Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 576

Khi Tiểu Nero vùi vào lòng Diệp Tư Đình cảm động khóc thút thít, Bạch Lang Kỵ của Eleanor đang đứng ở lối vào mật đạo tẩm cung, sốt ruột và im lặng chờ đợi chủ nhân của mình ra lệnh.

“...Từ từ. Đừng vội đi vào.”

Eleanor vô lực nằm trên lưng hắn, giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Nero vẫn còn ở bên trong thư phòng.”

Hắn xuyên qua khe cửa, nhìn về phía thư phòng sáng đèn. 

Hôm nay là sinh nhật của Nero, xem ra trong yến tiệc nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị, khiến tiểu gia hỏa này phấn khích quá mức, cái miệng nhỏ cứ bập bập hát ca, không hề ngơi nghỉ.

Eleanor nhìn chằm chằm cậu bé, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng.

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Hắn thấy một “chính mình” khác đi về phía Tiểu Nero, thành thục ôm cậu bé vào khuỷu tay,

“Đến giờ đi ngủ rồi, Nero,” Là Diệp Tư Đình khẽ dỗ dành hắn, giọng nói tràn đầy nụ cười cưng chiều: “Cũng không cần vui đến mức như vậy đâu. Món quà vẫn sẽ ở đây, mai đệ thức dậy nó cũng sẽ không chạy mất đâu mà.”

“Em không muốn ngủ!” Tiểu Nero sung sướng vặn vẹo trong lòng hắn: “Nero phải nói một trăm lần thích ca ca nhất! Thích ca ca nhất trên đời!”

“Được rồi,” Diệp Tư Đình dùng trán mình tựa vào trán Tiểu Nero, nhắm mắt lại: “Ca ca cũng thích em nhất.”

Những Lang Kỵ mà hắn sắp xếp để giám sát Diệp Tư Đình, giờ phút này đều lặng lẽ đứng gác trong thư phòng. Tư thái của họ không giống như đang giám sát, ngược lại giống như đang đề phòng người ngoài.

Eleanor ngẩng đầu, nhìn về phía khung trần tối tăm của mật thất. Cái mật thất này đã có tồn tại qua nhiều năm tháng rồi. 

Chật hẹp, cũ kỹ và không chỗ thông gió, và đầy mạng nhện.

Chỉ cách một cánh cửa là thư phòng của chính hắn. Thế mà hiện tại, hắn chỉ có thể mặc chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh, lén lút nhìn ra ngoài từ mật thất này như một tên trộm.

Nhìn kẻ thế thân của hắn, tận hưởng những cái ôm và nụ hôn lẽ ra thuộc về hắn.

Cảnh tượng này thật sự nực cười, mà điều nực cười nhất là, đây đều là do chính hắn một tay tạo ra.

Eleanor không khỏi bật cười thành tiếng. 

Hắn càng cười càng khó kiểm soát, thậm chí phải cắn ngón trỏ của mình, để tránh tiếng cười lọt ra ngoài.

Kỵ sĩ của hắn cảm nhận được lồng ngực chủ nhân khẽ động, do dự quay đầu lại.

Rồi sau đó Eleanor từ từ thu lại nụ cười. Ánh mắt liếc về phía Diệp Tư Đình, trên mặt thoáng qua sự ghen tỵ âm u tăm tối.

“Ca ca, em đã xây xong thành phố trên vòng hành tinh rồi!”

Tiểu Nero được ôm vào khoang điều khiển, hứng thú bừng bừng khoe thành quả trò chơi của mình với Eleanor: “Em nghĩ kỹ rồi, liệu chúng ta có thể xây dựng một số thang máy vũ trụ, để những người ở đô thị mặt đất và trên vòng hành tinh có thể qua lại lẫn nhau không... Nhưng tài nguyên hình như không đủ dùng cho lắm, em cần phải nghĩ thêm...”

Eleanor cong đôi mắt hồ ly lắng nghe. Hắn tinh chuẩn bắn nổ đầu một tên lính cơ giáp đối diện, rồi cúi đầu khẽ hỏi: “Trò chơi gì vậy?”

“Trò chơi gì?” Tiểu Nero ngây người: “Trò chơi mà anh làm cho em đó!”

Eleanor không nói lời nào, nắm tay thao túng cần điều khiển đẩy tới phía trước, cơ giáp lập tức rút ra lưỡi kiếm quang học mô phỏng, một nhát đâm vào trung tâm cơ giáp đối phương.

“Đệ đệ, có phải thư phòng tẩm cung quá lộn xộn rồi không? Hả? Không phải trò chơi thì cũng là truyện cổ tích vô bổ, tuy đúng là rất nhiều niềm vui, nhưng nếu quá mức đắm chìm, sẽ trở thành độc tố ăn mòn tâm tính của người cầm quyền.”

Eleanor cúi đầu, khóe môi vẫn nở nụ cười dịu dàng.

“Nếu ta có thể trở thành quân chủ tương lai của Đế quốc, ta vẫn hy vọng đệ có thể giúp đỡ ta. Anh em ruột thịt luôn có thể tin tưởng nhau vô hạn, phải không?”

Bình Luận (0)
Comment