Một luồng tinh thần lực khổng lồ màu trắng bùng nổ, quét sạch khắp mạng lưới tinh thần của bầy trùng.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trùng binh đang càn quét tinh hệ quanh Hoàng đô đột ngột khựng lại, bất động như tượng gỗ.
“…… Cái gì thế này?!”
Trên quỹ đạo, một chiến hạm vừa bị xúc tu trùng giáp xuyên thủng, đang chờ kết cục bị nổ tung của mình.
Thế nhưng, xúc tu ấy dừng sững giữa chừng, lặng im như bị đóng băng.
Khắp bầu trời, vô số đàn trùng như cơn bão cũng đồng loạt bất động.
Những trùng binh đang dang cánh giữa không trung bỗng bất động, giữ nguyên tư thế, rồi từng con một rơi thẳng xuống mặt đất như xác chết vô hồn.
“Chuyện… chuyện gì đang diễn ra?”
Trong căn cứ chỉ huy, Heydrich chết lặng.
Khuôn mặt băng giá vốn bất biến, hiếm hoi thoáng hiện vẻ chấn động.
“…… Toàn bộ quân mặt đất, lập tức triển khai lá chắn!!”
Cơ giáp khẩn cấp mở rộng quang thuẫn, nỗ lực che chắn cho dân chúng.
Nhưng Vương Đô vẫn quá rộng lớn, còn con người vẫn thật nhỏ bé trong vũ trụ bao la này.
Từng xác trùng khổng lồ rơi như mưa, tạo ra vô số hố sâu hun hút trên mặt đất, mặt đất chấn động liên hồi.
—— Trong cơn hỗn loạn ấy, St. Lophis quỳ rạp, run rẩy lắc đầu, cố gắng kiểm soát dòng tinh thần lực cuồn cuộn trong cơ thể.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết cách làm thế nào.
Trong ký ức ít ỏi, không có một mảnh ghép nào dạy hắn điều khiển đám quái vật này như thế nào.
Thế nhưng, cơ thể… lại hành động như thể đã quen thuộc từ rất lâu.
Như thể từ xa xưa, hắn từng làm điều này — còn thuần thục hơn bội phần.
Vì sao?
Vì ai?
Trong cơn mơ hồ, những gương mặt con người hiện ra trước mắt. Rất nhiều gương mặt, tất cả đều mỉm cười dịu dàng với hắn.
Thế nhưng, từ nơi sâu thẳm trong máu thịt, một nỗi hận thù đặc quánh lại dâng trào.
(…… Vì nhân loại. Ngươi, là, anh hùng của nhân loại……)
“ÁÁÁÁ——!!”
St. Lophis gào thét, quằn quại trên mặt đất.
Hai tay siết chặt mái tóc bạc rối tung, như muốn xé toạc cả da đầu. Trong hộp sọ, cơn đau dữ dội như có hàng vạn con côn trùng cắn xé tận tủy não.
Ý thức hắn mờ mịt, sắp chìm hẳn.
Đúng lúc đó — từ ống tay áo, một mảnh giấy gói kẹo xám trắng rơi ra, lấp lánh trong ánh sáng hỗn độn.
Như một mũi an thần đâm thẳng vào tâm trí hắn.
Đúng rồi.
— Vì Nero.
— Vì người bạn duy nhất ấy — hắn phải báo thù.
Ký ức vốn rời rạc, nhưng chỉ cần nhiêu đây là đủ.
St. Lophis nghiến răng, gạt dòng huyết lê, mượn lực từ xúc tu gượng đứng dậy.
Cơ thể vẫn cực lực run rẩy, nhưng đôi mắt bùng cháy như hai vì sao sắp nổ tung.
Hắn ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần lực, điều động một lần nữa.
—— Và ngay tức khắc, đợt trùng thứ hai đang lao xuống Hoàng đô bỗng dừng lại giữa không trung.
Chúng không bổ nhào xuống mặt đất, mà đồng loạt xoay ngang.
Trong cặp mắt kép của từng con lóe lên ánh sáng trắng kỳ dị.
Rồi, như phát điên, chúng giương cánh, há miệng, lao vào… cắn xé chính đồng loại của mình.