Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 94

Thịnh Quang Minh vừa mới dọn đến khu nhà này vài ngày trước.

Hắn vô cùng hài lòng với căn hộ này, trước khi ký hợp đồng hắn còn cố ý dò hỏi người môi giới bất động sản về vấn đề hàng xóm.

"...... Anh yên tâm đi, tôi đã nghe ngóng giúp anh rồi, hàng xóm cách vách của anh chính là một vị bác sĩ ngoại khoa, nhà đã mua, họ Thích, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là một người rất đàng hoàng, chắc chắn là một hàng xóm tốt."

Bác sĩ à, thế thì hẳn là không tệ, Thịnh, Quang Minh nghĩ như vậy rồi quyết đoán ký hợp đồng mua căn hộ này.

Kể từ khi dọn vào ngày hôm kia, hắn đã đi chào hỏi hàng xóm trên dưới một lượt, nhưng vẫn chưa có cơ hội chào hỏi Thích Phỉ Vân, lần nào gõ cửa cũng không có ai trả lời.

Hàng xóm tầng dưới nói Thích Phỉ Vân này thường độc lai độc vãng, công việc cũng rất bận rộn, có khả năng là không ở nhà, cũng có khả năng là không muốn giao tiếp xã hội.

Thịnh Quang Minh nghĩ thầm hàng xóm xa cách chút cũng được, miễn sao không ồn ào là được rồi, vậy nên cũng không tới quấy rầy nữa.

Ngoài cửa là khoảng im lặng chết chóc, Thịnh Quang Minh nhìn cậu thanh niên có vẻ ngoài thanh tú trước mặt, trong đầu đột ngột nghĩ: Ồ, hóa ra không phải người câm điếc, cũng tốt, bằng không thì thật đáng tiếc.

Yến Song nhìn Thịnh Quang Minh đã hoàn toàn ngây người, khẽ cười, "Tôi tên Yến Song."

Đầu óc Thịnh Quang Minh cứ như bị đoản mạch, theo bản năng mà trả lời: "Thịnh Quang Minh."

Yến Song gật đầu với hắn, "Có cơ hội thì ghé chơi."

Nói xong, y xoay người bước vào cửa.

Chờ tới khi cửa đã đóng lại, Thịnh Quang Minh vẫn chưa lấy lại tinh thần, tin tức lần lượt nối tiếp nhau mà nhảy vào đầu hắn.

Hắn nhớ rõ hàng xóm tầng dưới có nói bác sĩ Thích là nam.

Người vừa rồi đi vào cũng là nam.?

Đồng, đồng tính luyến ái?

Thịnh Quang Minh thoáng mở to hai mắt.

Từ từ đã, cậu thanh niên tên Yến Song kia vừa mới nói "Có cơ hội ghé chơi" là có ý gì?

Đại não Thịnh Quang Minh giống như bị gỉ sét, chậm chạp nghĩ vài vòng thì rốt cuộc cũng hiểu."

À, là bảo hắn có cơ hội thì ghé chơi nhà.(*)

Thịnh Quang Minh: "......?......!"

(*) 光顾: có hai nghĩa, một là cách nói kính trọng của chủ nhà khi khách ghé thăm, hai là cách chào khách trong các cửa hàng dịch vụ, ở đây Thịnh tưởng Song có ý chào hàng. "Chơi" trong tiếng Việt cũng có nhìu nghĩa.

Mồ hôi trên người ban nãy đã khô lại.

Thịnh Quang Minh run rẩy nổi da gà toàn thân bước vào nhà, đi thẳng tới tủ lạnh, mở tủ ra hít vài hơi khí lạnh rồi mới bình tĩnh lại, duỗi tay cầm một lon bia, bật nắp uống hai ngụm lớn.

Dòng bia lạnh lẽo chảy xuống cổ họng, làm dịu toàn bộ tim gan phèo phổi, lúc này Thịnh Quang Minh mới có cảm giác mình đã tỉnh táo lại một chút, đã có thể suy nghĩ bằng lý trí.

Hắn hoảng làm gì?

Chẳng phải chỉ là đồng tính luyến ái thôi à?

Có gì ghê gớm đâu.

Khi hắn thi đấu ở nước ngoài còn gặp diễu hành đồng tính đó thôi.

Đồng tính cũng đâu phải hổ báo tai ương.

Không phải đều là hai mắt một mũi một miệng à?

Cứ xây dựng tâm lý như vậy, Thịnh Quang Minh cầm lon bia đi ra ban công, gió thu tạt vào mặt lại khiến hắn tỉnh táo hơn không ít, trong không khí dường như có mùi thuốc lá thoang thoảng.

Thịnh Quang Minh quay mặt sang, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen láy, "......"

Đúng rồi, ban công của hai căn hộ là liền kề nhau.

Trên tay thanh niên đang kẹp một điếu xì gà nhỏ, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, nhả ra một làn khói, làn khói bay trong không trung rồi theo gió thu qua ban công nhà hắn.

Thịnh Quang Minh cầm lon bia hoàn toàn hóa đá rồi.

Yến Song ở dối diện cũng nhìn hắn cười cười, sau đó vươn tay khum thành vòng tròn, đưa lên đưa xuống ở bên miệng.

"Khụ khụ khụ ——"

Thịnh Quang Minh bị chính nước miếng của mình sặc đến long trời lở đất, lon bia lạnh vung hết lên tay, hắn luống cuống đổi tay cầm, vẩy bỏ chất lỏng trên tay, xoay người như thể chạy trốn.

"Thịnh tiên sinh."

Tiếng gọi nhẹ nhàng của thanh niên gọi hắn lại.

Thịnh Quang Minh đứng yên cứng đờ.

Ám chỉ của cậu thanh niên rõ ràng như vậy, kể cả hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm thì cũng nhìn ra được động tác đó có ý gì.

Hỏng rồi.

Phải làm sao để nói cho người ta biết hắn không có hứng thú với con trai, mà lại càng không có hứng thú tiêu tiền mua "dịch vụ" bây giờ?

Khi còn thi đấu ở nước ngoài, hắn cùng từng gặp phải tình huống bị người cùng giới tán tỉnh, cũng coi như có kinh nghiệm, nhưng mà đã bao giờ gặp phải kiểu "chào hàng dịch vụ" thế này đâu.....

Không biết là cứ từ chối thẳng hay khéo léo một chút thì hơn?

"Có thể cho tôi một lon bia không?"

Ngoài dự đoán của hắn, đối phương đưa ra một yêu cầu như vậy.

Thịnh Quang Minh chậm rãi liếc qua.

Yến Song bắt được ánh mắt của hắn, lại cười vô hại với hắn, duỗi tay làm động tác lên xuống bên miệng một lần nữa, "Có được không?"

Thịnh Quang Minh: "......" Là hắn hiểu sai.

Mặc dù cũng không muốn dây dưa gì với đối phương, nhưng người ta lại tỏ ra tự nhiên thoải mái, Thịnh Quang Minh cũng ngại từ chối, không nói gì mà vào phòng khách cầm một lon bia ra rồi ném qua ban công cách vách.

Yến Song nhanh nhẹn bắt được, "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Thịnh Quang Minh cúi đầu đáp một câu, khi đang tính đi thì lại nghe Yến Song hỏi: "Thịnh tiên sinh mới chuyển đến nhỉ?"

"Tách ——"

Tiếng bật lon bia vang lên, sau đó là tiếng tiếng "ừng ực ừng ực" sảng khoái.

"Bác sĩ Thích là khách quen của tôi."

Giọng đối phương vừa nhẹ nhàng lại lười nhác, ngữ khí bình tĩnh như thể nói thời tiết đêm nay đẹp thật, "Hẳn là sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt."

Toàn thân Thịnh Quang Minh đều đang căng thẳng.

"Thịnh tiên sinh thích con gái phải không?"

Thân thể Thịnh Quang Minh lại cứng hơn một chút, nghĩ thầm biểu hiện của hắn rõ ràng đến thế à?

Đối phương cười "ha hả" mấy tiếng.

"Anh yên tâm, vừa rồi ở cửa tôi chỉ đùa anh chút thôi."

Rốt cuộc Thịnh Quang Minh cũng xoay mặt lại, nhìn về phía Yến Song một lần nữa.

Quả thật Yến Song cũng không khác gì những cậu thanh niên nào khác mà hắn biết, chỉ là đẹp đẽ tinh xảo hơn chút, nhưng nhìn vẫn là một cậu trai tuấn tú chứ cũng không nữ tính, tư thế uống bia cũng rất khí phách, dáng vẻ hút thuống còn thuần thục tiêu sái hơn cả hắn.

Yến Song một thơi uống cạn nửa lon bia, lại cười với Thịnh Quang Minh đang lặng lẽ nhìn ở ban công cách vách, "Thực ra con trai cũng được lắm, có cơ hội thì anh thử xem sẽ biết."

Thịnh Quang Minh chạy trối chết.

Ý muốn chung sống hòa bình, giữ mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm bị vứt bay hoàn toàn, thay vào đó là xúc động muốn bán nhà.

"Bụp ——"

Nắm tay nặng nề đấm vào bao cát treo trong phòng khách.

Cả khuôn mặt Thịnh Quang Minh đều nhíu lại.

Hắn vừa mới mua nhà thôi!

Bác sĩ cách vách cũng thật là, cho dù là đồng tính đi nữa thì chẳng lẽ không thể quen ai đó một cách đàng hoàng nghiêm túc à? Sao cứ phải làm cái chuyện này...... Mà nói đi cũng phải nói lại, Yến Song thoạt nhìn thì cũng đứng đắn lắm mà, hoàn toàn không nhìn ra vậy mà lại làm cái nghề này.

Quá là hỏng rồi.

Căn nhà 100 điểm trong lòng hắn giờ đã rớt xuống gần mức đạt yêu cầu.

Tuy rằng hàng xóm muốn sống thế nào hoàn toàn là tự do cá nhân, nhưng mà cứ nghĩ đến sinh hoạt cá nhân quá hỗn loạn như vậy, Thịnh Quang Minh liền cảm thấy cả người không dễ chịu lắm.

Sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, hắn mồ côi cha mẹ vì một tai nạn ngoài ý muốn, đến 11 tuổi hắn được huấn luyện viên nhìn trúng thì bắt đầu đánh quyền anh.

Từ đó về sau, cuộc sống của hắn cũng không có gì khác ngoài quyền anh.

Hắn nỗ lực làm việc chăm chỉ 100% bằng mồ hôi và máu.

1

Có lẽ những người khác sẽ nói rằng họ liều mạng trả giá như vậy là vì niềm đam mê với môn thể thao này.

Nhưng từ đầu tới cuối Thịnh Quang Minh vẫn luôn hiểu rõ ràng hắn đánh quyền là để kiếm tiền.

Kiếm đủ tiền, đi làm điều hắn thích, có một tình yêu đẹp, sau đó kết hôn sinh con, tạo nên một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Đây là toàn bộ tương lai mà hắn muốn.

Mà căn hộ này chính là điểm bắt đầu cho tương lai của hắn.

Là ngôi nhà mà hắn đã lựa chọn tỉ mỉ.

Thịnh Quang Minh nổi điên cào cào mái đầu, không tiếng động mà rống trong lòng 2 tiếng, cuối cùng vẫn chán nản ngã xuống sàn.

Hy vọng hàng xóm có thể sớm ngày "cải tà quy chính".

Hắn thầm cầu nguyện.

"Chú về rồi à?"

Tiếng la kinh ngạc vui mừng truyền tới từ ban công.

Thịnh Quang Minh sửng sốt trong nháy mắt rồi nhảy dựng lên, tới chỗ bảng giám sát ở cửa vào để kiểm tra tình huống bên ngoài.

Chả thấy gì cả.

Thịnh Quang Minh quyết tâm, mở ra một khe cửa nhỏ, qua khe hở, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc vest lịch sự, cầm cặp da đứng ở ngoài cửa nhà cách vách, chân đã bước vào cửa nhưng lại chưa đi vào, không biết là đang nấn ná gì ở đó.

Trong vô thức, khe cửa càng ngày càng bị đẩy rộng ra.

Cậu thanh niên gần như bám lên người người đàn ông tây trang giày da, đang ngửa đầu...... hôn hắn.

"Rầm ——"

Tiếng đóng cửa thật mạnh truyền tới từ nhà bên.

Thích Phỉ Vân nhìn sang đó, khẽ cau này, duỗi tay nhéo một cái vào gáy Yến Song, "Cậu làm gì vậy?"

"Gì là gì?" Yến Song giả ngu.

Thích Phỉ Vân nhìn y chằm chằm một cái, không nói gì mà cất bước vào trong.

Yến Song cười trộm phía sau hắn, sau đó cũng vào nhà đóng cửa lại.

"Ai bảo chú về trễ vậy làm gì."

"Tôi mệt mỏi ngồi xổm dưới lầu một mình, vừa hay gặp được hàng xóm mới của anh, nên nhờ anh ta đưa tôi lên đây."

Động tác cởi áo khoác của Thích Phỉ Vân hơi khựng lại, "Hàng xóm mới?"

"Đúng vậy, người cũng khá tốt," Yến Song nói, "Mỗi cái là hơi sợ đồng tính xíu thôi."

Áo khoác cởi ra vắt trên khuỷu tay, Thích Phỉ Vân nhàn nhạt nói: "Đừng quấy nhiễu hàng xóm."

"Tần tiên sinh muốn tôi chăm sóc cậu một thời gian," Thích Phỉ Vân đi vào phía trong, "Tôi đã nói chuyện với quản lý rồi, mai cậu qua nhập thông tin thân phận là được."

"Anh ta muốn anh chăm sóc tôi?"

"Chăm sóc ở phương diện nào?"

"Mọi phương diện."

Bàn tay mềm mại vén vạt áo hắn lên, lặng lẽ luồn vào trong.

"...... Bao gồm cả phương diện này sao?"

Thích Phỉ Vân dừng bước.

Khi Tần Vũ Bạch nói chuyện với hắn ở bệnh viện, có đưa ra cho hắn một yêu cầu.

"Hiệu quả thôi miên có thể giải trừ không?

Hắn nhìn biểu cảm hối hận trên mặt người đàn ông lúc đầu không chút do dự muốn biến một người thành con rối của mình.

"Có thể."

Người quyết định rồi lại hối hận thật bất lực và thảm hại.

"Tôi cần thời gian."

Làm thì cũng làm rồi.

Sao còn phải hối hận?

Tùy tay ném áo khoác trên tay lên mặt bàn đá cẩm thạch.

Bóp khuôn mặt trong sáng vô tội kia, vẻ mặt Thích Phỉ Vân vừa nghiêm túc lại lạnh lẽo, "Không bao gồm."

"Ồ?" Yến Song cười, "Thế thôi, tôi tìm người khác."

Bàn tay bóp gương mặt y chậm rãi chuyển xuống cổ, lòng bàn tay rộng lớn, khớp ngón tay hoàn mỹ tựa như xiềng xích giam cầm y. Bàn tay vẫn buông lỏng, cũng không dùng nhiều lực, cái loại cảm giác không xác định này mới càng khiến người cảm thấy nỗi sợ hãi không tên.

Yến Song vẫn đang cười, thậm chí còn ngửa cổ ra sau khiêu khích, như thể đang thúc giục người đàn ông siết chặt.

Lý trí đang chiếm thế thượng phong, thế nhưng đó chỉ là một ưu thế rất nhỏ bé.

Cuối cùng Thích Phỉ Vân vẫn không dùng sức, nhàn nhạt nói: "Một ngày cậu không có đàn ông là không chịu được à?"

Đối mặt với lời nói chứa ý nhục nhã rõ ràng, Yến Song lại cười càng thêm xán lạn.

"Đúng vậy đó," Yến Song thờ ơ nói, duỗi tay ngả ngớn lướt qua khuôn mặt Thích Phỉ Vân, "Vậy chú có tình nguyện làm...... người đàn ông hôm nay của tôi không?"

Thịnh Quang Minh cả đêm không ngủ ngon, hình như còn mơ vài cơn ác mộng, tỉnh lại thì không nhớ rõ nữa, lúc ra cửa chạy bộ buổi sáng vẫn còn hơi chóng mặt, khi bước vào thang máy thì suýt nữa đụng vào người khác.

"Ngại quá......"

Hắn vội xin lỗi, lập tức nhận được một lời đáp nhẹ nhàng.

"Không sao."

Thịnh Quang Minh đột nhiên tỉnh hẳn.

Hàng xóm..... và...... ờm, ấy của hắn, đang đứng bên cạnh hắn.

Thịnh Quang Minh cứng ngắc không dám nhìn bọn họ, trong lòng không ngừng hò hét, ai đó mau vào thang máy cho bớt cái sự xấu hổ chết tiệt này đi!

Nhưng mà sự thực lại không cho hắn toại nguyện, mãi cho đến tầng cuối cùng cũng chẳng có bất cứ ai tiến vào.

Thịnh Quang Minh đứng bất động, chờ hai người ra khỏi thang máy rồi mới nhẹ nhàng thở ra.

Chân vừa mới bước ra được một nửa, liền nghe cậu thanh niên bên cạnh người đàn ông nói: "Nhanh lên, tôi sắp muộn học rồi."

Thịnh Quang Minh: "......" Đủ rồi!!
Bình Luận (0)
Comment