Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

Chương 113

Edit: YuTuyTien

Khi Lăng Sơ Nam nhìn thấy Diệp Sở Phong lần nữa, hắn đang có ý định trèo vào sân nhà cậu, bị người máy gia đình gọi bảo vệ đến bắt xuống. Thấy Lăng Sơ Nam bước ra, lực tay của bảo vệ tăng thêm một chút, Diệp Sở Phong bịch một tiếng rơi mạnh xuống đất.

"Xin lỗi, xin lỗi, Mục tiên sinh, là do chúng tôi không trông chừng cẩn thận."

Bảo vệ là một người đàn ông trung niên có vẻ hiền hậu, ông bối rối đến độ gương mặt đỏ bừng.

"Không biết cậu ta làm thế nào leo được lên tường, tôi sẽ kêu đội chấp pháp đến đây ngay."

Lúc này Diệp Sở Phong nhìn qua vô cùng chật vật, quần áo nhăn nhúm giống như đã vài ngày chưa thay, sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ đậm, lén lén lút lút như một tội phạm. Khó trách bảo vệ lại hoảng loạn như vậy.

Diệp Sở Phong bị hai người bảo vệ kéo từ dưới đất lên, có vẻ vừa nãy bị ngã đụng phải tay, tay phải ôm lấy tay trái, gương mặt đầy dữ tợn.

"Mục Lâm Kha! Có phải là do mày làm không?"

"Tôi không biết anh đang nói gì." Lăng Sơ Nam không biểu cảm nói.

"Nếu không phải do mày, bọn họ sao lại đuổi tao ra ngoài!"

Diệp Sở Phong kêu lên.

"Còn chuyện ở quán bar lúc trước nữa, lúc đó mày đã nhận ra là tao rồi nhỉ, nhất định là mày trả thù tao!"

Sau khi rời khỏi Mục gia, Diệp Sở Phong đã suy nghĩ cẩn thận. Mục Lâm Kha thật sự có thể không phải xuyên không, nhưng cậu ta nhất định có thù oán với hắn. Dù sao thì lúc trước hắn thiếu chút nữa đã hại chết cậu ta, hiện tại Mục Lâm Kha ra tay đều là vì trả thù hắn.

Nhưng cho dù là thế, Diệp Sở Phong vẫn cứ ôm một tia hy vọng. Lỡ như đối phương không hề có ý dồn hắn vào chỗ chết thì sao.

Lăng Sơ Nam thấy rõ ràng ý vị trong mắt Diệp Sở Phong, trong lòng cười một tiếng.

"098, ta cảm thấy hắn vẫn rất thông minh."

"Đúng vậy ký chủ."

Không ngờ lại có thể đoán được Lăng Sơ Nam vỗn dĩ không phải là người của thế giới này. Cho dù chỉ là tưởng tượng vô cớ, nhưng hắn cũng là một người có trí tưởng tượng phong phú. Mà trí tưởng tượng phong phú là một cách biểu hiện sự thông minh.

"Chẳng qua cách hắn làm quá ngu xuẩn, nhưng cũng có thể hiểu được. Chó cùng rứt giậu ấy mà."

Lăng Sơ Nam cảm thấy có chút không thú vị, không muốn để ý đến Diệp Sở Phong nữa, nhìn về phía hai người bảo vệ vẫn đang đợi lệnh.

"Tôi không quen người này, có thể là fans hâ mộ gì đó, hai người đưa hắn ra ngoài là được rồi."

"Vâng, Mục tiên sinh. Chúng tôi đảm bảo, sau này nhất định sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa."

Vẻ mặt bảo vệ nghiêm túc nói.

nằm liệt giữa đường, hơn nữa dưới áp lực không hoàn thành được nhiệm vụ, sau đó hắn lại bị gia chủ Mục gia xem như rác quét khỏi nhà. Số tiền Diệp Sở Phong kiếm được nhờ viết tiểu thuyết đều đã đầu tư vào phiên bản điện ảnh, hiện giờ lỗ sạch vốn, không có chỗ dung thân.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, dường như chỉ cách một cái chớp mắt mà thôi.

Khó khăn lắm mới tìm được nơi ở của Lăng Sơ Nam, Diệp Sở Phong cũng không biết tại sao bản thân lại đến đây. Nhưng hiển nhiên, đến giờ mới biết, hắn đã cùng đường.

Diệp Sở Phong bị kéo ra ngoài nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi. Đời trước hắn xuất thân bần hàn, các từ ngữ mắng nhiếc đương nhiên không hề ít, càng về sau ngay cả bảo vệ cũng nghe không nổi, bịt miệng hắn lại.

Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình nhìn vị nam chính vỗn dĩ không ai bì nổi bây giờ lại giống một bịch rác bị người người ghét bỏ.

"098, phim của nam chính còn bao lâu nữa sẽ dừng chiếu?"

"Thưa ký chủ, ở thế giới này mỗi bộ điện ảnh đều có thời gian công chiếu hai tháng. Có điều bởi vì doanh số không tốt, bọn họ đã quyết định giảm thời gian công chiếu của xuống, cho nên thời gian của nó chỉ còn lại một tuần."

Khó trách nam chính lại mất khống chế như vậy. Vậy là hắn đã cảm nhận được, một khi nhiệm vụ thất bại, hệ thống cưỡng chế rời khỏi, kết cục của hắn sẽ ra sao. Đối với chuyện này, dù là đứng về phía bản thân hay nguyên chủ, Lăng Sơ Nam tỏ vẻ không hề đồng tình với hắn chút nào.

Lăng Sơ Nam quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Tiện Chi đang đứng cạnh cửa.

Thấy Lăng Sơ Nam nhìn sang, Phó Tiện Chi lập tức mỉm cười.

"Bảo bối, ăn cơm thôi."

098:"Ký chủ, có phải y tức giận hay không?"

Lăng Sơ Nam cười nói: "Có người phải xui xẻo rồi."

Sau khi Diệp Sở Phong bị Lăng Sơ Nam kêu bảo vệ đuổi ra khỏi tiểu khu, cả người hắn dường như rơi vào trạng thái hỏng mất. Hắn nằm trên mặt đất nửa tiếng trời, mới chậm rãi đứng dậy.

"Nhiệm vụ này ta có thể không làm hay không?"

"Thưa ký chủ, một khi buộc định với hệ thống, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành. Nếu cố tình chậm trễ, hệ thống sẽ cưỡng chế thực thi trừng phạt."

Nhớ đến đau đớn lần trước, Diệp Sở Phong run cầm cập, thất tha thấy thểu đi về phía trước. Hắn nhớ ra còn một người có thể giúp hắn.

Mục lão gia tử vẫn luôn rất yêu thích Diệp Sở Phong, ngay cả khi xảy ra chuyện này, ông ấy cũng chỉ nói tuổi trẻ nhất thời hồ đồ. Sau khi biết Diệp Sở Phong là người của Mục gia, cũng là ông ấy ra mặt để Diệp Sở Phong trở lại Mục gia.

Người mà Diệp Sở Phong nghĩ đến chính là ông ấy. Hắn bị gia chủ Mục gia đuổi ra ngoài, Mục lão gia tử không nói gì. Nếu hắn quay về cầu xin, nhất định sẽ có đường lui.

Nhưng điều mà Diệp Sở Phong không ngờ đến chính là, trước khi hắn quay về Mục gia, tin tức và <Thiên Long Bát Bộ> sao chép văn đã truyền khắp Tinh Võng chỉ trong thời gian ngắn.

Mà Mục lão gia tử từ trẻ đã thích xem tiểu thuyết của các tiểu bối cũng biết được tin tức này, tức giận đến nỗi ngất xỉu tại chỗ, cuối cùng Diệp Sở Phong ngay cả cửa cũng không vào được. Cùng lúc đó, hiệp hội phim điện ảnh truyền ra tin tức, bởi vì chứng cứ đạo văn vô cùng chính xác, lập tức cấm chiếu bộ phim, cũng yêu cầu Diệp Sở Phong bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

"Nhiệm vụ thất bại, hệ thống cưỡng chế rời khỏi túc thể."

Âm thành không có tình cảm của hệ thống vang lên bên tai Diệp Sở Phong.

Diệp Sở Phong chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền đến từ cơ thể, năng lượng cả người hắn giống như hoàn toàn biến mất, đầu óc trở nên trống rỗng, hắn cảm thấy bản thân sắp chết.

Tại sao lại trở nên như vậy chứ? Hắn không biết nữa.

Tại sao người khác xuyên không đều sẽ thuận buồm xuôi gió, dưới sự giúp đỡ của hệ thống trai ôm phải ấp, trở thành người đứng đầu nhân sinh. Mà hắn lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, cuối cùng lại bị chính hệ thống của mình hại chết.

Chuyện này không công bằng.

Có điều cho dù có nghĩ như thế nào, động tác hấp thu năng lượng của hệ thống cũng không hề dừng lại, cuối cùng hai mắt Diệp Sở Phong tối sầm, mất sức lực ngã xuống, ngã vào bóng râm của một cái cây bên ngoài Mục gia. Có điều hắn nghĩ, nếu hắn chết ở đây, người đầu tiên phát hiện ra hắn có lẽ là người máy của Mục gia.

Một đống rác rưởi, Diệp Sở Phong nghĩ như vậy, đột nhiên lại có chút muốn cười.

Có lẽ, vốn dĩ hắn không phải là vai chính nhỉ? Nhưng vấn đề này có lẽ hắn không còn cơ hội biết đáp án nữa rồi.

"Giá trị nghịch tập +3%, hiện tại giá trị nghịch tập là 98%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"Ký chủ, vừa nãy không biết là ai, có điều tui nghĩ đó là Phó Tiện Chi, đã đem tin tức mở độc quyền phạm vi truyền bá văn hóa của ngài lúc trước truyền ra khắp Tinh Võng, sau đó còn cố ý tiết lộ tin tức này cho Mục lão gia tử. Đồng thời hiệp hội phim điện ảnh đã điều tra hai quyển tiểu thuyết của nam chính đều là sao chép cấp thấp, lập tức cấm chiếu bộ phim, nam chính cùng đường. Hơn nữa, hệ thống viết văn của hắn cũng phản bội."

098 nói.

"Có điều ngài yên tâm, hệ thống đó đã bị tui giải quyết, hiện tại nam chính không bị nguy hiểm đến tính mạng."

"Không nguy hiểm đến tính mạng?" Lăng Sơ Nam lặp lại lần nữa.

"Thực xin lỗi ký chủ, hệ thống của hắn hành động quá nhanh, tui chưa kịp ngăn cản nó. Nam chính bị hấp thu quá nhiều năng lượng, có lẽ sẽ xảy ra vài vấn đề."

Nói tóm lại, chính là bị ngốc.

"Vậy à? Làm rất tốt." Lăng Sơ Nam khen ngợi.

098: ",,,,,"

Chuyện này đã rõ ràng, có điều nó không hề áy náy. Ai bảo tên nam chính đó mắng ký chủ khó nghe như vậy.

- --

Ba năm sau, Lăng Sơ Nam lại kết thúc thêm một bộ truyện, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.

"Giá trị nghịch tập +2%, hiện tại giá trị nghịch tập là 100%. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin hỏi ký chủ có muốn quay về không gian hệ thống ngay bây giờ không?"

"Không."

Lúc này Lăng Sơ Nam đã hoàn toàn trở thành đại thành xứng danh của Phong Vân Văn Hóa.

Lúc trước, nam chính đã bị Mục Lâm Cẩn đưa đến viện điều trị tinh thần. Nghe nói mỗi ngày hắn đều khoác lác nói về sự tích xuyên không vinh quang của mình cho mọi người. Ở thế giới tinh thần của hắn, hắn là một vị anh hùng cứu vớt thế giới.

Lăng Sơ Nam từ chối lời mời của gia chủ Mục gia, cũng không có ý định quay về Mục gia. Mục Lâm Du chết trên bàn phẫu thuật, cô ta dùng sinh mạng của bản thân đổi lấy một đứa bé dị dạng vừa xấu lại vừa đen. Đứa bé miệng đầy răng nanh bị Mục gia đưa về, nghe nói nuôi ở trong tầng hầm, có lẽ cả đời cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Ba năm trước, sau khi bộ phim ngừng chiếu, Mục Lâm Cẩn nhận lấy phần hoa hồng mà cô đầu tư, nhưng cô cũng không định dùng một mình, ngược lại lấy danh nghĩa của Lăng Sơ Nam đầu tư điểm tín dụng vào công ty của mình. Trong ba năm, lợi nhuận đã tăng lên gần gấp mười lần. Cứ tính như vậy, tài sản trên danh nghĩa của Lăng Sơ Nam đã gần mười hai tỷ, vẫn còn xu hướng tăng thêm.

Kiểm tra xong tài sản trên danh nghĩa của mình, Lăng Sơ Nam quyết định từ bỏ viết tiểu thuyết, đầu tư vào một phòng thí nghiệm.

Vốn dĩ Mục Lâm Kha học dược lý tương quan, hơn nữa cậu ta học vô cùng nghiêm túc, cho nên gần đây Lăng Sơ Nam cũng có một vài kiến thức dược lý. Dưới sự trợ giúp của bách khoa toàn thư Phó Tiện Chi, Lăng Sơ Nam nghiên cứu gần trăm năm, tìm ra phương pháp phát hiện bệnh lâm sàng và phương pháp ngăn chặn tạm thời bệnh tật di truyền mang tên MX3. Sau khi phòng thí nghiệm xây dựng xong, mất gần 5 năm, tìm các biện pháp, cuối cùng tìm được cách trị tận gốc. Vật thí nghiệm thử thuốc thành công đầu tiên chính là bản thân cậu. Một tháng sau, bác sĩ tuyên bố cơ thể cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh.

Cùng lúc đó, Lăng Sơ Nam phát biểu một loạt, tỏ rõ những bệnh di truyền đều có điểm giống nhau, vì sau này nghiên cứu về bệnh di truyền có tính chất quan trọng, có thể nói đã oanh động thế giới.

Nhưng lúc đang mong chờ, Lăng Sơ Nam lại mất tích.

Thật lâu về sau.

"Y đúng là thuốc độc mà!"

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Lăng Sơ Nam quay về không gian hệ thống.

Đây cũng là lần đầu cậu ở lại một thế giới đợi sự sống của nó kết thúc.

Nguyên nhân là do khi cậu và Phó Tiện Chi đang làm vận động đã hỏi một câu.

"Thế giới của anh như thế nào?"

"Muốn xem không?"

"Muốn."

Sau đó không biết Phó Tiện Chi đã làm như thế nào, Lăng Sơ Nam đã bị đưa vào thế giới giả thiết thuộc về y.

Bên trong thế giới đó, y dường như là vị thần duy nhất, có thể khống chế mọi thứ, những thứ đang có đều không thể giấu khỏi ánh mắt y.

Điều này đối với một người bình thường, ít nhất là mỗi một người thường đều là trải nghiệm vô cùng kỳ diệu. Có điều hiển nhiên Lăng Sơ Nam không phải là người thường. Cậu đã sớm phát hiện loại cảm giác này từ trên người Phó Tiện Chi truyền đến --- tinh thần của bọn họ kết nối với nhau.

Ban đầu có chút không thích ứng, sau đó Lăng Sơ Nam phát hiện ra thú vui.

Không gian giả thiết nọ có thể bắt chước bất kỳ cảnh tượng nào cậu muốn, hơn nữa dưới tình huống tinh thần kết nối với Phó Tiện Chi, sẽ có khoái c4m song song nhau, chuyện này quả thực khiến cậu vô cùng vui vẻ.

Vốn dĩ Lăng Sơ Nam cảm thấy ở trong không gian giả thiết đó, cậu đã trải qua tình yêu mấy đời liền, nhưng mà vừa nãy, khi quay về không gian hệ thống, phản ứng đầu tiên của cậu lại là nhìn xung quanh xem người nọ có cùng đến đây hay không. Cho nên cậu mới thốt ra câu cảm thán như vậy.

"Chào mừng ký chủ quay lại không gian hệ thống."

098 bị che chắn cảm giác không biết đã qua bao lâu cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này nhận được 20000 điểm năng lượng, nhiệm vụ phụ tuyến hoàn thành xuất sắc nhận được gấp đôi điểm năng lượng, nhiệm vụ ẩn hoàn thành nhận được 10000 điểm năng lượng. Hiện tại tổng điểm năng lượng là 107000. Cửa hàng hệ thống mở ra, xin hỏi ký chủ có muốn mua thứ gì không?"

Trước khi Lăng Sơ Nam lên tiếng, 098 liền nói thêm.

"Xin nhắc nhở ký chủ, dị năng chữa trị của ngài đã đạt đến cấp bậc tối đa là cấp sáu, không thể tiếp tục nâng cấp. Ngài có thể dùng 50000 để đổi dị năng chữa trị thành quang minh chi lực."

"Đó là cái gì? Nghe có vẻ trẻ trâu."

".....Nhìn tên đoán nghĩa. Nó cùng loại với  ma pháp quang minh ở thế giới ma pháp phương tây, chẳng những có được năng lực chữa trị còn có thể tinh lọc, hiệu quả công kích, hơn nữa không có cấp bậc tối đa."

"Vậy có hắc ám chi lực không?"

"Có thưa ký chủ. Có điều nếu ngài muốn mua, cần phải có 100000 điểm năng lượng. Hơn nữa, vì tương khắc nên dị năng chữa trị sẽ bị cắn nuốt."

"Vậy à."

Lăng Sơ Nam suy tư một chút, ngay khi 098 cho rằng cậu sẽ bỏ đi, cậu lại đột nhiên nói.

"Vậy ta muốn hắc ám."

"....."

Năm phút sau, 098 hỏi lại lần thứ năm.

"Ký chủ, ngài chắc chắn chứ?"

"098, từ khi nào ngươi buôn bán không ngay thẳng như vậy rồi? Mau lên, ta muốn bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo."

"Nhưng mà dị năng này khó khăn lắm ngài mới thăng cấp được, bị nuốt rất đáng tiếc đó."

"Mau lên đi."

"Vâng ký chủ. Xác nhận dùng 100000 điểm năng lượng mua hắc ám chi lực."

Lúc nói ra nhưng lời này, 098 lâm vào trầm mặc quỷ dị, mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam đặt câu hỏi, nó mới đột nhiên hoàn hồn.

"Bởi vì là lần đầu ký chủ mua hàng vượt qua 10 vạn điểm năng lượng ở cửa hàng vật phẩm, nhận được ưu đãi, nhận thêm một vật phẩm dung hợp."

"Dung hợp?"

Dung hợp, nhìn tên đoán nghĩa, nó có thể khiến hai loại năng lượng hoàn toàn đối lập dung hợp được với nhau, đạt đến cân bằng hoàn mỹ trong cơ thể túc thể." 098 giải thích.

"Đồ tốt." Lăng Sơ Nam gật đầu.

098 không hề nói rằng, vật phẩm tặng kèm như dung hợp này còn quý hơn năm cái hắc ám chi lực hợp lại nữa. 

- ---

Kết thúc thế giới thứ 7!
Bình Luận (0)
Comment