Mỗi lần hắn cần đám người này đưa ra tiêu chí, yêu cầu nhất định, mọi việc dường như bị kéo dài, lặp đi lặp lại trong những cuộc họp lê thê vô nghĩa.
Trong hội nghị, bất đồng ý kiến vốn là chuyện thường. Nero vẫn thích việc các đại thần có thể tranh luận, giúp hắn nhìn nhận đa chiều để tránh đi vào lối mòn.
Nhưng ít nhất, trước đây, từ những cuộc tranh luận đó, hắn vẫn có thể rút ra được một giải pháp tốt nhất. Còn hôm nay — từ sáng sớm đến tận đêm khuya — hắn hỏi đi hỏi lại: “Vậy theo các ngươi, phương án nào là tối ưu nhất?”
Và đáp lại chỉ là khoảng im lặng khó xử.
Những kẻ vừa thao thao bất tuyệt phê bình từng ứng cử viên, giờ lại ngậm chặt miệng, ánh mắt lảng tránh, chỉ còn tiếng gõ bút khẽ vang đều trên mặt bàn.
Cuối cùng, người phá vỡ không khí ngột ngạt là Eva — cô thư ký vẫn lặng lẽ ngồi ở góc phòng. Cô khẽ day trán, rồi dè dặt nói: “Bệ hạ, ngài không cần vội vàng ra quyết định. Hoàn toàn có thể triệu từng người đến kinh đô, tiếp xúc trực tiếp, rồi sau đó hẵng đưa ra lựa chọn.”
Heydrich khẽ run ngón tay, ánh mắt lam lóe lên như lưỡi dao: “Cách ngày quá lãng phí thời gian của bệ hạ. Ta phản đối.”
Eva thở dài, chậm rãi ngẩng đầu: “Anh trai à, em biết anh vẫn luôn căng thẳng như vậy, nhưng có cần nhìn em như thể muốn giết người không? Dù sao em cũng là em gái ruột của anh đấy.”
Nero ngồi yên, ánh mắt dần lạnh đi, hàng mi trắng khẽ rung.
Rõ ràng, hắn đã quá mệt mỏi với đám người này.
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy, giọng trầm xuống lạnh lùng: "Đủ rồi. Việc này ta tự giải quyết. Các ngươi không cần xen vào nữa.”
Dứt lời, hắn ném cây bút xuống bàn — tiếng kim loại vang khô, chát chúa giữa căn phòng im phăng phắc. “Tan họp.”
Bạch Lang Kỵ hiểu ý, lập tức bước tới, đỡ hắn rời đi.
Vốn dĩ Nero định gặp người nữ Alpha duy nhất trong danh sách, nhưng ngay khi sắc lệnh được soạn thảo, hắn biết rằng cô ta đã rời đế quốc để du hành giữa các vì sao.
Vì tôn trọng lựa chọn ấy, Nero đành loại bỏ cô khỏi danh sách, rồi quay lại nhìn tám người còn lại.
Sau một lượt rà soát, hắn dừng lại ở người có độ tương thích cao nhất — 46,29.
Tên là Noel Morton, một Alpha xuất thân từ tầng lớp quý tộc Bắc Cảnh đã suy tàn.
Nói là quý tộc, nhưng tình hình tài chính của chẳng khác gì dân thường. Để giữ lại tòa trang viên cũ của gia tộc, Noel phải làm đủ mọi việc: sửa tàu, giao hàng, thậm chí phát tờ rơi. Làm việc quần quật suốt hơn mười năm, mà vẫn chẳng tích cóp được bao nhiêu.
Về diện mạo, Nero vốn không quá chú trọng. Nhưng theo thẩm mỹ riêng của hắn, Noel xem ra cũng không tệ — mái tóc nâu mềm, gương mặt thanh tú, hài hòa, không quá nổi bật nhưng dễ nhìn.
Quan trọng hơn, Noel sinh ra ở Charon — tinh hệ đầu tiên quy phục Nero sau khi hắn đăng cơ.
Điều này khiến Nero không khỏi thấy lạ: — nếu Charon đã phát triển vượt bậc về phúc lợi và giáo dục như hắn vẫn luôn chỉ đạo, thì vì sao một người ở đó lại phải sống chật vật đến thế?