Mấy người ở Túy Tiên lâu đợi nửa canh giờ, Nhiếp Chính vương từ trên trời giáng xuống, đẩy cửa sổ ra nhảy vào.
Tiêu Vũ yên lặng rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, thân hình chợt lóe, biến mất trong tửu lâu.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, hai mặt nhìn nhau.
Trong tay bé con còn nắm một cái bánh bao nhỏ màu hồng đào, khẽ cúi đầu, đem bánh bao nhỏ nhét vào trong miệng, quai hàm phồng lên.
Giản Ninh cười lạnh một tiếng: "Không phải Vương gia đi theo mỹ nhân Tây Vực sao? Sao lại về rồi?"
"Chẳng lẽ là bị mỹ nhân vứt bỏ?"
Tiêu Sở Thịnh khẽ nhếch môi cười: "Ninh Ninh, em đang ghen à?"
Giản Ninh: "..."
"Trẫm chỉ lo Vương gia bị câu mất hồn, vậy ai sẽ quản triều chính?"
"Thì ra trong lòng bệ hạ, bổn vương chỉ có tác dụng như vậy thôi sao?"
Gương mặt trầm ổn của Tiêu Sở Thịnh bỗng lộ ra vẻ uất ức, trong nháy mắt Giản Ninh bị chọc cười.
Anh cười đến mức ánh mắt cong cong, tựa như vầng trăng non mềm vừa mọc.
Tiêu Sở Thịnh lại gần, ngồi xuống cạnh anh.
"Ninh Ninh, thiếu niên Tây Vực kia có trong tay loại thảo dược em cần, ta đi hỏi vị trí chính xác nơi thu hái nó."
Hắn ghé sát Giản Ninh, liếc xuống dưới, thấy bé cưng vẫn đang nghiêm túc gặm bánh bao, sau đó ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Ninh Ninh, y không đẹp bằng em."
Giản Ninh: "!!!"
Hai má anh lập tức đỏ bừng, đến cả vành tai cũng biến thành viên mã não màu hồng.
Đáng yêu quá!
Tiêu Sở Thịnh giơ tay khẽ chạm vào, Giản Ninh run lên, giống như thỏ con bị kinh động.
Anh trợn mắt lườm hắn, thấp giọng hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"
Tiêu Sở Thịnh cười khẽ: "Xin lỗi, Ninh Ninh!"
Giản Ninh: "..."
Anh giận dỗi đứng phắt dậy, bước sang bên khác, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Bé cưng tròn mắt nhìn ba mình và Nhiếp Chính Vương, ngây thơ chớp chớp mắt.
"Ngọc ăn no chưa?" Giản Ninh hỏi, "Ăn xong rồi thì chúng ta ra ngoài chơi nhé!"
Giản Hoài Ngọc nhét nốt nửa cái bánh bao xanh biếc vào miệng, vui vẻ đáp: "No rồi ạ!"
Bé con nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Giản Ninh: "Phụ hoàng, bánh bao màu sắc này ngon lắm, mỗi cái một vị khác nhau!"
Giản Ninh: "..."
Tội nghiệp con ta, đường đường là một hoàng thái tử, mà đến cái bánh bao cũng chưa được ăn bao giờ.
"Về cung rồi, bổn vương bảo đầu bếp nấu cho Ngọc nhé?"
"Thật ạ?"
Bé cưng nhìn phụ hoàng, rồi lại nhìn Nhiếp Chính Vương.
"Thật, nói lời giữ lời!"
"Con cảm ơn hoàng thúc!"
Giản Ninh ngồi bên khác, yên lặng chờ hai ba con bọn họ nói chuyện xong, rồi mới lạnh lùng liếc Nhiếp Chính Vương một cái.
"Khỏi cần cảm ơn!"
Tiêu Sở Thịnh nói: "Vậy Ngọc có thể ngồi lại ăn thêm với hoàng thúc không?"
Giản Hoài Ngọc lén nhìn phụ hoàng một cái, thấy Giản Ninh không nói gì, sau đó chậm chạp gật đầu, leo lại lên ghế.
"Dạ được ạ!"
"Hoàng thúc cảm ơn Ngọc nhé!"
Tiêu Sở Thịnh nhìn đồ ăn trên bàn, biết ngay Giản Ninh cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Hắn đứng dậy bảo tiểu nhị hâm nóng thức ăn, rồi gỡ xương sườn và cánh gà đã được hầm nhừ, rưới thêm nước sốt tỏi, sau đó đặt trước mặt Giản Ninh.
Giản Ninh nhìn bát thức ăn, ánh mắt chứa đầy khó hiểu.
Sao Tiêu Sở Thịnh lại biết anh thích ăn thế này?
"Hửm?" Tiêu Sở Thịnh khẽ lắc lắc bát, "Ninh Ninh?"
Giản Ninh cầm lấy bát: "Sao ngươi biết ta thích ăn thế này?"
"Em đoán xem!" Tiêu Sở Thịnh cười, "Ta không biết em thích ai, nhưng ta biết em thích ăn cá chiên giòn, thích bỏ tôm hùm nhỏ vào lẩu để nấu, Ninh Ninh, ta nói có đúng không?"
Giản Ninh bất ngờ.
Anh còn chưa kịp đáp, bé cưng đã ngây ngô hỏi: "Lẩu là gì ạ?"
Nếu là trước đây, hẳn bé không dám chen ngang, nhưng giờ, bé vô thức thốt ra câu hỏi.
Tiêu Sở Thịnh giải thích: "Lẩu là một nồi nước dùng nóng hổi, sau đó mình bỏ những món muốn ăn vào đó nấu chín."
"Bỏ cái gì cũng được ạ?"
"Đúng vậy."
"Vậy lẩu có ngon không ạ?" Giản Hoài Ngọc trông mong hỏi.
"Ngon lắm." Tiêu Sở Thịnh nói, "Hôm nào rảnh, hoàng thúc dẫn con đi ăn nhé!"
"Vâng ạ! Con cảm ơn hoàng thúc!"
Bé cưng hài lòng vỗ tay tán thưởng.
Tiêu Sở Thịnh thành thạo tách thịt cua, gỡ hết phần thịt, chia làm hai phần, một phần đưa cho Giản Ninh, một phần đưa cho Giản Hoài Ngọc.
"Ngọc ăn thử xem cua có ngon không nào?"
Giản Hoài Ngọc chép miệng.
Con cua lớn như vậy, bé chưa được ăn bao giờ.
Bé dùng thìa gỗ nhỏ, xúc một miếng thịt cua đưa vào miệng.
Ngọt lịm!
Ánh mắt của bé trong nháy mắt sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sở Thịnh càng thêm vui vẻ.
"Hoàng thúc, ngon lắm ạ!"
"Ngon thì ăn nhiều vào." Tiêu Sở Thịnh dịu dàng nói.
Ngon vậy à?
Giản Ninh liếc Tiêu Sở Thịnh, lại nhìn sang bé con.
Thôi kệ, không ăn thì phí, lâu lắm rồi anh chưa được ăn cua.
Giản Ninh xúc một thìa đầy thịt cua bỏ vào miệng, cảm giác thỏa mãn lập tức hiện lên trên gương mặt.
Anh nheo mắt lại như mèo lớn đang tắm nắng, rồi quét sạch chỗ thịt cua trong bát. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy Nhiếp Chính Vương đang bóc một con cua khác.
Tiêu Sở Thịnh cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: "Muốn ăn nữa không?"
Giản Ninh gật đầu.
Ngay sau đó, anh nhận ra mình vừa làm một hành động ngu ngốc đến mức nào, liền lắc đầu điên cuồng.
Tiêu Sở Thịnh: "..."
Tiêu Sở Thịnh bật cười: "Nếu Ninh Ninh không muốn ăn, vậy ta đành miễn cưỡng ăn nốt con cua này vậy."
Giản Ninh: "..." Đồ chó!
Tiêu Sở Thịnh ăn hai cái càng cua, rồi đập vỡ phần còn lại, đưa cho anh.
Xem như ngươi biết điều!
Giản Ninh không khách sáo nhận lấy, ăn đến mức thỏa mãn.
Nhiếp Chính Vương cũng quét sạch phần thức ăn còn lại trên bàn.
Người một nhà thỏa mãn rời khỏi tửu lâu.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, trên hoàng thành uy nghiêm hùng tráng bao phủ một tầng đêm tối, ánh trăng sáng ngời, đèn đuốc sáng chói.
Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên tường thành, sáng rực như ban ngày.
"Đẹp quá!" Giản Ninh không nhịn được mà tán thưởng.
Anh giơ tay vỗ vai Tiêu Sở Thịnh, nghiêm túc nói: "Vương gia, thiên hạ thái bình thịnh thế này, trẫm giao lại cho ngươi, phải bảo vệ cho tốt đấy."
Tiêu Sở Thịnh: "..."
"Ngài mới là quân chủ của một nước, bản vương chỉ tạm thời giám quốc. Đợi khi bệ hạ bình phục, thần nhất định sẽ trả lại quyền chính!"
Giản Ninh: "..."
Có thể, đừng trả lại không?
Anh khô khốc nói: "Vậy thì tạm thời làm phiền Vương gia rồi."
Trong lòng anh thầm nghĩ, đợi đến ngày tìm được thuốc giải, anh đã chết vì trúng độc từ lâu rồi.
Còn trông cậy vào hắn? Còn không bằng trông cậy vào bé con 5 tuổi kia còn đáng tin hơn.
Ba người đi dạo giữa phố rất lâu.
Bỗng nhiên, Tiêu Sở Thịnh đề nghị: "Ninh Ninh, tối nay có muốn đến phủ ta nghỉ ngơi không?"
"Phủ này do tiên đế ban tặng, từng là phủ đệ của công chúa Nghi Dương – người mà hoàng đế khai quốc sủng ái nhất. Trong phủ còn có một hoa viên kiểu Giang Nam, Ninh Ninh có muốn xem không?"
Hắn biết rõ Giản Ninh rất có hứng thú với những thứ này.
Quả nhiên, vừa nghe xong, Giản Ninh liền gật đầu: "Được thôi! Làm phiền Vương gia rồi."
Anh thật sự không muốn về cung, chán chết đi được. Thà đến phủ Nhiếp Chính Vương chơi còn hơn.
Giản Ninh cùng con trai theo Tiêu Sở Thịnh đến vương phủ.
Người mở cửa là một lão quản gia. Trông ông tiên phong đạo cốt, chắc hẳn hồi trẻ cũng là người có võ công.
"Thiếu gia, ngài về rồi!" Lão quản gia vui vẻ nói. Nhưng khi nhìn thấy Giản Ninh với con trai, ông lập tức giật mình: "Bệ, bệ hạ… Vương gia, ngài, ngài, ngài!!"
Lão quản gia sợ đến mức nói không nên lời.
Ông biết thiếu gia nhà mình có tâm tư với bệ hạ, nhưng cũng không thể trói cả hoàng đế đến vương phủ được chứ!
Tiêu Sở Thịnh bất đắc dĩ vươn tay, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của lão quản gia: "Tiêu thúc, bệ hạ chỉ đến phủ ta tá túc một đêm thôi, đừng lo."
Lão quản gia run run ngẩng đầu, nhìn về phía Giản Ninh.
Vị tiểu hoàng đế trẻ tuổi lập tức mỉm cười, lộ ra biểu cảm phiền ông rồi.
"Trẫm chỉ đến tham quan thôi, mong lão tiên sinh đừng bận lòng."
"Không bận, không bận!"
Lão quản gia vừa lắc đầu vừa mời ba người vào phủ.
Tiêu Sở Thịnh đưa Giản Hoài Ngọc đến chính sảnh, sau đó sai người chuẩn bị phòng.
Bóng lưng lão quản gia rời đi vẫn còn hơi run.
Giản Ninh ngồi xuống ghế, cầm một quả thanh mai lên.
"Lão tiên sinh đã lớn tuổi như vậy rồi, Vương gia còn bóc lột sức lao động?"
"Bệ hạ hiểu lầm rồi," Tiêu Sở Thịnh đáp, "Tiêu thúc nhìn ta lớn lên, đối với ta như người thân. Hơn nữa, trong phủ ít người, Tiêu thúc cũng rất vui lòng."
Giản Ninh chống cằm.
"Dù sao Vương gia nói gì cũng đúng hết."
Tiêu Sở Thịnh: "..."
Lúc này đứa trẻ 5 tuổi đã rất buồn ngủ, mắt đẫm lệ, ôm chân Giản Ninh đứng đó, cái đầu nhỏ lắc lư.
"Ngọc, Ninh Ninh, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi!"
"Hôm nay muộn rồi, ngày mai ta dẫn hai người đi xem hoa viên."
Giản Ninh cũng hơi mệt, hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu, không phản bác hắn.
Tiêu Sở Thịnh thành thạo dắt bé con đi tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi đặt vào ổ chăn.
"Hôm nay ngủ ở chỗ khác, Ngọc có sợ không?"
"Không sợ!" Bé con bị bọc kín chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, cố gắng mở to mắt để không ngủ gật.
"Ngọc ngoan lắm, dũng cảm lắm," Tiêu Sở Thịnh vỗ nhẹ lên người bé, "Ngủ đi, hoàng thúc ở đây, chờ con ngủ."
Giản Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại.
Chỉ một lát sau, hơi thở đều đều của bé vang lên bên tai Tiêu Sở Thịnh.
Ngủ nhanh vậy, chắc hôm nay mệt lắm.
Tiêu Sở Thịnh cúi đầu, khẽ chạm vào chóp mũi bé, rồi đắp chăn cẩn thận, lặng lẽ rời đi.
Ở phía bên kia.
Giản Ninh tắm xong, tùy ý lau qua tóc rồi bước ra.
Lão quản gia đứng chờ bên ngoài, cung kính hành lễ.
Giản Ninh mỉm cười, hỏi: "Lão tiên sinh, Vương gia có thích ăn lẩu không?"
Lão quản gia không nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Giản Ninh: "Lẩu, nhúng đồ ăn ấy."
Lão quản gia lắc đầu: "Thần đáng tội, lão nô chưa từng nghe qua, Vương gia cũng chưa từng ăn trong phủ."