Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 128

Phim chẳng xem được hết.

Trợ lý đã chọn một bộ phim kinh dị, nói rằng nó rất phù hợp cho cặp đôi xem.

Khi hai người soát vé và vào rạp, Thích Phỉ Vân thực sự nhận ra hầu hết mọi người đến xem phim này đều là các cặp đôi trẻ. Trường hợp hai người đàn ông cùng nhau đi xem như họ gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ghế của hai người ở một góc hẻo lánh đằng cuối.

Phim chiếu được vài phút, Yến Song đã đứng lên, Thích Phỉ Vân bên cạnh đang thờ ơ nhìn mấy nhân vật lo sợ hoảng hốt trên màn hình, thấy vậy thì quay qua, ánh mắt dõi theo bóng hình trong bóng tối yên lặng ra khỏi phòng chiếu. 

Thích Phỉ Vân ngồi tại chỗ một lát, giơ tay lên, nương vào ánh sáng nhạt từ màn hình để nhìn thời gian, rồi cũng đứng dậy.

Những đôi tình nhân tay nắm tay trong rạp chiếu căn bản cũng chẳng để ý tới hai người đàn ông lạc quẻ đã lần lượt rời khỏi phòng.

Thích Phỉ Vân ra khỏi phòng chiếu, mở điện thoại không thấy Yến Song nhắn tin, hắn gửi một tin "Ở đâu?", bên kia cũng trả lời không hề chậm trễ, "Quán trà sữa ở tầng 2."

Rạp chiếu phim nằm trong trung tâm thương mại, Thích Phỉ Vân xuống tầng 2, quả nhiên nhìn thấy Yến Song trong đang xếp hàng ở quán trà sữa.

Yến Song cầm cốc trà sữa từ trong đám người đi ra, mỉm cười với Thích Phỉ Vân, "Sao lại ra đây?"

Y rời khỏi trước nhưng lại đánh đòn phủ đầu mà hỏi ngược lại Thích Phỉ Vân.

Thích Phỉ Vân im lặng không nói gì, tròng mắt xám khói lẳng lặng nhìn người đang điềm nhiên như không mà uống trà sữa.

"Ngọt lắm, anh thử một ngụm không?"

Mặt Yến Song đầy vẻ vô tội, cứ như không phát hiện ra tâm trạng không tốt của Thích Phỉ Vân lúc này.

Hắn bắt y cùng đi xem phim, y làm rồi, xem cùng tầm 3 phút, có vấn đề gì không?

Yến Song hút một ngụm trà sữa lớn, "Xem phim rồi, nên về thôi."

Trong dòng người qua lại, Thích Phỉ Vân nhìn Yến Song, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt đó, lâu thật lâu vẫn không phản ứng gì.

Yến Song cũng không giục, xoay người tựa lên lan can trung tâm thương mại, vừa uống trà sữa vừa nhìn xuống phía dưới.  Cắn ống hút giữa hai hàm răng, y quay mặt qua, ánh mắt cười đùa: "Thầy Thích, nếu giận thì đẩy em xuống là được, độ cao này cùng lắm chỉ khiến em ngã gãy hai chân thôi."

1

Thích Phỉ Vân vẫn bất động, đến khi Yến Song uống hết cốc trà sữa, hắn mới cất bước, không nói lời nào mà đi ngang qua y.  

Yến Song vứt rác, đôi tay tự nhiên mà khoác lấy cánh tay Thích Phỉ Vân.

Chiếc xe lao vút trong màn đêm, chẳng ai mở miệng, mặc cho sự im lặng lan tràn trong xe.

Yến Song chẳng quan tâm lắm, co người trên ghế xe nhắn tin tám chuyện với Thịnh Quang Minh.

Y trò chuyện thật sự vui vẻ, cũng rất nhập tâm, thỉnh thoảng lại cười tủm tỉm, bật ra tiếng cười không giấu được, ngón tay gõ bàn phím nhoay nhoáy không ngừng nghỉ.

Thích Phỉ Vân yên lặng lái xe suốt hành trình, Yến Song cũng nhắn tin với Thịnh Quang Minh cả đoạn đường.

Đến khi xe dừng lại, Yến Song đẩy cửa xuống xe, vẫn cúi đầu trả lời tin nhắn.

Thích Phỉ Vân xuống xe, từ phía bên kia xe, hắn nói: "Đừng dùng người khác như một đạo cụ."

Yến Song quay lưng về phía hắn, nhắn tin trả lời xong mới quay mặt lại, mỉm cười với Thích Phỉ Vân, "Thích Phỉ Vân, lời này em đã nói với rất nhiều người đàn ông khác rồi, bây giờ cũng nói với anh một lần —— đừng quá coi trọng bản thân."

Hai người nhìn nhau qua chiếc xe, giữa ánh mắt nóng cháy, tựa như còn có mùi thuốc súng nhàn nhạt.

"Nếu muốn cậu ta," Thích Phỉ Vân đóng cửa xe, "Vậy còn chờ gì nữa?"

Yến Song thu hồi ánh mắt, tiếp tục gửi tin nhắn, giọng điệu khinh thường, "Anh tưởng ai cũng dễ dàng như anh à?" Y vừa nói vừa đi, thúc giục: "Nhanh lên, xem phim gì chứ, lãng phí thời gian."

Thường thì sẽ có một câu hỏi không thể đề cập giữa hai người, câu hỏi này đã không còn giá trị, đáp án thì thực ra không cần nói cũng biết. Điều quan trọng nhất chính là một khi đã đưa ra, người đặt câu hỏi sẽ rơi vào thế hạ phong như một lẽ tất nhiên.

Câu hỏi đó là —— "Em coi tôi là gì?"

Màn đêm buông xuống, khi Thích Phỉ Vân hỏi câu này, Yến Song đang nằm trên giường hắn, hai mắt mơ màng, nghe vậy thì nhoẻn khoé môi hồng hào, ngẩng đầu cho hắn một nụ hôn, dịu dàng ngọt ngào mà trả lời: "Đồ ngốc, đương nhiên là coi anh là bảo bối rồi."

*

"Có ấn tượng thì có ấn tượng......" Trợ lý khó xử nói, "Nhưng mà bác sĩ Thích à, tôi không chắc có thể tìm được đâu, để tôi tìm kiếm bằng từ khóa trên mấy web mua sắm thử xem."

Thích Phỉ Vân gật đầu, "Vất vả rồi."

Trợ lý trở lại chỗ ngồi, có lẽ anh biết tại sao Thích Phỉ Vân lại bảo anh đi tìm thứ đó.

Khi ấy Yến Song tặng quà cho Thích Phỉ Vân, hắn hoàn toàn chẳng thèm nhìn đến, nào biết bây giờ hai người lại biến thành loại quan hệ này chứ?

Mà nói về mối quan hệ giữa hai người này, cho dù là trợ lý luôn bên cạnh Thích Phỉ Vân cũng rất khó định nghĩa được.

Nói là người yêu, nhưng Yến Song đã thẳng thắn phủ nhận.

Nói không phải người yêu, vậy bác sĩ Thích còn nhờ anh đặt vé xem phim.

Bây giờ bác sĩ Thích lại hy vọng anh có thể giúp hắn tìm ra đồ vật đã từng mất đi như vậy, trợ lý mở trang web ra, nghĩ thầm có khi nào bác sĩ Thích đang yêu đơn phương hoặc theo đuổi Yến Song không?

Khi Thích Phỉ Vân kiên quyết từ chối Yến Song, trợ lý còn từng nghĩ không một ai trên thế giới này có thể khiến người đàn ông này rung động, không ngờ vòng tới vòng lui, kết quả vẫn là Yến Song làm được.

Trợ lý lắc đầu cảm thán tạo hóa trêu ngươi, sau đó nhập từ khóa "Hoa quế, đồ trang sức" vào khung tìm kiếm.

Giao diện web mua sắm nhanh chóng hiện ra một loạt các loại phụ kiện, nhìn qua đều giông giống nhau, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không giống cái Yến Song mang tới.

Trợ lý tìm một lúc lâu vẫn không tìm được, Thích Phỉ Vân bỗng nhiên bước ra từ văn phòng, trên tay hắn cầm một tờ A4 đưa cho trợ lý.

Trợ lý vừa thấy bản vẽ trên giấy, lập tức hô lên, "Chính là cái này!"

Thích Phỉ Vân nói: "Quét ảnh tìm đi."

Trợ lý cầm bức vẽ trên tay, thầm nghĩ sao bác sĩ Thích lại biết thứ Yến Song tặng hắn trông như thế này? Không phải hắn còn chưa từng nhìn thấy một lần nào sao? Chẳng lẽ khi anh đặt hộp quà ở trên bàn làm việc, bác sĩ Thích đã lén lấy ra nhìn ư?

Trợ lý ngồi xuống rồi chụp ảnh bức vẽ, sau đó mới chợt nghĩ ra gì đó, anh vội vàng đi gõ cửa văn phòng Thích Phỉ Vân.

"Bác sĩ Thích......" Tuy rằng khó có thể mở miệng, trợ lý vẫn bất chấp nói, "Phụ kiện này là do Yến Song tự tay làm, có lẽ sẽ không mua được kiểu dáng tương tự đâu ạ."

Thích Phỉ Vân trầm mặc một lát, nói: "Cứ tìm xem đi."

Trợ lý khẽ thở dài trong lòng, nghĩ thầm sớm biết như thế sao ngay từ đầu lại làm vậy, thực ra Yến Song còn lạnh nhạt với bác sĩ Thích hơn hắn tưởng tượng, đáng tiếc bác sĩ Thích căn bản không muốn nghe anh nói, có lẽ là không muốn nghe anh nói Yến Song không......

"Cậu ấy sẽ không tự tay làm quà cho tôi đâu," Thích Phỉ Vân thản nhiên nói, "Cậu ấy chỉ gạt anh thôi."

Trợ lý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Cứ tìm mà xem," Thích Phỉ Vân cúi đầu tiếp tục lật xem phương án trong tay, "Giá cả sẽ không đắt lắm."

Trợ lý đã không nói nên lời.

Hóa ra bác sĩ Thích...... vẫn luôn biết.

Đôi mắt màu xám khói kia ngước lên, "Còn câu hỏi gì à?"

Trợ lý bừng tỉnh lắc đầu, anh nuốt nước miếng nói: "Tôi sẽ cố hết sức."

"Cảm ơn."

Trợ lý đóng cửa, bàn tay lật phương án của Thích Phỉ Vân cũng dừng lại.

Có lẽ có một khả năng nhỏ.

Hiệu quả của hai lần thôi miên chồng chéo lên nhau tạo ra những tác dụng phụ khó mà đoán trước.

—— "Thích Phỉ Vân, em cũng muốn đau lòng vì chú, nhưng em không làm được, chú nói xem là vì sao?"

Ngòi bút trên giấy tạm dừng.

Hắn muốn thử một lần.

Nếu giải trừ hiệu quả của thôi miên, sẽ có kết quả như thế nào.

*

Khi Thích Phỉ Vân tắm rửa xong bước ra ngoài, Yến Song đã không còn trong phòng ngủ, hắn giương mắt nhìn về phía ban công, người bọc trong chiếc áo phao dài đang tựa lên ban công, mặt quay sang một bên, hình như đang nghe ai nói gì đó.

"Anh muốn bán nhà á?"

Yến Song ra vẻ kinh ngạc lắm.

"Ừ," Thịnh Quang Minh nói, vẻ mặt hắn thoải mái, hiển nhiên là đã suy nghĩ kỹ càng, "Khoảng thời gian mở cửa hàng đã chứng minh tiệm bánh ngọt này rất có tiềm năng, anh tin có thể lấy nó làm sự nghiệp cả đời của mình, cho nên anh quyết định bán nhà, mua một cửa hàng."

Hướng đi gần như giống như đúc với nguyên tác, bán nhà, đưa nhóc đáng thương chạy trốn.

Tình tiết Thịnh Quang Minh bán nhà trong nguyên tác hoàn toàn xuất phát từ suy tính cho sự nghiệp, đưa Yến Song đi chủ yếu là tiện tay làm chuyện tốt. Việc đi tới nước này sớm như vậy là nhờ có Tần Vũ Bạch, bậc thầy thúc đẩy cốt truyện.

Yến Song nói: "Như vậy cũng khá tốt."

Cách ban công, hai người bắt đầu trò chuyện về cách trang trí cửa hàng.

Thịnh Quang Minh hiển nhiên là kiểu người có kế hoạch và khát vọng về tương lai, vừa nói tới cửa hàng sau này, hắn tràn đầy năng lượng nói không ngừng nghỉ. Nói một lúc lâu, hắn quay sang lại thấy Yến Song đang nhìn hắn cười dịu dàng, hắn tạm dừng, nói: "Anh nói nhiều quá, em lạnh lắm nhỉ? Vào đi thôi, nói qua điện thoại."

"Không lạnh," Yến Song lắc đầu, "Em nghe mà nhiệt huyết sôi trào."

Thịnh Quang Minh cười, vươn tay qua ban công.

Yến Song đưa tay cho hắn.

"Lạnh quá." Thịnh Quang Minh nhíu mày.

"Bẩm sinh."

"Vớ vẩn, như em gọi là suy nhược."

Yến Song phụt cười, "Suy nhược?"

Giọng điệu y trêu chọc, lúc đầu Thịnh Quang Minh vẫn chưa phản ứng lại, sau khi suy nghĩ ý tứ thì lập tức đỏ bừng mặt.

"Ừ rất suy," Yến Song bỡn cợt nói, "Buổi tối làm lụng vất vả quá."

Thịnh Quang Minh đã nhuộm lại tóc đen, sợi tóc mềm mại bay trên gò má, bàn tay vốn dĩ khô ráo ấm áp lại vì một câu đùa của Yến Song mà ngày càng nóng, lòng bàn tay dần đổ mồ hôi.

Thịnh Quang Minh không muốn mồ hôi làm bẩn tay Yến Song, đang định rút về, lại bị Yến Song nắm lại, "Tay lạnh."

"Tay lạnh còn không vào nhà đi?" Thịnh Quang Minh nhẹ giọng.

Yến Song lại không nói gì, khóe mắt đuôi mày hiện ra một chút phiền chán lạnh nhạt, "Vào để nhìn sắc mặt người khác, chẳng bằng đứng đây nói chuyện phiếm."

Thịnh Quang Minh ngơ ngẩn, hắn biết mối quan hệ giữa Yến Song và Thích Phỉ Vân còn không thể nói là ổn định, chứ đừng nói tới có bao nhiêu nghiêm túc. Nhưng mà khi thật sự nhìn thấy dấu hiệu đổ vỡ của mối quan hệ này, hắn vẫn không khỏi cảm thấy một nỗi thương cảm kỳ quái.

"Em với bác sĩ Thích cãi nhau à?"

"Không phải," Yến Song lạnh nhạt nói, "Thấy phiền thôi."

"Chơi là chơi, vượt giới hạn thì không vui nữa."

Thịnh Quang Minh nắm lòng bàn tay lạnh lẽo kia, không biết nên nói gì cho phải.

"Anh không tán thành à?" Yến Song híp híp mắt.

Thịnh Quang Minh do dự một lát, nói: "Anh cảm thấy thực ra bác sĩ Thích là một người khá tốt."

Yến Song: "Mới được mấy ngày, anh đã không thích em nữa à?"

Thịnh Quang Minh vội nói: "Đương nhiên không phải!" Trong ánh mắt nghi ngờ của Yến Song, hắn cười khổ nói: "Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi, dù sao cũng không thể vì anh ta là tình địch mà ác ý hạ thấp người ta chứ."

Vẻ mặt Yến Song chậm rãi dịu lại, "Anh ấy tốt hơn anh à?"

Thịnh Quang Minh nói: "Đẹp trai hơn anh."

"Ai bảo thế." Yến Song lập tức nói.

Thịnh Quang Minh cong môi cười, hiếm có mà nói đùa, "Chứ không sao thân thể em suy vậy được?"

Trong đêm đen, khuôn mặt trắng nõn của Yến Song từ từ nhuộm một màu đỏ bừng, y giật tay về, không thèm quay đầu lại mà đi vào trong nhà.

Thịnh Quang Minh đứng ngoài ban công, quay đầu nhìn tấm rèm trong cửa sổ sát đất của nhà cách vách buông xuống. Hắn nghĩ lại câu mình vừa nói kia, không nhịn được mà cười.

Hình như hắn học hư được chút rồi.

Tiếng bấm phím điện thoại liên tục vang lên trong bóng đêm.

Thực ra âm thanh cũng chẳng lớn là bao..... Không, phải nói là gần như không có.

Bởi vì Yến Song đang trùm chăn gửi tin nhắn. 

Thích Phỉ Vân nằm ngửa, "Khuya rồi, ngủ đi."

Trong chăn truyền ra tiếng đáp lại rầu rĩ "Làm ồn tới anh à?"

Yến Song thò khuôn mặt hồng hào ra khỏi chăn, "Em đã nói em qua phòng khách ngủ, anh có chịu đâu."

Thích Phỉ Vân cúi mặt.

Hóa ra sự chia ly có một thanh tiến độ, bắt đầu ngay từ khi cảm giác được người kia muốn vứt bỏ mình, trong lòng người sẽ tự xuất hiện thanh tiến độ đó, chỉ cần nhìn gương mặt kia là biết thanh tiến độ đã đi tới đâu.

1

Sớm thôi.

Sắp tới rồi.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Thích Phỉ Vân hỏi.

Yến Song nằm bò, đôi tay cầm điện thoại, "Nói chuyện nhân sinh, lý tưởng thôi."

Thích Phỉ Vân không ngờ tới đáp án này, khi hắn đang phán đoán xem Yến Song nói linh tinh có lệ hay nói thật, vậy mà Yến Song lại chủ động đưa màn hình điện thoại hình tới dưới mí mắt hắn.

Yến Song không nói điêu.

Y và Thịnh Quang Minh thật sự đang nói chuyện về "Tương lai".

Thịnh Quang Minh hỏi Yến Song tốt nghiệp xong tính làm gì, Yến Song trả lời rằng muốn làm một thầy giáo, Yến Song hỏi hắn có phải sau này cũng chỉ mở cửa hàng bánh kem thôi không, Thịnh Quang Minh nói đúng vậy, sau này hắn muốn biến "Quang" thành chuỗi cửa hàng, Yến Song liền hỏi hắn đến lúc đó y có thể làm việc ở tiệm bánh hay không......

Đề tài nói chuyện của hai người hoàn toàn không có lấy một nội dung mập mờ hay chòng ghẹo, lời đôi bên viết đều rất đứng đắn, lộ ra sự ấm áp khó tả.

Bọn họ không có liên hệ về thân thể, nhưng phần nào đó lại dính chặt chẽ.

Là tình huống...... hoàn toàn ngược lại với hắn.

"Thấy chưa?" Yến Song thu điện thoại về, lại bắt đầu bấm nhoay nhoáy, "Nghi thần nghi quỷ, nói chuyện thôi cũng không được à? Thích Phỉ Vân, em phát hiện anh càng ngày càng thích quản em," y lại chui vào chăn, lẩm bẩm nói, "Vậy chúng ta chia tay càng sớm càng tốt, đừng để sau này kết thúc trong ầm ĩ."

"Em cảm thấy tôi sẽ làm ầm à?"

Yến Song trong chăn bật cười.

"Ai biết được, em luôn cho rằng người có sĩ diện khi rời đi cũng sẽ giữ thể diện, nhưng từ xưa đến giờ em chưa từng gặp ai bằng lòng dễ hợp dễ tan, quậy tới quậy lui, dù sao đều rất khó coi."

"Đau tận tâm can nói gì mà yêu em, mắc cười, yêu em thì liên quan gì tới em, làm như hắn yêu em thì em cũng sẽ yêu hắn ấy."

"Xứng ư?"

Giọng điệu nhàn hạ lười nhác, không có ác ý, chỉ hoàn toàn không thèm để ý.

"Kỷ Dao thì sao?"

Trong chăn lập tức yên tĩnh, cả tiếng bấm phím khó chịu cũng dừng lại.

Một lát sau, Yến Song xốc chăn lên, vẻ mặt y cực kỳ khó chịu, hung ác trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đừng nhắc tên cậu ta trước mặt em."

Thích Phỉ Vân nghĩ thầm: Chẳng trách Tần Vũ Bạch lại nghĩ ra một chiêu ngu ngốc như thôi miên.

Hắn ta thật sự là cùng đường bí lối, cạn kiệt khả năng.

Sự để ý của Yến Song đối với người kia, ngay cả khi y đã quên đi tất cả, vẫn cứ khắc sâu vào xương tủy.

Nếu giải trừ thôi miên, sẽ xảy ra chuyện gì, gần như không cần nói cũng biết.

"Ừ," Thích Phỉ Vân rũ mắt, "Vậy thì không nhắc nữa."
Bình Luận (0)
Comment