Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 560

Diệp Tư Đình lại một lần nữa đeo mặt nạ thực tế ảo vào, nhuộm tóc đen thành màu bạc, bắt đầu học tập bắt chước dáng vẻ và ngữ điệu của Eleanor.

Hắn thể hiện khả năng thành thục ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí ngay cả Eleanor cũng cảm thấy giật mình.

Hắn không nói cho Eleanor. Điều này là bởi vì từ sớm, trước khi trở thành người thay thế, hắn cũng đã từng có nhiều năm kinh nghiệm phải đeo mặt nạ để sinh tồn.

Càng đi sâu vào cung đình, Diệp Tư Đình càng có thể hiểu được lý do cho sự kinh ngạc vui mừng của Eleanor khi tìm thấy hắn lúc trước.

Bởi vì mặt nạ thực tế ảo tuy có thể thay đổi ngũ quan, nhưng nếu hình dáng khuôn mặt và mắt mũi khác biệt quá lớn, rất dễ bị người ngày đêm ở chung nhìn ra sơ hở.

Một người có hình dáng khuôn mặt và đôi mắt rất giống hắn, đồng thời sở hữu tinh thần lực ở cấp Lang Kỵ, có thiên phú học tập rất mạnh, thậm chí ngay cả tháng sinh cũng hoàn toàn giống nhau, quả thật là một vật thay thế khó tìm thấy ở Đế quốc dù có đốt đèn lồng đi từng ngõ đi chăng nữa.

Vào ngày Diệp Tư Đình rời khỏi căn cứ Lang Kỵ, vừa lúc gặp chiếc thuyền xuyên không chở một nhóm ứng viên Lang Kỵ sơ tuyển khác, đậu vào cảng căn cứ.

Hắn nghiêng người, ẩn vào góc, để đám trẻ con hớn hở lao xuống thuyền xuyên không.

Các giáo quan của căn cứ Lang Kỵ theo lệ thường đến đón, ngăn ngừa đám tiểu đậu đinh tràn đầy năng lượng này ngã xuống cầu thang chiến hạm.

Và khi huấn luyện viên hỏi nhóm tân binh vừa trúng tuyển đó, tại sao họ chọn tham gia chiêu mộ, có người nói là để rạng danh cha mẹ, có người nói là để mặc bộ giáp Lang Kỵ oai phong.

Người khiến Diệp Tư Đình ấn tượng sâu sắc là, một đứa trẻ tóc vàng như bông lúa mì, trong tay còn ôm một chậu trứng gà và đôi mắt xanh lam, trả lời rất to và vô cùng nghiêm túc: “Để trở thành Bạch Lang Kỵ của Ngũ hoàng tử điện hạ!”

Những đứa trẻ xung quanh hắn sôi nổi cười phá lên, ngay cả huấn luyện viên Lang Kỵ cũng thấy buồn cười.

Trong đám đông, chỉ có một mình hắn là sững sờ —— vì đối phương có thể không kiêng nể gì mà, nhiệt tình chân thành biểu đạt ảo tưởng vô vọng của cuộc đời hắn.

Đứa trẻ tóc vàng lúc này mới ý thức được, tâm nguyện của mình thực ra thích hợp chôn giấu dưới đáy lòng hơn, chứ không phải hô lên trước công chúng, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.

Đặc biệt là những đứa trẻ đứng gần hắn, còn rất thích thú chọc vào khuôn mặt đỏ bừng của hắn, vừa đùa vừa cười:

“Ngươi tưởng Bạch Lang Kỵ là ai nói to là có thể làm sao! Ngươi đánh nhau giỏi lắm hả?”

“Không, không phải...”

“Hắn sao còn ôm một chậu trứng gà? Cười chết mất!”

“Cái này... cái này là đặc sản của hệ tinh cầu Thiên Cầm, ăn ngon lắm. Chú ta nói, mang đến cho các điện hạ nếm thử.”

“Ha ha! Ngươi tưởng các điện hạ cái gì cũng ăn sao? Ta nghe nói họ muốn ăn cái gì, đều phải trải qua rất nhiều quy trình kiểm nghiệm của hoàng cung đó!”

“A!” Đứa trẻ tóc vàng lập tức há hốc mồm: “Ta, ta không biết những chuyện đó...”

Cuối cùng vẫn là huấn luyện viên Lang Kỵ ngăn lại tiếng cười đùa, và đích thân nhận lấy chậu trứng gà tươi đó.

Khi Diệp Tư Đình quay đầu lại, thấy một chiếc thuyền xuyên không không gây chú ý, đang chậm rãi dừng lại ở cửa cảng.

Hắn liền từ ven tường chậm rãi đứng thẳng người, lướt qua đám trẻ con đang chạy về phía căn cứ.

Bình Luận (0)
Comment