Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc

Chương 91

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh trừng hắn.

Tiêu Sở Thịnh trừng lại.

Gì chứ, hắn nói sai gì sao?

Giản Ninh: "..."

Đôi mắt bé con mở to hơn.

"Phụ thân và thúc thúc là người yêu ạ?"

Giản Ninh: "…!!!"

Giản Hoài Ngọc: "…!"

Giản Ninh lập tức giật lại bông hoa, "Không tặng nữa!"

Tiêu Sở Thịnh: "..."

Bé con vội vàng bụm miệng.

Mình, hình như mình nói sai rồi…

Tiêu Sở Thịnh bế bé con đuổi theo Giản Ninh, ghé sát tai anh, hạ giọng nói: "Ninh Ninh, không tặng nữa thật à?"

"Nếu em không tặng, ta sẽ lấy lại miếng ngọc bội đã đưa cho Ngọc."

Giản Ninh: "…!!!"

Ngươi là Nhiếp Chính Vương, sao ngươi lại như vậy?

Giản Ninh thấy khó tin, nhìn xuống bông hoa mềm mại trong tay, rồi thẳng tay nhét vào ngực Tiêu Sở Thịnh. "Cho ngươi! Cho ngươi! Được chưa?!"

Tiêu Sở Thịnh hài lòng, cong môi cười. "Tạ bệ hạ."

Giản Ninh hít sâu một hơi.

Tức chết đi được!

Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khẽ của Nhiếp Chính Vương.

Bé con cũng cười tít mắt.

Giản Ninh càng tức hơn!

Con trai ngốc, cười gì mà cười, có biết trẫm tức thế này là vì ai không hả?

Giản Ninh đi trước.

Hai ba con im lặng theo sau, tiện thể trả tiền giúp anh.

Một lúc sau, tiểu Thái Tử nhảy xuống khỏi người Nhiếp Chính Vương.

"Thúc thúc, con tự đi được."

"Được!"

Tiêu Sở Thịnh giữ chặt cổ áo Giản Hoài Ngọc.

Tay còn lại xách theo đống đồ lỉnh kỉnh mà Giản Ninh đã mua.

Bánh hoa hồng dính đầy mật ngọt.

Bánh rán vàng ruộm vừa mới ra lò.

Bánh bao nhân thịt nóng hổi.

Chuông gió leng keng.

Cả một con cừu bông mềm mại.

Lồng ngực nhỏ bé của bé con cũng ôm đầy ắp, lon ton theo sau Tiêu Sở Thịnh như vịt con.

Đi được một đoạn, Giản Ninh mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn, quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Sở Thịnh chẳng khác nào dân chạy nạn.

Giản Ninh mở to mắt: "Hai người các ngươi mua nhiều thế?"

Bé con chật vật ngẩng đầu lên khỏi đống đồ.

"Phụ thân, đây đều là người mua!"

Giọng nói non nớt lên án.

Giản Ninh: "..."

   

"Ngọc à, con có mệt không? Chúng ta vào tửu lâu nghỉ một chút nhé."

Giản Hoài Ngọc nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.

"Ngọc không mệt! Thúc thúc nói, nam tử hán không sợ mệt!"

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh bế bé con lên.

"Ngọc à, làm người không thể nói dối lòng mình, mệt là mệt, không mệt là không mệt. Không sợ mệt và không mệt là hai chuyện khác nhau. Ngọc, con mệt rồi đúng không?"

Bé con nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Ngọc mệt rồi."

"Con ngoan!" Giản Ninh thơm lên má bé, ôm bé bước vào tửu lâu.

Đống đồ trên tay bé bị dồn hết vào tay Tiêu Sở Thịnh.

Tiêu Sở Thịnh không có quyền lên tiếng, im lặng theo sau.

Giản Ninh chọn một vị trí gần cửa sổ lầu hai.

Đẩy cửa sổ ra, có thể nhìn thấy phố xá đông đúc, mặt hồ trong xanh ở xa xa.

Thuyền nhỏ trôi chậm, trên mặt hồ còn có đàn vịt ngúng nguẩy cái mông.

Tiêu Sở Thịnh theo sau, ngồi đối diện Giản Ninh.

Trên đầu hắn vẫn đội vòng hoa màu hồng, trong tay còn cầm bông hồng.

Giản Ninh: "..."

"Phụt!"

Giản Ninh thấy Tiêu Sở Thịnh vẫn đeo vòng hoa, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lúc trước không để ý bây giờ mới thấy, dáng vẻ Nhiếp Chính Vương đeo vòng hoa, sao lại xinh đẹp như vậy.

Giản Ninh thấy vui vẻ.

Anh ngẩng đầu: "Vương gia thích vòng hoa này lắm nhỉ?"

Tiêu Sở Thịnh không thèm ngẩng đầu, dùng trà nóng tráng bát đũa cho hai ba con.

"Chỉ cần là quà Ninh Ninh tặng, ta thích hết."

Giản Ninh: "..."

Sao trước đây anh chưa từng nhận ra, Nhiếp Chính Vương lại mặt dày đến vậy.

Giản Ninh hất cằm: "Nếu Vương gia thích, vậy ngươi cứ mang theo đi."

"Tuân lệnh!"

Tiêu Sở Thịnh còn cố tình chỉnh lại vòng hoa cho ngay ngắn.

Bé con ngồi bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn hai người nói chuyện, vội vàng chen vào: "Phụ thân! Phụ thân! Ngọc cũng đang đeo vòng hoa!"

Giản Ninh cúi đầu, xoa cái đầu nhỏ của bé: "Ngọc cũng rất đẹp, đẹp lắm."

Bé con hài lòng.

Ba người cứ thế vừa đùa vừa cười, không ai phát hiện ở góc đối diện trên lầu hai, có hai người đàn ông đang uống rượu.

Vốn đang nhậu rất vui vẻ, nhưng từ lúc Giản Ninh và hai người kia lên lầu, cả hai đều chết lặng.

Họ đều là Thị lang của Hộ bộ, quan tam phẩm.

Triều đình có một Hộ bộ Thượng thư và ba vị Thị lang.

Hai người này đều xuất thân thế gia, đương nhiên nhận ra Nhiếp Chính Vương và Hoàng đế.

 

Họ còn nhớ như in, vị Nhiếp Chính Vương này tham vọng ngút trời, từng giam cầm Hoàng đế, mưu đồ soán vị.

Bây giờ nhìn thế nào, cũng thấy quan hệ hai người rất thân mật.

Hơn nữa, vị Nhiếp Chính Vương giết người không chớp mắt kia lại đeo một vòng hoa màu hồng?!

Quá sức kinh hoàng.

Hai người nhìn nhau, trong mắt toàn là chấn động, không thốt nên lời.

Hai người ăn ý dời vào trong góc, cố gắng giấu mình đi, lén nhìn về phía đối diện, nơi có Tiêu Sở Thịnh, Giản Ninh.

Và một bé con trắng trẻo bụ bẫm.

Nếu họ không nhớ nhầm, đứa trẻ kia chính là Thái tử điện hạ.

Rõ ràng trước đây họ từng tận mắt chứng kiến cảnh Tiêu Sở Thịnh lạnh lùng, chán ghét Thái Tử cực điểm, vậy mà bây giờ lại ra vẻ hết mực yêu thương.

Giờ phút này trong lòng hai người chỉ có một suy nghĩ, phải lập tức chạy về, đem việc này báo cho gia tộc.

Hai người gật đầu với nhau, thừa dịp đông người, nhanh chóng đi xuống cầu thang, chạy mất.

Giản Ninh và Tiêu Sở Thịnh hoàn toàn không hay biết vừa rồi có kẻ rình mò họ.

Nhưng thật ra Tiêu Sở Thịnh cũng chẳng định giấu giếm quan hệ giữa hắn và Giản Ninh.

Hắn muốn đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh anh, cho mọi người thấy.

Tửu lâu này tuy không phải nơi cao sang mỹ vị, nhưng đồ ăn lại đậm đà hương vị.

Hai ba con ăn đến căng bụng, vẻ mặt thỏa mãn tựa vào lưng ghế.

Bé con chép miệng: “Phụ thân, ngon quá!”

Tiêu Sở Thịnh ở đối diện nhìn hai ba con này: “Nếu thích, chúng ta có thể thường xuyên đến đây.”

Bé con ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng.

Hầu như bất cứ câu nào của Nhiếp Chính Vương, bé con đều nhìn về phía Giản Ninh xin ý kiến.

Rất tri kỷ.

Giản Ninh gật đầu, "Hai ba con chúng ta nghe lời Vương gia."

Bé con yên tâm ngay.

“Cảm ơn thúc thúc!”

“Không cần cảm ơn” Tiêu Sở Thịnh cách bàn, hỏi, “Muốn ăn gì nữa không?”

Giản Hoài Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Con muốn ăn, nhưng bụng con không chứa nổi nữa.”

Ngữ điệu còn khá tủi thân.

Giản Ninh xoa cái bụng tròn vo như quả bóng cao su của bé: “Tham ăn thế?”

Giản Hoài Ngọc đỏ mặt: “Vậy… vậy con không ăn nữa!”

Tiêu Sở Thịnh: “……”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Không sao, con thích món gì, chúng ta mang về làm bữa khuya.”

Cái đầu nhỏ của Giản Hoài Ngọc nghiêng về phía Giản Ninh.

“Mang về!” Giản Ninh dứt khoát đồng ý.

“Yeahhh!”

Cái miệng nhỏ của bé giống như niệm kinh, đọc một tràng tên món ăn.

 

Giản Hoài Ngọc: “……”

Tiêu Sở Thịnh: “……”

Sức mạnh của kẻ ham ăn, quá đáng sợ.

Ba người ăn một bàn lớn, lại đóng gói một túi lớn.

Chủ quán vui vẻ tiễn thần tài đi.

Tuy rằng người trả tiền kia, nhìn sao cũng thấy đầu óc không bình thường lắm. Dáng vẻ đường đường phong nhã, vậy mà lại đeo một cái vòng hoa hồng nhạt trên đầu.

Không phải chủ quán cổ hủ, nhưng loại vòng hoa ấy, rõ ràng chỉ dành cho thiếu nữ chưa chồng.

Rất hiển nhiên, chuyện này Nhiếp Chính Vương và Hoàng Đế bệ hạ, đều không biết.

Sắc trời dần tối, các cửa hàng hai bên đường lục tục đóng cửa.

Ba người men theo con phố, bước chậm về phía cổng thành.

Trên đầu Tiêu Sở Thịnh vẫn còn đeo cái vòng hoa mềm mại non nớt kia.

Nhiếp Chính Vương nghe lời như vậy, Giản Ninh rất hài lòng.

Mặc dù anh thua Nhiếp Chính Vương về khí thế, nhưng hôm nay đường đường một thân vương lại mất mặt suốt cả buổi.

Hòa rồi!

Giản Ninh đắc ý, hất cằm: “Này, cái đó của ngươi…”

Tiêu Sở Thịnh quay đầu: “Ninh Ninh có gì phân phó?”

Giản Ninh nói: “Vòng hoa của ngươi héo rồi, tháo xuống đi.”

“Ngươi thích nó đến thế, ngày mai ta làm cái khác cho.”

Vừa nhìn đã biết đây là dáng vẻ hả giận.

Đáng yêu lắm!

Tiêu Sở Thịnh cười nói: “Được, cảm ơn Ninh Ninh.”

Tiêu Sở Thịnh tiện tay gỡ vòng hoa xuống, đeo lên đầu bé con.

“Ngọc giúp thúc thúc mang về nhé?”

Giản Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!”

Tiêu Sở Thịnh véo nhẹ má bé: “Cảm ơn con!”

Trên đầu bé con đeo hai cái vòng hoa, rất vui.

“Phụ thân, đẹp không?”

“Đẹp!”

Sắc hoa phớt hồng xen vàng nhạt, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo của bé.

Đẹp như búp bê.

Giản Ninh bế bé lên: “Mệt chưa? Phụ thân bế con nhé?”

Bé con lắc đầu: “Con không mệt, con tự đi được.”

Hai chân nhỏ nhún nhảy, nhảy khỏi ngực Giản Ninh.

Phụ hoàng vẫn còn bệnh!

Bé con nhớ kỹ.

Ba người về xe ngựa.

Giản Ninh nhanh nhẹn trèo lên trước, Tiêu Sở Thịnh cúi người bế bé con lên.

Hắn nhìn người trong xe, nhỏ giọng nói: “Ninh Ninh, ta hơi mệt.”

Giản Ninh cũng nhìn hắn.

 

Sau đó, hắn bế bé con lên, đưa vào trong xe.

Lần này, cửa xe không đóng lại.

Tiêu Sở Thịnh lập tức trèo lên, sợ Giản Ninh đổi ý.

Một đại nam nhân to lớn vừa vào, trong nháy mắt xe ngựa trở nên chật chội.

Giản Ninh đưa bé con cho Tiêu Sở Thịnh.

Giản Hoài Ngọc rất ngoan rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trong ngực Tiêu Sở Thịnh.

Cái lưng nhỏ thẳng tắp, giống như cây tùng nhỏ.

Ngay cả khi mí mắt đã sụp xuống.

Tiêu Sở Thịnh xoa lưng bé: “Ngọc mệt rồi à? Chợp mắt một lát nhé.”

Hắn nhẹ nhàng đặt đầu bé tựa vào người mình.

Bé con chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Bé thật sự rất mệt, hôm nay cũng không nghỉ trưa.

Một lát sau, trong xe ngựa vang lên tiếng hít thở đều đều.

Tiêu Sở Thịnh chỉnh lại tư thế cho bé, lấy áo khoác đắp lên người bé.

Không gian chật hẹp, chỉ còn lại Giản Ninh và Tiêu Sở Thịnh bốn mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Giản Ninh yên lặng cúi đầu.

Không được, không được.

Chột dạ quá.

Nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Chính Vương, anh cứ có cảm giác mình như một tên cặn bã bỏ vợ bỏ con.

Mà còn là loại chết không thừa nhận.

Tiêu Sở Thịnh im lặng nhìn anh, không nói gì, khóe miệng mang theo ý cười nhạt.

Mãi sau, hắn mới cất giọng: “Ninh Ninh muốn về phủ thân vương hay về hoàng cung?”

Giản Ninh ngẩng đầu.

Nói thật, hoàng cung lộng lẫy nguy nga, nhưng anh chẳng thích mấy.

Còn phủ thân vương… có vẻ hơi nguy hiểm.

Thế nên, đợi khi nào Nhiếp Chính Vương soán vị, anh sẽ mua một ngôi nhà nhỏ trong thành Trường An, an dưỡng tuổi già.

Tuyệt vời!

Giản Ninh hí hửng: “Về hoàng cung đi!”

“Được!” Tiêu Sở Thịnh nói, “Ninh Ninh yên tâm, ta sẽ thường xuyên dẫn em ra ngoài.”

Giản Hoài Ngọc: “Ta có chân, ta tự đi được.”

“Thiên tử tọa Minh Đường,” Tiêu Sở Thịnh cười, “Ninh Ninh vừa đáng yêu, lại còn tùy hứng.”

“Vậy ngươi soán vị đi, ta không muốn làm nữa!”

Anh ngả người ra sau, bày ra động tác chả thèm để ý.

“Hoặc ta nhường ngôi cho ngươi, ngươi cho ta một tòa nhà; một rương vàng, ta dắt theo cục cưng vào thành Trường An dưỡng lão.”

Tiêu Sở Thịnh: “……”

Hắn bật cười: “Em mơ đẹp đấy.”

“Hừ hừ!”

“Em nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa, chờ giải hết độc rồi ngoan ngoãn theo ta về triều.” Tiêu Sở Thịnh dịu dàng dỗ dành. “Ngoan, nghe lời!”

“Ta không muốn! Ngươi để cục cưng đăng cơ đi.” Giản Ninh ấm ức cuộn tròn thành con tôm luộc.

Làm hoàng đế nghe đã thấy mệt. Anh vốn chỉ là một người xuyên nhanh làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ đã đủ cực rồi, giờ còn phải kiêm thêm chức hoàng đế? Đúng là ác mộng.

Tiêu Sở Thịnh: “……”

“Ninh Ninh, Ngọc mới có 5 tuổi.” Tiêu Sở Thịnh bất lực nói. “Không được bắt nạt nó.”

“Con trai đế vương, thái tử trung cung, lẽ ra phải gánh vác trách nhiệm của mình.”

Tiêu Sở Thịnh: “……”

“Em đó—” Tiêu Sở Thịnh nhìn anh đầy cưng chiều. “Đừng nghĩ nữa, ta không đồng ý.”

“Ta không cho phép em bắt nạt con trai ta.”

“Gì mà con trai ngươi, đó là con trai ta!”

Tiêu Sở Thịnh chẳng buồn ngẩng đầu. “Con trai em chẳng phải cũng là con trai ta sao?”

Giản Ninh: “……”

“Sao ngươi biết?” Anh thắc mắc nhìn hắn.

Tiêu Sở Thịnh nhìn về phía anh. “Ta đã nói rồi, đời đời kiếp kiếp, bất cứ bí mật nào của em, ta cũng biết.”

“Thật không?”

Tiêu Sở Thịnh bật cười. “Ninh Ninh, em còn nhớ không? Lúc nhỏ em từng bị một con vịt mẹ mổ trúng môi, cứ tưởng đó là hôn môi, lại còn lo hôn rồi thì sẽ mang thai, thế là ngày nào cũng ôm con vịt ấy vào ngực, nuôi nó như vợ nhỏ của mình…”

Tiêu Sở Thịnh còn chưa nói xong, Giản Ninh đã mở to mắt, đồng tử từ từ giãn ra.

“Ngươi... Sao ngươi biết?”

Tiêu Sở Thịnh lười biếng ngước mắt. “Em đoán xem?”

Bình Luận (0)
Comment