Rõ ràng nụ hôn kia rất nhẹ nhàng nhưng môi chạm vào tay nàng lại tựa như ngọn lửa, nàng vội vàng rụt tay về.
Chàng lại kề sát tới, tinh tế hôn lên vầng má đỏ ửng hây hây, lau đi nước mắt đọng ở khóe mắt nàng.
Minh Nhiễm nhẹ nâng mi lên, lọt vào trong ánh mắt là gương mặt dịu dàng kia.
Trước giờ nàng chưa gặp qua người nào như vậy, lúc nào cũng dịu dàng thanh nhã, có lẽ thần tiên trên trời cũng chỉ như thế mà thôi.
Thần tiên trên trời, hoa sen trong tuyết, sau khi rơi xuống nhân gian thế tục thì sẽ như thế nào đây?
Minh Nhiễm nhịn không được bám vào đầu vai chàng, cắn một ngụm vào hầu kết nổi lên của chàng, môi lưỡi từ tốn mút vào, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái, nghe được tiếng r.ên rỉ bật ra từ trong cổ họng chàng, thoáng chốc mi mày cong cong.
Minh Nhiễm cười thành tiếng, chàng nhéo nhéo lên mặt nàng, nhướng mày than nhẹ một tiếng: “Thật là một cô nương hư hỏng.”
Trăng sáng trên trời chợt biến mất, trên ngói lưu ly vang lên tiếng lộp bộp.
Dường như trời mưa…..
Ánh nến sắp tàn, chập chờn bốn phía, trong phòng tranh sáng tranh tối, quấn quyện lấy nhau.
Nàng gấp tay xuống che đi ánh mắt của mình, không nhìn thấy gì nữa, cảm xúc kia lại càng rõ ràng hơn vài phần, rồi lại bỏ tay ra.
Trong ánh nhìn của nàng toàn là vẻ mê mang, trong mắt hoa đào như ngậm nước xuân, mềm mại quyến rũ, mái tóc đen như mây cũng miên man buông lơi.
Môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói thì thầm, lúc liền lúc ngắt r.ên rỉ, rõ ràng là giọng nói mềm mỏng lại như kéo theo ngàn vạn móc câu, cào vào lòng người như muốn rách ra.
Giữa muôn ngàn hoa lệ, kiều diễm ướt át mà đế vương vẫn có thể giữ được bình tĩnh, trong lúc này lại khó tránh khỏi hoảng hốt.
Bên ngoài trời mưa nặng hạt, đến nhanh rồi đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã không nghe thấy tiếng rơi trên mái ngói nữa.
Cả người Minh Nhiễm thả lỏng, nhẹ thở đều đều, bên tai là tiếng hít thở của chàng.
Tuân Nghiệp chôn đầu ở cần cổ trắng nõn của nàng, sau một lúc lâu mới bình ổn được, duỗi tay ôm người vào lòng.
Chàng ôm khá chặt, Minh Nhiễm hơi không thoải mái rên một tiếng, lúc này chàng mới hơi buông lỏng hai tay ra.
Chàng cất giọng gọi Uẩn Tú, đợi đến khi nghe thấy tiếng bên ngoài thưa lại thì mới đứng dậy khoác quần áo lên người, lật chăn mỏng cuốn người vào rồi ôm lên.
Đợi tới khi tắm gội trở về, đệm giường đã được thay mới, hương hoa nhài thoang thoảng đưa.
Minh Nhiễm đã mơ màng từ lâu, vừa đặt đầu lên gối chưa được bao lâu thì đã nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngược lại Tuân Nghiệp lại không ngủ được, nghiêng người lại, lòng bàn tay dán lên khuôn mặt phiếm hồng của người bên cạnh, đầu ngón tay khẽ vuốt khóe mắt nàng, hôn hôn lên trán nàng.
Chàng khẽ mỉm cười, hàng mi dài rung rung để lại ánh sáng mờ, thạt lâu không động đậy, mãi tới gần hết giờ Dần mới thiu thiu ngủ.
……
Minh Nhiễm bị khát tỉnh, mơ mơ màng màng bò dậy, có người đưa một ly nước ấm áp tới bên người, nàng đỡ lấy uống xong rồi lại vùi mình vào chăn.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh dường như nhìn thấy ngoài màn lụa có người đang rửa mặt thay quần áo.
Chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là giờ Tỵ canh ba.
Tây Tử đoạt lấy việc của Lan Hương, đuổ người ra ngoài còn mình thì tự vén màn lên, mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Nhiễm.
Nàng ấy nhìn những dấu vết dưới áo lót, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tiểu, tiểu thư….
Không phải nói Bệ hạ không không không, không…” Không lên được sao!
Tây Tử rối rắm nửa ngày, “Thế thì thái phi viện của chúng ta sao bây giờ đây?”
Minh Nhiễm cứng người một chút, dựa vào gối mềm không nói gì.
Trong thoáng chốc Tây Tử vừa mừng rồi lại vừa sầu, cũng không biết trong đầu của nàng ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.
Minh Nhiễm rửa mặt xong cũng không muốn xuống giường, ăn xong chén cháo ở trên giường thì ăn vạ nằm lì trong ổ chăn, lười động đậy.
Một bóng râm bao phủ lên người, nàng ngước mắt nhìn, gọi: “Bệ hạ…..”
Tuân Nghiệp vén áo choàng lên ngồi xuống mép giường, nhẹ nâng đầu nàng gác lên đùi mình, vén sợi tóc dài bên mai ra sau tai nàng, rũ mắt nhẹ nhàng hỏi: “Không thoải mái ở đâu sao?”
Minh Nhiễm nghĩ tới những chuyện tối qua, mặt vẫn hơi đỏ lên, nàng ngồi dậy, vội lắc lắc đầu.
Nàng dựa vào lồng ngực Tuân Nghiệp, nói sang chuyện khác: “Sáng sớm Bệ hạ đi đâu vậy?”
Hôm nay là sinh nhật chàng, nàng nhớ rõ không cần phải lên triều.
Tuân Nghiệp trả lời: “Tới Võ Hiền quán luyện kiếm một lát.”
Minh Nhiễm kinh ngạc không thôi, so hai ngón tay quơ quơ: “Kiếm này?”
Tuân Nghiệp nắm lấy tay nàng, bật cười nói: “Ừm, kinh ngạc lắm sao?”
“Bệ hạ giống văn nhân quân tử, trong ấn tượng của thiếp chỉ nên chấp bút viết sách.”
Chàng ôm người lên cao hơn, nhẹ mổ xuống môi nàng, cười cười thành tiếng.
Tuy là không cần phải lên triều nhưng chính sự vẫn có, hai người trò chuyện một lát, Tuân Nghiệp lại nằm trên giường với nàng một lúc, đợi thấy người đã ngủ rồi thì chuyển tới thư phòng trong Phù Vân Điện xem tấu chương.
Một giấc ngủ này nàng ngủ tới tận buổi trưa, dùng cơm trưa xong vẫn không muốn động đậy.
Đợi Tuân Nghiệp nghỉ trưa, nàng ghé vào bên giường đùa nghịch với tiểu hồ ly.
Qua giờ Mùi cách thời gian các đại thần tiến vào Lục Ngạc Lâu dự yến ngày càng gần, Tuân Nghiệp thay quần áo, khom lưng xoa xoa đầu nàng, “Nếu không muốn đi thì đêm nay không cần đi, dù gì cũng chỉ là thưởng yến uống rượu, nói chuyện linh tinh thôi.”
Minh Nhiễm giữ chặt tay áo rộng trước mặt lên tiếng, cũng không nói là không đi.
Mấy người Hàn Quý phi các nàng đều phải đi, nếu mình nàng cố ý không đi, tóm lại không tốt.
Tuân Nghiệp biết trong lòng nàng đều có tính toán trước rồi, cũng không nói thêm gì nữa, dẫn theo Vương Hiền Hải đi tới Tử Thần Điện.
Tuân Nghiệp vừa đi, Minh Nhiễm chán muốn chết chơi trò kết dây với Tây Tử, Tây Tử nói: “Tiệp dư, chuyện hôm qua người dặn nô tỳ đã điều tra xong.”
Minh Nhiễm đã sắp quên sạch chuyện đó rồi, được nàng ấy nhắc tới thì mới nhớ, hỏi: “Sao rồi?”
Tây Tử đáp: “Ở trường đình quận chúa gặp Đàn Nhi, trên đường còn gặp tứ tiểu thư và mấy cung phi của tiên đế đang bị giam ở đó.”
Đầu ngón tay Minh Nhiễm khẽ nhúc nhích, thứ làm nàng chú ý đầu tiên là Minh Ngạn.
Là nàng ta? Nếu thật sự là nàng ta, thế thì nàng ta lấy hoa lăng chi ở đâu ra? Muốn làm gì?
Minh Nhiễm do dự nửa ngày cũng nghĩ không thông, Tây Tử xách theo bình ra ngoài rót một bình trà nóng, vén rèm lên tiến vào, nói: “Tiệp dư, mấy người phu nhân tiến cung.”
“Đến chỗ nào rồi?”
“Sắp đến Phù Vân Điện.”
Lần này tới thực ra không chỉ có Trình thị và Minh Từ, Minh lão phu nhân cũng tới.
Bà ta vốn khỏe mạnh, đại yến ở Lục Ngạc Lâu, các bên đều tới, mình bà ta không tới thì không thể nói nổi được.
Minh Nhiễm không muốn gặp mấy người đó lắm, nhưng hôm nay vào cung đều là chúc thọ Thánh Thượng.
Bên phía Hàn Quý phi đã sớm phát thẻ bài cho các nàng ấy, nàng có không thích gặp đến mấy cũng phải gọi Tây Tử và Lan Hương thay quần áo cho mình.
Y tư cũng làm mấy bộ quần áo mới đưa tới Phù Vân Điện, biết nàng thích màu sắc diễm lệ, mười bộ thì có tới bảy bộ đều dùng màu đỏ làm màu chủ đạo.
Tây Tử lật ngăn tủ hết một lượt, xách cung trang tay áo rộng màu hải đường, lại nghĩ tới đại yến nơi nơi đều là người, càng bày hết tài nghệ trang điểm làm tóc cho nàng.
Trong điện mấy người Minh gia đã uống một tuần trà, Thanh Tùng lại gọi đổi trà mới tới, cười nói: “Phiền lão phu nhân chờ thêm một chút, dùng thêm chút điểm tâm ạ.”
Mấy người Minh lão phu nhân lại không chạm vào, uống nhiều nước rồi, lát nữa vào tiệc lại thấy khó chịu.
Hôm nay Minh Từ mặc một chiếc váy màu tím chiết eo, trang điểm thanh nhã, rất là thoát tục tươi sáng, rõ ràng là trang điểm kiểu trang nhã nhưng thần sắc lại lạnh lùng.
Nàng ta đã nghĩ tới rất nhiều giả thiết, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Lý Nam Nguyệt kia thế mà lại từ hoàng cung chuyển vào Cảnh Vương phủ.
Người bên cạnh không biết bên cạnh thế tử Cảnh vương thêm một thị thiếp là Lý Mỹ nhân trong cung bị bệnh chết, Minh Từ nàng sao có thể không biết chứ?
Tang kỳ Lý Thái hậu còn chưa dứt, Cảnh Vương lại chết, Tuân Miễn còn muốn giữ đạo hiếu, kéo dài một lúc là tới hai ba năm, bây giờ bên người lại có thêm Lý Nam Nguyệt, thế xem nàng ta là thế nào!
Trong lòng Minh Từ đau chết được, kế sách tính đâu ra đấy, vốn tưởng rằng có thể mượn cơ hội trừ bỏ mối họa, giờ hay rồi, lại càng thêm nhiều trở ngại hơn.
Nhưng hôn sự giữa hai nhà đã định từ sớm, nếu nàng vì một thị thiếp mà từ hôn, người khác không biết sẽ tính kế nàng ta thế nào, nàng ta lại càng không thể lấy lý do vì giữ đạo hiếu mà từ hôn được, phụ thân sẽ là người không đồng ý đầu tiên.
Trừ phi có thể tìm ra nguyên do gì khác…..
Minh Từ trầm mặt, liếc thấy vẻ mặt nàng ta Trình thị bẹp bẹp miệng, sao bà ta lại cảm thấy A Từ càng ngày càng dọa người vậy.
Tiếng chân truyền tới, Minh Từ và Trình thị cùng đưa mắt nhìn theo, đúng lúc đối mặt với tầm mắt của Minh Nhiễm.
Minh nhiễm hướng các nàng mấy người điểm điểm, cũng không ngồi, nói thẳng:
“Không còn sớm nữa, đi tới chỗ Quý phi thôi.”
Trong cung Hàn Quý phi đã lục tục tới vài người, nàng ấy mỉm cười cùng nói chuyện với mấy vị Vương phi.
Tiểu thái giám tới bẩm báo Minh Tiệp dư tới rồi, Nguyễn Thục phi đang ngồi bên cạnh trợn trắng mắt với mấy nữ quyến của Thanh Bình Hầu phủ đột nhiên tỉnh táo tinh thần.
Người trong điện cũng vựng tinh thần nhìn ra cửa.
Không trách những người khác được, Tôn Phồn Nhân Tôn tiểu thư không chỉ có tình tình chả ra gì còn là người miệng rộng, liên tiếp bị Tôn đại nhân phạt, còn bị vả miệng ở trong cung.
Những chuyện này làm người khác tò mò vô cùng, người khác khích một cái, nàng ta nói tông ti họ hàng mọi chuyện ra luôn.
Thánh Thượng an hảo, có một số việc đương nhiên là phải nhắc tới lịch trình mội ngày, nhà nào có cô nương trong độ tuổi niên hoa, đương nhiên là phải nhân lúc hỏi thăm tình huống trong cung rồi.
Nghe ý trong lời của Tôn Phồn Nhân thì, trong phủ Minh Thượng thư có một vị Minh Tiệp dư, có vẻ rất được lòng phía trên.
Hoa hải đường đỏ rực, hoa ngọc đầu cành, hoa đào hoa mận sao mà sánh kịp.
Minh Nhiễm xuất chúng, ngoài Minh nhị gia đi phía sau, trong phòng không có một ai có thể hơn nàng được ba phần nhan sắc.
Xưa kia Minh tam lấy sắc nổi danh, bây giờ có vẻ đẹp thêm không ít.
Đúng là giống yêu tinh, những người ngày trước không đối phó được thì giờ mắng thầm, có chút hâm mộ ghen ghét, cuối cùng lại đổi thành tiếc hận khinh thường, lấy sắc hầu người, nào có tốt đẹp được bao lâu?
Nguyễn Thục phi thấy người vừa tiến vào, nói: “Sao muội lại tới muộn thế hả, chờ muội lâu lắm rồi đó.”
Ngày thường các nàng đều không chú ý lễ tiết, bây giờ người nhiều tai mắt nhiều, Minh Nhiễm cũng đi lên cúi người một cái, những phu nhân tiểu thư đang ngồi cũng đồng thời đứng dậy cả.
Minh Nhiễm đi tới phía trước một chút, Nguyễn Thục phi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh ngồi, Trần Đức phi lại đi tới bên kia chen chúc.
Nguyễn Thục phi hỏi: “Sao rồi? Quà tặng chưa?”
Nói tới chuyện này Minh Nhiễm có hơi mất tự nhiên, “…..
Tặng rồi.”
Trần Đức phi ghé người qua, “Trước hoa dưới trăng, cứ thế mà không xảy ra chuyện gì thú vị sao?”
Minh Nhiễm cúi đầu nhón một viên mứt hoa quả nhét vào miệng, không nói gì.
Trần Đức phi và Nguyễn Thục phi liếc nhau, hai người cười hì hì vươn tay đập chưởng một cái, “Làm tốt lắm.”
Minh Nhiễm: “……”
“Tỷ tỷ nghe được chuyện thú vị gì đấy? vui vẻ như vậy.” Giọng nữ nhi nhu nhu nhược nhược vang lên, mắt Nguyễn Thục phi híp lại, “Bổn cung nghe được chuyện gì, vui vẻ cái gì, liên quan rắm gì đến ngươi.”
Minh Nhiễm lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Thục phi như vậy, nàng ngước mắt nhìn lên.
Người nói chuyện à một người chừng hai mươi tuổi, mặc váy hoa cẩm, kết tóc phụ nhân.
Nguyên chủ không giỏi giao tiếp, Minh Nhiễm cũng lười ra ngoài, những người này đều không quen mặt, người nói chuyện này lại càng lạ mặt hơn, vẫn là Trần Đức phi cúi mặt cười lạnh nói: “Bổn cung với Thục phi tỷ tỷ nói gì còn cần phải báo cáo với thế tử phu nhân Thanh Bình hầu phủ ngươi nữa cơ à, Thanh Bình hầu phủ uy phong thật lớn đấy.”
Minh Nhiễm giơ cây quạt che nửa mặt, thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ?
Đây là nhà nào vậy?
Dường như có thù hận với Thục phi.
------oOo------