Dịch: Kogi Effit hiện đang đàm phán với hiệp hội thợ săn, chuyện này chắc hẳn sẽ mất một thời gian. Mặc dù lần nào Effit cũng bảo An Minh Hối không cần lo lắng, nhưng anh biết rõ, chuyện này khó đi đến thống nhất như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, An Minh Hối không thể ra ngoài vào ban ngày để tránh bị dân thường phát hiện và gây hoang mang dư luận. Chỉ khi màn đêm buông xuống, anh mới được phép ra ngoài một chút.
Trên thực tế, yêu cầu mà hiệp hội đưa ra là giám sát 24/24, buổi tối có thể ra ngoài đi dạo chỉ là Effit cố tình nói dối An Minh Hối mà thôi.
Buổi tối, cứ cách một khoảng thời gian sẽ có lính canh đi tuần trong thị trấn. Anh đương nhiên không bất cẩn đến mức đi lang thang trong thị trấn để lính canh nghi ngờ. Vì vậy dù thỉnh thoảng muốn ra ngoài tản bộ một lát, anh cũng sẽ tìm một góc khuất hẻo lánh, bay qua bức tường bao quanh thị trấn để ra ngoài đi dạo.
Ban đêm luôn nguy hiểm hơn nhiều so với ban ngày, có thể nói đây là nhận thức chung của tất cả mọi người nên Effit còn tặng cho anh một khẩu súng bạc, đạn được sử dụng cũng là đạn bạc. Khi nhận khẩu súng này, anh nhìn trân trân một lúc mới cất lên lời, vừa ngỡ ngàng vừa bất đắc dĩ hỏi: "Tặng thứ này cho một huyết tộc là muốn tôi tự sát à?"
Phải biết rằng dù là một huyết tộc có dòng máu tương đối thuần khiết như anh cũng sẽ bị bỏng nhẹ nếu trực tiếp chạm vào những vật dụng bằng bạc.
Lúc ấy Effit đang nhét khẩu súng vào một chiếc bao súng mới, hắn vừa ấn cúc vừa áy náy giải thích: "Tôi không chuẩn bị súng bình thường ở đây, cái này coi như mang theo để phòng thân, được chứ?"
Mặc dù cảm thấy kiểu phòng thân này hơi kì lạ nhưng An Minh Hối vẫn không từ chối ý tốt của Effit, đeo khẩu súng đã bọc trong bao bên hông.
Hầu như lần nào Effit cũng ra ngoài tản bộ cùng An Minh Hối, nhưng tối hôm qua Effit không ngủ, sáng nay lại phải đi đàm phán với hiệp hội thợ săn, vì vậy tối nay hắn đã về phòng ngủ sớm theo lời khuyên chân thành của An Minh Hối.
Vậy nên tối nay quý ngài ma cà rồng đã có thời gian rảnh hiếm hoi để đi dạo một mình.
An Minh Hối vừa thong thả dạo bước trên con đường nhỏ ở ngoại ô, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ ánh sao đêm nay, vậy mà lại có cảm giác thoải mái lạ thường.
Hmm... Cũng không phải mình ghét ngài Effit hay gì, chỉ là bình thường anh ấy có hơi bám người, chắc là ảo giác của mình thôi, hoặc là anh ấy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về mình cũng nên.
Trong màn đêm yên tĩnh, đi trên đường chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình và tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu râm ran.
Trong sự tĩnh mịch ấy, An Minh Hối đột nhiên dừng bước, nhíu mày nghiêng đầu chăm chú lắng nghe tiếng ồn mờ hồ từ xa vọng lại.
"Cút đi, cút ngay đi! Ðừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào người tôi!"
"Mẹ kiếp, con đĩ thối tha mày chán sống rồi à? Tao chịu ngủ với mày đã là may mắn của mày rồi. Ðêm hôm ăn mặc lẳng lơ thế này ra ngoài chẳng phải là muốn tìm đàn ông sao? Giờ lại còn ra vẻ gái ngoan với tao à!"
"Thật kinh tởm! Không biết nói chuyện thì câm miệng đi! Tránh xa tôi ra!"
Nghe thấy những lời văng tục chối tai đó, chân An Minh Hối khẽ nhích, ngay sau đó anh lập tức biến mất như một làn khói.
Chỉ mất vài giây, anh đã tới chỗ hai người đang giằng co tranh cãi, trước khi bọn họ kịp phản ứng lại, anh đã giữ chặt cánh tay gã đàn ông đang túm tóc cô gái rồi nhẹ nhàng bẻ một cái, gã đàn ông vô gia cư cao to vạm vỡ đó liền bị quật ngã xuống đất, sau đó anh còn bồi thêm một cú đá mạnh khiến gã lăn sang một bên.
Cô gái ngồi bệt dưới đất, quần áo trên người bị xé rách tơi tả, phải dùng tay giữ mới không bị lộ cơ thể, mái tóc dài màu nâu đỏ dài cũng đã rối tung, lúc này đang kinh ngạc mở tròn mắt nhìn An Minh Hối đột nhiên xuất hiện đứng chắn trước mặt mình.
An Minh Hối cởi áo khoác của mình, xoay người lại quỳ một chân trước mặt cô gái, vừa nhẹ nhàng khoác áo lên người cô vừa dịu dàng hỏi: "Ðừng sợ, cô có bị thương không? Có đứng dậy được không?"
Vừa dứt lời, anh đã chú ý đến vết thương đang chảy máu trên cổ tay cô gái trước cả khi cô kịp trả lời, trông có vẻ là bị một hòn đá cứa vào khi ngã xuống.
Ngón tay anh chạm nhẹ vào vết thương, đồng tử màu đen dần biến thành màu đỏ thẫm, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt. Chỉ chốc lát, vết thương đã được chữa lành, đôi mắt An Minh Hối cũng trở lại màu đen ban đầu.
Cô gái nhìn cảnh tượng kì diệu vừa diễn ra, sững sờ cảm ơn anh rồi bỗng nhiên lại tỏ ra vô cùng hoảng loạn, vội vàng chỉ phía sau An Minh Hối: "Hắn, hắn!"
Không cần cô gái nhắc nhở, An Minh Hối cũng đã nghe thấy tiếng gầm gừ phẫn nộ và động tác rón rén đứng dậy của gã đàn ông vô gia cư phía sau, anh lập tức rút khẩu súng dắt bên hông ra đồng thời xoay người lại chĩa họng súng về phía gã đàn ông đang cầm hòn đá sắc nhọn đang có ý đồ đánh lén.
Thực ra móng tay cứng rắn sắc nhọn của huyết tộc vốn đã thứ vũ khí lợi hại nhất, chẳng qua anh không muốn ngón tay mình nhuốm máu của loại người này mà thôi.
Khi nhìn thấy khẩu súng trong tay An Minh Hối, gã đàn ông kia sợ tới mức không dám nhúc nhích, song gã nhanh chóng nhận ra khẩu súng kia là vũ khí thợ săn dùng để đối phó với ma cà rồng. Thoáng cái gã đã lấy lại được can đảm, lôi quy tắc của hiệp hội thợ săn ra hùng hổ uy hiếp An Minh Hối, gã dọa là sẽ khiếu nại lên hiệp hội nếu anh dám làm gã bị thương.
Thợ săn ma cà rồng không được phép làm hại dân thường.
An Minh Hối nhìn bộ mặt "thượng đội hạ đạp" của gã đàn ông, chỉ cảm thấy vừa căm phẫn vừa thất vọng. Anh không nhìn thấy một chút hối hận hay áy náy nào trong ánh mắt gã mà chỉ thấy gã thẹn quá hóa giận sau khi chuyện tốt của mình bị phá hỏng, thậm chí khi nhìn vào cô gái phía sau anh, ánh mắt của gã còn lộ ra vẻ tham lam bẩn thỉu.
Thế là anh lại khuỵu một gối sau lưng cô gái, khẽ nói "Xin lỗi", sau đó giờ tay lên che mắt cô gái lại.
Anh nhìn gã đàn ông vẫn không ngừng gào thét, ánh mắt luôn dịu dàng, khoan dung nay lại trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh nói: "Nếu anh đã tự cho mình cái quyền đối xử như vậy với một cô gái, vậy thì theo quan điểm đó, có lẽ tôi cũng có quyền ra tay tàn bạo với anh."
Dứt lời, An Minh Hối liền gạt chốt an toàn, ngón trỏ bóp cò không chút do dự.
Viên đạn vốn được sử dụng để chống lại ma cà rồng trong phút chốc đã xuyên qua tim gã đàn ông.
"Đừng mở mắt", An Minh Hối dặn dò rồi cất súng đi, bước đến chỗ gã đàn ông, ngụy trang cái xác không nhắm mắt của gã một cách đơn giản. Anh lấy lại viên đạn và vỏ đạn, chữa lành vết thương trên ngực gã rồi dùng hòn đá cứa cổ gã, tạo thành hiện trường giả bị ma cà rồng giết chết.
Anh cảm thấy mình không thể đổ mớ rắc rối khó giải quyết này này lên đầu Effit.
Thế nhưng cô gái gan dạ ra ngoài một mình giữa đêm hôm kia lại không hề ngoan ngoãn nhắm mắt như lời anh dặn, cũng không tỏ ra sợ hãi trước cái xác của gã đàn ông. Cô ta cứ chăm chăm nhìn vào vết bỏng do tiếp xúc với vật dụng bằng bạc trên tay An Minh Hối, dè dặt ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Anh là...ma cà rồng?"
"..." Anh cứ có cảm giác giọng nói này không giống ban nãy cho lắm, hơn nữa khi cô ta đứng dậy, An Minh Hối mới phát hiện ra cô ta còn rất cao. Anh ngẩn ra mất một lúc, sau đó mới cười khổ gật gật đầu, "Đúng vậy, nhưng tôi không có ý hại cô, sau khi đưa cô về thị trấn an toàn tôi sẽ đi ngay."
Nhận được câu trả lời khẳng định, ánh mắt cô gái đột nhiên sáng lên, lập tức cầm lấy áo khoác trên người mình đứng dậy, không chút rụt rè sáp lại gần An Minh Hối, ánh mắt như nhìn thấy vật báu từ trên trời rơi xuống: "Xin chào, tôi là Charlie, sống ở thị trấn Brod. Anh có muốn hút máu tôi hay đến nhà tôi chơi không?"
Đây chắc chắn không phải giọng nói của phụ nữ, vẻ mặt của An Minh Hối bị đóng băng ngay tại khoảnh khắc ngỡ ngàng.
Charlie, người vừa gây ra cú sốc tinh thần đối với anh vẫn hăng hái nói liên tục: "Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, tất nhiên, tôi sẽ không để anh làm không công đâu. Nhìn khẩu súng này thì có lẽ anh chính là ma cà rồng mà Effit nhắc tới, tôi có thể nói tốt cho anh vài câu ở hiệp hội, vì vậy..."
"Xin chờ một lát..." Cuối cùng, anh cũng không nhịn được phải ngắt lời Charlie đang thao thao bất tuyệt: "Cho hỏi, giọng của anh..."
"Ồ, anh quan tâm chuyện này à? Vừa rồi là tôi giả giọng đấy, chỉ là tôi định đóng giả phụ nữ ra ngoài tìm đề tài cho cuốn sách tiếp theo thôi." Charlie cứ thế kéo tay An Minh Hối sờ lên bộ ngực săn chắc bằng phẳng của mình, chứng minh cho anh thấy giới tính thật của mình một cách trực quan nhất. "May mà anh đến kịp, nếu không tôi mà giết chết tên kia trước thì đã gặp được tài liệu sống là anh rồi."
Quý ngài ma cà rồng cảm thấy biểu cảm của mình lúc này hẳn là hoàn toàn sụp đổ rồi.
Anh thực sự không nên ra ngoài một mình lúc Effit ngủ, con người trong thế giới đáng sợ hơn tưởng tượng của anh rất nhiều.
Trước khi An Minh Hối tìm ra lý do thích hợp để từ chối người đàn ông giả gái kì lạ này, một giọng nói quen thuộc mà ưu nhã mang theo ý cười dịu dàng khiến người ta không kìm được cơn ớn lạnh bất thình lình vang lên: "Charlie, tôi nghĩ là mình cần hỏi xem anh đang định ma cà rồng nhỏ của tôi?"
An Minh Hối ngẩng đầu, bối rối nhìn Effit đang mỉm cười đùa nghịch khẩu súng trong tay, sau đó lại nhìn sang Charlie hai mắt sáng ngời, nửa người trên gần như là dán chặt vào người anh, không biết nên giải thích tình trạng lúc này của hai người trước hay là kể lại sự cố ngoài ý muốn xảy ra ban nãy.
Thực ra điều anh muốn hỏi nhất lúc này là tại sao Effit lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Effit, anh đến đúng lúc lắm." Charlie lại không hề lúng túng chút nào mà ngược lại, vừa trông thấy Effit còn vui vẻ vẫy tay chào hỏi, dáng vẻ vô cùng phấn khích: "Cho tôi nuôi con ma cà rồng này được không? Tôi vẫn luôn muốn nghiên cứu giống loài kỳ diệu này."
"Làm vậy có vẻ không hay lắm." Vẻ mặt Effit có chút rầu rĩ, hắn thở dài một hơi, khẩu súng trong tay không biết đã nhắm vào đầu Charlie từ lúc nào, "Súng của tôi lâu rồi chưa được bảo dưỡng, dạo này rất dễ cướp cò khiến tôi vô cùng sầu não."
Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký công tác của ngài thợ săn: An quả nhiên là một ma cà rồng rất cuốn hút. Anh ta là món đồ sưu tầm có giá trị nhất của mình, xứng đáng được bảo quản cẩn thận. Nhưng không ngờ An lại dây dưa với người khác nhân lúc mình ngủ. Đúng là bướng bỉnh đến mức khiến người ta đau đầu.