Hiện tại đúng còn sự lựa chọn nào khác, Diệp Tư Đình thức trắng nhiều đêm liền làm thí nghiệm trên động vật.
Chỉ khi chắc chắn cấu trúc thần kinh cải tiến không còn gây tổn thương, mới bắt đầu tiến hành trị liệu cho Nero. Tiến trình chậm rãi nhưng may mắn diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Chỉ là — Nero đã đánh giá quá cao giới hạn mà cơ thể phải chịu đựng.
Phẫu thuật não bộ có thể chặn cảm giác đau, nhưng dây thần kinh ở tứ chi thì khác. Khi vừa mới bắt đầu, Diệp Tư Đình dùng rô-bốt nano đưa giá đỡ thần kinh vào trong xương và cơ. Cảm giác ấy như có hàng trăm sợi chỉ vô hình đang được dệt lại dưới da — tê râm ran, ngứa ngáy. Nero vô thức co người lại, toàn thân căng cứng như một sợi dây đàn bị kéo đến giới hạn.
“Đau lắm sao, bệ hạ? Ngài có sao không?” Bạch Lang Kỵ hoảng hốt, hai tay run run giữ lấy vai hắn.
Nero chỉ khẽ lắc đầu.
Không phải là đau, mà là một cảm giác kỳ lạ — như những mầm non thần kinh đang len lỏi thức giấc trong huyết mạch. Cứ mỗi khi một sợi kết nối, cơ bắp hắn lại giật nhẹ, như đang đáp lại một sinh mệnh mới được tái sinh.
“Bệ hạ, xin hãy chịu đựng thêm một chút.” giọng Diệp Tư Đình trầm thấp, bàn tay hắn vẫn điều khiển bộ thiết bị nano, — “Ta sẽ giúp ngài đứng dậy một lần nữa.”
Nero không đáp, chỉ siết chặt tấm chăn.
Hơi thở nặng nề nhưng đều đặn, mồ hôi lăn dài trên trán. Trong đôi mắt ấy không có một chút sợ hãi — chỉ có sự kiên định lạnh lùng, như ngọn hải đăng trong màn đêm tịch mịch.
Bạch Lang Kỵ nhìn hắn, trong ánh mắt pha lẫn thương cảm và thứ cảm xúc gì đó sâu lắng, phức tạp hơn — như thể đang nhìn một ngọn lửa nhỏ cố bùng lên giữa cơn bão.
Rồi kỵ sĩ giọng khẽ khàng hỏi: “Tiểu điện hạ… ngài có hài lòng với hắn không?”
Nero hơi cau mày, giọng khàn đi: “Hắn… là ai?”
“Là Noel Morton.” Bạch Lang đáp khẽ, như thử dò phản ứng trong ánh mắt người trước mặt.
Động tác của Diệp Tư Đình khựng lại, tốc độ chậm đi.
Không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề, đặc quánh.
Nero ngẩng đầu, điềm tĩnh nói: “Mới chỉ gặp thoáng qua. Khi hắn được phân vào làm việc trong tẩm cung hoa viên, ta sẽ quan sát thêm.”
Giọng điệu vẫn hờ hững, nhưng khóe môi lại khẽ cong khi hắn nhớ đến buổi sáng cùng đoàn công dân đến từ Charon — hiếm hoi lắm, một ngày mà tin chiến sự không còn phủ bóng lên đầu họ. Trận chiến với trùng tộc vẫn còn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng tinh hệ Charon vẫn trong tầm kiểm soát. Ý nghĩ ấy khiến lòng Nero nhẹ nhõm đôi chút.
Nụ cười nhẹ ấy, rơi vào mắt hai người đứng cạnh, lại khiến tim họ cùng lúc khẽ siết lại — một bên là lòng trung thành không thể rẽ, một bên là thứ cảm xúc sâu kín khó gọi tên.
Cách xa nơi ấy, hệ thống đang trốn trong bảng điều khiển Tinh Hồng lại bất ngờ phát cảnh báo: “Á… Bảo Bảo lại cảm giác được… cái linh cảm dị thường này…”