Vai Diễn Mỹ Nhân

Chương 2



Edit: Hạ gia

Beta: Súp Lơ

Trò chơi chỉ có thể tiến hành vào buổi tối, khen thưởng được lĩnh sau khi Minh Nhiễm rời khỏi.

Thật ra tối hôm qua nàng ngủ không được ngon, hiện tại mới nhắm mắt một lát cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo đến. Tây Tử đặt tấm vải thêu xuống, lặng lẽ ra khỏi cửa đến phòng bếp nhỏ.

Minh Nhiễm nằm trên giường hơn nửa canh giờ, tới gần buổi trưa mới thức dậy, chỉ rửa mặt chải đầu đơn giản.

Dùng xong ngọ thiện, nàng cho người mang ghế dựa, kê đệm ngồi dưới hiên cửa. Để gió lạnh thổi một lúc khiến đầu óc nàng thanh tỉnh không ít.

“Tiểu thư, nhị tiểu thư đến.”

Nàng ngước mắt lên nhìn, quả nhiên cửa viện bị đẩy ra, có không ít người bước vào. Người dẫn đầu bận một thân váy dài có hoa văn hồ điệp được điểm xuyết bằng ngọc thạch, áo choàng nguyệt sắc thêu hoa lê tuyết. Thân hình nàng ta hơi gầy, mái tóc đen mượt như mây được cố định bằng một cây trâm bạch ngọc có những dải chân trâu rủ xuống, mềm mại đung đưa theo từng bước chân.

Đây chính là tỷ tỷ ruột cùng mẫu thân sinh thành của Minh Nhiễm, Minh Từ.

Minh Nhiễm chỉ hơi liếc một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chăm chú lật xem quyển sách trong tay.

Minh Từ bị đối xử lạnh nhạt như vậy cũng không tức giận, miễn lễ cho Tây Tử rồi ngồi xuống ghế hạ nhân đưa đến, cười nói: “Từ khi nào mà muội cũng thích xem mấy loại sách này? Mới hơn năm trước nửa mảnh giấy muội cũng không chạm vào.”

Minh Nhiễm chậm rãi trả lời: “Chẳng phải muội sắp nhập cung rồi sao, chỉ có thể dựa vào những gì trong này để yên ổn trải qua thời gian tới.”

Nàng nhắc tới việc tiến cung khiến những lời Minh Từ định nói như mắc nghẹn ở cổ, nàng ta xưa nay là người biết ăn nói, ngôn từ lưu loát, nhưng nhất thời lại không nói được lời nào.

Việc hôm qua nàng ta cùng huynh trưởng quỳ ở thư phòng cầu xin phụ thân đã sớm lan truyền khắp phủ.

Miễn cưỡng nhếch môi cười, lời này nói ra không biết là đang an ủi người khác hay là đang tự giúp bản thân giảm bớt xấu hổ, áy náy trong lòng, “Nghe Thuận Ninh quận chúa nói, bệ hạ là người quang minh chính đại, vài vị nương nương ở cùng đều là những người dịu dàng, thoải mái. Ngự uyển trong cung còn trồng rất nhiều mai, mỗi dịp giao mùa đông xuân, hoa mai nở rộ vô cùng đẹp. Muội nhập cung bây giờ nói không chừng có thể vừa vặn kịp ngắm kỳ hoa nở cuối cùng của năm nay, chẳng phải muội thích hoa mai nhất sao?”


Minh Nhiễm nâng tay lên chống cằm, hơi liếc mắt về phía nàng ta, nụ cười trên môi mang theo chút trào phúng, “Sao Nhị tỷ lại cố gắng nhặt nhạnh những lời tốt đẹp như thế? Tỷ cố ý nói văn hoa đủ kiểu như vậy là vì muốn lừa đem ta ra làm trò cười ư?”

Nói đi nói lại, nếu tốt như thế sao bản thân ngươi không tiến cung luôn đi?

Bản thân nàng nghĩ muốn nhập cung dưỡng lão là một chuyện, người khác được lợi còn chạy tới trước mặt nàng khoe mẽ thì đó lại là chuyện khác.

Minh Từ càng xấu hổ hơn, vân vê khăn tay một lúc lâu rồi nói: “Tam muội, ta không có ý này.”

Minh Nhiễm không quan tâm phản ứng của nàng ta, chỉ nhìn nàng ta cười nói: “Tỷ có ý tứ gì ta không quản được, nhưng nhị tỷ cứ muốn kêu la không vừa ý bên tai ta như vậy, sợ là chỉ có thể để tỷ tỷ ngươi nhập cung thôi. Tỷ nên biết rằng nếu như ta làm ầm ĩ lên thì ngay đến cả ta còn sợ chính mình.”

Sắc mặt Minh Từ khẽ biến, không nói thêm lời nào nữa, tâm trạng không yên nên ngồi không đến nửa nén hương thì mang theo người rời đi.

Một đám người đi rồi, cảm giác đọc sách cũng dễ hiểu ra không ít.

Tây Tử đổi một ấm trà nóng khác, xụ mặt nói: “Kêu nàng ta tự mình tiến cung thì chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, vốn dĩ người phải đi là nàng ta mới đúng.”

Dù ý chỉ của Thái Hậu nương nương không nói rõ, nhưng mà đã nói: Đích nữ của Thượng thư, tri thư đạt lý (*), đoan trang dịu dàng… Không cần động não cũng biết là nói nhị tiểu thư.

(*) Tri thư đạt lý: Có tri thức, hiểu lễ nghĩa

Cho dù mắt nàng ta bị mù hay lương tâm bị che mờ thì cũng không nên không biết ngượng mà đem những thứ đó đổ hết lên đầu tam tiểu thư của các nàng chứ.

Haiz, có trách thì cũng phải trách Thái Hậu nương nương không chỉ định rõ là nhị tiểu thư nên mới để bọn họ nắm được sơ hở.

Minh Nhiễm mở nắp trà lên, ngẩn người nhìn chằm chú hơi nước bốc lên từ miệng ấm, cũng không phản bác lời Tây Tử nói.

Hai tháng này quan hệ giữa Minh Từ và Cảnh Vương thế tử Tuân Miễn cực kỳ thân mật.

Về tình, nàng ta nảy sinh tình cảm với Tuân Miễn, cho nên không muốn cùng vị trong hoàng cung kia có liên quan gì cũng là lẽ thường.

Về lợi, Nguyên Hy đế ốm yếu không dậy nổi, dưới gối lại không con, Tuân Miễn là đời kế tiếp duy nhất của hoàng đế, trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Còn nữa, một người ốm yếu, một người hào hoa phong nhã, bất kể ai cũng biết nên chọn người nào.

Chẳng qua nguyên chủ trong sách đối với việc nhập cung thì chẳng vui vẻ gì. Sau đó không lâu là tiệc mừng thọ của Chúc lão phu nhân, Chúc Hủ thăng quan lớn, ai ai cũng đều vội vàng đi bồi đắp giao tình, ngày ấy trong kinh chỉ cần người nào có chút thân phận đều mang lễ vật tới chúc mừng.

Nguyên chủ khóc lóc thảm thiết ở chỗ Chúc lão phu nhân rồi đến Chúc phu nhân và Chúc Hủ, không ngừng ở chỗ các phu nhân tiểu thư kể khổ. Sau một hồi náo loạn như vậy đã truyền vào tận trong cung, người Minh gia không dám để nàng tiến cung nữa cuối cùng cũng đành nhẫn tâm để Minh Từ đi.

Nàng ta tiến cung không đến một năm sau thì Nguyên Hy đế băng hà, Tuân Miễn kế vị. Sau đó chính là hoàng đế và thái phi diễn một vở ngược luyến tình thâm.

Nghĩ đến đây nàng không khỏi thấy cuốn《 kê cổ lục 》trên tay nhàm chán, vào nhà lục vài cuốn thoại bản nhét vào trong tay áo, nhặt mấy quả táo xanh rồi leo lên cây mai già trong viện.

Vừa ăn táo vừa vui vẻ đọc thoại bản.

Nàng ngồi khoanh một chân, làn váy kiều diễm khẽ lay trong gió.

Hai ngày này Tây Tử cũng đã quen, chỉ dặn dò nàng hai câu cẩn thận rồi không nói gì nữa.



Buổi tối, chính viện truyền lời tới, nói là gọi tam tiểu thư qua dùng cơm.

Mấy năm qua đây là lần đầu tiên bọn họ chủ động để nữ nhi này tới chính viện, cả nhà ngồi cùng nhau hoà thuận vui vẻ dùng cơm. Minh Nhiễm phỏng đoán đây là ý tứ của Minh lão gia, biết nàng nghe lời tiến cung nên trong lòng cao hứng, tính dùng một chút ngon ngọt để dỗ nàng.

Người truyền lời là nô tì thiếp thân của Trình thị Đào Diệp, đang không ngừng thúc giục nàng mau đi. Minh Nhiễm lười biếng trở mình, đưa lưng về phía nàng ta, đáp: “Lười đi, không đi.”

Đào Diệp kinh ngạc nói: “Tại sao lại không đi? Tam tiểu thư, đây là ý của lão gia và phu nhân.”

Nàng tựa như không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức đóa hoa hải đường bằng ngọc trong tay. Đào Diệp nóng vội, lại cũng không dám tiến lên lôi kéo tay nàng. Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tây Tử nàng ta đành phải một đường chậm chạp chạy về chính viện.

Tây Tử đẩy màn trướng ra, lấy áo choàng trên giá mang tới, không hiểu sao lại có chút vui sướng. Nếu đổi lại là ngày xưa, Đào Diệp kia đã sớm nói chuyện không nể nang ai, nào giống như hôm nay phải xách váy mà chạy đi như vậy?


Tiểu thư nói đúng, tiến cung cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Tình huống của hoàng thượng khá đặc biệt, ở trong cung không cần phải tranh giành địa vị quyền lực, cũng không cần phải dựa vào hậu thuẫn của quý phủ mới có thể sống thoải mái. Về sau cứ nhàn nhã sống qua ngày là được, không cần lúc nào cũng buồn phiền, lo lắng phải hứng chịu những cơn giận không đâu.

Tây Tử nghĩ thông, nhất thời nảy sinh ý niệm khuyên nàng tiến cung.

Bên này chuẩn bị dùng cơm, bên chính viện kia sau khi Trình thị nghe Đào Diệp thưa lại xong, đưa mắt nhìn một bàn đồ ăn, nhỏ giọng oán trách nói: “Một đoạn đường ngắn như vậy thôi sao lại lười đi rồi.”

Minh lão gia tiếp lời: “Thật là càng ngày càng không ra thể thống gì!”

Minh gia đại công tử Minh Nghiệp âm thầm lắc đầu, tự múc một chén canh gà đưa cho Minh Từ, Minh Từ chỉ cười nhận lấy chăm chú uống canh không nói gì.

Minh Nhiễm không biết mấy người bọn họ nói gì, nàng dùng bữa xong thì đi lại trong phòng một lát.

Buổi chiều gió lạnh thổi nhiều, cổ họng có chút không thoải mái, nàng cẩn thận tránh ánh mắt người khác, lén uống một gói cảm mạo linh. Sau khi rửa mặt xong thì lên giường nằm ngay, lúc Tây Tử thổi nến đi nghỉ thì cũng mới chỉ cuối giờ Dậu.

Minh Nhiễm nằm ở trên giường tiến vào trò chơi.

Lại là một thanh âm leng keng vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng của người đồng hành Thất Thất: “Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi, không cần phải nói nhiều, mời người chơi rút thăm nhân vật.”

Bốn thẻ bài lần lượt được đặt ra, Minh Nhiễm rút thẻ thứ hai theo cảm tính.

“Năm đó ta cũng từng ngọc thụ lâm phong, tổng quản của thập nhị giám Vương Hiền Hải. Thời hạn: Bốn cái canh giờ. Tích! Thẻ Thái giám!”

Minh Nhiễm giật mình, “Nam nhân?!”

Thất Thất: “Ấy…… Không tính.”

Tình trạng này có chút ngoài dự đoán, Minh Nhiễm nhất thời không hé môi.

Người đồng hành Thất Thất tiếp tục nói: “Bởi vì nhân vật được chọn và người chơi giới tính không giống nhau, căn cứ vào pháp luật tương quan giữa các quốc gia, từ chối vượt quá giới hạn tiếp xúc một cách không chính đáng với tất cả các nhân vật khác nhau trong trò chơi.”

“Hơn nữa hệ thống có khả năng mosaic mọi lúc, mọi nơi, người chơi nên chú ý đến hệ thống này và đừng hỏi mosaic là gì.” Thất Thất nói nhanh: “Mọi người đều có trách nhiệm thanh lọc trò chơi!”

Đọc xong khẩu hiệu, Thất Thất vội nói với nàng: “Xin lỗi người chơi, bộ phận giám sát trò chơi quốc gia có hơi khắt khe.”

Minh Nhiễm: “…”

Thời gian chuẩn bị đã qua đi hai phút, Minh Nhiễm cầm thẻ nhân vật, cẩn thận nhìn một lần.

“Hắn ta là thái giám, còn là tổng quản của thập nhị giám, là người kề cận bên bệ hạ nhất, Vương Hiền Hải.

Hắn cũng đã từng là thiếu niên ngọc thụ lâm phong, đáng tiếc năm tháng vô tình tựa thanh đao…”

……

Thời điểm ban đầu khi nàng mới vừa tiến vào nhân vật thì có chút choáng váng. Minh Nhiễm thoáng trấn định lại, rũ mắt nhìn xuống nền gạch vàng trơn bóng sạch sẽ của hoàng cung.

Nàng đang tựa vào trụ son của cung điện, phất trần trong tay buông thõng xuống đất.

“Vương công công, ngài không sao chứ? Có chuyện gì sao?” Lên tiếng là một cung nữ mười sáu bảy tuổi bận y phục màu lục của cung nữ, vẻ mặt nôn nóng nhìn nàng.

Minh Nhiễm ngừng một chút, liếc mắt nhìn lên trên đầu cung nữ, phía trên có hai hàng chữ chợt lóe lên:

Tên: Đàn Nhi.

Thân phận: Đại cung nữ của Lý thái hậu ở Trường Tín Cung.

Cái này giới thiệu quá đơn giản, Minh Nhiễm nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ trong đầu, tùy tiện trả lời: “Không, không có gì.”


Vẻ mặt cung nữ Đàn Nhi bình tĩnh, đích thân hộ tống nàng rời khỏi Phúc Ninh cung, cười nói: “Đã làm phiền Vương công đặc biệt đi một chuyến rồi. Thái Hậu nương nương không thể rời khỏi cung, ngài đi thong thả.”

Minh Nhiễm xua xua tay, dẫn mấy tiểu thái giám rời khỏi Phúc Ninh cung, đi về phía Tử Thần Cung của hoàng thượng.

Ban đêm tuyết bay đầy trời, những bông tuyết trắng tinh bay trong gió, len lỏi vào từng vạt áo, lạnh buốt.

Thân là thái giám tổng quản, về cơ bản không có việc vặt gì phải làm. Tất cả những gì cần làm chỉ là bồi bên cạnh hoàng đế phục vụ bất cứ lúc nào mà thôi.

Mỗi ngày ăn ngon uống tốt nên vóc dáng của Vương công công vô cùng phúc hậu. Dù trời hôm nay rất lạnh nhưng Minh Nhiễm chỉ vừa đi được một đoạn thì trên trán đã đầy mồ hôi, hơi thở cũng không ổn định.

Cảm giác mệt mỏi này thực sự rất giống thật.

Nàng chống hai tay lên thắt lưng to như thùng nước thở gấp hai cái, nhìn cung điện ở nơi xa, cân nhắc một lúc xem nên làm gì.

Những việc viết ở trên tấm thẻ nhân vật Vương công cũng khá đơn giản, chỉ có tám chữ “Bưng trà rót nước, tùy cơ ứng biến”, nhưng làm sao để tùy cơ ứng biến, thích nghi được với hoàn cảnh cũng là một vấn đề nan giải.

Nhóm người đi dọc theo hành lang dài, ước chừng một khắc mới trở lại Tử Thần điện.

Đẩy cửa điện ra là một tiểu thái giám vóc người cao gầy tầm mười bảy tám tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú. Hắn bước xuống từ trên bậc thềm ngọc, một tay cầm chiếc ô giấy dầu phủ đầy tuyết, một tay ôm lấy khuỷu tay nàng cười mếu máo nói: “Nghĩa phụ, người đã trở lại.”

Minh Nhiễm ổn định lại hơi thở, miễn cưỡng kéo ra một gương mặt tươi cười cho Lục Tử: “Bệ hạ đâu?”

Lục Tử vội trả lời: “Con vừa nhìn trộm qua lỗ nhỏ, hình như hoàng thượng đang nói chuyện với Trình giáo úy ở tây điện. Nghĩa phụ thu xếp trước một chút rồi hãy vào trong.”

Trình giáo úy?

Minh Nhiễm a một tiếng, “Người nào là Trình giáo úy?”

Lục Tử nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, nói: “Còn có thể là ai, chính là Phụ quốc đại tướng quân chứ ai nữa.”

Minh Nhiễm bừng tỉnh, tôn tử bên ngoại thích (*) của Trình thị, tam biểu ca của nàng.

(*) ngoại thích: Nhà mẹ đẻ.

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào nội điện, đêm nay Lục Tử không trực, nên đưa nàng đến cửa điện rồi lui ra nghỉ ngơi.

Minh Nhiễm đứng sưởi ấm thân mình một lát bên bếp lò, khẽ nhéo nhéo đống thịt mỡ bên hông rồi mới đánh giá xung quanh một chút.

Trong điện, phía hai bên đều treo đèn lồng với hoa văn rồng cuộn, dù là đêm khuya nhưng vẫn sáng rực cả lối đi. Bên trong dùng vàng, lưu ly và bạch ngọc trang trí một cách công phu mà hoa lệ. Bốn cung nữ đứng hầu đều mặc váy gấm màu xanh nhạt thêu hồ điệp, mắt rủ xuống phục tùng, bộ dạng trầm mặc như được nặn bằng đất sét. Ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Thân phận Vương công công không đơn giản giống Liễu Ti Ti, nàng không thể trực tiếp tìm chỗ nào không người để ngủ. Nhìn một hồi xung quanh cũng không biết Tây điện ở hướng nào nên dứt khoát đứng nguyên một chỗ vẫy tay áo bên hông, xoay người, tiếp tục hong y phục.

Diễn Vương công công thì phải tùy cơ ứng biến.

Nhưng hiện tại chữ “Cơ” này còn chưa tới, vậy thì nàng đành lấy bất biến ứng vạn biến.

Minh Nhiễm che miệng ngáp một cái, trong mắt đọng lại một tầng hơi nước, nếu có cái ghế dựa ở đây cho nàng ngồi thì tốt rồi.




Bình Luận (0)
Comment