Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 98

Mùi bánh kếp sốt tương mê hoặc lòng người tỏa ra từ quán đồ ăn sáng trước cửa khu chung cư cũ, Yến Song lục túi theo bản năng, vốn đã chắc mẩm là chẳng có gì, ngón tay lại chạm phải cảm giác cứng rắn quen thuộc.

Là một tờ 100 tệ mới coong.

Nó được gấp làm đôi, cực kỳ ngoan ngoãn mà tỏa ra mùi long não nhàn nhạt.

Tờ tiền lọt vào đầu ngón tay, giống như con bướm đêm gãy cánh, đơn độc phát ra tiếng vang giòn tan trong gió sớm mùa thu.

Yến Song không thèm để ý mà vươn tay.

"Chú ơi, bán con năm tệ!"

Tiêu tiền của người khác, phải xa xỉ một phen!

Yến Song vừa ăn bánh kếp sốt tương nóng hổi vừa gọi hệ thống.

"Hệ thống, lượn ra đây xem nào."

1

"...... Xin chào nhân viên, xin hỏi có gì cần trợ giúp?"

"Mấy hành tinh tao thêm vào giỏ hàng giờ thế nào rồi?"

"Trước mắt thì giá của hành tinh TGR156 khá ổn định, giá hành tinh HJU394 tăng 12%, GKD43 giảm 34%."

Nice!

Nội tâm Yến Song vui vẻ tưng bừng, ngoài mặt lại ra vẻ mặt ủ mày chau, "HJU394 chính là mục tiêu trọng điểm của tao, sao lại tăng giá rồi."

"Hành tinh này có tài nguyên khoáng sản kim loại phong phú, đương nhiên giá phải đắt một chút rồi."

Nhảm nhí.

Kim loại là cái thá gì, hệ thống vũ khí đã sớm hoàn toàn tiến vào lĩnh vực tinh thần, kim loại cùng lắm chỉ coi như là vật môi giới, nào phải đồ quý hiếm gì.

Trạm xuyên thư chính là một đơn vị tụ tập toàn những thứ tệ bạc.

Bất cứ nhân viên nào lộ ra mơ ước với một hành tinh nào đó là lập tức âm thầm tăng giá, muốn vắt kiệt tiền hưu của nhân viên.

Đáng ghét, sao ngày trước lại thi vào cái đơn vị này chứ!

Sớm biết đã thi vào trạm khảo cổ! Nghe nói cứ vào trạm khảo cổ là được phát một quả trứng khủng long.

Mọe, ngưỡng mộ ghê.

Muốn có một con khủng long bạo chúa.

2

Lúc vui vẻ thì cho nó chà đĩa; không vui thì bảo nó ăn thịt người.

1

Cuộc sống tuyệt vời đã hiện lên trước mắt, trên mặt Yến Song không nhịn nổi mà lộ ra nụ cười mơ mộng.

Cưỡi khủng long bạo chúa đi hái chuối.

2

Nghĩ thôi đã thấy sôi sục cõi lòng.

"Sếp, anh đang nhìn gì vậy?"

Nhân viên ngồi ở ghế phụ lái nhìn ông chủ của mình cứ ngó ra ngoài cửa xe như mất hồn, liền cũng tò mò mà nhìn qua, lập tức bị tay quyền anh tiền nhiệm cho một cùi chỏ đẩy về.

"...... Nhìn thấy một người hàng xóm."

Thịnh Quang Minh rất ngạc nhiên khi gặp Yến Song ở đây.

Là sống ở gần đây sao? Đêm qua bị hàng xóm của hắn đuổi ra nên về nhà?

Thoạt nhìn lại không giống những lần gặp nhau trước đây lắm.

Cởi đi lớp vỏ lộng lẫy mà sa đọa, cũng là một sinh viên tràn ngập ánh sáng, ngồi bên dưới chiếc ô che nắng ven đường, cắn từng miếng món ăn tiện lợi, lúc nhai nuốt có vẻ mỹ mãn vô cùng, hai mắt đều híp lên, như là hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác ngon lành mà đồ ăn mang tới.

Khiến người cảm giác như hiện tại y đang ăn một món cực kỳ ngon.

Sẽ không tự chủ được mà cảm thấy...... thật hạnh phúc thay y, khiến người không rời mắt được.

Gần như là không có dấu hiệu báo trước.

Yến Song quay mặt qua.

Người ngồi trong xe coi như "nhìn trộm" - Thịnh Quang Minh vừa vặn bị bắt được.

Trong nháy mắt đối diện nhau, không biết vì sao mà Thịnh Quang Minh ấn nâng cửa kính xe theo bản năng.

Khi cửa kính nâng lên, hắn mới ý thức được hành động này của hắn chột dạ cỡ nào.

Từ từ —— sao hắn phải chột dạ?

"Sếp, cửa hàng bên kia mở rồi, chúng ta nhanh xuống xe đi."

Người bên cạnh đã vội đẩy cửa ra.

Thịnh Quang Minh vẫn ngồi đó, bàn tay nắm tay lái, cúi đầu, rõ ràng mà cảm giác được mặt mình hơi nóng lên.

Nên giải thích tình huống này thế nào đây?

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy Yến Song, đối phương đều đang trong trạng thái "làm ăn", hắn đã quen với thái độ buông thả tùy ý đó rồi. Lần này dường như vô tình gặp được dáng vẻ chân thật của Yến Song, cứ như là nhìn trộm sự riêng tư của người ta vậy.

Thịnh Quang Minh hiểu rõ, mỗi người khi đối mặt với những người khác nhau sẽ đeo một tấm mặt nạ khác nhau, đây là một loại ngụy trang tự vệ.

Chọc phá mặt nạ của người ta thế này, khiến hắn cảm thấy rất tội lỗi.

Có hơi quá rồi.

"Cốc cốc ——"

Cửa sổ xe bên cạnh bị gõ hai cái.

Thịnh Quang Minh quay mặt qua, thấy Yến Song đang cúi người nhìn vào trong xe qua lớp cửa kính.

Hắn lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ một cái rồi nhấn hạ cửa xe.

Tấm kính màu trà hạ xuống, gương mặt trẻ đẹp thuần khiết xuất hiện trong tầm mắt, lúc này đang lẳng lặng không có cảm xúc gì mà nhìn hắn.

Thịnh Quang Minh: "...... Chào buổi sáng."

Yến Song cũng không nghĩ tới sẽ gặp Thịnh Quang Minh ở gần nhà Ngụy Dịch Trần.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là lực hấp dẫn của cốt truyện?

Nếu đã gặp..... Yến Song nở nụ cười, "Là anh thật nè, ban nãy tôi cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm vào tôi, quay đầu nhìn lại thì quả đúng thật."

"Xa quá, tôi nghĩ là người đó hình như là Thịnh tiên sinh, nhưng mà vì sao Thịnh tiên sinh lại phải liên tục nhìn chằm chằm tôi chứ?"

"Hẳn là không phải Thịnh tiên sinh đâu, có lẽ chỉ là người giống người mà thôi."

Nụ cười của Yến Song càng sâu hơn, "Đến gần mới thấy, không ngờ thật sự là Thịnh tiên sinh đó."

Nói một hơi dài không ngừng, Thịnh Quang Minh muốn phản bác một chút lại phát hiện hình như mình không có cách nào phản bác, mở miệng lại chậm rãi nói: "...... Miệng cậu dính hạt mè kìa."

"Chỗ nào?"

Thịnh Quang Minh vừa định nói bên trái, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một đoạn phim truyền hình.

Khóe miệng nữ chính dính đồ ăn, nam chính nói bên trái, sau đó nữ chính cứ như là bị rối loạn cảm giác, lau thế nào cũng chẳng sạch, cuối cùng chỉ có thể để nam chính tự tay giúp.....

Yến Song liền soi gương chiếu hậu bên ngoài xe thoải mái mà lau hạt mè trên khóe miệng, mắt nhìn về phía Thịnh Quang Minh nắm chặt tay lái sắc mặt hơi đỏ bên trong xe, "Cảm ơn."

"...... Không cần cảm ơn."

"Sếp ơi ——"

Cách đó không xa, một bóng người nhảy nhót phất tay, "Nhanh lên ——"

Trong cửa hàng nhỏ chỉ có một người làm, nhưng lại bận rộn đến khí thế ngất trời.

Thịnh Quang Minh đi theo phía sau chủ tiệm, cầm bút cẩn thận ghi nhớ mỗi một trình tự.

Cùng với nhân viên đang giúp chủ tiệm một tay, chạy tới chạy lui tràn đầy năng lượng.

Trong tiệm nhỏ, Yến Song gần như không có chỗ đứng.

Rất nhanh sau đó, hương thơm ngọt ngào từ từ tỏa ra từ lò nướng.

"Đại khái là như vậy, 30 phút nữa là ra thành phẩm."

Ông lão ôn hòa nói.

Thịnh Quanh Minh cất giấy bút, nghiêm túc cúi người, "Cảm ơn chú, con sẽ cố gắng làm tốt, để càng nhiều người có thể thưởng thức món ngon này hơn."

"Ha ha," ông lão cười cười, dùng sức vỗ lên cánh tay cơ bắp của hắn, "Với nghị lực của con, nhất định có thể làm được."

"Ở lại nếm thử đi, ngày cuối cùng rồi."

Ông lão nhìn về phía cửa, "Đứa nhóc kia đi cùng mấy đứa à?"

Thịnh Quang Minh quay đầu lại.

Yến Song đút tay vào túi, đứng bên ngoài cửa tiệm nhỏ hẹp, sơ mi trắng gần như trong suốt trong ánh nắng ban mai của trời thu, khuôn mặt y trắng ngần, sạch sẽ đến không có một chút tạp chất, đồng tử đen láy dưới ánh nắng ánh lên màu hổ phách nhàn nhạt.

Y tự mình đi theo, không nói lời nào, cứ vậy mà yên lặng đứng ở bên ngoài nhìn bọn họ bận rộn.

1

Thịnh Quanh Minh hơi há miệng, vẻ mặt có chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Muốn ăn bánh ngọt không?"

Trong tiệm bánh nhỏ hẹp, không có chỗ cho mấy gã trai trưởng thành như bọn họ ngồi xuống, ba người xách một túi bánh ngọt mới ra lò về xe.

"Bánh ngọt của ông Trương ăn ngon cực kỳ, tôi chưa ăn bánh ở đâu ngon vậy luôn, cậu thử miếng đi."

Thịnh Quang Minh lấy một cái bánh ra cho Yến Song ngồi ở ghế sau.

Yến Song nói cảm ơn, cắn nhẹ một miếng, gương mặt khó khống chế được mà lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

"Ngon đúng không?"

Thịnh Quang Minh cười cười, chia cho nhân viên bên cạnh rồi chính mình cũng cầm một cái.

"Tay nghề tốt như vậy nếu thất truyền thì thật sự rất đáng tiếc," nhân viên cảm thán nói, "Đứa con này của ổng cũng thật là, thiếu nợ cờ bạc một đống vậy rồi báo nhà bỏ chạy, nếu thành thật mà đi theo ông Trương thì có lẽ bây giờ cuộc sống cũng khá tốt rồi."

Thịnh Quang Minh không tỏ ý kiến.

"Đưa cậu tới trường nhé?"

Không nghe được câu trả lời, Thịnh Quang Minh quay đầu lại, lại thấy Yến Song cầm chiếc bánh màu mật ong đã cắn một miếng, đang ngây người ra.

"Sao vậy?"

Bị hắn gọi một tiếng, Yến Song như là run nhẹ một chút, y ngẩng mặt lên, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, "Tôi có việc, đi trước đây."

Thịnh Quang Minh nhìn y đẩy cửa bước xuống xe, trên tay cầm chiếc bánh ngọt, bả vai hơi rũ xuống, bước đi chậm chạp, cái cảm giác nản lòng u buồn không nói nên lời kia lại tìm tới hắn.

Vừa nãy còn tốt mà, là bọn họ nói sai gì rồi à?

Thịnh Quang Minh quay mặt về, nhẹ lắc lắc đầu.

"Sếp, ăn ngon thật sự, cho em thêm một cái đi."

"Ăn đi."

Thịnh Quang Minh thở nhẹ một hơi, trên thế giới này luôn có những người mà hắn không thể hiểu được, hy vọng y có thể đi về con đường đúng đắn.

Chiếc xe khởi động, bóng hình trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, dần biến thành một chấm đen rồi biến mất trong tầm mắt hắn.

"..... Lo mà ăn đi."

Bánh ngọt ăn ngon thật sự.

Yến Song đoán chừng Thịnh Quang Minh đã đi xa, nên cũng không giả u buồn nữa, lập tức ăn chiếc bánh ngọt trong tay.

Trong nguyên tác, sau khi Thịnh Quang Minh giải nghệ thì mở một tiệm bánh ngọt.

Xem ra hắn cũng khá có tâm, còn đích thân tới tiệm nhỏ ở góc xó xỉnh này để học hỏi công thức.

Mai sau chắc chắn tha hồ mà ăn chực!

Đáng tiếc vì cài cắm chi tiết cho sau này, y còn phải xuống xe.

Thôi, ngồi xe bus đi học vậy, sớm xong thế giới này, tương lai y có thể cưỡi khủng long bạo chúa đi rồi!

Bức ảnh dừng lại ở khoảnh khắc thanh niên bước lên xe bus.

Trên mặt đất rải rác toàn là ảnh chụp.

Cúi đầu mặc váy đỏ.

Chặn xe bác sĩ ở hầm để xe.

Ngồi uống bia cùng một người đàn ông.

Bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ trêu chọc bác sĩ từ camera của thang máy.

Vô số bức ảnh, tạo thành một Yến Song mà Kỷ Dao hoàn toàn không quen biết.

"Ta phải nói với con bao nhiêu lần nữa," Kỷ Văn Tung gác chéo chân, trên tay xoay một ly rượu hình vuông, áo sơ mi cởi đi hai khuy áo trên cùng, vẻ mặt như hơi buồn cười, "Bạn của con không đơn thuần như con nghĩ đâu."

Kỷ Dao im lặng không nói.

Hắn đã bị giam cầm suốt bảy ngày.

Vì ngăn cản hắn đuổi theo Yến Song sau trận cá cược, cha hắn liền lấy lý do "kiểm điểm bản thân cho tốt" mà nhốt hắn trong nhà.

"Con muốn đi ra ngoài."

Giọng nói đã trở nên khàn khàn sau mấy ngày giằng co với người cha cường thế.

Ngữ khí vẫn không dao động như cũ.

Ảnh chụp trên mặt đất hắn chỉ liếc qua, cũng không hề nhìn chúng.

"Đi ra ngoài làm gì?"

Kỷ Văn Tung cười lạnh một tiếng, "Vội vàng lao ra cho người ta chơi giống thằng nhóc Tần gia kia à?"

"Chừng nào con nghĩ kỹ rồi hẵng ra ngoài."

Kỷ Văn Tung buông ly rượu "cạch" một tiếng, hơi cau mày.

Ván cược một trăm triệu, bị một mình Yến Song lật đến nghiêng trời lệch đất.

Đây cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, Kỷ Văn Tung tận mắt nhìn thấy bộ dạng muốn chết muốn sống kia của Tần Vũ Bạch.

Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng con trai hắn còn ngây thơ hơn người thừa kế Tần gia này nhiều.

Thay vì để Yến Song phá nát một phần ngây thơ này, chi bằng để hắn tự tay làm, ít nhất thì tự hắn ra tay còn có chừng mực.

Nói cưng chiều cũng được, cha hiền cũng thế, hắn chỉ có một đứa con trai này, thật sự không thể thay thế được.

"Con nghĩ kỹ rồi."

Kỷ Dao gần như không do dự mà tiến lên.

Kỷ Văn Tung lại cười lạnh, "Được lắm, giờ còn học được là mặt lá trái rồi đấy, ta mà quan sát con thêm mấy ngày, nói không chừng con còn có thể cho ta thêm vài sự bất ngờ nhỉ."

Kỷ Dao ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay buông thõng đặt trên đầu gối, cả khuôn mặt đều tránh khỏi tầm mắt của cha hắn, có như vậy hắn mới không đến nỗi lộ ra vẻ mặt bây giờ của mình.

Đại não hắn đã tiến vào một trạng thái phòng ngự, theo bản năng từ chối tất cả những tin tức mà cha cho hắn xem.

Giả.

Đều là giả.

Cha hắn chỉ là không quen nhìn...... không quen nhìn...... không quen nhìn hắn có...... bạn.

"Con biết sai rồi," hắn nói trái lương tâm, giọng điệu bình tĩnh, là sự trầm ổn mà cha hắn vẫn luôn kỳ vọng, "Con sẽ không tiếp xúc với cậu ấy nữa."

"Nói dối."

Lời bác bỏ không chút thương tiếc.

"Con là con trai ta, có lẽ con cảm thấy ta không hiểu con, nhưng con sai mười mươi rồi."

"Ta quá hiểu con Kỷ Dao à."

"Con bị nó mê hoặc rồi."

"Nếu ta thả con đi, ngay tối nay thôi con sẽ quỳ trên giường mà liế.m chân nó."

"Ba!"

Kỷ Dao không nhịn được mà ngẩng mặt lên, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy phẫn uất và bất mãn, giống như suy nghĩ của Kỷ Văn Tung, không có một chút hối cải nào.

Đúng là không khác gì mẹ hắn, chưa đụng tường nam chưa quay đầu.

"Sao," Kỷ Văn Tung duỗi tay, vẻ mặt châm chọc, "Anh muốn nói anh sẽ không như vậy à?"

"Sao tôi lại nuôi được một đứa con trai như anh chứ!"

Bỗng nhiên hắn đứng lên, đột nhiên trở nên cáu tiết.

"Anh thích con trai, tôi mặc kệ, nhưng anh phải hiểu rõ anh mang họ gì!"

Giày da dẫm lên ảnh chụp trên mặt đất, khiến gương mặt tươi cười kia in dấu giày.

"Anh họ Kỷ."

"Anh là con trai của Kỷ Văn Tung tôi."

"Anh muốn loại người như thế nào, nên dùng thủ đoạn gì, anh hoàn toàn không hề đúng mực."

"Giống như một người bình thường vậy, cái gì mà bạn tốt cả đời, bị người ta chơi đến xoay mòng mòng."

Kỷ Văn Tung dường như hận tới cực điểm, vung mạnh tay lên, một cái tát khiến khóe miệng đứa con trai duy nhất của mình rướm máu.

Lồ.ng ngực phập phồng, Kỷ Văn Tung hung hăng liếc hắn một cái, "Sao tôi lại nuôi ra một tiện chủng như anh."

Phế vật, ngu xuẩn...... hiện tại lại thêm một "tiện chủng".

Kỷ Dao phát hiện ra trong lòng mình đã không còn gợn sóng nữa.

Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã biết mình không phải kết tinh tình yêu của cha mẹ.

Bọn họ không yêu nhau, nhưng lại tạo ra hắn.

Mẹ cảm thấy hắn rất giống cha, không muốn nhìn mặt hắn nhiều.

Cha lại cảm thấy hắn rất giống mẹ, là một thứ thấp kém hết thuốc chữa.

Rốt cuộc hắn tồn tại trong thế giới này có ý nghĩa gì?

Hắn vẫn luôn không tìm được.

Có lẽ từng tìm được trên người Tần Khanh một tia ấm áp ngắn ngủi, nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh liền chỉ còn lại một mình hắn.

Mãi đến khi...... Yến Song xuất hiện.

Hắn muốn bảo vệ một người, làm bạn cả đời với hắn.

Nhưng cha hắn không cho phép.

Mà hắn..... đã chịu bị người khác bố trí, thao túng cuộc đời quá đủ rồi!

Dòng họ "Kỷ" này với hắn mà nói, chẳng khác gì cứt chó!

Kỷ Dao chống đầu gối chậm rãi đứng dậy.

"Kỷ Văn Tung," hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của cha hắn, khóe miệng còn chảy máu, "Con muốn cậu ấy, không ai có thể cản được."

Người cha bị con trai gọi thẳng họ tên, đồng tử khẽ run, "Con thế này......"

"Không khác gì mẹ con."

Kỷ Dao lạnh lùng nói thay hắn.

"Con không giống ai hết, con sẽ không tự sát vì bất cứ ai, cũng sẽ không giống ba, tự cho là máu lạnh, bản chất lại yếu đuối."

"Ba không tin ai, bởi vì ba không dám ——"

Ánh mắt kia, tàn nhẫn lại độc ác, trong lòng Kỷ Văn Tung chấn động, chợi có cảm giác đau nhói như bị cắn cổ họng.

"Tiên sinh." Vệ sĩ ngoài cửa cẩn thận ân cần hỏi một tiếng.

Kỷ Văn Tung giơ tay, "Vào đi."

Vệ sĩ nói thầm bên tai hắn vài câu.

Kỷ Văn Tung nghe xong, ánh mắt liếc qua đứa con trai cứng đầu cứng cổ khiến hắn bó tay của mình, vẻ mặt bỗng nhiên thả lỏng xuống.

"Được, con muốn chạy, ta để con đi."

"Nhưng trước đó thì phải cùng ta gặp một người."

Trong đình viện, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên đầu vai hắn, người đang đứng lặng bên cây phong thấy hai cha con bước ra thì liền cúi người.

"Mấy năm trước ta từng mời anh tới đây làm việc, lần này rốt cuộc anh cũng tới rồi," Kỷ Văn Tung cười nhạt, "Quả nhiên làm việc tốt thì thường gian nan."

"Cảm ơn Kỷ tiên sinh đã cất nhắc."

"Làm việc bên cạnh ta, anh không được giữ bí mật gì lại cho mình, anh hiểu chứ?"

"Đã hiểu."

"Tốt lắm," Kỷ Văn Tung liếc Kỷ Dao xụ mặt bên cạnh, như cười như không, "Giờ thì anh nói cho đứa con trai ngu xuẩn này của tôi biết, tối hôm qua anh qua đêm với ai."

Đèn lồng trong sân nhẹ đung đưa trước gió, ánh đèn lập lòe như ma trơi, nhảy múa trên chiếc kính gọng vàng.

Giọng nói trả lời cực kỳ bình tĩnh.

"Yến Song."
Bình Luận (0)
Comment