Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 110

Edit: YuTuyTien

Diệp Sở Phong dùng chân đá vào chiếc ghế xoay trước mặt, ghế xoay xoay vài vòng ở giữa nhà, đụng vào vách tường phát ra một tiếng vang, sau đó lại lùi trở về trước mặt hắn, đập vào đùi hắn, cho nên hắn càng tức giận.

Mục Lâm Kha, cái tên vừa xấu lại vừa béo đó, không ngờ cậu ta vẫn chưa chết!

Kế đó, trên diễn đàn lớn nhất Tinh Võng, không biết bắt đầu từ đâu loan truyền tin tức Tiêu Tiêu Vũ Hiết và Mộ Lâm Khách Thiếu là cùng một người. Bởi vì <Đăng Tiên> quá hot, tiêu đề này được vô số người chú ý.

Đặc biệt là một người có tên Vua Vạch Trần, phân tích gần như là nói có sách mách có chứng. Từ việc so sánh văn phong và cách viết của hai người, sau đó là văn án và cách đặt tên, thậm chí lối sử dụng dấu chấm câu cũng được phân tích vô cùng rõ ràng. Cuối cùng đưa ra kết luận...

[Cho nên Tiêu Tiêu Vũ Hiết chính là acc khác của Mộ Lâm Khách Thiếu, hai tài khoản này là cùng một người. Tôi nói mà, khó trách một người chăm chỉ như đại thần Mộ Lâm lại không ra truyện mới, thì ra là có niềm vui mới.]

Bài viết của Vua Vạch Trần vừa đăng lên, những người mê đọc truyện đều oanh tạc, trong đó phần lớn đều là fans của <Đăng Tiên>. Lúc trước ảnh của Mộ Lâm Khách Thiếu được đăng khắp nơi trên Tinh Võng, trong số bọn họ có rất nhiều người từng chê bao vẻ ngoài của Mộ Lâm Khách Thiếu, hiện tại nghĩ đến việc <Đăng Tiên> là do cậu ta viết, sôi nổi tỏ vẻ từ fans thành anti.

Lâm Hiểu Tĩnh là một sinh viên, sở thích lớn nhất mỗi ngày chính là vào Phong Vân xem tiểu thuyết. Trước kia cô thích nhất một tác giả có bút danh là Mộ Lâm Khách Thiếu, cho nên cô còn tự mình thành lập một diễn đàn đọc giả cho cậu, mà diễn đàn này đã đạt đến hai ngàn người.

Có điều, kể từ khi đại thần kết thúc bộ truyện cuối cùng, sau đó không có tin tức nào nữa, chuyện này khiến cho cô buồn bã một thời gian rất dài.

Trong lúc đó có không ít người giới thiệu cho cô tiểu thuyết của Thiên Hạ Du Phương, giới thiệu nào là thể loại mới mẻ độc đáo, miêu tả những tình tiết chưa từng thấy. Ban đầu Lâm Hiểu Tĩnh cũng động tâm, cô thử đi đọc mấy chương, sau đó liền thoát ra. Thể loại quả thực mới mẻ độc đáo, nhưng lối hành văn cô hoàn toàn không thể tiếp thu, đặc biệt là bên trong còn mạnh mẽ chèn vào những từ ngữ mang tính trang bức(*), quả thực khiến cô cay mắt. không biết tại sao lại có được đánh giá cao đến vậy.

(*) Trang bức: chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng b0.

Sau đó cô tiền vào giai đoạn dài không có gì để đọc, mãi cho đến khi thấy được <Đăng Tiên>.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy cách thức miêu tả của <Đăng Tiên> rất giống với đại thần Mộ Lâm. Cho dù thể loại và nội dung hoàn toàn không giống nhau, nhưng cô cứ cảm thấy, không chừng là đại thần Mộ Lâm đổi sang bút danh khác.

Ôm tâm tư như vậy, khi bộ tiểu thuyết <Đăng Tiên> vẫn chưa tiến vào tầm nhìn của đại đa số mọi người thì Lâm Hiểu Tĩnh đã trở thành fans trung thành của <Đăng Tiên>. Cô kiên định cho rằng, đại thần nhà mình đổi acc.

Cho nên khi nhìn thấy bài viết phân tích hai người chính là một trên Tinh Võng, Lâm Hiểu Tĩnh chẳng những không ngạc nhiên mà còn có cảm giác quả nhiên là như thế.

Nhìn thấy nhiều người bởi vì vẻ ngoài mà ngây ngốc chửi bới, cô cảm thấy vô cùng tức giận.

"Mấy người đó đều không có não à? Chúng ta xem là xem tiểu thuyết, đâu phải là xem mặt tác giả. Tiểu thuyết viết hay là được rồi, tác giả cũng có phải minh tinh đâu, cần gì phải đẹp chứ?"

Nghĩ như vậy, cô liền kêu gọi gần một ngàn đọc giả còn sống trong fan club của đại thần Mộ Lâm, cùng nhau đánh lui những tên chê bai vẻ ngoài trên Tinh Võng.

Kể từ khi Diệp Sở Phong bắt đầu phát động chiến tranh dư luận bôi đen <Đăng Tiên>, 098 vẫn luôn chú ý đến đề tài này. Không thể không nói, lực lượng thủy quân của nam chính rất ngoan cố, một tuần không chú ý đã tẩy não được rất nhiều độc giả. Vốn dĩ gần 100% mọi người tỏ vẻ muốn đi xem <Đăng Tiên>, hiện tại chỉ còn trên dưới 70%, hơn nữa còn liên tục giảm xuống.

Căn cơ của tập đoàn Mục thị hùng hậu, đương nhiên không phải là thứ mà một tập đoàn mới như tập đoàn Thiên Nguyên có thể so sánh. Có điều này trợ giúp, nam chính thực sự như cá gặp nước, đem những người fans đánh ngã ngựa liên tiếp. Mặc dù vẫn còn rất nhiều người đánh trả lại, nhưng không khó để thấy được bọn họ chỉ đang dựa vào nơi yếu thế để chống trả lại mà thôi.

"Ký chủ, gần đây có rất nhiều bài báo nói rằng <Đăng Tiên> rất có khả năng sẽ chết non, phòng bán vé nguy cơ. Bọn họ đều nhận được chỗ tốt ở Mục thị, cho nên bôi đen ngài. Ngài thực sự mặc kệ không quản sao?"

098 gấp đến xoay vòng.

"Tại sao ngài lại từ chối sự giúp đỡ của Phó Tiện Chi?"

Nếu ngay từ đầu trực tiếp xóa bỏ toàn bộ tin tức trên Tinh Võng, nhất định đã không loạn thành cục diện như bây giờ rồi.

Có điều Lăng Sơ Nam lại không hề nóng nảy chút nào.

"Cách thời gian công chiếu vẫn còn hơn nửa tháng, không cần gấp gáp."

Mười ngày sau, đọc giả trong fan club Mộ Lâm Khách Thiếu triển khai một cuộc trò chuyện.

[Chị Tĩnh, địch mạnh ta yếu, chúng ta sắp toàn quân diệt rồi.]

[Báo cáo đại ca, không phải chúng ta quá yếu mà là đối phương quá mạnh, có cảm giác chúng ta sắp không chịu nổi rồi.]

[Cảm ơn mọi người đã kề vai chiến đấu trong khoảng thời gian này, nhưng mà đại ca à, tôi đã không ngủ ba ngày rồi, hai ngày nữa tôi còn phải đi thi, tôi phải chăm chỉ ôn tập. Tôi nhất định vẫn ủng hộ <Đăng Tiên>, có điều tôi thật sự không thể tiếp tục chiến đấu, cho nên tôi xin lui về trước.]

[Em cũng rút.]

[Gặp lại mọi người sau.]

Chỉ trong chốc lát, diễn đàn vốn dĩ còn lại không được bao nhiêu người đã rời mất thêm mấy chục người. Lâm Hiểu Tĩnh cắn môi, trong lòng có chút vô lực, lực lượng của bọn họ thực sự quá yếu ớt.

Đúng vào lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn nặc danh trong hòm thư.

Tên tin nhắn là "Chào đọc giả thân mến, chào mừng bạn đến tham sự nghi thức công chiếu lần đầu của <Đăng Tiên>." - kèm them là một tấm vé vào cửa.

Lâm Hiểu Tĩnh cẩn thận nhìn thời gian và địa điểm vài lần, sau đó đột nhiên hét chói tai mấy tiếng.

"Là sự thật, không ngờ lại là sự thật!"

Mãi cho đến khi cha mẹ cô gõ của hỏi cô bị làm sao vậy, cô mới che miệng im lặng.

"Đây nhất định là do đại thần Mộ Lâm gửi, anh ấy thật là tri kỷ. Không được, mình nhất định phải kéo thêm người, cho dù có bôi đen anh ấy, thì mình cũng có thể kéo thêm người đến ủng hộ anh ấy."

Nghĩ như vậy, cô gái nhỏ giỏi giao tiếp này liền bắt đầu kế hoạch giăng lưới của mình.

Tin nhắn tương tự Lăng Sơ Nam cũng sàng lọc ra gửi ra ngoài hơn 100 tin, trong đó ngành nghề nào cũng có.

098 không biết mục đích của chuyện này là gì, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo.

098 quan sát, những người nhận được tin nhắn, gần như đều biểu hiện vô cùng kích động, sau đó bắt đầu điên cuồng giới thiệu <Đăng Tiên> cho những người xung quanh. Người yêu thích thật sự tăng lên, có điều hiện tại vẫn chưa nhìn ra được tác dụng gì đặc biệt.

Có điều rất nhanh 098 liền biết tác dụng của nó, bởi vì những người mà Lăng Sơ Nam lựa chọn, không có ai mà không phải là người hành văn tốt. Đặc biệt là người am hiểu viết bình luận, sau khi <Đăng Tiên> công chiếu, bình luận mà những người này viết ra đều đem nó đẩy l3n đỉnh núi.

Nghi thức công chiếu phim Lăng Sơ Nam không tham gia, có điều nhìn tình hình bán vé, hiển nhiên đã chịu ảnh hưởng của dư luận trước đó, gần như mỗi một suất đều có phòng trống. Nhưng đáng mừng chính là, mỗi người xem xong đều đánh giá rất cao cho bộ điện ảnh này.

Mà đồng thời cũng công chiếu, dưới tình huống có hậu trường của Mục thị, suất chiếu nào cũng đông nghẹt.

Chuyện này tạm thời không nhắc đến, vào đêm công chiếu, cũng là ngày giải thưởng Kim Lâm mở ra.

Tổ đạo diễn của <Đăng Tiên> đã chế tác hậu kỳ đưa đến tổ bình thẩm của giải thưởng Kim Lâm trước nửa tháng, so với chậm hơn nửa tháng. Thời gian xem ra có vẻ chiếm thế hạ phong một xíu, đối với chuyện này, người làm tổng đạo diễn như Sở Du lại vô cùng tự tin. Anh ta tỏ vẻ sáng hôm nay sẽ đến xem, ý bảo Lăng Sơ Nam không cần lo lắng.

Lăng Sơ Nam đi vào hội trường với tổ đạo diễn. Ở thời đại này camera đã không còn đèn flash, có thể tự động lấy ánh sáng, hơn nữa còn là loại mini, hoàn toàn không giống với thời đại của Lăng Sơ Nam. Trên thảm đỏ đã không còn cảm giác uy hiếp dai dẳng nữa, nhưng lại khiến người ta có chút không quen.  Có điều mặc kệ là ở thế giới nào, cái ngành sản xuất như phóng viên vẫn có thuộc tính giống hệt nhau.

"Đạo diễn Sở Du, xin hỏi hôm nay ngài có tin tưởng vào tác phẩm của bản thân hay không? Có nắm chắc giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất hay không?"

"Đạo diễn Sở Du, ngài cảm thấy ngài có phải là người thắng lớn đêm nay không?"

"Đạo diễn Sở Du, đối với vấn đề tranh luận gần đây của <Đăng Tiên>, ngài có muốn nói gì không?"

Thừa dịp tổ đạo diễn bị bao vây, Lăng Sơ Nam không quá cao liền linh hoạt trốn thoát khỏi đám người, sau đó nhìn thấy Phó Tiện Chi đang ngồi ở trong khán đài.

"Ký chủ, sao y lại ở đây?"

098 giống như nhìn thấy quỷ, rõ ràng lúc chiều khi ra cửa, người nọ đã nói sẽ ngoan ngoãn đợi Lăng Sơ Nam quay về.

"Đương nhiên là lo ta bị người khác bắt cóc rồi." Lăng Sơ Nam thấy nhiều không trách.

"....." Nếu ngài có thể bị người khác bắt cóc, vậy có lẽ người đó cũng là người xui xẻo. 098 nghĩ như vậy trong lòng, không biểu tình khen ngợi.

"Y thật là quan tâm ngài."

Phó Tiện Chi lựa chọn vị trí ở bên cạnh Lăng Sơ Nam, thấy cậu ngồi xuống liền đem bình giữ nhiệt trong tay ra.

"Lúc ra ngoài chưa ăn cơm, em lót bụng trước đi."

Bên trong là cháo hải sản được giữ ở độ ấm vừa phải, khi mở ra mùi thơm nức mũi, Lăng Sơ Nam vừa ăn được hai muỗng, một người trẻ tuổi có bề ngoài tuấn tú ngồi phía sau hai người ngửi được mùi hương liền nhô đầu ra, cậu ta nhìn tên trên ghế Lăng Sơ Nam.

"Người anh em, trước kia chưa từng gặp, làm quen một chút, tôi là Đường Nguyên Lãng, là một diễn viên nho nhỏ, hôm nay chỉ đến tham dự một chút thôi. Tình cảm của hai người cũng tốt quá đi."

098: "Ký chủ, cậu ta đã nhận một giải ảnh đế ở giải thưởng Kim Lâm, lần này bằng vào một bộ phim tình yêu văn nghệ nhận được đề cử giải nam phụ xuất sắc nhất. Căn cứ vào xác suất để phân tích, lần này tỷ lệ nhận giải của cậu ta là 80%."

Cho nên cậu ta nói đến tham dự một chút hoàn toàn là sai sự thật.

Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông vươn tay tới, lại nhìn bình giữ ấm trên tay mình, lộ ra nụ cười.

"Xin chào, có chút không tiện. Tôi tên Mục Lâm Kha."

"Không sao cả không sao cả. Là tôi suy nghĩ không chu toàn."

Đường Nguyên Lãng ha ha cười nói.

"Thật ra thì, tôi có một vấn đề muốn hỏi hai người."

"Hửm?"

"À, thì là, cháo của cậu có mùi hương không giống với người máy giúp việc ở nhà tôi, tôi muốn hỏi nó được bán ở tiệm nào vậy?"

"....."

Trong giới giải trí chưa từng đưa tin vị ảnh đế này là một tên tham ăn. Sau khi biết cháo là do Phó Tiện Chi nấu, Đường Nguyên Lãng có chút thất vọng, nhưng thái độ đối với hai người càng thêm nhiệt tình. Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam nói có thời gian sẽ mời cậu ta đến nhà mình làm khách, cậu ta mới vô cùng mỹ mãn nghỉ ngơi.

Đoàn phim đến nơi khi nghi thức mở thưởng đã bắt đầu mười phút. Lúc này gần như các đại biểu lớn nhỏ đều đã đến đông đủ, đoàn phim của bọn họ đương nhiên trở thành áp trục.

Diệp Sở Phong làm nhân vật trung tâm của, mang theo thành tích bán vé đông nghẹt của ngày công chiếu hôm nay, địa vị của hắn đương nhiên vô cùng sáng chói, ngay cả đạo diễn cũng tự giác đứng phía sau hắn.

Đối mặt với các vấn đề liên tiếp, Diệp Sở Phong đều trả lời truyền thông theo dạng này.

"Hiện tại bầu không khí ở Văn Hóa rất tốt, có điều tôi cảm thấy nếu có thể khiến trăm hoa đua nở thì càng tốt hơn. Đối với, đây coi như là một chủ đề mới mẻ, tôi cũng chỉ hy vọng có thể vì nền văn học của chúng ta góp thêm một phần sức lực."

"Đối với vấn đề có thể đoạt giải hay không, tôi nghĩ chỉ có một câu: Dựa vào ý trời. Có thể được giải thưởng thì tốt, không thể đoạt giải tôi cũng không tiếc nuối, chúng tôi đã tận lực rồi."

"Thay đổi phong cách lịch sử văn học? Ha ha, không dám nhận, không dám nhận."

"So với <Đăng Tiên>? Hai chủ đề này hoàn toàn không giống nhau, không thể so sánh. Cá nhân tôi mà nói, nếu muốn nói ưu điểm, vậy hãy lấy tỉ lệ phòng vé để bình thẩm."

Cho dù mỗi câu nói đều mang ý khiêm tốn, nhưng trong mắt Diệp Sở Phong lại hoàn toàn không có tí khiêm tốn nào, thái độ kiêu căng. Đặc biệt là khi nhắc đến tỷ lệ phòng vé của <Đăng Tiên>, giọng nói không giấu nỗi sự đắc ý, thực giống như đã nắm chắc đối phương trong tay.

Đúng lúc này, giọng nói của MC vang lên.

"Mời mọi người hãy theo thứ tự ngồi xuống, lễ trao giải chính thức bắt đầu!"

- --
Bình Luận (0)
Comment