Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 872

Rồi với vẻ bình tĩnh Nero nhắc lại: “Ta vừa nói rồi. ‘Tấm Khiên của Zeus’ không thể hoàn thành trong điều kiện hiện tại. Còn tàu không người lái thì tiêu hao năng lượng cao hơn chín mươi phần trăm so với lưới khí huyền phù. Vậy tại sao ngươi lại nghĩ nó có khả năng?”

Noel đỏ bừng mặt, cúi đầu lắp bắp: “À… là do thần chưa hiểu rõ ý bệ hạ. Vậy… cái lưới khí đó…”

“Lưới khí huyền phù.” — Nero nhẹ giọng sửa lại, âm điệu trầm ổn “Như ta vừa nói, tốc độ mở rộng của vùng trụ đang tăng theo từng năm. Một kế hoạch bị loại bỏ cách đây hơn một thế kỷ, đến nay lại càng không còn phù hợp với đế quốc hiện tại.”

Noel hấp tấp chen vào: “Vậy thì… nếu chúng ta giảm tốc độ bành trướng lại, thu hẹp lãnh thổ đế quốc về gần vương đô hơn, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Nero hiếm khi khựng lại giữa câu, khẽ chau mày: “Khoan… để ta xác nhận lại một điều — ý của ngươi là nói tốc độ bành trướng của vũ trụ, phải không?”

Noel thoáng giật mình, liếc nhìn sắc mặt hắn, cố gắng đoán thánh ý: “Không… thần đang nói đến tốc độ bành trướng của… đế quốc.”

Nero im lặng. Hắn vốn nghĩ cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ phải thốt ra những lời như đang giải thích kiến thức cấp bậc đại học cho một học sinh cấp một như thế.

Nhưng rồi hắn vẫn điềm đạm nói tiếp: “Thật ra… hai chuyện đó là một.”

Cảm hứng vừa lóe lên trong đầu hắn tan biến không dấu vết. 

Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào — như một ngọn lửa vừa được nhen nhóm đã bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một ý niệm mơ hồ vụt qua.

— Có lẽ Heydrich sẽ hiểu những điều mà mình vừa nói. 

Không chỉ hiểu, mà còn có thể đáp lại chính xác điều hắn mong muốn. Thậm chí, chỉ cần vài cuộc thảo luận tràn đầy hứng khởi, ý tưởng ấy thậm chí có thể trở thành hiện thực.

… Ấy cũng là lý do, dù Heydrich vẫn luôn đi quá giới hạn Nero vẫn có thể khoan dung cho hắn.

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi tan biến. 

Nero khẽ gật đầu chào Noel, xoay người rời đi.

Bạch Lang Kỵ tiến đến, khoác áo choàng cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, cuộc nói chuyện diễn ra thế nào ạ?”

Nero khựng lại. 

Một cảm giác mệt mỏi lạ lùng lan ra khắp cơ thể — không phải mệt vì công việc, mà vì điều gì đó không tên. 

Hắn không tìm được nguyên do tại sao, cũng không có nhu cầu tìm hiểu, cuối cùng chỉ đáp lại khẽ khàng: “Cũng… ổn.”

Bạch Lang Kỵ im lặng bước theo vào tẩm cung, rồi cúi người bế Nero lên lặng lẽ đi dọc cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment