Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc

Chương 82

Trong ánh mắt hoảng sợ của Hoàng đế bệ hạ, Nhiếp Chính Vương bước đến gần, ngồi xuống đối diện với anh.

Nháy mắt một nhà ba người nhìn nhau không nói gì.

Giản Ninh cũng không phải có cảm xúc căm hận hay sợ hãi gì đối với Nhiếp Chính Vương, chỉ đơn giản không biết nói gì.

Ba người ngồi im lặng một lúc lâu, Tiêu Sở Thịnh mới hỏi, "Ninh Ninh thấy sao rồi?"

Giản Ninh lắc đầu: "Không sao đâu, cảm ơn Vương gia đã quan tâm."

“Không có gì,” Tiêu Sở Thịnh mỉm cười, “Đó là việc ta nên làm.”

Giản Ninh: “…”

Anh nhìn chằm chằm Tiêu Sở Thịnh. Người này đúng là ngoài mặt thì nho nhã, trong lòng lại như loài dã thú—chỉ là phải thừa nhận, bề ngoài của hắn thật sự quá xuất sắc. Giản Ninh khẽ đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch.

Ai mà không thích ngắm người đẹp chứ?

Ba người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, cái đầu nhỏ không nhịn được nghiêng nghiêng, rồi không tự chủ được mà gật gù, cả người ngả về phía trước, “Cốp” một tiếng, trán đập thẳng xuống bàn.

Tiếng động lớn phá tan sự im lặng trong không gian.

Giản Ninh vội cúi xuống kiểm tra.

Anh đưa tay nâng đầu bé con lên, làn da trắng nõn trên trán lập tức hằn lên một vệt đỏ lớn.

Mí mắt Giản Hoài Ngọc đỏ hoe, không biết là vì buồn ngủ hay vì đau.

Bé con bĩu môi: “Phụ hoàng!”

Giọng điệu ấm ức đầy oan ức, như kiểu giây sau sẽ khóc.

“Ngoan, có đau không?”

Giản Ninh ôm bé vào ngực, cúi đầu thổi nhẹ lên trán: “Ngoan nào, phụ hoàng thổi thổi, thổi một cái sẽ hết đau ngay!”

“Vâng!”

Bé cưng buồn ngủ nên càng dính người hơn bình thường.

Tiêu Sở Thịnh dịch lại gần Giản Ninh, hắn vừa đưa tay ôm bé con qua, vừa giải thích: “Em đang không khỏe, để ta lo.”

Giản Ninh suy nghĩ một lúc.

Dù sao bé con không chỉ là con anh, mà cũng là con của Tiêu Sở Thịnh.

Anh buông tay, để hắn bế bé đi.

Bé con mở đôi mắt tròn xoe, buồn ngủ nhanh chóng bay biến. Bé giơ cái tay nhỏ xíu muốn bám lấy Giản Ninh, nhưng lại bị Nhiếp Chính Vương ôm đi mất, đành thu mình lại, ngồi trong ngực hắn run rẩy.

Tiêu Sở Thịnh cúi đầu nhìn cái trán đỏ bừng của bé.

Da của bé còn non mềm như đậu hũ, đập mạnh như vậy, không sưng mới là lạ.

Tiêu Sở Thịnh không nhịn được giơ tay xoa nhẹ.

Mới vừa chạm vào, Giản Hoài Ngọc đã đau đến nỗi bật ra tiếng nức nở, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.

“Đau lắm à?” Tiêu Sở Thịnh khẽ hỏi.

Bé con tội nghiệp gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh thấy áy náy.

   

Hắn chỉ nghĩ rằng phải xoa cho tan máu bầm, lại quên mất bé con còn nhỏ, rất sợ đau.

“Xin lỗi, xin lỗi Ngọc, hoàng thúc không cố ý,” Tiêu Sở Thịnh dịu giọng dỗ dành, “Hoàng thúc chỉ muốn giúp con xoa tan vết sưng thôi, không cố ý làm con đau đâu.”

Giản Hoài Ngọc co người lại, khẽ lắc đầu: “Không, không sao đâu.”

Giọng bé vẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Nhìn trán bé ngày càng sưng rõ, hắn vội vàng phân phó tiểu thái giám đi mời thái y.

Sau một lúc nhốn nháo hoảng loạn, cuối cùng bé con cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, ngủ say trong ngực Tiêu Sở Thịnh.

Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Sở Thịnh chăm sóc trẻ con, nhưng lại là lần đầu tiên ôm Giản Hoài Ngọc.

Bé con mềm mềm, thơm thơm, hơn nữa lại chẳng mang thù.

Tiêu Sở Thịnh bế bé mãi không muốn buông, phải một lúc lâu sau mới đặt xuống giường.

Hắn quay đầu lại, thấy người lớn hơn cũng đang gật gà gật gù trên bàn như gà mổ thóc.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Đáng yêu.

Hắn lại gần, cúi người bế cả người lớn lên.

Giản Ninh giật mình, theo phản xạ vòng tay ôm chặt cổ Tiêu Sở Thịnh, mở to mắt, phát hiện mình đang được Nhiếp Chính Vương bế trong lòng.

“Không sao, ngủ đi.” Tiêu Sở Thịnh trầm giọng nói, rồi nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, kéo chăn đắp lại.

Giản Ninh lờ mờ nghĩ, sao mình lại được Tiêu Sở Thịnh bế nhỉ?

Nhưng não bộ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã theo thói quen đình chỉ công tác.

Vừa chạm vào gối, anh đã ngủ say.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Người này thật sự, chẳng thay đổi chút nào.

Cứ thế, lại qua ba ngày.

May mà độc trên người Giản Ninh không tái phát nữa.

Nhưng dù Giản Hoài Ngọc là thái tử, cũng đã nghỉ quá lâu, đến lúc phải trở lại trường.

Sau khi ăn xong, Tiêu Sở Thịnh nhắc đến chuyện này.

Vì chuyện trán bị thương mà tình cảm giữa ba người vô hình chung thân thiết hơn, hiện tại Tiêu Sở Thịnh đã có thể thỉnh thoảng dùng bữa tối với 2 ba con.

Vừa nghe hắn nhắc đến chuyện đi học, trán bé con lập tức nhăn lại.

Bé thật sự không muốn đi học.

Phu tử không thích bé, các bạn khác cũng ghét bé, chẳng ai coi bé ra gì.

Bé con không tình nguyện gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Tiêu Sở Thịnh giải thích: “Ngọc, con còn nhỏ, nhưng cũng không thể không học hành. Lần này đi học lại, hoàng thúc cho phép con mỗi sáng chỉ cần học hai canh giờ, buổi chiều có thể ở lại tẩm cung của bệ hạ để học bài, thế nào?”

 

“Thật không ạ?” Bé con ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên,” Tiêu Sở Thịnh đáp, “Nhưng đổi lại, mỗi sáng con phải dậy sớm tập võ với hoàng thúc, thế nào?”

“Con làm được!”

Giản Hoài Ngọc lập tức vỗ ngực cam đoan.

Như vậy, bé vẫn có rất nhiều thời gian ở bên phụ hoàng, lại không phải gặp đám người đáng ghét kia quá nhiều.

Hơn nữa, hoàng thúc sẽ tự dạy võ cho bé.

Chứ mấy vị giáo đầu trước kia, suốt ngày toàn bắt bé đứng tấn.

Đợi đến khi luyện võ xong, bé có thể bảo vệ phụ hoàng.

Vậy nên bé lập tức thay đổi suy nghĩ, đồng ý.

Nhận được đáp án vừa lòng, Tiêu Sở Thịnh ngẩng đầu, nhìn về phía Giản Ninh, đắc ý nhướng mày.

Giản Ninh: “…”

Ấu trĩ.

Nhưng lạ thật, anh không cần dịch cũng hiểu ngay Tiêu Sở Thịnh đang muốn nói gì.

Giữa anh và vị Nhiếp Chính Vương này, hình như khá ăn ý.

Nhưng sự ăn ý này là của anh, hay là của nguyên chủ?

Giản Ninh không mở miệng.

Hôm sau, bé con tự giác dậy sớm.

Vẫn ngủ với Giản Ninh như trước.

Thức giấc, bé cẩn thận nhìn phụ hoàng một cái, thấy người vẫn chưa thức, liền nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, tự mặc quần áo rồi ra ngoài rửa mặt.

Bé chạy đến sân, Tiêu Sở Thịnh đã đứng chờ sẵn. Thấy bé đến đúng giờ, hắn không khỏi cảm thấy hài lòng.

Ngoan quá, rất nghe lời.

Không hổ là con hắn.

Không đúng, không hổ là con của hắn và Ninh Ninh.

Tiêu Sở Thịnh bật cười, khom lưng đỡ bé con đang hành lễ.

Hắn đặt tay vào nách bé, nhấc bổng bé lên, hai ba con bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Sở Thịnh cố gắng bày ra dáng vẻ một người ba hiền từ hòa ái, mỉm cười khen ngợi: “Ngọc giỏi lắm, đến rất sớm.”

Bé vẫn chưa quen, bối rối cúi đầu, hai má đỏ ửng.

Trước đây chưa từng có ai khen bé, vậy mà mấy ngày nay, phụ hoàng và hoàng thúc liên tục khen ngợi.

Nhưng bé rất thích phụ hoàng bây giờ, cũng hơi thích hoàng thúc.

Tiêu Sở Thịnh đặt bé xuống.

“Vậy chúng ta bắt đầu nào!”

Bé con gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh dựa theo ký ức, dẫn bé con tập vài động tác cơ bản.

Tay chân bé con nhỏ bé, vụng về nhưng rất chăm chỉ bắt chước theo.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Hắn dừng lại, nhíu mày: “Ngọc, con không biết làm à?”

Bé con ngây người, chậm rãi đứng thẳng, nhìn Tiêu Sở Thịnh, hoang mang lắc đầu.

“Con, con chưa từng học qua.”

“Sao có thể?”

Sắc mặt Tiêu Sở Thịnh càng trở nên khó coi.

Bé con cúi đầu, hai tay bất an siết chặt.

Trẻ con vốn nhạy cảm, mà bé con còn nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác. Bé lập tức nhận ra sự tức giận trong lời nói của Tiêu Sở Thịnh, tưởng hắn đang giận mình.

Dù dạo gần đây hai người đã thân thiết hơn, nhưng thấy Nhiếp Chính Vương cau mày, bé vẫn không dám đối diện.

“Trương tướng quân không dạy con à?” Tiêu Sở Thịnh hỏi, “Vậy suốt một năm qua con học gì?”

Bé con lí nhí thưa: “Đứng tấn với chạy bộ.”

“Con nói gì? Đứng tấn một năm?” Tiêu Sở Thịnh không dám tin.

Bé con gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của bé, nghĩ đến hoàn cảnh của bé, hắn chợt hiểu ra.

Sợ là Trương tướng quân chưa từng nghiêm túc dạy dỗ.

Đúng là tạo nghiệp mà!

Tiêu Sở Thịnh thở dài, bước đến gần bé, bé liền theo phản xạ lùi lại một bước.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Tất cả tức giận trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại đau lòng.

Hắn ngồi xổm xuống, ngang tầm với bé.

Giơ tay xoa đầu bé, dịu dàng an ủi.

“Đừng sợ, ta không giận đâu.”

Bé con bướng bỉnh lắc đầu, tỏ ý mình không sợ.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng đến mức cứng đờ, hắn không nhịn được bật cười.

“Vậy con nói cho hoàng thúc nghe xem, Trương tướng quân đã dạy con những gì, đã nói gì với con, được không?”

Bé con gật đầu.

Trương tướng quân chỉ bắt bé chạy với đứng tấn, không đạt tiêu chuẩn sẽ dùng roi nhỏ đánh.

Nhưng bé rất giỏi đứng tấn, từng nghe lén biết các bạn khác chỉ chịu được nửa canh giờ, còn bé có thể đứng một canh giờ, vậy mà Trương tướng quân vẫn phạt bé chạy bộ.

Bé con cứ nói huyên thuyên như đảo đậu.

*Nói chuyện liên tục, nhanh và không ngừng nghỉ, giống như hạt đậu bị đổ xuống, lăn ào ào không dừng lại.

Nói một lúc mới nhận ra Tiêu Sở Thịnh không hề tức giận, còn kiên nhẫn lắng nghe, bỗng dưng cảm giác tủi thân trong lòng trào lên. Bé càng kể càng bực, má phồng lên như cái bánh bao.

Cuối cùng cũng cáo trạng xong.

Bé con lại bắt đầu chột dạ, cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ dưới chân, lí nhí tự biện hộ: “Con, con nói thật đó.”

“Ta biết, ta tin con.” Tiêu Sở Thịnh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.

“Không sao, chúng ta học lại từ đầu nhé?”

“Còn chuyện của Trương tướng quân, cứ để ta lo.”

Bé con gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh đứng dậy, bé con lén nhìn trộm hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, lập tức rụt đầu lại, sau đó lại cẩn thận liếc lên.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Hắn bất đắc dĩ bật cười.

+

Cuối cùng trái tim nho nhỏ của bé cũng buông lỏng.

Bình Luận (0)
Comment