Giản Hoài Ngọc giống như cún con, một tấc cũng không rời Giản Ninh, làm cây gậy hình người của anh, cẩn thận đỡ Giản Ninh.
Tên nhóc kia giống như củ cải nhỏ, còn chưa cao đến thắt lưng anh, cố gắng vươn dài cánh tay đỡ người anh, rất rất đáng yêu.
Giản Ninh chỉ cần đưa tay ra đã có thể chạm vào cái đầu nhỏ mềm mại của bé.
Lúc đầu, Giản Hoài Ngọc còn lo mình là Thái Tử, làm vậy có mất đi hình tượng không.
Nhưng chẳng bao lâu, bé đã quen dần.
Bé rất thích được phụ hoàng xoa đầu vuốt ve.
Giản Hoài Ngọc đỏ mặt, ngoan ngoãn đỡ phụ hoàng. Hai ba con thong thả dạo quanh hoàng cung.
Chủ yếu Giản Ninh cảm thấy nằm nhiều sắp mốc meo, muốn ra ngoài đi dạo một chút, tiện thể ngắm nhìn trí tuệ của người cổ đại.
Hoàng cung này, thật sự rất đẹp.
Lộng lẫy nguy nga, điểm xuyết bởi muôn loài hoa, vừa uy nghi vừa tráng lệ, lại không kém phần hoa mỹ.
Phía sau họ là một hàng dài tiểu thái giám.
Đám thái giám đều cúi thấp đầu, dáng vẻ cực kỳ cung kính, khác hẳn với ấn tượng trước đó nguyên chủ để lại.
Chẳng lẽ trong chuyện này còn cất giấu chuyện gì mà anh không biết?
Giản Ninh suy nghĩ một lúc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhiếp Chính Vương.
Hắn đứng dưới gốc cây liễu không xa, khoác trên mình chiếc trường bào trắng như ánh trăng, bóng liễu lay động trong gió, ánh sáng vàng nhạt hắt lên người hắn, tôn lên vẻ đẹp vô song.
Đẹp trai quá!
Giản Ninh thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, anh nhìn thấy Nhiếp Chính Vương thong thả bước về phía mình.
Giản Hoài Ngọc lập tức cảnh giác nhìn về phía Nhiếp Chính Vương.
Giản Ninh giơ tay xoa đầu bé, trấn an.
"Ninh Ninh!" Nhiếp Chính Vương đến gần, khẽ cất lời mời, "Đi dạo cùng nhau không?"
Giản Ninh gật đầu.
Có người dẫn đường, lại không tốt à?
Bọn thái giám chẳng ai dám đi trước anh, khiến anh từ nãy giờ chỉ biết bước đại.
Hai người sóng vai, từ tốn đi cùng nhau.
Tiểu Thái Tử bước ở phía bên kia Giản Ninh, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt ngón tay Giản Ninh.
Tên Nhiếp Chính Vương đáng ghét, dám giành phụ hoàng với mình.
Nhưng phụ hoàng chỉ nắm tay mình thôi.
Nghĩ vậy, bé con lại thấy vui.
"Hoa sen ở Lưu Viên nở rồi, có muốn đến xem không?" Tiêu Sở Thịnh nhỏ giọng hỏi.
Hoa sen?
"Vậy phiền Vương gia rồi."
Giản Ninh vẫn chưa quen cách nói kiểu hoa mỹ, may là Nhiếp Chính Vương cũng không phải kiểu người cầu kỳ ngôn từ.
"Không phiền."
Tiêu Sở Thịnh nhìn anh, khẽ nói, "Ninh Ninh, ở bên em, chẳng có việc gì là phiền cả."
Giản Ninh vội tránh ánh mắt hắn, đáp: "Vậy chúng ta đi xem hoa sen thôi."
"Được!"
Tiêu Sở Thịnh vẫn còn ký ức về những khoảnh khắc họ từng bên nhau. Ninh Ninh vẫn y như ngày đầu, không hề thay đổi.
Hắn khẽ cười.
Hai người sóng bước tiến về phía Lưu Viên.
Lưu Viên là một khu vườn mà hoàng đế tiền triều xây dựng cho hoàng hậu. Hoàng hậu rất yêu hoa sen, nên hoàng đế đã ra lệnh xây dựng hồ sen trong cung, đặt tên là Lưu Viên, hy vọng có thể lưu giữ mãi tình yêu đẹp đẽ của họ.
Tiêu Sở Thịnh nhỏ giọng kể chuyện Lưu Viên.
Giản Ninh và Hoài Ngọc đều chăm chú lắng nghe.
Giọng nói của Tiêu Sở Thịnh trầm ấm, mang sức hút kỳ lạ. Dưới lời kể của hắn, câu chuyện tình yêu ấy càng trở nên da diết.
Hai người họ đứng gần nhau, Giản Ninh chỉ cảm thấy mình như bị giọng nói của Nhiếp Chính Vương mê hoặc, hai má đỏ bừng.
Anh khẽ dịch người sang bên cạnh, cách Nhiếp Chính Vương xa một chút.
Nhưng mà, dường như Tiêu Sở Thịnh không nhận ra, tự nhiên dịch người theo, lại gần anh hơn.
Giản Ninh: "..."
Anh lén lườm Tiêu Sở Thịnh một cái.
Tức chết đi được.
Anh không biết những hành động nhỏ này đã bị Tiêu Sở Thịnh thu hết vào mắt.
Tiêu Sở Thịnh ho nhẹ một tiếng, che giấu ý cười của mình.
Hai người bước vào Lưu Viên.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là những cành liễu mềm mại đong đưa trong gió, sau đó là cả một hồ sen được sen lấp kín.
Đúng là "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích."
*Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt - dịch: Thi Viện.
Tầng tầng lá sen như kéo dài đến tận chân trời, mang theo câu chuyện tình yêu của chủ nhân suốt hàng trăm năm.
Những đóa sen hồng nhẹ nhàng đung đưa trên mặt lá xanh, từng đóa nối tiếp nhau.
Lá xanh mơn mởn, sen thanh tao dịu dàng.
Bỗng chốc mùa hè trở nên mát mẻ.
Tiêu Sở Thịnh phất tay bảo các tiểu thái giám đứng chờ, rồi cùng Giản Ninh bước qua cây cầu nhỏ đầy chất thơ, tiến vào trung tâm hồ sen, nơi được bao bọc bởi vô vàn hoa lá.
Tiêu Sở Thịnh nhặt một lá sen rụng, hỏi: "Ninh Ninh, em thích không?"
Giản Ninh gật đầu: "Thích."
Phong cảnh đẹp như vậy, ai lại không thích chứ?
Tiêu Sở Thịnh khéo léo gấp chiếc lá thành một cái mũ nhỏ, đội lên đầu Giản Hoài Ngọc.
Giản Hoài Ngọc chớp chớp mắt, chẳng hiểu gì cả.
Tiêu Sở Thịnh cười: "Ngọc trắng trẻo thế này, phải che nắng, không thì đen đi sẽ không đẹp nữa."
Giản Hoài Ngọc định nói mình không sợ bị đen, chợt nghe Giản Ninh nói: "Có lý, Ngọc nhớ đội mũ cẩn thận nhé."
Giản Hoài Ngọc lập tức đổi giọng: "Cảm ơn hoàng thúc!"
"Không có gì."
Tiêu Sở Thịnh xoa nhẹ đầu bé.
Giản Hoài Ngọc hơi né người như muốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, để mặc hắn xoa.
"Ninh Ninh, em có muốn đi thuyền không?"
Giản Ninh nhìn hồ sen: "Được à?"
"Được chứ."
"Vậy đi thôi."
Nghe Tiêu Sở Thịnh cam đoan, anh lập tức trở nên háo hức.
Nhiếp Chính Vương là một người rất đáng tin cậy.
"Ninh Ninh đợi chút, để ta chuẩn bị thuyền."
Nói xong, Tiêu Sở Thịnh mở cửa nhỏ, bước xuống dưới.
Chẳng mấy chốc, một chiếc thuyền gỗ nhỏ tách lá sen, từ từ tiến lại gần.
Dưới mái che thuyền, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, trên bàn bày sẵn vài món bánh ngọt và trà.
Tiêu Sở Thịnh đưa tay ra: "Ninh Ninh, lại đây."
Giản Ninh nhảy lên thuyền, được Tiêu Sở Thịnh đỡ vững, rồi cẩn thận đặt xuống ghế.
Hắn ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Ninh Ninh, em có thấy khó chịu ở đâu không?"
Giản Ninh lắc đầu: "Ta không sao."
Trên bờ chỉ còn lại Giản Hoài Ngọc đứng lẻ loi, nhìn theo Tiêu Sở Thịnh và phụ hoàng đang trò chuyện trên thuyền, nói mãi chẳng ngừng.
Hình như họ quên bé mất rồi.
Giản Hoài Ngọc uể oải cúi đầu, rồi bất ngờ bị một bàn tay lớn kéo lên, chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm chặt.
Giản Hoài Ngọc hoảng hốt túm lấy áo người kia, mới nhận ra mình đang nằm trong ngực Nhiếp Chính Vương.
Tiêu Sở Thịnh nhẹ nhàng xoa lưng trấn an, rồi bế bé lên thuyền.
Giản Hoài Ngọc đứng vững, ngước mắt tìm phụ hoàng.
"Ngọc, lại đây."
Giản Ninh khẽ gọi.
Dù sao, Nhiếp Chính Vương cũng đã nói, để hắn lo hết.
Giản Hoài Ngọc nhìn Tiêu Sở Thịnh một cái, rồi lập tức chạy đến cạnh Giản Ninh.
Giản Ninh rót một ly nước, đưa cho bé.
Giản Hoài Ngọc uống xong, hài lòng, lại rót thêm một ly, cố gắng kiễng chân đút nước cho Giản Ninh.
Bên này phụ từ tử hiếu, bên kia cũng chỉ còn lại một mình Tiêu Sở Thịnh.
Mình hắn chống chèo.
Chiếc thuyền nhỏ chầm chậm lướt sâu vào trong đầm sen, làm lũ chim ẩn náu trong hoa hoảng hốt bay tán loạn.
Nước hồ trong vắt, vén nhẹ tán lá sen đã có thể nhìn thấy đàn cá nhỏ đang tung tăng bơi lội, từ xa vọng lại vài tiếng ếch kêu "ộp ộp".
Tiểu Thái Tử Giản Hoài Ngọc, tính tình trẻ con, nhìn thấy cá và nòng nọc liền hào hứng thò đầu ra ngoài ngắm.
Tiêu Sở Thịnh giảm nhịp chèo, để thuyền chầm chậm lướt qua hồ sen. Cuối cùng, thuyền dừng lại ở một khu vực hoa sen rợp bóng.
Giản Hoài Ngọc ngập ngừng cúi người, thò tay xuống hồ, nhặt lên một đóa hoa rơi rụng. Chạy lại đưa hoa cho Giản Ninh: "Phụ hoàng!"
"Tặng ta à?", Giản Ninh vui mừng hỏi, "Đẹp quá, cảm ơn Ngọc."
Giản Ninh đưa tay nhận lấy đóa hoa nhỏ, tuy hơi dập nát nhưng vẫn mang sắc hồng xinh xắn.
Cách Giản Ninh tán thưởng khiến tiểu Thái Tử không khỏi bối rối. Bé đỏ mặt cúi đầu, rồi vội chạy ra ngoài khoang thuyền chơi nước.
Một chú ếch xanh đậu trên lá sen, bé ngồi nhìn rất lâu.
Trong thế giới nhỏ của Giản Hoài Ngọc, trước đây chỉ có sách vở khô khan và bài tập không bao giờ làm hết.
Bây giờ, đã có thêm một hồ sen.
Bé vui lắm.
Bé đưa tay khuấy nhẹ mặt nước trong, ngắm nhìn đàn cá đỏ, vàng, đen bơi lội qua lại giữa tán lá.
Đột nhiên, bé nghe thấy tiếng gọi gấp gáp: "Ninh Ninh!"
Bé lập tức đứng dậy, chạy về phía đó.
Giản Ninh dựa cả người vào Tiêu Sở Thịnh, máu từ miệng chảy ra làm đỏ cả vạt áo trắng.
Khóe môi Giản Ninh vẫn còn dính máu chưa kịp lau sạch.
Tiêu Sở Thịnh vội vàng giơ tay lau đi, nhưng không ngờ Giản Ninh lại ho lên mấy tiếng, rồi nôn thêm vài ngụm máu nữa.
"Phụ hoàng!"
Giản Hoài Ngọc hoảng sợ mở to mắt, trong nháy mắt đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Ngọc đừng sợ, ta không sao."
Giản Ninh ngừng ho, nhỏ giọng an ủi bé: "Đừng khóc, nghe lời Vương gia, phụ hoàng chỉ ngủ một lát thôi."
"Phụ hoàng!"
Nước mắt của bé tuôn ra như chuỗi ngọc đứt, đôi tay nhỏ xíu run rẩy giữa không trung, không biết phải làm gì.
Tiêu Sở Thịnh không ngờ Giản Ninh lại phát bệnh bất ngờ.
Hắn không nên đưa anh ra ngoài quá lâu, rõ ràng biết tình trạng sức khỏe của anh.
Tiêu Sở Thịnh thầm hối hận.
Giản Ninh dựa vào vai hắn, thiếp đi. Tiêu Sở Thịnh nhẹ nhàng lau sạch máu cho anh, sau đó đặt anh tựa vào thuyền, ngồi dựa vào khoang thuyền.
"Ngọc!"
Tiêu Sở Thịnh ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Giản Hoài Ngọc. Bé vẫn đang khóc, chóp mũi đỏ bừng vì sợ hãi.
Tiêu Sở Thịnh đau lòng, giơ tay xoa đầu bé, giọng nói trầm ổn: "Ngọc đừng sợ nữa, đừng khóc. Nghe thúc nói nhé? Hiện giờ, chúng ta cần nhanh chóng đưa phụ hoàng về."
"Ngọc giúp ta, được không?"
Đôi mắt ướt sũng của Giản Hoài Ngọc chớp chớp, tiếng nức nở nhỏ lại.
Bé nhỏ giọng hỏi: "Con phải làm gì ạ?"
"Ngọc lại đây, giữ phụ hoàng cho ta, ta sẽ chèo thuyền nhanh hơn để về bờ, được không?"
Bé lập tức gật đầu.
Bé cẩn thận đón lấy phụ hoàng từ tay Nhiếp Chính Vương, quyết đoán ngồi xếp bằng, để Giản Ninh tựa vào người nhỏ của mình. Hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Giản Ninh.
Giọng nói mềm mại nhưng rất kiên định: "Hoàng thúc, con sẽ bảo vệ phụ hoàng."
"Được." Tiêu Sở Thịnh đứng dậy, học theo cách Giản Ninh từng làm, xoa nhẹ đầu bé. "Ta biết Ngọc sẽ làm được."
*
Tác giả có lời muốn nói:
Giới thiệu truyện của bạn tôi:《Cặn Bã Công Quỳ Xin Làm Thế Thân》, các cục cưng có hứng thú có thể ghé xem nhé.
2Giới thiệu:
Thiên tài điêu khắc Bạch Thanh Hòa sắc bén như lưỡi dao, tính cách lại đầy gai nhọn, không ai biết diện mạo thật của anh. Thua một trận thi đấu, rồi cứ thế biến mất.
Cùng lúc đó, gia chủ nhà họ Thẩm - Thẩm Tu Hàn, người có tính cách khó đoán, có được một thế thân ngoan ngoãn đến bất ngờ. Đôi mắt nai ngấn nước, luôn dè dặt bắt chước ánh trăng sáng trong lòng y, bảo làm cái gì thì làm cái đó, giống như một con búp bê tinh xảo, mặc người sắp đặt.
Người ngoài đều nói Bạch Thanh Hòa yêu Thẩm Tu Hàn đến điên cuồng. Thẩm Tu Hàn bực mình, cảnh cáo anh phải nhớ lấy thân phận của mình, chẳng qua chỉ là thế thân thôi.
Nhóc thế thân dè dặt vâng lời, chịu đựng hết mọi cảm xúc tồi tệ của y, có đuổi thế nào cũng không đi.
Sau này, Thẩm Tu Hàn mềm lòng, quyết định chỉ cần anh ngoan ngoãn, y sẽ đối xử tốt với anh hơn.
Thế nhưng, khi biết ánh trăng sáng sắp trở về, Bạch Thanh Hòa rời đi không một tiếng động, chỉ để lại một cuốn nhật ký.
Mỗi trang trong nhật ký đều có một bức họa chân dung-
Rất giống y... nhưng không phải y?!
Thẩm Tu Hàn: Thì ra, thế thân chính là mình.