Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 731

Nero 10 tuổi, với một nửa con dao găm bị gãy, đâm xuyên qua yết hầu của tên Hạt Vĩ đó — sau khi hắn ta tiện tay ném túi vải bọc đầu phụ vương trước mặt hắn.

May mắn thay, trước khi đám Hạt Vĩ kịp tiêm cái gọi là thần niệm vào cái vỏ rỗng đó, thiếu niên Bạch Lang Kỵ và các Lang Kỵ đã kịp thời xông vào nhà lao Hạt Vĩ.

Trong chùm tia sáng cuồn cuộn, Tiểu Nero dùng bàn tay nhỏ dính đầy máu, ôm cổ thiếu niên Bạch Lang Kỵ, mặt không biểu cảm nhìn đối phương rơi nước mắt ôm chặt lấy mình.

Con mèo nhỏ kiều nộn lăn lộn trong bụi hoa hồng, đã thật sự chết đi vào năm đó.

Hắn sinh ra trong thứ tã lót mềm mại nhất của Đế quốc, sau đó chết đi trong thứ nhà lao dơ bẩn nhất, một thân lông trắng xinh đẹp rối bù, cuộn mình bên cạnh cái đầu không bao giờ nhắm mắt của phụ vương.

Hạt Vĩ vẫn chưa kịp tiêm vào thứ chất lỏng ấy, nhưng Nero cũng chẳng còn lại gì ngoài một trái tim mục rỗng, vì thế các Lang Kỵ đã cứu đi một vỏ rỗng chỉ biết hít thở.

Họ ôm chặt hắn vào lòng, nghẹn ngào nhẹ nhàng sờ tóc và mặt hắn, nắm lấy bàn tay gầy nhỏ của hắn, sau đó phát hiện, Tiểu Nero chỉ biết mở to đôi mắt trống rỗng nhìn họ.

Khi ngồi trong lòng thiếu niên Bạch Lang Kỵ, hắn giống như một búp bê tóc bạc hoàn toàn không có sức sống.

Các Lang Kỵ bất chấp nguy hiểm bị quân phản loạn tầng tầng lớp lớp bao vây, đã lùng sục tìm kiếm những bác sĩ tâm thần giỏi nhất, chuyên gia khai thông tinh thần lực, giáo sư y học…

Nhưng cũng không có tác dụng gì.

Thiếu niên Bạch Lang Kỵ nắm lấy mái tóc vàng của mình, đêm đêm dằn vặt hối hận, hối hận vì đã không thể sớm truy ra dấu vết của Hạt Vĩ — cho dù hắn đã mất đi một con mắt trong nhà lao Hạt Vĩ ấy.

Cho đến khi Nero 11 tuổi, mở to đôi mắt trống không, lần đầu tiên hướng ánh mắt về tinh vân hoa hồng khổng lồ.

Tiếng gió rít gào xuyên vào tai, cảm giác linh hồn run rẩy khiến hắn không thể không cuộn tròn người lại.

Sau đó liền nhận ra đó là âm thanh chỉ có một mình mình có thể nghe thấy. Bởi vì thiếu niên Bạch Lang Kỵ bên cạnh, rõ ràng là không nghe thấy.

Tiếng gào thét của tinh cầu vận hành, tiếng ù ù sâu trong chân không, tạp âm vũ trụ ồn ào, có một tiếng gọi rất nhẹ và rất xa, từng chút một vỗ về linh hồn rách nát.

Hắn đến nay cũng không rõ, đó là dấu hiệu ban đầu của chứng điên, hay là khi nhìn về phía tinh vân kia, hắn thực sự đã nghe thấy một tiếng gọi nào đó.

Nhưng sự thật đã không còn quan trọng.

Từ khi chết đi trong nhà lao đó, thể xác của hắn buộc phải sống sót, vẫn luôn tìm kiếm một câu trả lời — một câu trả lời có thể làm hắn tiếp tục sống với lòng tự trọng như một con người sau khi mất đi tất cả.

Và ngay trong khoảnh khắc đó.

Đế quốc đã cho hắn một câu trả lời không được phép từ chối.

“Vì ta, Nero.”

…Trong toàn bộ vũ trụ, cũng chỉ có Đế Quốc có tư cách cứu rỗi vị quân chủ của nó.

Bình Luận (0)
Comment