Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 107

Edit: YuTuyTien

Lý Dịch nghiêng người về trước, sốt sắng hỏi: "Điều kiện gì?"

Lúc này, Sở Du vừa hay từ cửa nhà hàng bước vào trong, tóc anh ta hơi dài, thắt bím trên đỉnh đầu, mặc áo khoác da, trong miệng ngậm kẹo mút, bước đi cà lơ phất phơ. Nhưng bởi vì anh ta có một gương mặt đẹp trai, chững chạc và đôi mắt đào hoa rất phóng khoáng, cho nên cô gái nhỏ ở quầy lễ tân dễ dàng để cho anh ta vào trong.

Rất nhiều người đều nhìn anh ta, nhưng hầu như không ai nhận ra anh ta chính là đạo diễn nổi tiếng thế giới.

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ vào Sở Du đang ngồi bên cạnh Diệp Sở Phong: "Anh có thấy anh ta không?"

Lý Dịch: "Có chút quen mắt, anh ta là ai?"

Lăng Sơ Nam: "Vừa rồi anh có nhắc đến anh ta. Gần đây anh ta thực sự đã gửi cho tôi rất nhiều email và tần suất hơn năm lần một ngày."

Lý Dịch dường như nhớ ra cái gì, trợn to hai mắt: "Là... Sở"

Hắn thấp giọng nói: "Sở Du?"

"Đào anh ta đến công ty của anh sau đó chúng ta sẽ thành giao."

"Làm sao có thể? Tập đoàn Mục thị và công ty của chúng tôi hoàn toàn không nằm cùng một đẳng cấp."

Lý Dịch nhanh chóng nói, nhưng rất nhanh đã đổi lại: "Có điều công ty của chúng tôi không tệ, tôi sẽ cố gắng."

"Vậy được, tôi hy vọng sẽ sớm nghe được tin vui từ anh."

Lăng Sơ Nam đứng dậy: "Hôm nay rất vui được gặp anh."

Lúc bọn họ nhìn về phía Sở Du, anh ta cũng đang dùng khóe mắt quan sát chỗ này. Anh ta một bên ứng phó với sự tiếp đón nồng nhiệt của Diệp Sở Phong, một bên dùng ánh mắt nhìn ba người họ một lúc. Lúc lướt qua người Phó Tiện Chi, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc và cảm thán, đó là sự tán thưởng với sự vật hoàn mỹ. Sau đó, rất nhanh anh ta liền đem tầm mắt khóa chặt lên người Lăng Sơ Nam, ngọn lửa trong ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Sở Du định đứng lên đuổi theo, có điều một cô gái với vẻ mặt vui mừng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

"Đạo diễn Sở, anh đến thật sao!"

Cô gái này chính là Đông Phương Dĩnh vừa đi toilet lúc nãy, cô ta đã từng gặp qua Sở Du vài lần, cho nên dù hôm nay Sở Du ăn mặc như thế này, cô ta liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được.

Sở Du vội vã đuổi theo người khác, đang định vòng qua cô ta, có điều cô ta lại vừa lúc đi qua bên cạnh chặn lại đường đi của Sở Du. Hai người đụng trúng nhau, sức lực của cô gái đương nhiên không bằng người đàn ông như Sở Du, Đông Phương Dĩnh a một tiếng ngã trên mặt đất. Khi Sở Du nhìn về phía cửa ra vào, Lăng Sơ Nam đã rời đi với Phó Tiện Chi. Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đông Phương Dĩnh ngã dưới đất.

"Tiểu Dĩnh, em không sao chứ?"

Diệp Sở Phong vội vàng đỡ Đông Phương Dĩnh vẫn còn đang phát ngốc lên.

Đông Phương Dĩnh yếu ớt dựa vào người Diệp Sở Phong.

"Không...không sao cả. Em không cẩn thận ngã thôi."

"Cô ta đến đây cùng với cậu?"

Thấy không đuổi kịp người nữa, Sở Du lại ngồi xuống, vẻ âm trầm trên mặt trở về nắng ấm.

"Đúng vậy, cô ấy là trợ lý của tôi." Diệp Sở Phong nói.

Sở Du đánh giá hai người trên dưới một lần, khẽ cười.

"Trợ lý? Tôi thấy là bạn gái nhỉ."

Đông Phương Dĩnh ngượng ngùng cúi đầu, Diệp Sở Phong cũng không phủ nhận.

"Mấy hôm trước vừa mới xác định quan hệ."

"Không tệ. Trai tài gái sắc, rất xứng đôi."

Sở Du gật đầu, đôi chân dài gác lên trên ghế, lười nhác nói.

"Anh Diệp, tiểu thuyết của anh tôi đã xem qua, cốt truyện bên trong rất hay, cũng rất phù hợp với cốt truyện trong lý tưởng của tôi. Tôi tin nếu tôi đạo diễn, vào giải Kim Lân sẽ không là vấn đề gì."

Đông Phương Dĩnh: "Thật không? Vậy thì tốt quá rồi! A Phong, nếu vào giải Kim Lân, anh sẽ hoàn toàn nổi tiếng."

Có điều Diệp Sở Phong không hề lộ ra biểu tình kích động, hắn chỉ nắm lấy tay Đông Phương Dĩnh chặt hơn một chút, đáy mắt cũng tràn ngập mong chờ.

"Anh cũng biết tôi chỉ nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Lâm, tác phẩm của tôi vẫn chưa nhận được giải thưởng nào, cho nên giải thưởng lần này tôi nhất định phải lấy được."

Sở Du ném que kẹo đã ăn xong lên trên chiếc đĩa trắng.

"Giải thưởng tác phẩm xuất sắc nhất, nhất định phải có được một kịch bản đủ để gánh nổi nó."

"Hiện tại cách giải thưởng Kim Lâm còn tám tháng nữa."

Ánh mắt Diệp Sở Phong sáng lên, Sở Du nhất định rất sốt ruột, có điều hiện tại hắn lại không quá gấp gáp, vô cùng bình tĩnh nói.

"Lúc nào cũng cũng có thể bàn chuyện kịch bản."

Sở Du gật đầu.

"Ừm, chuyện này quả thật cần thời gian, còn có diễn viên, trang phục, nơi quay đều cần đến thời gian. Tám tháng thực sự có chút gấp."

Diệp Sở Phong và Đông Phương Dĩnh liếc nhau, đều thấy được nét vui sướng trong mắt đối phương, hấp dẫn.

Bàn bạc xong, Sở Du chống tay lên bàn.

"Thời gian cấp bách như vậy, tôi cũng không thể nói tiếp với các vị, có cơ hội chúng ta lại hẹn sau. Tôi có việc phải đi trước."

Nhìn Sở Du vội vàng đứng dậy, nhanh chân rời khỏi nhà hàng, hai người đầy vẻ mộng bức.

"Đạo diễn Sở! Đạo diễn Sở Du!"

Sau khi phản ứng lại, Diệp Sở Phong vội vàng đuổi theo.

Sở Du nhíu mày: "Còn chuyện gì sao?"

"Không phải ngài nói rất thích tiểu thuyết của tôi sao? Không biết khi nào chúng ta mới ký hợp đồng?"

"Ký hợp đồng? Tôi nói muốn ký hợp đồng với anh khi nào?"

Sở Du cười khẽ: "Tôi thật sự rất hứng thú với tiểu thuyết của anh, có điều hình như từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói qua bất kỳ câu nào là muốn ký hợp đồng với anh. Sở dĩ lần này tôi đến gặp anh, cũng là vì muốn nói rõ ràng với anh. À đúng rồi, vừa nãy quên nói với anh, sau này mong anh đừng dùng danh nghĩa của tôi để quảng bá cho tiểu thuyết của anh. Chuyện này khiến tôi rất bối rối."

Lúc này hai người đang đứng ở cửa nhà hàng, vừa nãy tiếng Diệp Sở Phong kêu Sở Du không hề nhỏ, mặc dù Sở Du là đạo diễn, nhưng có thế nào cũng là nhân vật công chúng, đối với những người am hiểu về giới giải trí rất dễ dàng đem tên của anh ta và tướng mạo so sánh, sôi nổi lấy quang não ra quay lại một màn này.

Có điều Sở Du cũng không xấu hổ, mỉm cười chào hỏi những người xung quanh, tiếp tục nói: "Nếu đã vậy, anh Diệp, có cơ hội chúng ta lại hợp tác."

Diệp Sở Phong còn muốn nói tiếp, quần chúng hóng chuyện đột nhiên vọt lên, trong đó có một phóng viên.

"Đạo diễn Sở, xin hỏi hôm nay ngài đến đây là để trao đổi chuyện kịch bản hay sao? Bộ điện ảnh tiếp theo dự định sẽ quay gì?"

Sở Du: "Mọi người đừng kích động, hôm nay tôi chỉ đơn giản đến dùng cơm, không liên quan đến kịch bản. Bộ điện ảnh tiếp theo tôi đã có dự định, còn quay cái gì tôi xin phép giữ bí mật."

Phóng viên vẫn truy hỏi không ngừng: "Có phải là bộ truyện mới của Thiên Hạ Du Phương hay không?"

Sở Du nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Sở Phong một cái, lắc đầu.

"Chuyện này tôi có thể nói rõ ràng với mọi người là không phải."

Sở Du nói đến nỗi không có chỗ xoay chuyển, Diệp Sở Phong nghe xong sắc mặt hết xanh lại trắng. Nếu không phải xung quanh có nhiều người, hắn có lẽ đã nhịn không được xông lên đánh anh ta một quyền.

Lúc này phóng viên thay đổi câu chuyện, chỉ sang Diệp Sở Phong: "Thiên Hạ Du Phương, anh được chọn là tác giả được yêu thích nhất Phong Vân Văn Hóa năm nay, đối với chuyện này anh có suy nghĩ gì?"

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 65%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"Không ngờ chỉ đi ra ngoài một lần đã thu hoạch lớn như vậy.

098 nhìn hình ảnh trên màn hình mà Lăng Sơ Nam đang xem.

Bên trong chính là Diệp Sở Phong và Sở Du bị một nhóm người bao quanh, người phóng viên nọ nhanh chóng đem chuyện gặp được đại đạo diễn Sở Du và Thiên Hạ Du Phương phát sóng trực tiếp, vô số người đều xem được chuyện này.

"Có điều ký chủ, ngài cảm thấy Lý Dịch thật sự có thể đem Sở Du đào ra khỏi tập đoàn Mục thị sao? Năm đó Mục thị đã cho anh ta hợp đồng đặc quyền mới giữ anh ta lại được."

"Ừ, chỉ cần hắn đủ thông minh thì sẽ không có vấn đề gì."

Phó Tiện Chi điều chỉnh xe huyền phù sang chế độ tự lái.

"Bảo bối, có chuyện gì cần anh giúp đỡ sao?"

"Giúp em mát xa." Lăng Sơ Nam chỉ chỉ vào eo mình, bây giờ vẫn còn chút ê ẩm.

"Được."

Lý Dịch quả thực là một người thông minh, nếu không hắn cũng không thể ở trong một công ty lớn như Phong Vân Văn Hóa. Từ một biên tập nhỏ không có chút tiếng tăm gì, trong vòng 5 năm đã thành công leo lên chức tổng biên tập.

Có điều chuyện này cũng không đại biểu hắn có thể chắc chắn làm được chuyện nằm ngoài phạm vi ngành sản xuất. Cho nên từ khi đồng ý điều kiện của Lăng Sơ Nam, hắn liền xin nghỉ một tuần, ở nhà liên tục lập kế hoạch.

Vì vậy lúc Sở Du tìm đến, mở cửa ra chính là một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen thui, trong mắt tràn đầy tơ máu, mái tóc lộn xộn. Thực sự so với người vội vã đóng phim suốt đêm như anh ta còn thảm hơn. Sở Du xấu hổ nâng tay lên vẫy vẫy.

"Xin chào."

Lý Dịch chớp chớp mắt, sau đó lùi về sau một bước.

Sở Du thiếu chút nữa bị cửa đập vào mũi: "....."

Kể từ khi nhận được giải Kim Lâm, đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác nhốt ngoài cửa, có điều nghĩ đến việc bản thân khó khăn lắm mới nghe ngóng được nơi ở  biên tập của Tiêu Tiêu Vũ Hiết, dù sao đi nữa cũng không thể chưa nói gì đã rời đi, cho nên lại bắt đầu gõ cửa.

Một phút sau, cửa mở ra, người đàn ông vừa nãy còn mặc đồ ngủ, đầu bù tóc tối khi nãy đã quần áo chỉnh tề đứng cạnh cửa, ngoại trừ vẻ mặt mệt mỏi không thể giấu, cái khác đều rất hoàn mỹ.

"Đạo diễn Sở, mời vào."

"Ký chủ, Sở Du tìm biên tập của ngài."

098 có thuộc tính bát quái lập tức báo cáo.

"Ừ."

Lăng Sơ Nam đang hưởng thụ sự hầu hạ săn sóc không góc chết của Phó Tiện Chi, cậu lười nhác híp mắt.

"Bọn họ làm gì?"

098 đã thấy chuyện này quá nhiều thành quen, cho dù Phó Tiện Chi có nghe được bọn họ đang nói chuyện hay không, đối phương cũng chưa từng biểu hiện ra. Vết sẹo của nó đã lành lại cũng quên đau, sau khi nghe câu hỏi của Lăng Sơ Nam liền trả lời.

"Hình như là hỏi thăm tin tức của ngài. Lần trước sở dĩ anh ta nhận lời mời của nam chính là vì nghe được tin ngài có hẹn với biên tập, nên muốn đến gặp ngài."

Đáng tiếc là chạy quá nhanh.

"Đúng lúc cho biên tập của chúng ta có cơ hội biểu hiện." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Chỗ này có được không?"

Thừa dịp Lăng Sơ Nam đang nói chuyện với 098, ta của Phó Tiện Chi đã chui vào quần áo Lăng Sơ Nam, di chuyển trên eo cậu.

Lăng Sơ Nam chỉ cảm thấy trên người có chút nặng, nhất thời đã bị đè ở phía dưới.

....Buổi sáng đã làm vài lần, chẳng lẽ thận của tên này thật sự không đau sao?

Nếu 098 nghe được vấn đề của ký chủ nhà mình, nhất định sẽ đồng tình mà bổ sung một câu.

"Ký chủ, ngài quên rồi à, y căn bản không phải người."

1

- --
Bình Luận (0)
Comment