Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 156

【 Phần 5 】

Thích Phỉ Vân nói xong liền ngất đi.

2

Hoặc nói đúng ra là "Ngủ thiếp đi".

Yến Song suýt chút nữa thì bị hắn đè ngã, may là đang đứng ở cửa, một tay đỡ tường, mới tránh được bi kịch cả hai cùng té ngã.

Sau khi xác nhận hắn chỉ ngủ say thôi, Yến Song nửa nâng nửa đỡ đưa hắn tới sô pha.

Thích Phỉ Vân tay dài chân dài, quả thực khiến Yến Song mệt muốn khùng.

Thích Phỉ Vân nằm trên sô pha, Yến Song nhìn hắn ở khoảng cách gần, mới phát hiện sắc mặt hắn hơi tái, dưới mắt cũng mơ hồ hiện lên màu xanh đen.

Đại khái là không nghỉ ngơi tốt.

Khi Yến Song sống chung với Thích Phỉ Vân, hắn cũng thường xuyên trực đêm hoặc tăng ca, nhưng y chưa bao giờ thấy Thích Phỉ Vân mệt tới như vậy.

Lại còn ăn diện chỉn chu như thế, giữ thể diện cho cố.

Yến Song nhẹ lắc đầu, gọi điện cho trợ lý.

"Alo, ừ, là tôi, đúng, anh ấy ở chỗ tôi...... người không có vấn đề gì, chỉ đang ngủ thôi...... Được, tôi gửi địa chỉ cho anh."

Yến Song gửi địa chỉ cho trợ lý, ngồi xuống sô pha chờ đợi.

Cũng không biết là trợ lý cố ý, hay là thật sự cách xa chỗ y ở, y ngồi trên sô pha đọc được nửa cuốn sách thì mới có người ấn chuông cửa.

Yến Song đi ra mở cửa, trợ lý có vẻ hơi câu nệ, "Yến Song, lâu rồi không gặp."

Lần trước ở bệnh viện, hai người đã gặp nhau rồi, nhưng chỉ chạm mặt chứ không nói chuyện, lúc ấy trợ lý có vẻ muốn nói lại thôi, Yến Song cũng không để ý.

"Anh ấy vẫn đang ngủ, anh muốn đánh thức dậy, hay ở lại đây canh ảnh?" Yến Song vừa nói vừa lấy giày ra khỏi tủ, dường như đang muốn đi ra ngoài.

Trợ lý vội nói: "Cứ để Thích bác sĩ ngủ đi, mấy ngày anh ấy chưa chợp mắt rồi."

Yến Song "Ừm" một tiếng, "Vậy anh ở lại đây với anh ấy nhé."

"Hả......" Trợ lý hoảng loạn, "Cái này, gượm đã, em đừng đi vội, anh có lời muốn nói với em."

"Sao vậy? Anh nói đi."

Yến Song đặt đôi giày xuống thảm.

"Cái hộp đó, ý anh là, cái hộp đựng cây hoa quế là do em lấy đi đúng không?"

Trợ lý cẩn thận nói xong, lại thấy vẻ mặt Yến Song vẫn như thường, thờ ơ đáp: "Đúng vậy."

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi lo lắng, "Vậy, vậy em có thể......" Anh không sắp xếp được ngôn từ, nghĩ vài lần trong đầu rồi mới nói ra, "Em có thể tặng lại lần nữa cho bác sĩ Thích không?"

Yến Song yên lặng mà nhìn anh ta.

"Là thế này, bác sĩ Thích vẫn luôn tìm một chiếc tương tự như vậy, anh xem lại camera thì phát hiện là do em cầm đi......" Trợ lý do dự nói, "Bác sĩ Thích thật sự rất muốn."

Cũng chỉ có thể nói đến đây, anh rốt cuộc cũng chỉ là một người ngoài, nói lộ liễu quá, bác sĩ Thích sẽ rất mất mặt, anh nghĩ chắc Yến Song cũng hiểu ý anh.

"Ngại quá," Yến Song xỏ giày, sảng khoái nói, "Hôm đó tôi đi ra ngoài là ném luôn rồi."

"Không thể tặng lại được nữa."

"Tôi đi trước nhé, anh để mắt tới ảnh nha, nhắc ảnh chú ý nghỉ ngơi."

Yến Song ra khỏi nhà, rất yên tâm mà giao lại căn nhà cho hai người họ.

Trợ lý ngơ ngác nhìn cửa thang máy mở ra, đến tận khi Yến Song vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, anh vẫn đứng đờ ở đấy, mãi chưa phục hồi tinh thần.

Khi tiếng cửa đóng lại sau lưng vang lên, anh mới như tỉnh mộng mà nhanh chóng quay đầu lại. Ngay khi quay đầu thì thấy Thích Phỉ Vân áo mũ chỉnh tề đang đóng cửa lại.

1

"Bác sĩ Thích......"

Thích Phỉ Vân nhẹ gật đầu, đôi mắt cụp xuống, nhìn có vẻ hơi tiều tụy. Trợ lý không khỏi bồn chồn trong lòng, không phải bác sĩ Thích đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Yến Song rồi đó chứ? Anh không nói rõ được, đành phải thận trọng hỏi: "Bác sĩ Thích, giờ anh muốn đi làm hay về nhà tiếp tục nghỉ ngơi ạ?"

"Tới bệnh viện đi," Thích Phỉ Vân nói, "Không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi như vậy."

Hai người cùng nhau xuống lầu, trợ lý lái xe của hắn đến, vừa hay có thể đưa hắn tới bệnh viện.

Trên đường đi, trợ lý cũng không dám nói chuyện.

Trong đầu anh thực ra đang rất hỗn loạn.

Đối với con người Yến Song, và cả mối quan hệ giữa y với Thích Phỉ Vân, anh không thể nào làm rõ được.

Chuyện có thể chắc chắn là hai người chia tay rồi, hơn nữa Yến Song...... không hề có ý định quay lại.

Cây hoa quế kia, dù là người tặng hay người nhận cũng đều không trân trọng.

Chỉ có người đứng xem như anh vội vàng liếc qua, tưởng rằng đã nhìn thấy "Tình yêu".

Trợ lý chán nản buồn bã, nhưng Thích Phỉ Vân lại vẫn như bình thường, trông có vẻ đã khôi phục tinh thần sau mấy ngày mấy đêm tăng ca, nện những bước chân mạnh mẽ đi vào bệnh viện. Có mấy bác sĩ đang đợi hắn, tiến đến chào chỏi, Thích Phỉ Vân vừa đi vừa thảo luận phương án phẫu thuật với họ.

"Anh không đồng ý ——"

"Em đừng có nói gì hết, anh không đồng ý! Bây giờ em đi về ngay cho anh!"

"Ngày lập tức! Ngay lập tức!"

Tiếng gầm của Tần Vũ Bạch vang vọng khắp hành lang. Khi Thích Phỉ Vân đi lên, nhìn thấy Tần Vũ Bạch đang chỉ tay ra thang máy, hắn đứng cách mấy mét mà vẫn nhìn thấy tay Tần Vũ Bạch đang run lên.

Người khiến hắn nổi trận lôi đình đang ngồi trên ghế dài, đôi chân dài vắt chéo, mặt bị che khuất, chỉ lộ ra mũi chân nhếch lên.

"Vì sao không đồng ý?"

"Một tuần rồi, phía nước ngoài có tin tức gì chưa?"

Giọng nói tùy ý nhàn nhã, lộ ra sự thờ ơ.

Sắc mặt Tần Vũ Bạch xanh mét.

Tin tức thì ngày nào cũng có.

Nhưng lại chẳng có tin tốt.

Xác suất tìm được tạng hiến phù hợp có nhóm máu Rh âm tính còn thấp hơn so với trúng số.

Đến lúc này, Tần Vũ Bạch mới thật sự phát hiện ra bản thân "vô dụng" cỡ nào.

Cho dù hắn có kiếm được nhiều tiền, hắn cũng không thể nào biến ra được một quả thận.

1

Trên đời này, hoá ra có tiền không có nghĩa là có thể muốn làm gì thì làm.

"Lúc tôi tới đã hỏi bác sĩ rồi," Yến Song lười nhác nói, "Bác sĩ nói tình trạng của anh ấy nặng lắm rồi, gần như là đang chạy đua với tử thần." Y nhìn Tần Vũ Bạch bằng ánh mắt nghiền ngẫm, "Tần Vũ Bạch, anh yêu anh ấy đến mức không nỡ chạm vào, mà lại nhẫn tâm để ảnh nằm trong phòng ICU ngày ngày chịu đau à?"

Tần Vũ Bạch bị y hỏi dồn đến nghẹn họng, nghẹn đỏ cả mặt, lạnh lùng nói câu "Nói nhảm!"

"Tôi hiểu," Yến Song thả chân, sau đó đổi bên bắt chéo chân, rung rung mũi chân, khóe miệng cong lên, "Bây giờ so với anh ấy, thì anh yêu tôi hơn, cho nên lại luyến tiếc tôi, phải không?"

Tần Vũ Bạch không cảm thấy y sẽ nói được lời hay ý đẹp gì, hắn nhạy bén cảm giác được lần mở miệng tiếp theo y sẽ nói ra lời rất khó nghe, "Được rồi, em đừng nói nữa, chuyện này không thể thương lượng."

"Chúng tôi giống như hai cổ phiếu của anh vậy."

"Cái nào có giá trị cao và triển vọng tốt hơn, thì anh liền đầu tư vô cái đó."

Yến Song ngẩng mặt lên, cười tươi nhìn Tần Vũ Bạch, "Bây giờ anh muốn thanh lý cái cổ phiếu tàn kia à?"

1

Lời vừa nói ra, cổ áo Yến Song lập tức bị Tần Vũ Bạch túm lên.

Tay Tần Vũ Bạch cũng lập tức bị một cánh tay khác nắm chặt, "Anh Tần, xin hãy bình tĩnh."

Tần Vũ Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Dịch Trần, "Cút ra chỗ khác."

"Sếp Tần thật là ghê gớm, nắm quyền sinh sát trong tay, có thể quát nạt sai sử bất cứ ai, uy phong quá đi, muốn đánh tôi à?" Yến Song ngẩng mặt, "Đánh mạnh vào, ai không đánh là chó."

"Em ——"

Tần Vũ Bạch giận đến mức đầu lại bắt đầu đau, chỉ có thể trút lên đầu Ngụy Dịch Trần, "Anh muốn tạo phản đấy à? Bỏ tay ra!"

"Anh Tần, mời anh buông tay trước."

"Con mẹ nó......"

"Đây là bệnh viện."

Một giọng nam trầm vang lên, Thích Phỉ Vân và một nhóm bác sĩ mang vẻ mặt khó xử đi tới, "Phiền các anh tuân thủ trật tự."

Sau khi Yến Song rời khỏi chung cư thì đi thẳng tới bệnh viện, nhận kết quả kiểm tra độ tương thích, vừa hay gặp phải Tần Vũ Bạch.

Tần Vũ Bạch có nguồn tin riêng, đương nhiên biết độ tương thích mô của Yến Song và Tần Khanh rất cao.

Nhưng hắn đã nói dối, rằng kết quả kiểm tra là không tương thích.

Yến Song vạch trần hắn ngay tại chỗ.

Thế là hai người cãi nhau một trận, dù đã ngồi trong văn phòng của Thích Phỉ Vân, sắc mặt Tần Vũ Bạch vẫn đen xì. Nhìn biểu cảm của hắn như kiểu muốn túm lấy Yến Song dạy dỗ y một trận, vừa bực vừa tức nhưng phải nhịn lại.

Mấy ngày nay, lông mày của Tần Vũ Bạch chưa từng giãn ra, nhìn khắc khổ hơn rất nhiều.

Thích Phỉ Vân ăn ngay nói thật, "Kết quả kiểm tra độ tương thích rất thành công, phương án phẫu thuật cũng làm xong rồi."

"Phương án phẫu thuật cái gì? Tôi không đồng ý." Tần Vũ Bạch thẳng thừng từ chối.

Yến Song hoàn toàn không để ý tới hắn, nói với Thích Phỉ Vân: "Vậy mau chóng sắp xếp phẫu thuật đi."

"Anh đã nói anh không đồng ý......"

Yến Song cũng nhíu mày, "Tần Vũ Bạch, chuyện này đến lượt anh không đồng ý à?"

"......"

"Anh đừng vội giãy nảy lên," Yến Song quay mặt qua, vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi —— với tư cách là em trai song sinh của anh ấy, tự nguyện hiến thận cho ảnh, xin hỏi có vấn đề gì?"

Tần Vũ Bạch cau mày nói: "Vấn đề? Vấn đề lớn đó, cái em hiến là một quả thận, chứ không phải cắt bỏ amidan. Em có biết chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của em đến thế nào không?!"

"Anh nói rất đúng," Yến Song nói, "Nhưng tình huống hiện tại là, anh ấy sắp không có "sau này" nữa rồi."

Không phải Tần Vũ Bạch không biết tình trạng của Tần Khanh tệ đến mức nào, chuyển biến xấu nhanh ra sao.

Trong khoảng thời gian chờ đợi kết quả này, đề nghị này của Yến Song đã hiện lên trong đầu hắn không ít lần.

Thậm chí Tần Vũ Bạch đã vài lần mơ thấy cảnh phẫu thuật.

Trong giấc mơ, hắn chính là bác sĩ mổ chính, cầm một con dao phẫu thuật sắc bén, cắt xuống cái bụng trắng nõn của Yến Song, bên trong là một quả thận đẫm máu đang phập phồng trước mắt hắn. Sau khi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, toàn thân hắn đều đổ mồ hôi lạnh.

Không được.

Hắn không thể để Yến Song làm như vậy.

Mi tâm Tần Vũ Bạch vẫn nhíu chặt, "...... Còn chưa tới nước này mà......"

"Không phải còn chưa tới nước này, là anh căn bản không muốn đi bước này," Yến Song ngắt lời, "Tần Vũ Bạch, anh quá ích kỷ."

Tần Vũ Bạch bỗng nhiên nhìn thẳng vào Yến Song.

Thực ra hắn cũng giống Thích Phỉ Vân, đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi.

Công việc trong công ty không thể giảm bớt chút nào vì chuyện cá nhân của hắn.

Ngoài hai nơi công ty và bệnh viện, hắn còn muốn dành chút thời gian tới căn chung cư kia thăm Yến Song một chút, lại không thể để Yến Song phát hiện kẻo lại xảy ra một trận đại chiến.

Cho dù là năm đó khi cha hắn mới qua đời, hắn gánh vác một Tần thị rách nát, cũng chưa bao giờ mệt tới vậy.

Thỉnh thoảng chợp mắt trong văn phòng một lát, trong mơ cũng đều lo lắng cho ai anh em họ.

Bây giờ Yến Song nói gì? Nhẹ nhàng thở một câu bảo hắn "ích kỷ"?

Đôi mắt đỏ ngầu tơ máu càng đỏ hơn, Tần Vũ Bạch nghiến răng nghiến lợi, không nói nên lời.

Đúng, hắn là người kinh doanh, hắn ích kỷ, hắn yêu bản thân nhất, lời Yến Song nói đều đúng.

...... Nhưng hắn đã cố gắng hết sức.

Cố hết sức để song toàn, cố hết sức cứu cả hai, chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?

Người trên sô pha đột nhiên đứng dậy, xoay người tông cửa ra ngoài, vạt áo phất lên một cơn gió trước mặt Yến Song. Yến Song không đổi sắc, quay sang nói với Thích Phỉ Vân: "Khi nào thì phẫu thuật......"

Lời y còn chưa dứt thì đã bị một lực mạnh kéo lên.

Là Tần Vũ Bạch đi rồi mà quay lại.

Hắn nổi giận đùng đùng lao ra khỏi cửa, vừa xoay người lại lập tức quay lại, thậm chí cơn gió kia còn chưa kịp tan, một tay hắn ôm chặt Yến Song. Yến Song cảm thấy sau tai hơi nóng lên, cảm giác ẩm ướt trượt xuống làn da.

1

"Anh sai rồi......"

Giọng Tần Vũ Bạch hạ xuống rất thấp, khi ba chữ này truyền được vào tai Yến Song, y còn nghe không rõ lắm.

"Sai rồi."

Khi hắn lặp lại lần nữa, rốt cuộc Yến Song cũng nghe rõ.

Kẻ luôn cho mình là trung tâm, ích kỷ và mãi mãi chỉ yêu bản thân nhất, lại đang nhận sai với y.

Trong lòng Yến Song cũng không rung động gì, cho dù yêu hay ghét cũng đều không liên quan tới y, và y cũng hoàn toàn không quan tâm.

Y không hung hăng truy hỏi Tần Vũ Bạch sai ở đâu, hay ra sức đánh người đàn ông đang ôm mình khóc, mà chỉ vỗ nhẹ lên vai hắn.

"Anh hai."

"Tôi đã trả hết nợ cho anh, cũng đến lúc trả lại cho anh ấy rồi."

【 Phần 6 】

Dưới ánh đèn mờ trong phòng bệnh, Yến Song ngồi trên chiếc giường bệnh mềm mại mà đung đưa chân.

"Khi mới sinh ra, anh ấy chỉ lớn bằng một cái bình đun nước."

"Tôi không tận mắt nhìn thấy, mà là nghe mẹ tôi nói."

Yến Song mỉm cười với Tần Vũ Bạch ngồi bên cạnh.

Tần Vũ Bạch lẳng lặng nghe, ánh mắt yêu thương, "Em thì sao?"

"Tôi á?" Yến Song nói, "Đương nhiên là khỏe mạnh cường tráng, dù sao thì tôi cũng đã cướp đi toàn bộ chất dinh dưỡng của ảnh từ trong bụng mẹ."

"Em cũng gầy gò lắm, cường tráng ở đâu ra," Tần Vũ Bạch cách Yến Song, đá nhẹ chân Ngụy Dịch Trần, "Có phải không?"

Ngụy Dịch Trần cụp mắt, "Đúng vậy, thưa anh."

Yến Song hít sâu một hơi, "Tôi có gầy, thì cũng vẫn sống tốt, không giống ảnh, từ nhỏ đã hay đau ốm, trong trí nhớ của tôi không có lúc nào anh ấy khoẻ mạnh hết, haiz, những năm qua anh ấy có bị bệnh nhiều không? Thân thể thế nào?"

"Khi còn nhỏ cũng hay bệnh, mấy năm nay thì ổn hơn," lưng Tần Vũ Bạch hơi cong xuống, "...... Anh cũng ỷ vậy mà lơ là."

"Không sao," Yến Song ấn tay hắn, "Kiểu bệnh đột ngột xảy ra này cũng khó mà đề phòng, không trách anh được."

Tần Vũ Bạch liếc nhìn y, hốc mắt vẫn đỏ hoe, cũng không biết là do mệt mỏi, hay là vì giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên vai Yến Song ban nãy.

Yến Song thật sự rất đẹp.

Khuôn mặt, đôi mắt, thậm chí vân môi của y vẫn giống y như lúc Tần Vũ Bạch mới gặp.

Đã trải qua nhiều như vậy, y vẫn sạch sẽ thuần khiết như vậy, sạch sẽ đến mức có nhiều khi khiến Tần Vũ Bạch cảm thấy ghen ghét.

Hắn thà là y hận hắn.

Ít nhất điều đó còn cho thấy hắn để lại dấu vết trong lòng y.

Ba người ngồi cạnh nhau, bình tĩnh nói chuyện như bây giờ, Tần Vũ Bạch lại cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Một nỗi đau thương nhàn nhạt dâng lên trong lòng.

Hốc mắt hắn lại hơi nóng lên.

"Em nên trách anh."

"Anh thương em ấy như em trai ruột, nhưng lại sinh ra ha.m muốn chiếm hữu lẽ ra không nên có."

"Muốn, lại không dám muốn," Tần Vũ Bạch cười tự giễu, "Anh thật là......"

Hồi lâu mà hắn không nói tiếp, Yến Song thấu hiểu mà tiếp lời, " Cùi bắp mà thích chơi?"

Tần Vũ Bạch liếc y một cái, vẻ mặt nửa bất đắc dĩ nửa yêu thương, cuối cùng chỉ nhẹ lắc đầu, không nói cái gì nữa.

Yến Song cứ vậy nằm xuống giường.

Giường bệnh êm ái, cánh tay buông trên chăn, lười biếng nói: "Mấy ngày nữa phải phẫu thuật rồi, tôi phải bồi dưỡng tình thần cho tốt."

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh y trao đổi ánh mắt.

Nội dung trong ánh mắt họ đều giống nhau.

Lo lắng, bất an, căng thẳng, do dự......

Mối quan hệ có giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt đến đâu, cũng chỉ có thể tạm thời hoà hoãn trước tình cảnh này.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía người đang nằm.

Yến Song đã nhắm hai mắt lại, hai tay đặt trên bụng, vẻ mặt đầy yên bình.

Lúc này cũng chỉ có y mới có thể bình tĩnh thản thiên như vậy, nhưng thái độ của y lại tiếp thêm sức mạnh cho mọi người một cách kỳ lạ.

Sắc mặt Tần Vũ Bạch và Ngụy Dịch Trần đều dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng tương tự nhau, giống như ánh trăng chiếu lên gương mặt của Yến Song.

"Đừng có nhìn chằm chằm tôi như thế."

Đôi môi hồng mấp máy, hàm răng trắng sứ lộ ra, miệng lưỡi lanh lợi.

"Không chơi sâm với mấy người được đâu."

1

"Hết hy vọng đi."

"......"

"......"

Mọi chuyện cứ vậy mà quyết định.

Hôm nay, một kẻ cuồng làm việc như Tần Vũ Bạch hiếm có mà buông bỏ công việc. Hắn ở bệnh viện cũng không làm gì, chỉ bâu quanh Yến Song như con ruồi không đầu. Theo lời hắn nói, dù có tới công ty thì cũng liên tục mắc lỗi, chẳng bằng ở lại bệnh viện chờ tới khi phẫu thuật thành công, hắn mới có thể miễn cưỡng bình tâm lại.

Chuyện đã tới nước này, Tần Vũ Bạch cũng chỉ có thể nhìn tích cực lên.

Điều may mắn trong bất hạnh là bệnh của Tần Khánh vẫn có thể cứu chữa, cái giá cần trả để cứu cậu cũng không phải mạng sống.

Tần Vũ Bạch đã tham khảo ý kiến của vô số chuyên gia, kết quả đều khá lạc quan.

Con người không thể gục ngã trước khó khăn, cả đời này chuyện hắn từng gặp đâu có ít? Bao nhiêu khó khăn đó hắn đã vượt qua được, ông trời cũng không có cách nào với hắn. Tần Vũ Bạch tự mãn nghĩ như vậy, sau đó ba ngày liên tục thức trắng, vác đôi mắt sưng đỏ tới văn phòng của Thích Phỉ Vân bắt hắn thề rằng phẫu thuật sẽ thành công. Chưa chờ được câu trả lời của Thích Phỉ Vân, chính hắn đã hôn mê bất tỉnh trước.

Khi Tần Vũ Bạch tỉnh lại trên giường bệnh, Yến Song đang đứng trước giường bệnh liên tục lắc đầu, "Cướp đất diễn trắng trợn quá."

Tần Vũ Bạch: "......"

Yến Song: Đến cảnh y và Tần Khanh nằm viện cũng phải cướp bằng được, đúng là quá độc ác!

Tần Vũ Bạch cũng biết chính mình căng thẳng quá độ, đúng là cũng rất mất mặt, vành tai lặng lẽ đỏ lên. Trong lúc vừa giận vừa xấu hổ, không biết dây thần kinh nào trong đầu chập mạch, lại buột miệng thốt ra một câu: "Có muốn báo cho Kỷ Dao chuyện phẫu thuật không?"

Hắn vừa nói xong thì lập tức hối hận, vừa hối hận lại đồng thời như chút được gánh nặng.

Cho dù hắn luôn lảng tránh phủ nhận, thực ra trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ, người duy nhất mà Yến Song có tình cảm chính là Kỷ Dao.

Vào thời khắc quan trọng như vậy, có lẽ Yến Song sẽ muốn Kỷ Dao xuất hiện hơn là hắn và Ngụy Dịch Trần nhiều.

"Báo cho cậu ta làm gì?" Yến Song đút tay trong túi áo bệnh nhân, "Đứa con trong bụng tôi đâu phải của cậu ta."

2

Tần Vũ Bạch: "......"

Yến Song đúng là diễn giải hoàn hảo cho ý nghĩa của câu "Hoàng đế không vội thái giám vội".

Tất cả mọi người trong tầng lầu đều căng thẳng và bận rộn cho cuộc phẫu thuật sắp tới. Nhưng đương sự là Yến Song thì lại như không có chuyện gì, ngày nào cũng mặc đồ bệnh nhân lượn như cá cảnh trong bệnh viện.

Lúc khám sức khoẻ, y còn tăng thêm hai cân so với lúc mới tới bệnh viện.

Yến Song: Đồ ăn ở bệnh viện quá đỉnh!

Y quá nhẹ nhàng, nên Tần Vũ Bạch cũng dần bớt căng thẳng và lo lắng, trừ mất ngủ rụng tóc lo âu, tình trạng của hắn cũng coi như ổn.

So với hắn, Ngụy Dịch Trần căng thẳng hơn, mà cũng thả lỏng hơn.

Hắn không có dị nghị gì với quyết định của Yến Song, cho nên thả lỏng.

Nhưng có một cảm giác bất an mãnh liệt trong cơ thể, khiến hắn sinh ra một loại căng thẳng khác.

Không phải kiểu căng thẳng suốt ngày duyệt hợp đồng lớn hay kiếm "thực đơn phục hồi" của Tần Vũ Bạch.

Loại căng thẳng này hoàn toàn không có lý do, đó là một loại linh cảm tiềm ẩn trong gen của con người trước nỗi sợ.

2

Khi điều gì đó tồi tệ xảy ra, có đôi khi con người sẽ sinh ra ý nghĩ "quả nhiên là thế", giống như đã biết trước kết quả không tốt nào đó.

Loại cảm giác này, Ngụy Dịch Trần từng cảm nhận khi còn bé.

Khi đó, cha mẹ hắn đang bí mật ly hôn, cãi nhau muốn vứt bỏ cục nợ là hắn.

Cho dù trong lòng lo sợ bất an, Ngụy Dịch Trần cũng không thể hiện ra chút nào, hắn vẫn cứ làm chuyện của mình một cách thỏa đáng, có chừng mực, có phong độ, có khoảng cách, ít nhất hắn không muốn để Yến Song cảm thấy nhàm chán lúc này.

"Tôi có chuyện muốn nói riêng với thầy Thích," Yến Song nhấn tay nắm cửa, mỉm cười với Ngụy Dịch Trần theo sau y, "Đừng nghe lén nha."

Ngụy Dịch Trần không nói gì mà lui về sau nửa bước.

Ngoan thật.

Giống như một con cún con sợ bị bỏ rơi, dùng hết mọi cách để lấy lòng chủ nhân.

Dán chặt hai cái nhãn kiểu "Tôi không gây rắc rối", "Tôi rất nghe lời" trên người, muốn khơi dậy tình cảm của người ta.

Đáng tiếc là.

Bất kể là người muốn lấy lòng hay được lấy lòng, trong lòng họ đều hiểu rất rõ —— điều này là vô ích.

Yến Song đóng cửa lại, quay đầu nói với Thích Phỉ Vân ngồi sau bàn làm việc phía đối diện: "Thầy Thích, chúng ta thương lượng một chuyện đi."

"Giác mạc?" Thích Phỉ Vân nhàn nhạt liếc nhìn Yến Song, Yến Song đang ngồi trên ghế với ý cười trên mặt, ánh mắt cũng lấp lánh, "Đúng vậy, tôi muốn làm hai cuộc phẫu thuật một lượt luôn."

"Không thể nào."

Thích Phỉ Vân từ chối thẳng thừng.

"Phẫu thuật cấy ghép giác mạc không chấp nhận từ người hiến tặng còn sống."

Yến Song cười ngọt ngào nói, "Thầy Thích, chuyện gì cũng có ngoại lệ mà."

Thích Phỉ Vân lạnh lùng, "Chuyện giác mạc em không cần lo, cơ hội có rất nhiều, cậu ấy còn trẻ, không cần gấp." Hắn dừng một chút, ngữ khí bình thản nói: "Không nhìn thấy cũng không chết được."

Yến Song: "Thầy Thích, hiếm có khi nghe thấy anh nói lời cay nghiệt vậy à nha."

Thích Phỉ Vân không phản bác, ánh mắt tập trung trên màn hình máy tính, ngón tay bấm trỏ chuột, "Nếu không còn việc gì thì em ra ngoài đi, trước khi phẫu thuật phải nghỉ ngơi thật tốt."

Yến Song đứng lên đi tới trước bàn làm việc, cúi người xuống chống tay lên bàn, "Thầy Thích, từ đầu đến cuối tôi chưa từng để anh vào mắt, chẳng lẽ anh không tức giận chút nào, không muốn thử trả thù tôi sao?"

"Những lời hôm đó tôi nói ngoài cửa anh đều nghe thấy đúng không?"

"Cây hoa quế mà tôi muốn tặng anh, thực ra chỉ là hàng thanh lý trong cửa hàng tiện lợi, tôi lấy ra trêu anh thôi."

"Anh thực sự không muốn dạy cho đứa trẻ hư như tôi một bài học à?"

Yến Song ngẩng mặt lên, càng ngày càng gần, mắt thấy đôi môi sắp chạm vào cằm Thích Phỉ Vân. Thích Phỉ Vân vươn tay cản cằm y lại, "Cái em thiếu không phải một bài học."

Yến Song chớp mắt, "Vậy thì là gì?"

Ánh mắt Thích Phỉ Vân hơi ngưng lại, liếc qua đôi môi đỏ của y, "Phẫu thuật xong rồi nói."

"Thôi được rồi," Yến Song đứng thẳng dậy, y chắp tay sau lưng, đưa ra yêu cầu cuối cùng với Thích Phỉ Vân, "Đợi phẫu thuật xong, anh trả nụ hôn nợ tôi hôm nay là được."
Bình Luận (0)
Comment