Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 100

"Xin lỗi."

Anh hàng xóm xin lỗi với vẻ mặt thản nhiên, không có hối lỗi cũng không có ý cười nhạo, chỉ đơn giản là rất bình thường, kiểu bình tĩnh khi gặp điều bất thường, xoay người ôm eo cậu thanh niên.

"Tay cầm cái gì vậy?"

"Bánh kem Thịnh tiên sinh cho."

Hai người trò chuyện với nhau rất tự nhiên, không coi ai ra gì.

Nước trên tóc nhỏ xuống từng giọt, trượt xuống theo cột sống, cảm giác lạnh lẽo khiến Thịnh Quang Minh không nhịn được rùng mình một cái.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Có phải hắn đang mơ không?

Người trong vòng tay người đàn ông quay mặt lại.

Một gương mặt sạch sẽ tươi cười với hắn, "Cảm ơn bánh kem của Thịnh tiên sinh, tôi sẽ ăn thật ngon."

Bánh kem...... à, hắn cắt cho y một nửa số bánh kem mà hắn đã chạy khắp thành phố tỉ mỉ chọn lựa.

Bởi vì y nói hôm nay là sinh nhật y, nhìn y quá đáng thương, cho nên không nhịn được mà chia cho y một nửa.

Hai người ôm nhau vào phòng.

Cánh cửa đóng lại cái rầm.

Rốt cuộc Thịnh Quang Minh mới tỉnh táo lại.

Ba chữ "Bị lừa rồi" chợt hiện lên trong đầu một cách muộn màng.

Không đúng, là lại bị lừa chứ.

Từ lần đầu tiên gặp nhau đã bị lừa, làm hắn tưởng y là người câm điếc.

Sau khi phát hiện là bị lừa, hắn lại còn thấy may mắn, rằng thân thể người ta khỏe mạnh là tốt quá rồi.

Giờ thì sao?

Còn may mắn không?

Theo lý thuyết thì hẳn là thấy may vì một sinh viên ưu tú như vậy không thật sự đi lạc đường, quan hệ với Thích tiên sinh cũng chỉ là yêu đương như bình thường.

Thì ra là vậy, thảo nào hai người lại cãi nhau.

Đầu óc hỗn loạn, những suy nghĩ không liên quan cứ nối tiếp hiện lên không có logic.

Thịnh Quang Minh đứng yên ở cửa thật lâu, cố gắng kìm chế cơn...... tức giận dâng lên trong lồ.ng ngực.

Khi hắn bước lên võ đài lần đầu tiên, huấn luyện viên đã từng phê bình tính tình hắn hiền lành quá mức, thiếu quyết liệt, lên võ đài luôn đến chỗ thấy nên ngừng thì ngừng, thường xuyên bị đối thủ nắm được sơ hở vì nhất thời mềm lòng.

"Thịnh Quang Minh, cậu không tức giận à? Hả? Người ta đã đánh lên mặt cậu rồi cậu vẫn không tức giận à?!"

Nắm tay siết chặt dần thả lỏng.

Không phải hắn không giận, mà là cảm thấy...... không đáng.

Hai người ôm nhau thân mật tiến vào phòng, vừa đóng cửa lại là lập tức ăn ý tách ra.

"Chú có bị khùng không?" Yến Song thẳng miệng trách móc, "Sao lại xóa vân tay đi?

Thích Phỉ Vân cởi áo khoác, nhàn nhạt nói: "Sáng nay bảng mật khẩu bị hỏng, dấu vân tay bị cài lại."

"Chú nghĩ tôi tin à?"

"Chẳng lẽ cậu cảm thấy là tôi cố ý à?"

Cặp công văn đặt trên kệ tủ ở lối vào, Thích Phỉ Vân đi vào trong nhà, Yến Song bám sát theo.

"Hình như chú chưa hiểu rõ lắm nhỉ, chú được Tần Vũ Bạch nhờ chăm sóc tôi, không có nghĩa là chú có thể quản tôi, chỉ vì tôi qua đêm mà chú làm vậy, có phải ngây thơ quá rồi không?"

Giọng nói vang vọng trong phòng khách rộng lớn, hùng hổ dọa người.

Thích Phỉ Vân dừng bước, hắn quay mặt lại, âu phục tối màu mặc ban ngày vẫn chỉnh tề, cũng giống như biểu cảm trên mặt hắn vậy.

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Tôi cũng đâu để ý cậu qua đêm với ai."

Thái độ của hắn nhẹ nhàng mà lạnh nhạt, biểu hiện đúng mực với tư cách một người bạn giường.

"Thế à?"

Yến Song nhìn đồng hồ trên tường.

"Từ bệnh viện về đây mất đâu đó khoảng mười lăm đến hai mươi phút lái xe."

"Giờ này đang đúng tầm kẹt xe."

"Cứ cho là kỹ thuật lái xe tốt đi nữa, thì cũng phải nửa tiếng trở lên mới về được."

"Cách lúc tôi gửi tin nhắn cho chú......."

Yến Song mở điện thoại lên trước mặt Thích Phỉ Vân.

Màn hình sáng lên, y lập tức cười, khóe miệng nhếch lên độ cong trào phúng, quay màn hình điện thoại ra, trên đó hiển thị một cuộc gọi nhỡ.

Chỉ một phút sau cái tin nhắn của y.

"Thầy Thích à, thầy gấp vậy sao?"

Yến Song cười híp mắt, quơ quơ điện thoại trong lòng bàn tay.

Vẻ mặt Thích Phỉ Vân không hề dao động.

"Hàng xóm cách vách là một tay quyền anh vừa giải nghệ," hắn nhàn nhạt nói, "Tôi sợ cậu không biết đúng mực, lỡ có chuyện gì thì tôi không tiện ăn nói với Tần tiên sinh."

Nụ cười đắc ý trên gương mặt kia từ từ rút đi.

Thích Phỉ Vân cũng chẳng cảm thấy vui sướng khi thắng lợi.

Hắn biết rõ bây giờ hắn đang bị thao túng cảm xúc.

Đúng là khóa bị hỏng rồi.

Nhưng lúc cài đặt lại có lựa chọn "Có giữ lại vân tay ban đầu hay không", hắn gần như không hề do dự mà chọn "Không".

Từ sáng sớm, tần suất để ý điện thoại của hắn cao hơn bình thường rất nhiều.

Có quan hệ thân thể rồi, quả nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của một người.

Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt kia bộc trực mà hiện lên sự tức giận vì bị xúc phạm, càng đối lập với bộ dạng cố làm ra vẻ của hắn lúc này, trong lòng Thích Phỉ Vân biết rõ tư thái của mình không ổn, hắn đè sô pha bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Khuya rồi, ngủ đi."

Hắn xoay người đi, khi đã quay lưng lại với Yến Song, sắc mặt rốt cuộc trầm xuống.

Yến Song ở phía sau hắn "Xí" một tiếng, không phục nói: "Tay quyền anh thì làm sao, ngực bự não phẳng, nếu mà anh không về, nói không chừng giờ bọn tôi đã lên giường rồi."

1

Trả lời y là tiếng đóng cửa phòng tắm.

Còn nói không thèm để ý.

Yến Song đỡ sô pha cười hì hì.

Đến phòng tắm cũng đi nhầm.

Tuy rằng tuyến tình cảm của hai người gần như đều dựa vào cốt truyện không thể miêu tả mà tăng lên, căn bản không có cảnh tình cảm thực sự nào cả.

Nhưng bác sĩ chỉ cần động lòng dù chỉ một chút thế này, tiến độ tuyến tình cảm cũng lập tức tăng một đoạn dài.

Đúng là một phần thưởng hấp dẫn.

Thích Phỉ Vân vào phòng tắm rồi mới phát hiện mình đi nhầm.

1

Bình thường hắn đều dùng phòng tắm trong phòng ngủ chứ không dùng phòng tắm cho khách bao giờ.

Hắn phạm sai lầm.

Giờ đã không kịp sửa nữa rồi.

Nói không chừng vừa bước ra ngoài là nhìn thấy ngay nụ cười nghiền ngẫm trên gương mặt kia.

Thôi, chỉ đành đâm lao thì theo lao.

Trong phòng tắm không có quần áo để thay, chỉ có áo choàng tắm miễn cưỡng khoác được, Thích Phỉ Vân mặc áo choàng tắm rồi bước ra, mắt nhìn thẳng mà đi vào phòng ngủ.

Cửa vừa mở liền nghe thấy tiếng nước ào ào.

Yến Song...... đang dùng phòng tắm của hắn.

Rất rõ ràng, sai lầm của hắn đã bị bắt quả tang.

Phòng tắm trong phòng ngủ là loại kính mờ, chiếu rõ đường nét duyên dáng của người bên trong, cánh tay thon dài gập lên, lướt qua đỉnh đầu, tiêu sái vén mái tóc ướt.

Đây là một hình ảnh mê người không thể nghi ngờ.

Thích Phỉ Vân lại đột nhiên cảm thấy một loại phiền chán.

Cứ vòng vo thăm dò lẫn nhau như vậy, thử xem rốt cuộc ai chiếm thế thượng phong, không ngừng tiêu hao cảm xúc của chính mình, loại quan hệ này...... thật là nhàm chán vô cùng.

Yến Song bước ra khỏi bồn tắm, khoác áo tắm dài, tùy tiện lau mái tóc ướt rồi kéo cánh cửa phòng tắm.

Thích Phỉ vân đã mặc áo ngủ ngồi đọc sách trên ghế cạnh giường, nghe thấy tiếng, hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục đọc sách.

Hơi nóng trong phòng tắm theo Yến Song tản vào phòng ngủ.

Yến Song bước qua, mang theo mùi hương sau khi tắm gội, "Sữa tắm phòng anh thơm hơn bên kia."

"Cậu thích thì mai tôi mua cho cậu."

Thích Phỉ Vân dường như đã hoàn toàn lấy lại bình, giọng điệu nhẹ nhàng lại cẩn thận, giống như khi bọn họ mới gặp nhau vậy, sắm vai một quý ông hoàn hảo. 

Yến Song ngồi thẳng lên đùi hắn.

"Đang đọc sách gì vậy?" Y nâng sách lên, nhìn lướt qua bìa sách, tấm tắc kinh ngạc nói: "Chú theo đạo á, tối rồi còn đọc Kinh Thánh."

1

Rời mắt khỏi những dòng chữ dày đặc, vừa chuyển qua người Yến Song, ánh mắt Thích Phỉ Vân liền dừng lại.

Yến Song đang mặc áo choàng tắm của hắn, kích thước quá rộng nên trông lỏng lẻo vô cùng, cổ áo mở rộng ra, dễ dàng khiến người khác nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hoặc là căn bản y chẳng muốn che.

Làn da trắng nõn như một bức họa thượng hạng, vệt màu xanh nhòe nhoẹt, xiêu vẹo, lộn xộn, là một vẻ đẹp hỗn loạn thê thảm.

1

Máu bầm, dấu hôn, dấu răng, tất cả đều hiện rõ, kể ra rằng đêm qua y đã điên cuồng với một người đàn ông như thế nào.

Nhịp tim chậm rãi tăng tốc, nhịp thở gấp gáp hơn, sau lưng toát một lớp mồ hôi mỏng.

Phẫn nộ.

Trong đầu hắn tổng kết cảm xúc ngày hôm nay một cách rõ ràng hơn bao giờ hết.

Vết thương đẹp như thế...... vậy mà không phải do hắn làm.....

Cuốn Kinh Thành dày cộp trong tay bị rút ra.

Thích Phỉ Vân nhìn chằm chằm một dấu răng cắn sâu nhất trên bả vai Yến Song.

Trái tim trong lồ.ng ngực phát ra âm thanh rung động kịch liệt, dụ.c vọng mãnh liệt xưa nay chưa từng có.

Thích Phỉ Vân nhận thức rõ ràng phản ứng của hắn đã vượt qua cảnh giới của những người đàn ông bình thường khi ở trong tình huống này.

Hắn phát hiện ra sự dị thường của mình từ khi còn rất nhỏ.

Đối với đồ vật mình thích, những đứa trẻ khác hoặc là nâng niu trân quý, hoặc là yêu thích không buông tay mà chơi đùa.

Chỉ có hắn khác biệt.

Sau khi có được thứ mình thích, suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn là là tách rời và phá hủy thứ này.

Đối với những tưởng tượng đáng sợ đó, không những hắn không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại cảm thấy niềm sung sướng và hưng phấn xưa nay chưa từng có.

Điều này là không đúng, hắn đã hiểu rõ ngay từ khi có những suy nghĩ đó.

Để sửa lại "sai lầm" này, Thích Phỉ Vân từng chăm chỉ thành kính đi nghe thuyết giáo hơn bất cứ ai trong gia đình, cầu nguyện mình có thể giống như những đứa trẻ khác.

2

Thật đáng tiếc.

Thế gian này không có Chúa.

Học tất cả về tâm lý học cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Cho dù là thần học hay khoa học đều không phải liều thuốc giải cho hắn.

Ma quỷ phát triển từ xương cốt, nó gặm nhấm khiến hắn ngứa ngáy, là cơn nghiện bẩm sinh đã có.

Đầu ngón tay chạm nhẹ vết thương.

Yến Song co rúm lại suýt xoa một tiếng, "Đau."

Thích Phỉ Vân giương mắt.

Yến Song cúi đầu, đang tiện tay lật xem Kinh Thánh của hắn, gò má mới tắm xong trắng trẻo hồng hào, tóc vẫn ướt đẫm, nước đang nhỏ xuống từng giọt.

"Tí tách ——"

Đôi lông mày thanh tú nhướng lên, vẻ vui sướng khi người gặp họa trên mặt Yến Song còn nhiều hơn là áy náy, "Ngại ghê, làm ướt Kinh Thánh của chú rồi."

Mỗi ngày đều nhìn thấy vô số nội tạng hỏng bệnh, xử lý đủ loại vết thương, Thích Phỉ Vân lại không hề thỏa mãn.

Bởi vì..... đó không phải tác phẩm của hắn.

Đầu ngón tay ấn mạnh vào vết thương.

"Làm gì vậy?" Yến Song hơi nhíu mày, giả bộ bị đau.

Âm thanh oán giận truyền vào tai, Thích Phỉ Vân không thấy chút áy náy nào, phản hồi từ não bộ là —— thỏa mãn.

Cơn nghiện chỉ được thỏa mãn trong một giây ngắn ngủi, ngay sau đó lại chìm sâu hơn vào sự trống rỗng.

Vẫn chưa đủ, não bộ lập tức truyền thêm một mệnh lệnh.

Chẳng lẽ không muốn thử làm ra một cái khác sao?

Thích Phỉ Vân như bị ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, môi hôn nhẹ lên vết thương.

1

Vết thương bầm tím loang lổ mang cảm xúc cực kỳ tuyệt vời.

Máu đang sục sôi.

Yến Song cười nói một tiếng "Ngứa" rồi cũng không ngăn cản hắn nữa, nhàn nhã lật xem cuốn Kinh Thánh trong tay.

"Chúa đã đặt gian ác chúng tôi....... trước mặt Chúa, để những tội lỗi kín đáo chúng tôi trong ánh sáng mặt Chúa*........"

(*) Trích Thi Thiên 90:8- sách nằm trong Kinh thánh Do Thái và Cựu Ước cho đạo Tin Lành (do Phan Khôi dịch)

Trong tiếng đọc dịu dàng, cái hôn trên xương cốt dần mạnh mẽ hơn, những chiếc răng nhọn ẩn nấp giữa đôi môi đang khao khát nếm thử hương vị của máu thịt dưới da.

Trong nháy mắt hắn há miệng, bìa cứng của cuốn sách chạm nhẹ lên đỉ.nh đầu hắn.

Giọng nói nhẹ nhàng tựa sương mù.

—— "Thích Phỉ Vân, gian ác, tội lỗi kín đáo của chú là gì?"

Máu toàn thân đều như lạnh xuống.

Ngọn lửa chợt tắt ngúm.

Hắn đang làm gì vậy?

Hắn vẫn luôn đề phòng, nhắc nhở bản thân phải giữ vững trạng thái "bình thường", nhắc nhở bản thân rằng Yến Song là một người cực kỳ nhạy bén, đừng có mất cảnh giác, đừng có lộ ra sơ hở.

Đã nhẫn lại lâu như vậy rồi, thậm chí ban nãy còn lựa chọn chấm dứt mối quan hệ này.

Vì sao không thể tiếp tục nhịn xuống chứ?

Thích Phỉ Vân cúi đầu, hàm răng còn đang đợi hắn cắn xuống da thịt, cơn nghiện và đau đớn đồng thời hành hạ hắn, rốt cuộc có bị nhìn thấu không, tiếp tục hay dừng lại?

Mái tóc bỗng nhiên được xoa nhè nhẹ.

"Cắn đi."

Giọng Yến Song thản nhiên, "nhẹ chút," lại lật một trang sách, "Đừng để đổ máu."

Thích Phỉ Vân chấn động, hắn từ từ ngẩng mặt lên.

Yến Song cúi đầu, nhìn hắn qua khe hở cuốn Kinh Thánh.

Trong đôi mắt màu xám kia ngoại trừ những cảm xúc cuồng nhiệt tới mức bất thường thì không còn gì khác.

Rất thuần túy, cũng rất đẹp.

Yến Song khép cuốn sách lại, một tay rảnh rỗi vuốt nhẹ cằm hắn, dịu dàng nói: "Không phải tôi đã từng nói rồi sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy chú, tôi đã biết......."

Y cười nhẹ, nụ cười gần như có thể gọi là thánh thiện, giống như những thiên sứ trong giáo đường vậy.

"...... chú là loại hàng gì rồi."

Đại não lập tức chịu một cú sốc lớn hơn.

"Cậu....."

"Suỵt," Yến Song dùng ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn bờ môi hắn, "Chú có chắc là bây giờ muốn dùng cái miệng này để nói chuyện không?"

Đây là hành vi cho phép, đồng thời cũng là một dạng lời mời sa đọa.

Không có Chúa, ma quỷ hoành hành.

Hàm răng dùng sức cắn mạnh lên da thịt mềm mại, dòng máu ấm áp liền chảy ra từ răng hắn.

Yến Song đang xoa tóc hắn, trượt xuống khảy vành tai hắn, cổ họng phát ra âm thanh nhịn đau.

Máu lại lần nữa sôi trào.

Hắn bị lừa.

Hoàn toàn rơi vào bẫy rập.

Cơn giận lạnh lẽo và nhu cầu mạnh mẽ đang giằng xé trong cơ thể hắn, người này đã khơi ra toàn bộ cơn nghiện của hắn, bây giờ cũng chỉ có y có thể giải.

Yến Song bỗng bị Thích Phỉ Vân bế bổng lên, cánh tay mềm mại buông thõng, cuốn Kinh Thánh dày cộp rơi xuống khỏi lòng bàn tay, đáp lên tấm thảm lông dê dày.

Đèn phòng ngủ bị tắt, căn phòng chìm trong bóng tối,

Trong bóng đêm, bọn họ không còn giả vờ lễ độ, giả bộ khiêm nhường.

Hàm răng cắn từng miếng xuống da thịt dọc theo xương cốt.

Tứ chi đều vặn vẹo.

Giống như hai con dã thú chưa thuần hóa.

Hắn tạo ra đau đớn, đồng thời đau đớn cũng bồi dưỡng hắn.

Xưa nay chưa từng có nỗi sung sướng như muốn bùng nổ như vậy.

Trong cực lạc sinh ra tuyệt vọng, tuyệt vọng rồi lại cảm thấy thoải mái —— hắn nên như vậy, bọn họ nên như vậy.

Gió đêm lẻn vào phòng qua cửa sổ sát đất không đóng chặt, thổi trang sách lật bay loạt soạt, dưới ánh trăng trắng bạc lạnh lẽo, chiếu rọi câu chữ trên trang sách đã ngừng lại.

"...... Mà chính lỗi lầm của các ngươi đã phân cách các ngươi với Thiên Chúa; chính tội lỗi các ngươi đã khiến Người ẩn mặt để khỏi nhìn, khỏi nghe các ngươi*......"

Đêm tối dài đằng đẵng, có đầy đủ thời gian để giải phóng ma quỷ.
Bình Luận (0)
Comment