Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!

Chương 30

"Em đặt tên cho đòn hiểm này là 'Light', em cảm thấy nó rất hợp với anh."

Tiếng chuông cảnh báo vang vọng trong khoang điều khiển, lời nói của Đường Bạch đêm qua vẫn văng vẳng bên tai Tạ Như Hành:

"Ông nội có nói với em, cấu trúc hiện tại của tất cả các cơ giáp trong Liên bang không thể tách rời với năm cỗ cơ giáp cơ bản nhất. Ngay cả những cơ giáp cấp cao cũng đều cải tiến từ những loại cơ giáp cơ bản."

"Chức năng của loại cơ giáp phòng thủ cơ bản chỉ là phòng thủ, không có bất kỳ chức năng nào khác. Cho nên, cấu trúc của cơ giáp phòng thủ là ổn định nhất."

"Khi em còn nhỏ, ông nội đã giao bài tập về cách cải thiện tính ổn định của cơ giáp phòng thủ cho em làm. Em đã nghiên cứu rất lâu, lâu đến mức ông nội cũng quên mất sự tồn tại của bài tập đó."


Đôi tay xinh đẹp thần bí lấy ra một khối linh kiện hoàn toàn khác với linh kiện chính ở vùng chịu lực trung tâm: "Nhưng có một số đồ vật em chưa từng quên."

Đôi mắt màu hổ phách dịu dàng nhìn khối linh kiện trong tay, thận trọng như thể đang cầm một ngôi sao: "Em đã liên tục sửa đổi hệ thống và bản vẽ thiết kế. Cấu trúc mà ông nội tạo ra thực sự là một cấu trúc siêu ổn định."

Omega nhỏ bé xinh đẹp nói đến đây giọng nói đột nhiên hạ xuống: "Thế nên em nghĩ, nếu cấu trúc vững vàng nhất thế giới phút chốc sụp đổ, có phải sẽ gây ra lực sát thương lớn nhất hay không?”

Răng rắc-----------

Lại một vết nứt khác lan ra từ trung tâm như mạng nhện, không chỉ là trung tâm, mà giống như một hiệu ứng domino bình thường, cơ giáp cồng kềnh xuất hiện dày đặc các vết nứt!


"Rồi sau đó, em đã nghiên cứu ra một cơ giáp mới."

Bình năng lượng ở vị trí thay đổi cũng vỡ tan, năng lượng mạnh mẽ tuôn ra theo quỹ đạo đã định trước, ánh sáng chói lọi lóe lên từ vô số vết nứt lớn nhỏ——

"Nó chỉ có một đòn hiểm, đó là trả đòn bằng đòn đánh của kẻ kia. Đối thủ càng mạnh thì sát thương càng lớn. Rất thích hợp để lấy yếu thắng mạnh. Tuy nhiên, khuyết điểm của nó cũng lộ rất rõ, nó cần nhiều thời gian để hồi phục. Nếu điểm tấn công của đối thủ đều nằm trong phạm vi tích trữ năng lượng của cơ giáp, lúc này sẽ cần anh Tạ nghĩ cách điều khiển ứng phó~"

Xuyên qua màn hình bị sương máu che mờ, mắt phượng đen kịt nhìn thấy cơ giáp hình người đang thu nắm đấm.

Cho dù trừ đi những lỗ hỏng bị phá hủy, thì đòn này cũng đủ để đập nát một cơ giáp đang hư hỏng nặng.


Tại thời khắc này thời gian giống như bị kéo dài ra, Tạ Như Hành nhấn nút công tắc bên tay trái để thay đổi chế độ chiến đấu——

Chiến đấu tự do.

Không giống như các trận chiến phụ trợ dựa vào kỹ năng tấn công của cơ giáp, chiến đấu tự do hoàn toàn dựa vào việc chuyên gia cơ giáp điều khiển cơ thể của mình.

Có rất ít chuyên gia cơ giáp lựa chọn hình thức chiến đấu tự do, vì cơ giáp của họ chỉ hỗ trợ một phần nhỏ trong hình thức chiến đấu này. Nó chỉ có thể khuếch đại sức mạnh tấn công của chuyên gia.

Giống như việc năng khiếu bẩm sinh của tân binh sẽ được phóng đại gấp đôi, một chút mất cân bằng của thân thể cũng sẽ bị biểu hiện rõ ra bên ngoài cơ giáp. Thà cùng cơ giáp tung chiêu cuối, lúc ấy thiên tài sẽ như cá gặp nước, khiến người khác kinh diễm, đột phá giới hạn đòn tấn công, tốc độ và các thuộc tính khác của cơ giáp!
Thậm chí các chuyên gia cơ giáp có tài năng đặc biệt có thể điều khiển cơ thể của mình để thực hiện những đòn tấn công mà ngay cả cơ giáp cũng không thể thực hiện được. Sau một cú đánh, cơ giáp sẽ hỏng.

Và Tạ Như Hành chính là thiên tài chiến đấu cơ giáp hiếm có.

【 Tít - Chuyển đổi chế độ chiến đấu tự do thành công! 】

Cơ giáp nặng nề như chiếc áo khoác không hợp quấn quanh người hắn, cánh tay hình chiếc khiên chỉ thích hợp để phòng thủ, rất khó để tấn công.

Sát thương của cơ giáp sắp đạt đến giới hạn, lúc này không cần đến đòn tấn công của Cố Đồ Nam, tỷ lệ sát thương của nó cũng tự động tăng lên.

"Anh Tạ, anh phải chắc chắn đòn tấn công của Cố Đồ Nam nằm ở trong khu vực tam giác này. Khi sát thương mà cơ giáp nhận được vượt quá giới hạn, nó sẽ phát ra một tiếng 'biu ~'!"
"Nhưng anh phải chú ý không thể để tỷ lệ sát thương vượt quá 100%."

Tạ Như Hành bước lệch qua bên trái một bước, dùng tốc độ không tưởng cùng góc độ cực kỳ lắt léo để né hầu hết các đòn tấn công, đảm bảo chỉ một phần nhỏ lực còn lại rơi vào khu vực trung tâm cơ giáp.

Cố Đồ Nam mở to mắt một chút nhìn kỹ năng né đòn thành thạo đến tuyệt diệu và chủ động chịu đòn tấn công cuối của cơ giáp trước mặt. Lúc đó, vô số nghi ngờ lóe lên trong đầu Cố Đồ Nam——

Cái gì? Tạ Như Hành thế mà tránh được?

Tại sao trước đó cậu ta không tránh?

Quái lạ, rốt cuộc tại sao Tạ Như Hành lại chủ động đỡ đòn trong khi cậu ta có thể tránh?

Khoan đã!

Tim Cố Đồ Nam nảy lên, gã chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Gã theo bản năng muốn lui về phía sau, chỉ thấy cơ giáp trước mặt phát ra âm thanh vỡ vụn.
Linh kiện được chế tạo đặc biệt bị vỡ làm đôi, lớp vỏ khổng lồ bên ngoài cơ giáp đang bong ra từng mảng, ánh sáng rực rỡ bên trong lớp vỏ theo đó lộ ra.

【 Cảnh báo! Cảnh báo! Tỷ lệ sát thương đã đạt tới 98% —— 98,7% —— 99,6% —— 99,9% —— 】

Khi tỷ lệ sát thương nhảy lên giá trị 99,9%, âm thanh cảnh báo im bặt, thay vào đó là một tiếng "biu" rất nhỏ.

Cố Đồ Nam kinh ngạc mở to mắt, nhìn thứ ánh sáng chói mắt khiến người ta rơi lệ lộ ra từ xác cơ giáp bể nát. Nguồn năng lượng đáng sợ tích tụ lâu ngày bay dập dờn trong không khí——

Giống như một chùm ánh sáng xuyên qua bầu trời chiếu thẳng xuống đây!

Cố Đồ Nam vội vàng điều khiển cơ giáp né tránh, gã tin mặc dù đây là đòn đánh rất lớn, nhưng cơ giáp ở phía đối diện chỉ là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần gã tránh được sóng xung kích thì có thể giành chiến thắng.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt nhắm vào cơ giáp hình người rồi kéo dài ra, không phải là một tia sáng mảnh mai, mà là một biển ánh sáng vô tận. Ở khoảng cách gần như vậy, không thể trốn được, không thể tránh được!

Bởi vì đây là đòn tích tụ toàn bộ năng lượng tấn công trước đó của Cố Đồ Nam, một đòn vượt qua cả hình thức chiến đấu được cơ giáp hỗ trợ hay được chỉ đạo bởi người có thiên phú kinh người như Tạ Như Hành !

"Em đặt tên cho đòn hiểm này là 'Light', em cảm thấy nó rất hợp với anh."

Cơ giáp nặng nề run rẩy có thể tan rã bất cứ lúc nào trước mắt rút ra một thanh kiếm năng lượng ánh sáng cấu hình tiêu chuẩn, vung một nhát kiếm độc đoán về phía Cố Đồ Nam!

Một nhát kiếm này còn chói mắt hơn cả biển ánh sáng đang trào dâng ban nãy, được bọc trong khí thế không thể ngăn cản, lạnh lùng đâm thẳng vào vết nứt yếu nhất của cơ giáp!
Một nhát kiếm này khiến cho biển ánh sáng xung quanh trở nên mờ mịt, giống như cụm sao mất đi sắc thái dưới ánh mặt trời chói chang.

Bên dưới nhát kiếm này là một đường hoa văn nứt nẻ như mạng nhện, cơ giáp hình người tưởng như không thể phá hủy cứ thế ngã xuống, làm bay lên một tầng bụi lớn.

Toàn bộ sàn đấu im lặng.

Ai cũng không ngờ sẽ có sự xoay chuyển như thế, ngay cả trong lòng Đường Bạch không nắm chắc. Bởi vì công kích tự phát của cơ giáp cần phải nắm bắt thời điểm thích hợp và thực hiện yêu cầu nghiêm khắc, đòi hỏi phải có điều kiện cực kỳ thuận lợi, chỉ cần sơ xuất một chút nó sẽ phản tác dụng đối với chuyên gia cơ giáp.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ có một vị giáo sư vỗ đùi.

"Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!!!" Vị giáo sư tóc bạc trắng của Khoa Cơ khí khoa chân múa tay như đứa trẻ phát hiện ra một món đồ chơi mới: "Thì ra đây không phải là cơ giáp phòng thủ! Đây là máy bay chiến đấu đã tạo ra phương pháp tấn công mới!!!”
"Cơ giáp kiểu mới phối hợp với kỹ năng chiến đấu hoàn hảo, quả thật là hoàn hảo!"

Sinh viên Khoa Cơ khí bên cạnh vừa bị giọng nói của giáo sư dọa giật mình, giây tiếp theo lại bị kết quả cuộc thi dọa sợ.

Chỉ thấy kết quả cuối cùng của trận đấu xuất hiện trên màn hình lớn của sàn đấu:

【 Trận đấu kết thúc! Tạ Như Hành, sinh viên năm nhất, lớp 18-1 của Khoa Cơ giáp Chiến đấu đã giành chiến thắng! 】

Kết quả thi đấu mãn nhãn giống như nước sôi đổ vào chảo. Trong phút chốc, toàn bộ sàn đấu đều sôi trào!

【 Không phải chứ? ! Con mẹ nó cái này là tới đường cùng thì có thể gϊếŧ luôn kẻ đang muốn gϊếŧ mình? ! ? 】

【 Chiêu cuối của Tạ Như Hành! Là! Cái! Gì! A a a a huấn luyện viên, tôi cũng muốn học! ! ! 】

【 Tạ Như Hành thế mà thực sự dùng một cơ giáp với tỷ lệ sát thương là 99,9% trực tiếp tiêu diệt cơ giáp full máu dát vàng của Cố Đồ Nam? ! 】
【 Đệt mẹ quá cừ rồi! Một đòn đã khiến tỷ lệ sát thương cơ giáp của Cố Đồ Nam nhảy lên 100%! Tôi trực tiếp quỳ lạy anh Tạ! ! ! 】

【 Còn gọi anh Tạ làm gì! Phải gọi là Tạ thần! 】

【 Anh em mau đưa Tạ thần ngầu lòi của chúng ta lên màn hình lớn! 】

【 Tạ thần, em muốn sinh con cho anh! ! ! 】

Cái loại lấy yếu thắng mạnh, tới đường cùng thì có thể gϊếŧ luôn kẻ đang muốn gϊếŧ mình mới nghe đã khiến nhiệt huyết người ta sôi sục thường chỉ xuất hiện trong tin đồn, nhưng giờ đây, nó lại đang diễn ra trước mắt.

Nhiệt huyết khó nói nên lời bắt đầu trào dâng trong lồng ngực của vô số người.

"A a a a a Tạ thần thắng!!!"

Không biết ai là người hoan hô đầu tiên, nên người thứ hai, thứ ba và càng lúc càng có nhiều người có mặt trong sàn đấu dùng hết sức hò hét: "Tạ thần! Tạ thần! Tạ thần!!!"
Tiếng hoan hô chói tai suýt nữa lật tung nóc sàn đấu, đồng thời cũng đánh thức lý trí Cố Đồ Nam.

Qua màn hình vỡ nát, gã sững sờ nhìn những học viên của học viện quân sự đang điên cuồng hò hét trong khán phòng. Những học viên của học viện quân sự đó luôn kiêu ngạo, hoặc là nói, những người có thể được nhận vào Học viện Quân sự Liên bang đều là những alpha giỏi nhất, không dễ dàng gì tỏ vẻ phục tùng. Ngoài mặt, họ có thể tôn trọng bạn vì xuất thân của bạn, nhưng nếu bạn muốn đám người kiêu ngạo từ trong máu này phục tùng thì khó như lên trời.

Nhưng giờ đây, đám người dự bị sĩ quan tương lai này đều đồng loạt hô to cùng một cái tên. Bọn họ bỏ mũ quân đội, cởi găng tay đen, thậm chí cởi bỏ áo khoác, giống như vẫy cờ và quơ gậy cổ vũ, hoặc dùng bất cứ vật gì mà họ có để vui hết mình.
Người dùng thực lực chính mình tạo ra kì tích này chính là Tạ Như Hành mà một giây trước gã còn coi thường.

Cố Đồ Nam nằm thẫn thờ trong khoang điều khiển đang báo hỏng, trong đầu nhớ lại nhát kiếm kinh diễm có thể phá vỡ cả không gian lẫn thời gian, xuyên thủng mọi thứ trên đời kia.

Cho dù gã biết thời điểm, quỹ đạo và sức mạnh của nhát kiếm chém ra, thì dù Cố Đồ Nam có cơ hội bắt đầu lại, gã vẫn không thể né được đường kiếm đó.

Một nhát kiếm mạnh mẽ lại liều lĩnh, tàn nhẫn đến mức không chừa đường lui cho bản thân, đương nhiên cũng sẽ không để lại cơ hội sống sót cho đối thủ.

Nếu đây không phải là trận đấu ở học viện, gã chắc chắn sẽ chết dưới nhát kiếm vừa rồi.

Nghĩ đến đây, Cố Đồ Nam mới nhận ra bản thân đã toát mồ hôi lạnh lúc nào không hay.
Gã phát hiện sai lầm lớn nhất của mình trong trận đấu này không phải là thua Tạ Như Hành, mà là xem nhẹ Tạ Như Hành.

Đánh giá thấp một cơ giáp ở hình thức tự do có thể sử dụng đòn hiểm mà gã chưa từng thấy trước đây.

Cố Đồ Nam chật vật trèo ra khỏi khoang điều khiển, đôi mắt xanh xám nhìn chằm chằm cơ giáp đen huyền đầy thương tích trên sàn đấu, gã im lặng hồi lâu rồi nói với đối thủ trong khoang điều khiển cơ giáp bên kia: "Cậu rất mạnh. Tôi xin lỗi vì trước trận đấu đã xem thường cậu, người thực sự không nghiêm túc trong trận đấu này là tôi. Nhưng sau này, tôi nhất định sẽ đánh bại cậu."

Nói xong, Cố Đồ Nam có chút tiếc nuối nhìn Đường Bạch trong khán phòng. Gã vẫn luôn chú ý tới vị trí của Đường Bạch, Đường Bạch đang ngồi ở hàng đầu tiên đúng không? !
Người đâu rồi? !

Đường Bạch dễ dàng nhảy từ trên khán đài xuống, giữa những tiếng thán phục của đám đông, cậu không chút do dự chạy đến trung tâm của sàn đấu, chạy tới chỗ cơ giáp đen huyền chằng chịt thương tích.

Cậu chạy rất nhanh, trên má dán dòng chữ đỏ "Anh Tạ tất thắng", hốc mắt cũng đỏ hoe, đầu ngón tay hồng hồng đang liều mạng nắm về phía trước trong lúc chạy, như thể cậu muốn bay tới chỗ Tạ Như Hành ngay lập tức để chạm vào người không rõ sống chết bên trong cơ giáp kia.

Anh Tạ! Anh Tạ, anh Tạ, anh không được xảy ra chuyện gì đó! Không được xảy ra chuyện! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! ! !

Đường Bạch đỏ mắt nhìn cơ giáp hình người đầy vết nứt có thể đổ sập bất cứ lúc nào, giống như cậu muốn xuyên qua cơ giáp nặng nề để nhìn người thanh niên tuấn mỹ bên trong khoang điều khiển.
Trong đầu cậu có thể phác họa hoàn hảo mọi đường nét của khuôn mặt đối phương, mỗi đường nét cậu dùng cả trái tim vẽ lại đều sáng lên lấp lánh, là một hình dáng lóa mắt nhất.

Bóng dáng mang theo ánh sáng dùng kiếm chém rách thế giới hư ảo trong sách đã in sâu vào tâm trí của Đường Bạch.

Trong một khoảnh khắc cậu không theo dõi trận đấu, cậu đã hiểu rõ ánh sáng soi sáng thế giới của cậu chính là Tạ Như Hành.

Để đáp ứng nguyện vọng của cậu, Tạ Như Hành đã tỏa sáng.

Thứ mà Tạ Như Hành định sử dụng ban đầu không phải là cơ giáp kiểu mới do cậu chế tạo, mà là một cơ giáp tên "Trường Dạ".

Đó là cơ giáp độc quyền của "Rat" và là cơ giáp duy nhất mà Tạ Như Hành có thể lắp ráp trước khi được nhận vào Học viện Quân sự Liên bang.

T rong sách cũng từng có tình tiết Tạ Như Hành và Cố Đồ Nam thi đấu cơ giáp, Tạ Như Hành trong sách đã dùng "Trường Dạ", kết quả ban đầu của trận đấu là ngang bằng, cuối cùng Tạ Như Hành thắng hiểm.
Cái giá của chiến thắng là biệt danh "Rat" của Tạ Như Hành bị lộ. Những người có thành kiến đột nhiên chỉ trích thủ đoạn thi đấu của Tạ Như Hành quá mức tàn nhẫn, máu lạnh. Nói Cố Đồ Nam thua vì gã quá hiền lành, nói loại người lòng dạ độc ác như Tạ Như Hành không xứng đáng làm thủ lĩnh.

Trong sách, Tạ Như Hành thắng.

Thắng trong vô số thành kiến và chỉ trích.

Mọi người đều nói hắn thắng không quang vinh, nói hắn lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình nhưng họ không nói cơ giáp cấp cao của Cố Đồ Nam là đặc quyền của giới quý tộc, không nói Cố Đồ Nam chủ động khiêu khích, cũng không nói Cố Đồ Nam không chừa đường lui cho Tạ Như Hành.

Tạ Như Hành không thể thua.

Hắn không thể thua trong đấu trường ngầm. Nếu hắn thua, hắn sẽ không còn gì cả, hắn sẽ thành cái xác vô danh bị người ta vứt ở phố rác. Hắn liếm máu ở mũi dao, diệt sạch đối thủ ở mỗi trận đấu, bởi vì hắn không thể không như thế.
Trong đấu trường ngầm, người trông coi võ đài có thể bị thách đấu, bị vô số đối thủ khiêu chiến, ai cũng mong được giẫm lên xác của người trông coi võ đài để lên đến đỉnh cao.

Chỉ có người trông coi võ đài này là đủ máu lạnh và tàn nhẫn để dùng thủ đoạn mạnh bạo trấn áp bầy sói đang hừng hực khí thế.

Tạ Như Hành không thể thua.

Ưu điểm duy nhất của hắn trong Học viện Quân sự Liên bang là sức mạnh của cá nhân, hắn không có gia thế vượt trội, không có kiến thức uyên thâm, thậm chí hắn không có kỹ năng thuận lợi. Hắn chỉ có thể lấy sức mạnh độc lập của riêng mình, khiến mọi người phải tin tưởng và nghe theo sức mạnh ấy, để hắn có thể đi theo con đường của riêng mình.

Cố Đồ Nam thắng trong sàn đấu rực rỡ gấm hoa cùng tiếng hoan hô của mọi người, thua thì nhún vai rời khỏi sàn đấu. Nhưng Tạ Như Hành thì không thể, bởi vì hắn không có đường lui, bởi vì hắn chỉ có một con đường duy nhất.
Cho nên tối hôm đó, Đường Bạch lấy bản thiết kế cơ giáp non nớt của mình ra, lo lắng bất an nói với Tạ Như Hành: Đây là một loại cơ giáp chưa được kiểm tra độ an toàn, nếu anh Tạ thích, em sẽ đưa bản thiết kế này cho anh.

Tạ Như Hành không nghi ngờ khả năng chế tạo cơ giáp của cậu, nhưng lại hỏi cậu—

"Em muốn tôi dùng chiếc cơ giáp này đánh bại Cố Đồ Nam sao?"

Mắt phượng đen kịt lặng lẽ nhìn cậu, môi mỏng hơi nhếch lên: "Chiều theo ý em."

*

Đường Bạch cuối cùng cũng chạy tới trước cơ giáp, nhảy lên chiếc cơ giáp dày cao ba thước, liếc mắt tìm tới vị trí cửa khoang điều khiển, khắp nơi đều dày đặc vết nứt, cho thấy sự kịch liệt của trận chiến.

Tim cậu chùng xuống, khó hình dung được người trong khoang điều khiển sẽ trông như thế nào.

Tay Đường Bạch run rẩy dùng sức đẩy cửa khoang điều khiển ra, nhìn thấy nửa khuôn mặt bê bết máu của Tạ Như Hành—
Hắn đang dùng chiếc khăn tay cho con thỏ nhỏ mà Đường Bạch đã đưa cho, kiên nhẫn và tỉ mỉ lau vết máu trên mặt.

Người xuất thân từ khu ổ chuột như Tạ Như Hành có thói quen điều chỉnh trạng thái của mình sao cho tốt nhất trước khi trận đấu kết thúc, bởi vì hắn không thích thể hiện sự yếu đuối trước mặt mọi người.

Cửa khoang điều khiển đột nhiên bị đẩy ra, ánh nắng chói chang rọi vào không gian mờ tối, Tạ Như Hành hơi kinh ngạc quay đầu lại, mắt phượng đen kịt khẽ chớp chớp vì chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh đột ngột.

Khi nhìn thấy omega bé nhỏ trước mặt đột nhiên đỏ mặt bật khóc, Tạ Như Hành đang chậm rãi lau mặt liền dừng lại, giọng nói hơi khàn khàn lộ ra một chút kích động khó phát hiện: "Sao em lại khóc?"

Sau đó, hắn nghe omega nhỏ bé đang khóc nức nở trước mặt nhẹ nhàng nói: "Em-em vui lắm!
Bình Luận (0)
Comment