Nghe Gagne quát, Asachar ho khẽ một tiếng, vừa điều khiển vừa trầm giọng: “Xin lỗi… ta không cố ý đâu. Vị sĩ quan ngài thuê—anh ta tình cờ có mặt ở căn cứ huấn luyện của ta…”
“‘Tình cờ’? Ngài dám nhìn thẳng vào ta và nói lại lần nữa không, thượng tướng?!”
“Ta không thể quay lại nhìn ngài được —làm vậy tàu bay sẽ rơi mất. Chính xác thì… anh ta vô tình gặp ta gần khu tàu bay của ngài, rồi lại “vô tình” nãy sinh hứng thú muốn thử điều khiển cơ giáp. Nhưng vì tinh thần lực của anh ta quá yếu nên sau khi thử thì choáng váng, không thể lái tàu nổi nữa… Ta thấy lỗi một phần là do mình, nên đành thay anh ta lái tàu đến đón ngài…”
“Ta chưa từng nghĩ ngài lại là người như vậy, thượng tướng!! Ngài có biết ta từng tôn trọng ngài đến mức nào không?! Khi bệ hạ vừa mới phân hoá, ba tên Alpha nào đó suýt thì đánh nhau trước mặt ta, ta còn cầu nguyện ngài có mặt ở đó để dẹp loạn cơ mà!!”
“… Ta thật sự không làm gì quá đáng mà…”
Asachar lí nhí đáp, giọng càng lúc càng nhỏ.
Hắn điều khiển con tàu nhỏ chao đảo giữa luồng gió phóng xạ, cố gắng giữ nó ổn định rồi lại lắp bắp: “Hôm nay, trong buổi họp có vài chủ đề… ta nghĩ có lẽ ngài cũng nên cùng thảo luận một chút…”
“—Những lời này đại nguyên soái đã nói rồi!! Các ngươi sao vậy hả??? Còn biết tập thoại song ca cơ à!?” Gagne tức giận quát lên, nhưng càng nói ông càng cạn lời — bởi ánh mắt vàng rực của Asachar thoáng mở lớn trốn tránh, trông như đứa trẻ làm việc xấu bị người lớn phát hiện.
Trời ạ, chẳng lẽ hai người họ thật sự đã bày trò cùng nhau thiệt ư?
“… Ngài hiểu lầm rồi, ta không có ác ý. Chỉ là… mấy hôm trước, bệ hạ có nhắc đến chuyện tìm bạn đời. Ta… với tư cách người được bệ hạ tín nhiệm nhất, nghĩ bản thân cũng nên hỏi thử tiến độ chuyện đó…”
“Những việc trong nghị sự, không được phép bàn ngoài phòng họp!!”
Con tàu hạ cánh ổn định trước dinh thự của Gagne. Ngay khi cửa khoang bật mở, ông lập tức nhấc chân, run rẩy đặt xuống mặt đất — rồi lại vội rụt trở vào.
Bởi ngay trước cửa dinh thự, vị tể tướng tóc bạc của đế quốc đang khoanh tay, lười nhác tựa vào tường. Thấy Gagne, hắn khẽ nở nụ cười ý nhị — rõ ràng đã đứng đợi từ lâu.
Asachar vội dán mặt vào cửa kính tàu, không tự nhiên mà bắt đầu khen lấy khen để: “Đại học sĩ, có lẽ ngài không nhận ra, nhưng ta luôn rất tôn kính ngài…”
Chỉ một lần đưa ông về nhà thôi mà Asachar nói nhiều hơn tổng số lời từng nói suốt mấy năm.
Gagne thở dài, đột nhiên tự hỏi — tại sao trước đây mình lại từng nghĩ người này là kiểu Alpha trầm tĩnh, nghiêm cẩn chứ?