Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 776

“Nguyên soái! Camera tại lối số 4 báo có chiến binh trùng mang theo bào tử áp sát!”
Tiếng báo động dồn dập vang lên.

“Quân phòng thủ đã ra nghênh chiến!”

Heydrich không đáp. 

Một tay lướt trên bản đồ tinh không, tay kia từ tốn rút khẩu súng bên hông, động tác bình thản đến lạnh lùng.

“Cho dù căn cứ này thất thủ…”  giọng hắn trầm thấp, không chút run rẩy “kẻ cả gan xâm lược cũng sẽ không toàn mạng trở ra.”

Một vị tướng trẻ phấn khích bắt chước động tác ấy, hùng hổ lao về phía cửa. Nhưng ngay giây tiếp theo, hành động của Heydrich khiến tất cả mọi người đóng băng.

Hắn rút súng, lên đạn — rồi đưa nòng thẳng lên thái dương mình.

Dáng vẻ điềm nhiên, vẫn tiếp tục thao tác chỉ huy như không có gì khác biệt.

“Ngài… ngài đang làm gì vậy?!” — viên phó quan hốt hoảng kêu lên. — “Trùng đàn vẫn còn chưa tràn vào, sao có thể bỏ cuộc? Xin ngài nghĩ đến em gái ngài! Nhớ lại giọng nói, nụ cười của cô ấy, nhớ cách cô ấy gọi ngài ‘ca ca’…”

Heydrich bình thản cắt lời:
“Eva chưa từng gọi ta như vậy.”

Ánh mắt hắn vẫn dán vào bản đồ, giọng đều đặn bình thản như sắt thép:
“Ta không hề từ bỏ. Đây… chỉ là lớp bảo hiểm cuối cùng.”

Trong hội nghị chiến tranh, Nero phân công cho mỗi người một phần kế hoạch. Nhưng Heydrich — với chức vị tối cao — phải gánh trọng trách nặng nề hơn bất kỳ ai.

Ngay từ lúc nhận tọa độ mơ hồ gắn với cái tên “Constantinople”, hắn đã hiểu.

Constantinople — nơi từng là thành trì cuối cùng của Đông La Mã sau ngày sụp đổ, ngọn lửa văn minh cuối cùng thắp sáng tàn tro của một đế chế vĩ đại.

Heydrich biết Nero toan tính điều gì, và cũng hiểu rõ bản thân mình cần làm gì.

Trước khi bị ký sinh trùng cướp đoạt đại não, trước khi ý chí bị xâm thực đến không còn sót lại, hắn phải tự tay kết thúc sinh mạng này… để kế hoạch của Đế quốc không sụp đổ theo số phận của chính mình.

“Constantinople đã sẵn sàng…” — Heydrich thì thầm, ngón tay siết chặt cò súng. — “Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi.”

Giữa những con phố hỗn loạn của Vương Đô, St. Lophis đang điên cuồng tháo chạy.
Hắn vừa kịp cứu được con nai từ Thánh cung, lại ôm thêm một tiểu đồng nhỏ bé trong tay, phía sau còn kéo lê hàng loạt xúc tua vướng víu.

Vị Thánh tử tóc bạc, vừa thoát ra khỏi cảnh hoang tàn đổ nát, bàng hoàng đối diện cảnh tượng tận thế phơi bày trước mắt.
Khi giao chiến trong cung với trùng võ giả, mặt nạ thực tế ảo của hắn chẳng may rơi xuống. Chỉ một thoáng đối diện với diện mạo thật của hắn, “thần phó” đã phát điên, rống gào như kẻ mất trí.

(Tại sao lại như vậy…?)
Trái tim St. Lophis vừa tủi thân, vừa chan chát áy náy. Hắn run rẩy lấy tay che mặt, cố gắng không để lộ ra thứ khiến người khác chán ghét.

Thánh cung đã sụp đổ, chính hắn cũng sợ hãi đến nghẹt thở.

Thế nhưng, vẫn gắng ôm chặt thần phó, nhét người vào một góc tường còn sót một chút không gian an toàn.

Rồi quay người bỏ chạy, trong tâm trí chỉ còn lại một hy vọng duy nhất: 

— Đi tìm con mèo trắng của mình, đồng minh cuối cùng mà bản thân có thể mãi mãi tin tưởng.

Trước khi rời đi, St. Lophis nhẹ nhàng kéo chiếc mũ trùm của thần phó lên, che kín gương mặt mình.

Hắn không muốn… lại khiến thêm bất kỳ người vô tội nào hóa điên lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment