“Điện hạ, sắc lệnh của Bệ hạ, ngài nên đến phòng nghị sự bàng thính chính sự.”
Bạch Lang Kỵ của Eleanor khẽ nhắc nhở bên cạnh hắn.
Tay Eleanor đang vỗ về Tiểu Nero khựng lại, mày mặt thoáng hiện vẻ không nỡ. Tuy nhiên Tiểu Nero nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó từ hành động tạm dừng của hắn, hai tay lập tức ôm lấy cổ Eleanor, ngập ngừng nói:
“Ca ca đã hứa là sẽ đọc câu chuyện về Nova cho em. Chính ca đã hứa mà...”
Eleanor quay người lại, trừng mắt nhìn Diệp Tư Đình một cái rất khó nhận thấy. Hắn cố gắng đặt Tiểu Nero xuống. Nhưng Tiểu Nero không chịu, rầm rì trong lòng hắn.
“Ca ca đã hứa... Sao ca ca lại lừa em...”
“Lại làm loạn gì vậy? Về tẩm cung của mẫu hậu đi, ta bây giờ có chính sự cần xử lý.”
Có lẽ là ngữ khí của Eleanor có chút gấp gáp, Tiểu Nero ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt đỏ nhanh chóng bắt đầu ủ dột ướt cả đôi mắt.
“Các dì không cho em đi tìm mẫu hậu. Các nàng nói mẫu hậu bị bệnh, bảo em tự đứng cạnh xích đu không được nhúc nhích. Nero đứng đau chân quá, không muốn đứng nữa, lén chạy ra tìm ca ca, ca ca lại đuổi em về...”
Ngay khi giọt nước mắt đầu tiên của Tiểu Nero đọng trên mi, Eleanor liền sụp đổ. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lạnh lùng nói với nhóm Lang Kỵ phía sau Nero:
“Sao vậy? Các ngươi cho rằng chức trách của mình chỉ giới hạn trong việc canh gác bên ngoài tẩm cung, phải không?”
Không đợi nhóm Lang Kỵ quỳ xuống xin tha tội, hắn lại quyết đoán ra lệnh: “Không cần. Bây giờ lập tức trở về tẩm cung của mẫu hậu, giám sát mọi lời nói của từng thị nữ. Chờ ta bàng thính xong hội nghị, trở về sẽ căn cứ nội dung mật báo ‘xử lý’ các nàng.”
Sau đó, hắn đuổi tất cả các hầu quan trong tẩm cung đi, chỉ để Lang Kỵ của mình gác bên trong.
Việc để Diệp Tư Đình và mình cùng rời khỏi Thái Dương Cung, đối với Eleanor mà nói là việc vô cùng mạo hiểm. Nhưng hắn vẫn tìm một cái cớ, để Tiểu Nero ở lại thư phòng, sau đó ra hiệu cho Diệp Tư Đình, bảo hắn cùng mình rời đi.
Khi cửa thư phòng được đẩy ra lần nữa, bước vào, lại là Diệp Tư Đình với vẻ mặt ôn tồn.
“Xin lỗi, Nero. Vừa nãy là ca quá hung dữ.”
Hắn ngồi xổm xuống, dùng hai tay nâng khuôn mặt Tiểu Nero, rất nghiêm túc lau đi từng giọt nước mắt: “Nero không thích hợp khóc nhè đâu. Bởi vì em là người bạn nhỏ tốt nhất trên thế giới, nên phải hạnh phúc vui vẻ hơn tất cả mọi người, đúng không?”
“...Ca ca, Nero thích anh nhất...”
Hắn ôm chặt Tiểu Nero đang dụi vào lòng mình, cánh tay khẽ run lên vì lại một lần nữa ăn cắp thành công.
Đúng vậy, hắn chính là một kẻ ăn trộm.
Ăn trộm thì sao chứ? Đây là Eleanor nợ hắn.
Hắn không tin tưởng chư thần, cho nên tuyệt sẽ không sám hối, quyết không chịu tội.
“Đúng rồi, ‘xử lý’ các dì là gì vậy ạ?” Tiểu Nero ngẩng đầu hỏi trong lòng hắn: “Có phải ý là giúp dì xử lý việc gì không ạ?”
“Ồ. Chính là xem ai chăm sóc mẫu hậu tốt nhất, để khen ngợi nàng, cho nàng về nhà đoàn tụ với người thân đó. Sau này Nero không thấy các nàng nữa, thì biết các nàng đã về nhà rồi.”
Diệp Tư Đình nhẹ nhàng nói, đồng thời cẩn thận cởi giày vớ của Tiểu Nero: “Chân Nero còn đau không? Để anh xem nào.”
Tiểu Nero giơ một đôi chân bị phạt đứng đến đỏ ửng và sưng tấy, vừa để Diệp Tư Đình thoa thuốc mỡ cho mình, vừa từ nội tâm ăn mừng cho người khác:
“Thế thì tốt quá! Các dì chắc chắn thích ở bên người thân hơn. Biết đâu các nàng cũng có người anh trai tốt như ca ca!”
Diệp Tư Đình cười cười, không nói gì.
Hắn cúi đầu bôi thuốc cho Nero, lần đầu tiên trải nghiệm thế nào là cảm giác trái tim âm ỉ đau nhói.
Đau đớn, còn có một nỗi buồn bã bất lực và căm hờn.
Thật hận không thể ném tất cả những kẻ vô cớ làm tổn thương Tiểu Nero xuống hồ mới phải.
Cũng chỉ vào những khoảnh khắc như thế này, suy nghĩ của hắn mới có thể hoàn toàn trùng khớp với Eleanor.