Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!

Chương 7

Đường Bạch bị Tạ Như Hành nhìn chằm chằm, sau gáy chợt lạnh, hơi hơi rùng mình một cái, mớ tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu cũng run lên, "Anh Tạ?"  

Tạ Như Hành phục hồi tinh thần: "Thời gian không còn sớm, trước khi trời tối, tôi có thể đưa cậu đi dạo một vòng, cậu muốn đi đâu?" 

Phố đèn đỏ, đấu trường ngầm, chợ đen.  

Trước mắt có ba lựa chọn này, Đường Bạch do dự một chút, “Em muốn đi chợ đen.”  

Sách nói đến việc có một thương nhân ở chợ đen tên là lão Tần, thuốc ngụy trang thành alpha của Tạ Như Hành chính là mua từ người đó.  

Mặc dù Đường Bạch đã xác định Tạ Như Hành là nhân vật thụ chính, nhưng điều này quá vô lý, cậu muốn xác nhận lại để xác minh xem các nhân vật trong thực tế có khớp với các nhân vật quan trọng trong cuốn sách hay không.  


Chợ đen nằm ở khu tây, trông như một khu dân cư cũ có 4 tầng, tầng 1 cho thuê làm quầy bán đồ ăn vặt, các tầng còn lại đều đóng kín cửa sổ, ban công ở tầng 2 còn dùng dây điện treo qυầи ɭóŧ.

  

Nhưng tòa nhà dân cư tưởng chừng không có gì nổi bật này lại là nơi trao đổi ma túy lớn nhất, kho buôn lậu vũ khí và các loại mặt hàng bị cấm trong khu ổ chuột, thậm chí còn có thể bày bán công khai.  

Tạ Như Hành từ trong xe lấy ra một chiếc áo choàng đen khoác lên người Đường Bạch, chiếc mũ trùm rộng che gần hết khuôn mặt của Đường Bạch, chỉ lộ ra chiếc cằm thon gọn.  

Xe huyền phù từ từ hạ xuống, đậu bên cạnh một chiếc xe rác, vừa mở cửa đã bốc ra mùi hôi thối nồng nặc khiến Đường Bạch nhăn mũi.  

Xung quanh xe rác toàn rác rưởi nằm ngổn ngang dưới đất, Đường Bạch thậm chí còn nhìn thấy gián bò và ruồi nhặng dày đặc, khiến cậu suýt nữa ngất đi, cậu hoảng sợ dùng tay che miệng và mũi để không cho mình hét lên một tiếng.


  

Một ổ gián! Là loại cỡ lớn! Còn có thể bay a a a a a! ! !  

(tiểu Cường is that u??)

Biểu hiện không phù hợp của cậu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, nhưng sau khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Đường Bạch là Tạ Như Hành, những người đó liền thu hồi ánh mắt. 

Tạ Như Hành đưa Đường Bạch đến quầy bán đồ ăn vặt tầng 1. Chủ quầy bán đồ ăn vặt là một ông lão đeo kính viễn thị, dáng vẻ ngái ngủ nằm trên ghế mây, “Là Tiểu Tạ hả?” Rõ ràng không nhìn thấy mặt người đến mà lão Tần có thể nói thẳng ra là ai.  

Đường Bạch ngoan ngoãn đứng sau lưng Tạ Như Hành, đánh giá ông lão trên ghế mây, sau lưng là dãy hàng hóa rực rỡ đủ loại trên kệ, đồ uống có ga, bột trà sữa, miếng dán, bánh mì, bánh quy...Nhìn là thấy bình thường, không có gì khác biệt, nhưng những gói đó thực sự chứa đầy ma túy.  


Tạ Như Hành lấy ra một cái thẻ tiết kiệm nặc danh, “Quy cũ, mười ống.”  

Đây là mua thuốc ngụy trang thành alpha sao? !

  

Mớ tóc ngốc nghếch cảnh giác vểnh lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm lão nhân họ Tần.  

Chỉ thấy lão Tần chậm rì rì đứng dậy, khom người tìm kiếm trong tủ, lấy ra mười ống linh dược, màu sắc các lọ thuốc đều khác nhau, Đường Bạch đoán trong đó có thuốc ngụy trang và thuốc ức chế. Lão Tần đem thuốc bỏ vào túi nhựa màu đen, run rẩy cho Tạ Như Hành.  

Đó là đôi tay thuộc về người già, làn da lỏng lẻo, da trổ mồi dày đặc, nếu không phải danh tính của lão Tần được giới thiệu trong sách, Đường Bạch sẽ không thể liên hệ được ông lão trước mặt với một dược sĩ bí ẩn nhất chợ đen.  

Một chi tiết khác lại nói đúng ...  
Cho dù sự tình này rất kỳ quái, nhưng Đường Bạch rõ ràng ý thức được chính mình thật sự sống trong sách.  

Tạ Như Hành vừa mua thuốc chữa thương và thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bạch đang nghiêm túc nhìn mình, môi mấp máy, muốn nói lại thôi, muốn nói nhưng không thể nói.  

Tạ Như Hành: “...?”  

“Thuốc này rất hại cơ thể.” Đường Bạch ngập ngừng nói.  

Thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ do lão Tần chế ra quả thực khá có hại cho cơ thể, nhưng Tạ Như Hành là cao thủ đấu trường ngầm. Hắn thường có nhiệm vụ canh giữ võ đài. Người chơi ở đấu trường ngầm đều không có tiết tháo, mọi người về cơ bản đều dùng ma túy, cho dù mạnh như Tạ Như Hành, trong một số thời điểm tất yếu cũng phải làm liều.  

“Cơ thể của tôi có thể chống đỡ được.” 
Tạ Như Hành nói xong, chỉ thấy vẻ mặt “Người trẻ tuổi thật không biết kiềm chế” của Đường Bạch, quả thực vô cùng đau đớn.  

Tạ Như Hành: “…?”   

Lão Tần đẩy gọng kính, chậm rãi nở nụ cười: “Tiểu Tạ, tiểu omega mà cậu mang theo là nhắc nhở cậu chú ý đến thân thể của mình.”  

Đường Bạch gật đầu một cái, sợ Tạ Như Hành mất hứng như lần trước, thấp giọng nói thêm: “Không phải nói cơ thể anh hiện tại không tốt, hiện tại còn trẻ không có việc gì, chờ sau này lớn tuổi phải làm sao đây?”  

Lời vừa nói, mọi người đều là ngẩn ra.  

Đường Bạch nhớ lại năm Tạ Như Hành chết vì bệnh trong cuốn sách, một tia hồi tưởng lóe lên trong mắt lão Tần, mà Tạ Như Hành...  

Hắn sinh ra trong khu ổ chuột, ngủ quên trong tiếng đạn lạc, khắc sâu nỗi hoang mang bấp bênh ăn bữa hôm lo bữa mai trong xương tủy. Cư nhiên không nghĩ tới sự tình bản thân lúc về già.
  

Một lúc lâu sau, bàn tay đeo găng đen nhẹ nhàng hạ xuống vành mũ của Đường Bạch, “Nghĩ xa quá rồi.”  

Vẻ mặt ủy khuất của Đường Bạch bị bóng râm bao phủ, trong đầu có chút suy nghĩ khả năng để cho viện cải tạo viện nghiên cứu cải tiến là bao lớn, nhưng viện nghiên cứu nhất định sẽ không tiến hành loại nghiên cứu đại nghịch bất đạo như vậy. Cho nên cậu làm sao mới có thể giảm bớt tác dụng phụ do thuốc Tạ Như Hành tiêm gây ra?

  

Đi tìm ông nội hỗ trợ?

  

Hình như không có khả năng.  

Mặc dù ông nội của Đường Bạch rất yêu cậu, nhưng ông sẽ không bao giờ đồng ý phát triển loại thần dược biến omega thành alpha này.  

Nhất thời không nghĩ ra biện pháp giải quyết, Đường Bạch tiếp tục theo Tạ Như Hành đi dạo chợ đen. Từ lầu một bước vào, Đường Bạch nhìn thấy bốn năm người đang ngồi trên ghế hoặc tiêm hoặc hút ma túy. Hàm răng đen xì, toàn thân nổi nhiều lỗ kim, trường hợp nặng, hàng chục lỗ trên cơ thể chảy mủ khiến ai nhìn qua cũng phải rùng mình.  
Những con nghiện ma túy này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong các khu ổ chuột, lợi nhuận khổng lồ do buôn bán ma túy mang lại vượt xa buôn lậu vũ khí và nô ɭệ. Trước những lợi ích đáng kinh ngạc, vô số người đã trở thành vật hy sinh.  

Bước chân của Đường Bạch chậm lại, cậu nhìn chằm chằm vào mọi thứ trước mặt, như đang mê man nhìn về một thế giới khác.

Trong thế giới như vậy, một omega bình an lớn lên, phấn đấu trở thành Nguyên soái có bao nhiêu khó khăn?

  

Tuy trong sách nói Tạ Như Hành bẩm sinh không phải omega, nhưng đột nhiên năm mười bốn tuổi phân hóa từ beta thành omega. May mắn thay, lão Tần đã dùng Tạ Như Hành làm vật thử nghiệm loại thuốc mới có thể khiến omega cải trang thành alpha. Cho phép Tạ Như Hành che giấu giới tính thật của mình.  
Bây giờ để cậu viết một omega phấn đấu trở thành bậc thầy chế tạo cơ giáp, cậu nên viết thế nào đây?  

Cho dù đứng ở góc độ Thượng đế, có thể làm cho tất cả các tình tiết đều phục vụ nhân vật chính, Đường Bạch vẫn như cũ cảm thấy vô lực, nghĩ tới xuất thần.  

Đúng lúc này, một beta ngẩng mặt lên đột nhiên lao thẳng về phía Đường Bạch, tốc độ nhất định không phải thứ omega yếu ớt như Đường Bạch có thể né được!  

Đường Bạch trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, Tạ Như Hành sắc mặt lạnh lùng một cước đá văng beta đi, lực đạo kinh khủng khiến đối phương nện vào tường, nửa ngày không đứng dậy nổi. Ma túy loại mới trong tay gã lăn ra, lộc cộc lăn tới trước mặt Đường Bạch.

“Đừng ngẩn người, đừng đụng vào những thứ này, đừng ăn đồ do người lạ đưa.” Tạ Như Hành lạnh lùng nói.  
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Đường Bạch gật gật đầu, bước nhỏ đi theo sau Tạ Như Hành, giống như một con thú nhỏ sợ lạc.  

Đi được mấy bước, Tạ Như Hành như nhớ ra cái gì đó quay đầu lại, mắt phượng nhìn đôi mắt ngấn nước của Đường Bạch, sau khi xác nhận Đường Bạch không bị dọa khóc, Tạ Như Hành mới chậm rãi nói thêm: "Đừng sợ, có tôi ở đây. "  

——"Có tôi ở đây, sẽ không có ai làm tổn thương cậu."

  

Những lời đó như văng vẳng bên tai, Đường Bạch như được uống thuốc an thần, trái tim lập tức trở lại trong ngực.  

Đường Bạch dùng sức gật đầu, mềm mại ừ một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy góc quần áo của Tạ Như Hành, thấy Tạ Như Hành không có phản đối liền giống như bánh nếp nhỏ nắm lấy góc quần áo hắn.  

Tầng 2 cũng là nơi buôn bán các loại đồ cấm, cũng như đồ ăn cắp không rõ nguồn gốc, tầng 3 giống như một kho vũ khí lớn, Đường Bạch nhận ra rất nhiều vũ khí chỉ mới được trang bị ở bộ quân sự. Nơi này trừ bỏ có nhiều linh kiện cùng với nguồn năng lượng thạch quý giá, thoạt nhìn còn đầy đủ hơn cả kho tư liệu của Viện nghiên cứu vũ khí.  
"Vũ khí ở đây không phải loại tốt nhất. Những thứ tốt hơn sẽ được đem ra đấu giá ở tầng 3 và tầng 4." Tạ Như Hành trầm giọng nói, "Bất quá thường đến đây để bổ sung đạn dược."  

Tầng 2 người đến người đi, cao to vạm vỡ, hơi thở hung hãn mười phần, theo lý mà nói Đường Bạch là một omega ở trong này hẳn là sợ hãi rụt rè, nhưng thật ra ánh mắt càng ngày càng sáng, nhìn chung quanh giống như bước vào cửa hàng trang sức.  

Nơi này có những bộ phận cốt lõi để tạo nên lười rìu ánh sáng! Chúa ơi, không phải loại quặng màu đỏ như máu này là nguyên liệu để làm cán của rìu ánh sáng sao? Ồ, giá của viên đá năng lượng này đắt gấp mấy lần giá thị trường, chẳng trách có người lại muốn làm hai đạo lái buôn...  

"Ở đây cơ bản có thể mua được tất cả các loại vũ khí mình muốn, chỉ tiếc lô vũ khí mới nhất do Viện nghiên cứu vũ khí phát triển tiêu tiền cũng không mua được. ” Tạ Như Hành nói nhỏ.  
Đường Bạch đang nhìn xung quanh quay đầu lại, luôn cảm thấy giọng điệu của Tạ Như Hành quen thuộc đến không thể giải thích được. Đây không phải là giọng điệu tiếc nuối mà khi còn nhỏ cậu muốn mua một bộ mô hình cơ giáp đầy đủ, nhưng không thể mua nó bằng tiền túi sao?  

Đôi mắt màu hổ phách lại hiện lên tia trìu mến của tình mẫu tử, Đường Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn dùng 'Quan chỉ huy' không?"  

Tạ Như Hành: "...?"

  

Tạ Như Hành: "Tất nhiên rồi."  

Tầng 3, tầng 4 phải đợi cuộc đấu giá mở cửa rồi mới vào. Tạ Như Hành đưa Đường Bạch đi vòng quanh hai tầng đầu tiên, nhìn sắc trời không còn sớm liền mang người rời khỏi. Chờ khi lên xe huyền phù, Tạ Như Hành thấy Đường Bạch ngượng ngùng cuộn vạt áo, lộ ra vòng eo trắng tuyết mảnh khảnh, nói nhỏ với Tạ Như Hành, “Lại đây, em cho anh xem bảo bối.”  
Đồng tử Tạ Như Hành đột nhiên phóng đại .  

Sau khi Đường Bạch và Tạ Như Hành nhìn nhau một lúc, đôi mắt màu hổ phách càng sáng, trong đôi mắt cười vừa phóng khoáng vừa hào hoa, thuần khiết đến mức không lẫn với du͙ƈ vọиɠ, dù là lộ ra vòng eo thon thả dẻo dai, vẫn như cũ là thiếu niên ngây thơ.  

Mắt Tạ Như Hành tối sầm lại.  

Đường Bạch ngượng ngùng tháo khẩu súng năng lượng nạm kim cương ở thắt lưng ra đưa cho Tạ Như Hành với khuôn mặt đang đỏ bừng bệnh hoạn. Cậu vui mừng nghĩ, Omega Light của chúng ta nhìn súng năng lượng Quan chỉ huy đã cao hứng đến đỏ hết cả mặt~  

Mặc dù thích khẩu súng năng lượng này, nhưng đem thứ mình thích đưa cho người người mình ái mộ, hạnh phúc có thể nhân đôi .  

“… Đây là khẩu súng trong dòng súng năng lượng Quan chỉ huy.” Tạ Như Hành không biết vì cái gì mà sửng sốt một hồi, “Làm sao cậu có khẩu súng này?”  
“Ông nội em là viện trưởng Viện nghiên cứu vũ khí." Đường Bạch cầm khẩu súng năng lượng đến trước mặt Tạ Như Hành "Cái này đưa cho anh, khẩu súng này trong tay anh mới có thể phát huy uy lực."

Sức cám dỗ cực lớn ở trước mặt, chỉ cần duỗi tay ra là được, khẩu súng năng lượng này là vô giá.  

Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.  

Cách biểu đạt yêu thích của Đường gia đều là vung tiền như rác thế này sao?

Tạ Như Hành biết ông Đường, thời gian trước viện trưởng viện nghiên cứu vũ khí đã phái người tới tìm hắn. Nghe nói muốn tìm một alpha thiên phú cao làm thí nghiệm viên, bất quá không phải thí nghiệm dòng "Quan chỉ huy”, nhưng thí nghiệm cái gì thì cũng chưa công bố. 

Hóa ra Đường Bạch là cháu nội của ông Đường, chẳng trách Đường Bạch biết hắn, có lẽ Đường Bạch đã nhìn thấy hắn từ danh sách ứng cử viên thử việc của ông Đường nên có hứng thú với hắn?  
Đường lão tướng đưa Quan chỉ huy cho cháu trai quý giá của mình, Đường Bạch không chớp mắt tặng nó cho hắn, đây thật sự là....

Nội tâm Tạ Như Hành không biết nên khóc hay cười.

  

“Quá quý giá.” Tạ Như Hành chỉ vào túi tráng miệng: “Phần thưởng này cũng đủ rồi.”  

Giọng nói của hắn không cao, nhưng lại thể hiện ra khí thế cường hãn không thể từ chối.

Mái tóc ngốc nghếch của Đường Bạch vểnh lên, lập tức bắt được cảm xúc của Tạ Như Hành, cẩn thận hỏi: “Vậy…anh còn chưa ăn cơm tối, không bằng để em nấu cho anh đi?”

Lấy lòng quá mức thẳng thừng, mắt phượng nổi lên vẻ bất đắc dĩ.

  

Loại cảnh này rất giống với cốt truyện của "Tiểu omega giàu có rơi vào lưới tình với tôi".

Nghe tiêu đề có thể đoán ra toàn bộ nội dung câu chuyện. Sở dĩ Tạ Như Hành biết bản tiểu thuyết này, là vì buổi trưa biết Đường Bạch phải viết sách nên đặc biệt tìm kiếm trên mạng.  
Sau khi bị truyện bổ một cú sốc, không chống đỡ nổi ba chương đã rời khỏi.  

Khi Tạ Như Hành đọc văn bản, hắn đã nghĩ nếu hắn là thiếu niên alpha kia, hắn sẽ không bao giờ để omega vì mình mà cắt đứt với gia đình, đó là một loại thua thiệt.  

Nếu gia đình bên kia phản đối, hắn sẽ leo lên chức vị cao, khi đủ vững vàng sẽ kết hôn với đối phương.  

Một omega mỏng manh như vậy nên được hắn nâng trong lòng bàn tay kiên nhẫn che chở.  

Điều hắn thích là sự nuông chiều từ bé, tư thái tươi sáng chói lóa của Đường Bạch.  

“Tôi mời.” Tạ Như Hành nói, “Cậu thích ăn cái gì?”  

Đường Bạch: “… Hả?!”

  

Ôi mẹ ơi, tôi làm được rồi! Omega Light chủ động mời tôi ăn cơm! Tròn lại chúng tôi là tình thân kiếp kiếp!  

Trên mặt Đường Bạch tràn đầy nịnh nọt, lúc này trong não truyền đến âm thanh liên lạc, Đường Bạch không chút do dự cúp máy, ngọt ngào nói với Tạ Như Hành: "Em không biết! Em ăn gì cũng được!"  
(ăn burn down mắm tom nha iem)

Không, không, cái loại trả lời gì mà khó quá. Đường Bạch đang muốn sửa miệng, thì âm thanh liên lạc quang não lại vang lên, Đường Bạch sợ người bên kia kiên trì gọi, nên đành cúi xuống nhìn, phát hiện là cuộc gọi của lãnh đạo trường.  

“Tiểu Đường, đã bảy giờ rồi, buổi hẹn hò với alpha của em vẫn chưa kết thúc sao?”  

Tạ Như Hành: “…?”

  

Tạ Như Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đang trò chuyện với lãnh đạo trường của Đường Bạch.  

Sau khi cúp máy, Đường Bạch khó khăn nói: “Sắp tới giờ kiểm tra ra vào của trường em rồi, nếu không thì chúng ta hẹn lại lần sau đi.” Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt Tạ Như Hành có phải nghe được mình dùng danh nghĩa hẹn hò với tên Cố Đồ Nam ngu ngốc kia để xin phép hay không a a a a!  
Nội tâm xấu xa của Đường Bạch cắn khăn tay, cắn răng sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tạ Như Hành. Sau khi bắt gặp ánh mắt trêu tức của Tạ Như Hành, khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Bạch đỏ bừng, cúi đầu xuống thấp hơn nữa, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

  

Tạ Như Hành: Ồ, thẹn thùng.  

Khóe môi Tạ Như Hành hơi nhếch lên, tâm tình vui sướng lấy danh nghĩa là alpha trong nhà lái xe đưa Đường Bạch trở về trường.

  

Ở phía bên kia, chủ nhiệm Hoàng lo lắng cô alpha quả omega sẽ phát sinh gì đó, thế là gọi cho Cố Đồ Nam: "...Cái gì?! Cậu nói Tiểu Đường không ở cùng cậu?! "  

"Sao có thể như vậy? Vừa rồi Tiểu Đường nói với tôi cậu sẽ đưa em ấy đến trường!”  

Cố Đồ Nam cắt đứt liên lạc, cau mày, nhanh chóng khoác áo chạy tới trường học của Đường Bạch, cùng lúc đó, xe huyền phù của Tạ Như Hành cũng sắp dừng lại ở cổng trường.
Chủ nhiệm Hoàng đang đi đi lại lại trước cổng trường suy nghĩ xem đến tột cùng là tình huống gì, vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Đồ Nam đi tới.  

Ông đang định vẫy tay thì ánh đèn xe huyền phù xua tan bóng tối, một alpha đẹp trai bước xuống xe, nhẹ nhàng mở cửa xe cho Đường Bạch.  

Cảm giác tồn tại của Tạ Như Hành quá mạnh, chỉ cần hắn phát ra tiếng động, ánh mắt mọi người sẽ không tự giác tập trung trên người hắn.  

Cố Đồ Nam đứng trong bóng tối, đôi mắt xanh xám phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Tạ Như Hành.  

Nhưng Tạ Như Hành chỉ nhìn Đường Bạch, mắt phượng thâm thúy, nốt ruồi lệ đào hoa, tầm mắt cực đủ lực xuyên thấu.  

Hoàng chủ nhiệm nhìn trái nhìn phải cứ sững sờ nghi ngờ chính mình đã tát chết những học sinh xuất sắc.
  

Cái này, cái này, cái này, cái này là bắt cá hai tay, tại sao em không nói trước với thầy một tiếng? Thầy cũng không phải không giúp em che giấu!

*****************

Oa Oa(editor): Hum nay crush tặng tui ly trà đào thì nên đặt tên con là gì đây mng???

Bình Luận (0)
Comment