Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 92

Khi xe của Thích Phỉ Vân dừng lại, Yến Song đang mất hình tượng mà ngồi xổm bên vệ đường, cầm đóa hoa dại ven đường vặt tới vặt lui.

"Tới rồi."

Yến Song tùy tay vứt bỏ bông hoa dại, rất tự nhiên mà chào hỏi hắn, lười nhác vẫy vẫy tay.

Thích Phỉ Vân ngồi trên xe, nhìn y như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cậu biết tôi sẽ tới đón cậu à?

Yến Song chống đầu gối đứng lên, kéo cửa ghế phụ lái rồi ngồi vào, y vừa đặt mông liền ngồi thượt trên ghế, duỗi tay kéo kéo cà vạt, lười biếng nói: "Kỷ Dao thì bị cha khống chế không ra nổi, Tần Vũ Bạch thì không còn mặt mũi gặp tôi, vậy khả năng cao cũng chỉ còn chú."

Giọng điệu y thờ ơ, khiến người cảm thấy một loại ung dung ẩn giấu, làm Thích Phỉ Vân có chút mơ hồ.

Rốt cuộc là y nhớ ra hết rồi? Hay vẫn chỉ là bản tính tùy ý, lại giỏi đoán lòng người?

"Nhìn cái gì?" Yến Song quay mặt qua liếc hắn một cái, "Lái xe đi, tôi đói rồi, à đúng rồi, chú tên là gì?"

Quả nhiên vẫn chưa nhớ lại.

Thôi miên có thể thay đổi ký ức của một người, nhưng lại không thể nào thay đổi bản tính.

Thích Phỉ Vân khởi động xe.

Chứng kiến toàn bộ ván bài kia, hắn rất rõ ràng mà nhận ra một điều, đó là Yến Song cực kỳ giỏi ngụy trang.

Trước mặt Kỷ Dao, Tần Vũ Bạch, thậm chí là Kỷ Văn Tung, y đều có một tính cách khác nhau, càng kỳ diệu hơn là, cho dù y làm ra hành vi gì đi nữa cũng đều không khiến đối phương sinh ra cảm giác bất thường, khéo léo mà tìm được một điểm cân bằng giữa các tính cách.

Với y mà nói, những người này đều có giá trị lợi dụng, cho nên y sẵn sàng hao phí tâm tư ngụy trang trước mặt họ.

Mà hắn......

"Chú, còn thuốc không?"

...... Chỉ là một ông chú quen mắt thôi.

Thích Phỉ Vân nhàn nhạt nói: "Tôi không thích có người hút thuốc trong xe tôi."

Yến Song liếc hắn một cái, trong mắt lộ ra vẻ dò xét khinh thường, "Bớt bớt đi, là Tần Vũ Bạch bảo chú tới đón tôi nhỉ, đã lấy tiền thì phải thay người tiêu tai chứ, chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn thôi, đừng có giả ngu với tôi."

Đúng là nhạy bén, cũng đoán ngay được là Tần Vũ Bạch bảo hắn tới đón người.

Rất tốt, lại biết thêm được một bộ mặt xấu xa mà trước giờ chưa từng thấy.

Tuy rằng Thích Phỉ Vân không biết vì sao mình không khơi dậy hứng thú của người này một lần nữa, nhưng rất hiển nhiên, đối với người không có giá trị lợi dụng cũng chẳng có hứng thú, người này sẽ trở nên khá thiếu kiên nhẫn.

Một tay Thích Phỉ Vân nắm tay lái, một tay lấy thuốc và bật lửa trong túi áo khoác ra.

"Cảm ơn."

Lời cảm ơn không hề có thành ý.

Sau một lát, tiếng bật lửa châm thuốc vang lên, mùi thuốc lá nhanh chóng lan ra khắp không gian kín.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Yến Song...... lạnh nhạt như vậy.

Mặc bộ vest trắng thuần, thoạt nhìn rất thích hợp với y, tóc đen mềm mại tôn lên đường nét thanh thuần của gương mặt, đôi môi căng mọng và khóe cười trời sinh, khi ngậm thuốc lá lại có cảm giác gợi cảm khó nói nên lời, nhưng tổng thể lại khiến người ta cảm giác lạnh nhạt người sống chớ tới gần.

Dường như đã nhận ra ánh nhìn chăm chú của hắn, tròng mắt đen láy chậm rãi di chuyển tựa như một động 

"Tôi không thích có người dùng ánh mắt ghê tởm nhìn chằm chằm tôi."

Vẫn toát ra ác ý không chút lưu tình như vậy.

Nhìn y hiện tại có vẻ như tâm trạng rất tệ.

Thích Phỉ Vân rời mắt, nhìn chăm chú vào con đường xoắn ốc xuống núi phía trước.

Yến Song cũng thu hồi ánh mắt, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa hút thuốc, thở ra một làn khói thuốc trắng đục.

"Nhớ đàn ông."

Thích Phỉ Vân thần sắc kiên định, vẫn vững vàng mà lái xe.

"Chú đừng thấy Tần Vũ Bạch thoạt nhìn rất quyết đoán rất cường thế, thực ra anh ta rất ngoan rất đáng yêu......."

Giọng điệu của Yến Song khi nói đến Tần Vũ Bạch vẫn có chút mềm mại và hoài niệm.

Xem ra hiệu quả thôi miên vẫn còn tác động mạnh tới cảm xúc của y.

"Giống như một con chó vậy."

Yến Song quay mặt lại, một ngón tay chống trán, điếu thuốc lá cháy rực trên đầu ngón tay y, nở một nụ cười mơ hồ với Thích Phỉ Vân đang lái xe, "Rất giỏi li.ếm."

Tim vẫn đập vững vàng, lòng bàn tay nắm tay lái lại có chút nóng lên, cũng có lẽ là do lớp da lót lạnh lẽo làm nổi bật sự tương phản.

Trên đùi bỗng nhiên cảm thấy một lực đè.

Người ngồi bên cạnh gác cả hai chân lên đùi hắn.

Thích Phỉ Vân khẽ liếc y một cái.

Yến Song ngồi nghiêng đối diện với hắn, đai an toàn quấn quanh người y như một con rắn, thân hình cao gầy như bị một sợi dây thừng ngắn trói lại, áo vest trắng tinh nhăn nhúm đến không thành hình, y cong đầu gối, đầu dựa vào cửa sổ xe, hai chân đi giày da coi đùi người ta thành ghế kê chân, vô thức mà đung đưa.

"Tuy rằng xem như đã chia tay, nhưng lại vẫn nhớ thân thể anh ta, chú nói xem tôi như vậy có rất kỳ cục không?"

Yến Song hút thuốc, thái độ vậy mà hơi nghiêm túc, y đang nghiêm túc thảo luận với Thích Phỉ Vân về chuyện tình cảm của mình, tựa như đang nghiêm túc trưng cầu ý kiến của hắn.

Thích Phỉ Vân vẫn im lặng, thanh niên mất kiên nhẫn dùng mũi giày chọc vào bụng hắn. "Nói chuyện đi, chú bị câm à?"

1

【 Thầy Thích ơi, sao thầy không nói gì? Thầy là người câm sao?】

Nội dung tương tự, giọng điệu lại khác nhau.

Sự dịu dàng với hắn đã trở thành quá khứ.

Hiện tại chỉ có lạnh nhạt và thờ ơ.

Thích Phỉ Vân cũng không hối hận về bất cứ quyết định nào của mình.

Cho đến bây giờ, cũng vẫn là như vậy.

Chính hắn là người muốn khôi phục mối quan hệ không còn liên quan tới Yến Song như vậy, hắn đã được như ý.

"Không kỳ cục," thái độ hắn ôn hòa, ngữ khí cũng rất bình thường, "Điều này có nghĩa là có lẽ cậu còn yêu hắn."

"Phụt ——"

Yến Song bật cười như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.

Y chỉ cười một tiếng liền dừng, chắp tay lại, lấy tư thái như nghe tư vấn của chuyên gia tư vấn tâm lý, "Lý luận của chú thật vớ vẩn, nhớ thân thể thì là yêu á? Chú là bác sĩ ngoại khoa nhỉ, tôi thấy chú xử lý vết thương của họ rất thành thạo."

"Tôi là bác sĩ ngoại khoa."

"Bảo sao, nói ra toàn lời vô nghĩa."

Yến Song lại hút thuốc.

"Giờ tôi thấy chú cũng không tồi, là tôi yêu chú chưa?"

Thích Phỉ Vân thờ ơ.

Mũi giày da lại gõ vào bụng, "Lại không nói, tôi đang tỏ tình với chú đấy."

Chiếc xe đang xuôi theo con đường núi quanh co yên tĩnh, đèn đường tỏa ra ánh sáng tiêu điều lạnh lẽo, giống như đèn mổ trên bàn giải phẫu, chớp sáng chớp tối trên hai khuôn mặt mang biểu cảm khác nhau.

Tới cuối con đường, tốc độ xe cũng chậm dần, tấp vào lề rồi dừng dưới một ngọn đèn đường.

Thích Phỉ Vân quay mặt sang, mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Cậu tỏ tình với tôi?"

Yến Song còn chưa hút xong điếu thuốc, ánh mắt và nét mặt đều đang cười, ngữ khí thờ ơ, "...... Đúng vậy."

"Tôi chấp nhận."

Người đàn ông chững chạc lại lão luyện dùng vẻ mặt lạnh nhạt trả lời một câu khẳng định.

Thanh niên luôn miệng trêu chọc hắn tựa như bị thái độ dứt khoát lưu loát của hắn làm cho kinh ngạc, điếu thuốc ngậm trong miệng rớt xuống khỏi đôi môi đang hé mở.

Thích Phỉ Vân nhìn chằm chằm Yến Song, dưới ánh sáng của đèn đường, đôi mắt màu xám kia nửa là ánh sáng, nửa là bóng tối, hắn cởi bỏ đai an toàn, cúi người tiến lại gần trước vẻ mặt hơi sững sờ của Yến Song.

Cẳng chân vốn đặt trên đùi hắn bị ép phải cong trở về.

Hơi thở và mùi hương thuộc về người đàn ông cũng như tấm lưới bao phủ lên khuôn mặt trắng nõn của thanh niên.

Yến Song nhìn chăm chú người đàn ông phía trên mình, không thấy chút hoảng loạn nào, ý cười nhàn nhạt, "Ngại ghê, tay bị run, thuốc rơi rồi."

Thích Phỉ Vân duỗi tay nhặt điếu thuốc trên mặt đất lên, sau đó ngồi thẳng dậy, hạ cửa kính xe vứt điếu thuốc đã tàn ra ngoài cửa, hắn dùng thái độ của hắn để tỏ rõ lập trường —— đừng có đùa nữa.

Không khí mùa thu lạnh lẽo tràn vào trong xe, thổi tan đi hương thuốc lá.

Yến Song cũng ngồi thẳng lại, hạ cửa kính xe bên y xuống.

Cả hai đều ngồi yên lặng, để gió đêm thổi tung mái tóc tới rối bời.

Cảm xúc bình tĩnh trở lại, Thích Phỉ Vân duỗi tay định nâng cửa kính lên, Yến Song lại nhìn sang đây, "Chú tên gì vậy?"

Giọng điệu y hỏi rất nghiêm túc, Thích Phỉ Vân không khỏi dừng tay lại, hắn quay mặt sang, nói: "Chuyện này quan trọng lắm à?"

"Về lý thuyết mà nói thì cũng không quan trọng lắm," Yến Song thản nhiên nói, "Nhưng mà không biết tên thì ảnh hưởng tới hiệu suất rên của tôi lắm."

Tuy rằng không dám nói là hoàn toàn hiểu Yến Song, nhưng trong lòng Thích Phỉ Vân biết rất rõ ràng, vừa rồi chẳng qua là Yến Song đang chơi đùa hắn thôi, mà dáng vẻ bình tĩnh như bây giờ, hình như là thật sự nghiêm túc. "...... Thích Phỉ Vân."

Yến Song nghe xong nhẩm lại tên này một lúc, sau đó bỗng nhiên nhe răng cười.

"Thôi, không thích tên, không làm đâu."

Chung quy cũng vẫn bị chơi.

Thích Phỉ Vân lại không có chút cảm giác muốn giận nào.

Thậm chí hắn cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, cảm thấy một loại sung sướng khác hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Giống như đang chơi một trò chơi mà không biết mức độ tiếp theo sẽ khó như thế nào.

Không có bí quyết qua ải, không có sách hướng dẫn chiến lược, ngoài lấy thân mình vỡ đầu chảy máu thử vận may thì không còn cách nào khác.

Mà thái độ của chủ nhân trò chơi với người chơi cũng cực kỳ tùy ý —— thích chơi hay không thì tùy.

Chiếc xe khởi động lại.

Bầu không khí bên trong xe bắt đầu trở về "bình thường".

"Ong ong ——"

Tiếng điện thoại rung cực kỳ có cảm giác tồn tại vang lên.

Là âm thanh truyền ra từ túi của Yến Song.

Mà Yến Song vẫn chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ xe không đóng lại, khiến mái tóc đen mềm mại của y rối tung lên, vẻ mặt lạnh nhạt kia tựa như cô độc lại lẻ loi.

Hẳn cũng không hoàn toàn là diễn đúng không?

Căn cứ vào hiệu ứng thôi miên, Yến Song dồn hết mọi tình cảm lên một mình Tần Vũ Bạch, đến cuối cùng lại phát hiện mình chỉ là một kẻ thay thế.

Cho dù chỉ có 1%, hẳn cũng cảm thấy buồn chứ?

"Tôi không biết hiện tại chú đang suy nghĩ quỷ yêu gì," Yến Song chống cằm, mặt vô cảm nói, "Nhưng trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ."

"Nếu trong vòng 10 phút nữa mà chú không thể về đến nhà nấu cơm cho tôi," Yến Song liếc xéo sang, "Thì đời này chú không có cơ hội lên giường với tôi đâu."

Chiếc xe ngừng ở dưới lầu.

Yến Song ung dung bước xuống, thúc giục Thích Phỉ Vân, "Nhanh nhanh lên nào, chú còn 3 phút."

Thích Phỉ Vân dừng xe xong cũng xuống xe, Yến Song vô cùng lo lắng mà vỗ vỗ tay, "Nhanh coi, xem chú lề mề kìa."

Người đàn ông sải bước chân dài, nhàn nhạt nói: "Cậu rất muốn lên giường với tôi à?"

"Đây là cơ hội của chú, không phải của tôi," Yến Song đi bên cạnh hắn, "Nếu chú chậm chân thì sau này chú không còn cơ hội chủ động nữa, nhưng còn tôi thì muốn lên giường với chú lúc nào chả được."

Lên giường, lên giường, treo bên miệng cứ như nói chuyện ăn cơm uống nước.

Ít nhất về điểm này thì hoàn toàn không thay đổi.

Không, hoặc là nói chưa bao giờ che giấu bộ mặt thật trước mặt hắn.

Thích Phỉ Vân bấm nút mở thang máy, bước vào bên trong, "Cậu chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý vậy à?"

Yến Song bước theo vào thang máy, y dựa lên tay vịn, hai chân bắt chéo, bình tĩnh nói: "Đương nhiên rồi."

"Chú không soi gương à?"

"Trên mặt chú viết rõ hai chữ."

"Đói khát."

Cửa thang máy bằng kim loại phản chiếu gương mặt hắn.

Một gương mặt rất lễ độ thận trọng, được bệnh nhân truyền bá là "nhìn mặt thôi đã thấy đáng tin", bởi phiền chán những người nảy sinh hiểu lầm rồi đeo bám, cho nên hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt vô cùng.

Một khuôn mặt như vậy mà....... đói khát?

Yến Song nhìn biểu cảm lạnh lùng trên mặt Thích Phỉ Vân, "phụt" cười một tiếng, "Lừa chú thôi."

Cửa thang máy mở ra.

Thích Phỉ Vân thu hồi ánh mắt, sải bước ra khỏi thang máy.

"Sao giờ lại đi nhanh vậy?"

Yến Song theo sát phía sau.

Thích Phỉ Vân ấn vân tay mở khóa, đẩy cửa ra, xoay người nhàn nhạt nói: "Có lẽ là vì tôi rất đói khát?"

Yến Song lại cười, tiến lên ghé vào vai Thích Phỉ Vân, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

"Thực ra nếu nhìn kỹ ấy."

"Ngoại hình của bác sĩ Thích là gu tôi đó nha."

Con ngươi đen như mực và đồng tử xám khói đối diện nhau.

Tròng mắt Yến Song to tròn, rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy sự chân thành.

Thích Phỉ Vân lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lập tức đi vào trong phòng, người dựa vào bả vai hắn loạng choạng suýt nữa đứng không vững.

"Trong nhà chỉ có mì Ý."

"Ò, tôi sao cũng được, dù sao cũng chỉ là đói bụng thôi, tùy tiện ăn gì đều như nhau cả."

Thích Phỉ Vân dừng bước, liếc về phía sau.

Yến Song đã đá rớt giày da, nằm xuống sô pha.

Chỉ cần đói bụng, tùy tiện ăn gì đều như nhau sao?

Thích Phỉ Vân rũ mắt xuống.

Mì Ý nhanh chóng được nấu chín, nước sốt cũng là có sẵn.

Yến Song đói bụng, ăn rất ngon miệng, ăn xong liền nói với Thích Phỉ Vân ngồi đối diện, "Bác sĩ Thích, chú thích ăn món Quảng Đông không?"

Thích Phỉ Vân ngẩng đầu nhìn y một cái, "Cũng tạm."

Hắn không có bất cứ sở thích đặc biệt nào với đồ ăn.

"Tôi đề cử một nhà hàng món Quảng Đông rất ngon cho chú, chú có hứng thú muốn đi ăn thử không?"

Đôi mắt đều đang tỏa sáng.

Thoạt nhìn còn nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào khác trong tối nay.

Thích Phỉ Vân cúi đầu, cuốn một dĩa mì Ý, "Không."

Người đối diện im lặng vài giây.

"Chú có biết có bao nhiêu người muốn mời tôi ăn cơm không?!"

Cho dù bao nhiêu lần đi nữa, mỗi lần Yến Song đều sẽ bị tình hình "Rốt cuộc y có phải tổng thụ không, sao đám tra công đều không đẩy thì không động vậy" làm phát cáu.

Thích Phỉ Vân cúi đầu, nói: "Biết, điện thoại rung không ngừng."

Yến Song đã rút điện thoại trong túi đặt lên bàn.

Điện thoại rung không ngừng nghỉ, chậm rãi di chuyển trên mặt bàn đá cẩm thạch.

Thích Phỉ Vân không hỏi loại vấn đề ngu xuẩn như "Vì sao không tắt nguồn."

Rất hiển nhiên, Yến Song đang tận hưởng cảm giác sợ hãi của đối phương khi không nhận được phản hồi.

Nếu tắt nguồn, không phải không còn thú vị nữa sao?

"Phòng tắm ở bên trong cùng, phòng cho khách là phòng thứ hai đếm ngược phía bên trái, Tần tiên sinh nhờ tôi chăm sóc cậu một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa cậu về trường học."

Thích Phỉ Vân đứng lên, bưng đĩa đi về phía phòng bếp.

Yến Song một tay chống cằm, ngồi ở bàn ăn nhìn bóng dáng Thích Phỉ Vân.

Thích Phỉ Vân mặc tạp dề.

Tạp dề màu xám thắt nút trên eo, càng làm nổi bật lên bả vai rộng lớn, vòng eo thon chắc, là dáng người tam giác ngược điển hình.

Ngón út Yến Song gõ gõ môi, khẽ cười.

Giả vờ giả vịt.

Tuyến của Tần Vũ Bạch đã hoàn thành 100%.

Kế hoạch của y là chờ Ngụy Dịch Trần nhận lửa giận từ hai người kia rồi tới tìm y, cũng cày đầy luôn tuyến của Ngụy Dịch Trần.

Nhưng nếu hiện tại y đang độc thân, đêm nay lại ngủ trong nhà mục tiêu nhiệm vụ, không lý nào lại lãng phí đêm nay được. Thế này hẳn là không vi phạm quy định.

Dòng nước chảy ào ào, đang rửa chiếc đĩa trong tay, bỗng nhiên có hai cánh tay quấn lấy eo hắn.

Động tác của Thích Phỉ Vân cứng lại.

"Bác sĩ Thích....."

Giọng Yến Song rất mềm mại, mang theo sự mê mang trong bóng đêm.

"Nhìn chú mặc tạp dề quyến rũ thật ấy."

Dòng nước chảy ào ào mãnh liệt, bắn những giọt nước tung tóe, bắn lên ống tay áo xắn lên của hắn, hắn duỗi tay khóa nút vặn lại.

Lại là vui đùa? Thích Phỉ Vân nhàn nhạt nói: "Buông tay."

Yến Song mắt điếc tai ngơ, ngược lại càng ôm chặt hơn nữa.

"Hóa ra lưng mỗi người đàn ông đều không khác nhau lắm," giọng điệu Yến Song hờ hững, "Cảm giác khi ôm vào đều giống nhau."

Thích Phỉ Vân rũ tay xuống.

Cả đêm nay Yến Song đều tỏ ra thoải mái, thái độ hờ hững, tới giờ còn đùa bỡn hắn, mà khuôn mặt dựa vào lưng hắn lại hơi nóng lên.

"Lạch cạch ——"

Chiếc đĩa trong tay rơi xuống đáy bồn.

Thích Phỉ Vân trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cậu khóc à?"

"Ha ——"

Một âm tiết trào phúng ngắn ngủi.

"Đừng có đùa."

Yến Song ngẩng mặt lên, gác gằm trên vai hắn, hơi thở gần trong gang tấc.

"Chỉ có đàn ông khóc vì tôi thôi."

Thích Phỉ Vân lặng im không nói, gò má đột nhiên có cảm giác mềm mại, hắn nghiêng mặt sang, liền thấy đôi môi đỏ của Yến Song nhanh nhẹn rời đi.

"Đừng hiểu lầm," Yến Song buông tay ra, bật người ngồi lên bàn đá cẩm thạch, đúng là y không khóc, vẻ mặt rất thảnh thơi, "Đối với tôi mà nói, chỉ cần đẹp trai thì đều là anh trai tốt."

Ánh mắt y dừng trên gương mặt anh tuấn lại đoan chính của Thích Phỉ Vân, duỗi bàn tay khều nhẹ khuy áo trên tay áo hắn, nhẹ giọng oán trách nói: "Sao chú bất cẩn thế, bọt bắn hết lên áo rồi này."

Thích Phỉ Vân nhìn y, từ mái tóc đen đến sống mũi thẳng tắp rồi tới đôi môi tươi đẹp.

Hắn đã từng hôn đôi môi kia.

Tuy rằng Yến Song đã quên mất đoạn ký ức đó, nhưng Thích Phỉ Vân đã ôn lại mấy lần trong vô số đêm khuya tỉnh mộng.

Đó là trải nghiệm duy nhất mà hắn có, cho dù thế nào thì cũng đã để lại dấu vết trong cuộc đời hắn.

Muốn quên, cũng không quên được.

"Bác sĩ Thích," Yến Song mỉm cười, đôi tay quàng lên vai hắn, "Muốn hôn môi không?"

Phòng khách trống trải lại yên tĩnh, hai người bọn họ đứng trong góc tối phòng bếp, gần như là hòa vào bóng tối.

Vẫn những con người đó, vẫn những vẫn đề đó.

Căn bản là không thể né tránh.

Giống như lời nguyền gắn với vận mệnh như hình với bóng.

Ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ, từ chối hay chấp nhận đây?

Không, vấn đề mà y hỏi là: Có muốn hay không.

Người đàn ông chậm rãi cúi người xuống, tốc độ hắn tới gần cực chậm, tựa như chuẩn bị để đổi ý bất cứ lúc nào, mày hơi nhíu lại, trong vòng vài giây đó, mỗi một giây hắn đều có thể dừng lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn không dừng.

Hắn và cậu trai hôn hắn lần đầu lại hôn môi một lần nữa.

—— Y thật ngọt ngào.
Bình Luận (0)
Comment