn nhân ràng buộc, cuối cùng lại trở thành đứa con riêng bị mọi người khinh thường. Vai trò quân cờ của hắn đối với kế hoạch của mẹ mình, không nghi ngờ gì là thất bại thảm hại.
Vì vậy, hắn chưa bao giờ nghi ngờ việc mẹ muốn giết chết hắn.
Trên thực tế, nếu không phải vì mẹ hắn là tín đồ, vẫn còn sợ hãi sự trừng phạt của chư thần, nàng nhất định sẽ không chút do dự bóp chết hắn. Để có thể qua loa chôn cất Diệp Tư Đình sau những sự cố thường xuyên “ngoài ý muốn”, nàng thậm chí không đặt tên cho Diệp Tư Đình.
Ví dụ, nàng sẽ “không cẩn thận” khóa hắn lại trong phòng của một tinh hạm nào đó, hoặc bỏ quên hắn dưới dàn máy động lực có thể nghiền người thành thịt nát, thậm chí ủy thác người khác, bán hắn cho tinh tặc biên cảnh.
Nhờ ơn nàng, Diệp Tư Đình từ nhỏ đã luyện được biệt tài chạy trốn, và buộc mình phải ghi nhớ tất cả các bản đồ cấu tạo kích cỡ tinh hạm. Càng buồn cười hơn là, vì quá gầy yếu, ngay cả tinh tặc cũng không muốn mua. Họ còn nói với mẹ hắn rằng, một đứa trẻ được nuôi dưỡng như vậy, sẽ chỉ là hàng lỗ vốn trong tay họ.
Vẫn còn nhớ ngày đó mẹ hắn không nói một lời nào, quay đầu đi. Còn hắn thì như một chim non không nơi nương tựa, lảo đảo đi theo phía sau nàng.
Cho đến khi trở về chỗ ở, mẹ hắn vô tình quay đầu lại, phát hiện kẻ theo đuôi gầy trơ xương phía sau, không biết từ lúc nào đã nhặt được một cái đầu hề thô sơ trên đường, đeo lên đầu mình.
Lúc đó hắn còn quá nhỏ, nhỏ đến nỗi ngay cả con riêng là gì cũng không hiểu, đương nhiên cũng không hiểu tại sao mẹ hắn lại muốn vứt bỏ hắn. Diệp Tư Đình nhỏ bé nghĩ rằng, có lẽ là do mình đã làm sai điều gì, nên mới nhiều lần chọc giận mẹ. Vì thế trên đường thấy có cái đầu hề bị bỏ đi, nghĩ đến dáng vẻ nghệ sĩ đường phố đội nó chọc cười người khác, liền đội nó lên đầu mình, hy vọng có thể làm mẹ vui vẻ.
Chiếc khăn trùm đầu quá cỡ so với cơ thể hắn. Hiện ra một vẻ buồn cười đầu voi đuôi chuột. Hắn cứ như vậy đội chiếc đầu hoàn toàn không tương xứng, đứng trong cơn mưa, mang vẻ lấy lòng, co quắp lại nhìn mẹ mình, mà không biết cả quần áo rách rưới trên người đã bị ướt sũng.
Cho đến ngày nay, Diệp Tư Đình mỗi khi hồi tưởng lại, đều sẽ căm hờn đến tận xương tủy cảnh tượng này.
...Chỉ là quá buồn cười.
Buồn cười đến mức buồn nôn.
Mẹ hắn cũng dường như bị sự buồn cười của hắn làm chấn động, bùng phát ra tràn cười vang dội nhất từ trước đến nay.