Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 104

Anh hy vọng tất cả mọi thứ mình nhìn thấy đều là ảo giác, các chuyên gia nhất định sẽ mang đến tin tốt cho anh.

Nhưng, sự thật hoàn toàn không phải như thế, viện trưởng đứng dậy, đặt báo cáo mấy ngày hôm nay của các chuyên gia đến trước mặt Giang Thành.

"Mấy ngày hôm nay, chúng tôi lúc nào cũng nghiên cứu virus CVH2-6 trong cơ thể Phỉ Nhiễm, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."

Viện trưởng nói những lời này, các chuyên gia khác đều lắc đầu, dường như đang tiếc cho bố con Giang Thành và Phỉ Nhiễm.

"Ý của mọi người là gì? Nói rõ ràng lên." Giang Thành cúi đấu, bầu không khí dường như lạnh đến 0 độ.

"Vậy thì chúng tôi nói thẳng." Một chuyên gia đứng lên, nói với Giang Thành: "Virus CVH2-6 đã tồn tại lâu dài trong cơ thể người nhiễm."

"Đã đến mức độ ăn sâu bén rễ, lực sát thương đối với tế bào não bộ và thần kinh của người bệnh gần như lên đến 90%."

Giang Thành cảm thấy bây giờ đầu mình choáng váng, bên tai anh toàn những âm thành hỗn tạp.

"Mọi người nói với tôi, con gái tôi còn có thể sống được không?" Giang Thành đỏ mắt, tơ máu giăng đầy con mắt, bất lực và phẫn nộ nhìn chuyên gia trước mặt.

"Haizz." Các chuyên gia lần lượt lắc đầu: "Sợ là không còn nhiều thời gian nữa, tiếp theo, hai người nên tận hưởng niềm vui bố con một lát đi."

Chuyên gia nói xong, từng người lần lượt rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng.

Chỉ còn lại một mình Giang Thành chán nản ngồi trêи sô pha, cơ thể phút chốc chết lặng không biết phải làm sao.

Tâm lý Giang Thành vô cùng hiểu rõ, bây giờ chuyện đã đến mức không thể vãn hồi.

Con gái Phỉ Nhiễm của anh cũng sắp sửa rời xa anh.

Nhưng mà, Giang Thành không muốn tin vào sự thật này, Giang Thành liều mạng lắc đầu, cảm thấy toàn thân nổi da gà.

"Không, không thể, tuyệt đối không thể, con gái mình còn nhỏ như thế, vừa mới quay lại với người không xứng làm bố này."

"Lẽ nào phải khiến đứa trẻ nhỏ như vậy của mình sắp sửa đối mặt với cái chết sao?"

Giang Thành không muốn chấp nhận sự thật này, trong phút chốc, nước mắt rơi không ngừng trêи gò má.

Hiện tại, cuối cùng Giang Thành cũng hiểu được, tại sao năm xưa Mạnh Tương Nữ khóc ở Vạn Lý Trường Thành có thể khóc thành một dòng sông.

Giờ này phút này, cục trưởng Trương Khởi Minh nhận được thông báo của viện trưởng cũng lo lắng cho trạng thái của Phỉ Nhiễm và Giang Thành, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Nhìn thấy Giang Thành ngồi im tại đó không nói một lời, giống hệt như cái người mất hồn 10 năm trước.

"Giang Thành nghe thấy tin tức đó, tôi thật sự vô cùng đồng cảm, nhưng cậu nhất định phải phấn chấn lên, cậu chính là hy vọng của đọi cảnh sát hình sự."

Nghe thấy lời này, Giang Thành có hơi buồn cười, anh cũng là bố của Phỉ Nhiễm, bây giờ anh phải nói như thế nào với Phỉ Nhiễm đây, cô bé sắp chết rồi.

"Giang Thành, cậu là một đội trưởng đủ tư cách của đội cảnh sát hình sự, bây giờ, không nên đặt toàn bộ tình cảm vào con gái."

Giang Thành nghe xong bèn ngẩng đầu nhìn Trương Minh Sơn, không khác biệt chút gì so với con người lạnh lùng vô tình 10 năm trước.

Trương Minh Sơn nặng nề thở dài: "Bây giờ virus CVH2-6 đáng sợ như vậy, nếu như nó được đưa ra thị trường với số lượng lớn sẽ gây ra hậu quả gì đây?"

Câu nói này xem như đã kéo Giang Thành trở về hiện thực.

Đúng thế, con gái của anh bị loại virus này đe dọa, tính mạng đã bị uy hϊế͙p͙ nghiêm trọng.

Nếu như Thằng hề làm con virus này thành kẹo rồi phát tán lên thị trường, vậy thì sẽ có bao nhiêu đứa trẻ vì vậy mà bị uy hϊế͙p͙ sinh mạng.

Hơn nữa, theo như Phỉ Nhiễm nói, ăn xong loại kẹo này có thể khiến người ta trở nên hưng phấn, học sẽ tốt hơn, não sẽ thông minh hơn.

Xã hội bây giờ chú trọng giáo ɖu͙ƈ trẻ nhỏ, vậy thì sẽ có bao nhiêu phụ huynh hy vọng con mình thành rồng thành phượng, nóng lòng cấp bách lại thành ra hại con.

Vậy nên tìm ra virus CVH2-6 và Thằng hề không thể chậm trễ.

Thân là một cảnh sát hình sự, trách nhiệm cực lớn không cho phép Giang Thành suy sụp ở đây.

Bây giờ muốn tìm được Thằng hề, cách duy nhất chỉ có thể dựa vào ký ức của Phỉ Nhiễm về Thằng hề mà thôi.

Nhưng đến phòng bệnh của Phỉ Nhiễm, Giang Thành đã do dự, trước đây mỗi lần Phỉ Nhiễm cố gắng nhớ lại, đầu cô bé đều đau như búa bổ.

Sao anh có thể nhẫn tâm nhìn Phỉ Nhiễm đã không còn sống được bao lâu nữa mà lại phải chịu đau đớn như vậy.

Đúng lúc nhìn Phỉ Nhiễm đến thất thần, không biết tại sao Diệp Hồng lại vào trong phòng bệnh, cô ấy nhìn thấy Giang Thành bỗng chốc ngây ngốc cả người.

"Tôi, tôi đi nhầm phòng, lập tức đi ngay." Diệp Hồng chột dạ chuẩn bị quay người, không ngờ được bị Giang Thành đằng sau gọi lại.

"Kệ đi, tôi biết hai ngày hôm nay cô đều chăm sóc Phỉ Nhiễm." Giang Thành nhạt nhẽo nói, khiến Diệp Hồng có chút không biết phải làm gì.

"A, anh phát hiện lúc nào vậy?"

Đối mặt với câu hỏi gượng gạo của Diệp Hồng, Giang Thành không trả lời.

"Gianh Thành, anh vẫn giận tôi vì chuyện lần trước sao?" Diệp Hồng dè dặt hỏi.

Giang Thành quay đầu lại nhìn Diệp Hồng, không nói gì.

"Hôm nay tôi đến đây từ chỗ cục trưởng, đã biết tình trạng của Phỉ Nhiễm rồi." Diệp Hồng nói, khuôn mặt tràn đầy đau khổ.

"Ừ, nếu như cô đã biết rồi... Haizz." Giang Thành nói được một nửa bèn thở dài.

"Tôi biết bây giờ trong lòng anh nhất định rất buồn bã, nhưng mà mọi người đều không mong muốn nhìn thấy kết quả như vậy." Diệp Hồng vội vàng an ủi.

"Cơ mà, chuyện cấp bách hiện tại chính là tìm được Thằng hề, nếu như bắt được hắn, không chừng có cơ hội cứu được Phỉ Nhiễm."

"Bây giờ không có manh mối của Thằng hề, tất cả những người có liên quan đến Thằng hề không chết cũng tàn." Giang Thành không khỏi có chút đau đầu, nói.

"Giờ chỉ có Phỉ Nhiễm có ký ức về Thằng hề, nhưng cô biết tình trạng của Phỉ Nhiễm đấy."

Diệp Hồng gật đầu, tiếp lời: "Tôi biết, nếu như Phỉ Nhiễm cố gắng nhớ lại quá khứ, cơ thể cô bé sẽ khó chịu."

"Nhưng chỉ có Phỉ Nhiễm có thể giúp được chúng ta thôi, không những là giúp chúng ta, mà còn là giúp bản thân Phỉ Nhiễm, còn cả trẻ nhỏ trêи toàn thế giới."

Nghe đoạn, Giang Thành kiên quyết lắc đầu: "Thời gian của Phỉ Nhiễm không còn nhiều nữa rồi, tôi chỉ muốn con bé vui vẻ sống nốt những ngày còn lại, cô có hiểu không?"

Diệp Hồng hiểu Giang Thành không chỉ là một cảnh sát, mà còn lại một người bố.

Ai lại bằng lòng nhìn thấy con gái của mình chịu khổ chịu tội chứ?

Nhưng mà, sự tình đã phát triển đến thời điểm then chốt, chỉ có Phỉ Nhiễm có thể nhớ lại toàn bộ những chuyện liên quan đến Thằng hề.

Chung quy lại, không thể cứ ngoảnh mặt làm ngơ như vậy được.

Nhưng mà, Diệp Hồng không hề nói như vậy, cô ấy biết hiện tại Giang Thành cũng đang ở thế khó xử, cô ấy không thể tạo áp lực quá lớn cho Giang Thành.

Tuy nhiên, vụ án của Thằng hề cũng vô cùng quan trọng, đừng nói Giang Thành, đến Diệp Hồng cũng cực kỳ đau buồn vì tình trạng hiện tại của Phỉ Nhiễm.

Bàn bạc không có kết quả, Giang Thành buồn bực lên sân thượng của bệnh viện, những chuyện xảy ra gần đây đủ để khiến Giang Thành đau đầu.

Vào đúng lúc này, điện thoại Giang Thành rung lên, cúi đầu nhìn thì là Chu Bằng Tuệ gọi đến.

Giang Thành vẫn vô cùng khó hiểu, đã hơn một tuần không liên lạc được với Chu Bằng Tuệ, cậu ta đột nhiên gọi điện thoại đến, có chuyện gì gấp sao?

Nghe điện thoại, Giang Thành còn chưa kịp nói lời nào, chỉ thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói chán nản của Chu Bằng Tuệ.

"Anh, em..."

Chu Bằng Tuệ nói không nên lời, giọng nói cũng khàn đặc vô cùng.

"Em sao thế?" Trong lòng Giang Thành bất ngờ, mí mắt trái giật không ngừng.

"Anh, anh đừng hỏi gì cả, em biết em đã gây phiền phức cho anh."

Chu Bằng Tuệ vừa nói vừa khóc nức nở.

"Rốt cuộc là em làm sao thế?" Giang Thành không hiểu tại sao, vậy nên anh lo lắng nói.

Chỉ nghe giọng của Chu Bằng Tuệ bình thường trở lại, cậu ta nhanh chóng trả lời: "Anh, không sao cả, chỉ là dạo này áp lực lớn quá, anh không cần lo lắng cho em, giờ em sống tốt lắm."

Chu Bằng Tuệ nói xong bèn cúp máy, Giang Thành vẫn chưa kịp hỏi vị trí hiện tại của Chu Bằng Tuệ.

Sao vậy? Giang Thành vô cùng khó hiểu, anh gọi điện thoại một lần nữa, Chu Bằng Tuệ đã ở trạng thái tắt máy.

"Đứa trẻ này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ." Nhớ đến những chuyện Chu Bằng Tuệ đã từng trải qua trước đây, Giang Thành không khỏi có chút lo lắng.

Lúc này, Dương Lạc đến sân thượng của bệnh viện tìm Giang Thành.

"Sao cậu lại ở đây một mình, Phỉ Nhiễm vừa tỉnh đã đòi gặp cậu."

Trong phút chốc, Giang Thành cũng không kịp suy nghĩ chuyện của Chu Bằng Tuệ, nhanh chóng đi đến phòng bệnh của Phỉ Nhiễm.

Chỉ thấy trong phòng đã không còn bóng dáng của Diệp Hồng, Phỉ Nhiễm một mình ngồi ngẩn ngơ trêи giường, trong tay cô bé cầm một tập tranh.

"Phỉ Nhiễm, con tỉnh rồi, con đang vẽ gì thế." Giang Thành nhận lấy tập tranh trong tay Phỉ Nhiễm, chỉ thấy bên trêи là một màu đen nhánh, không nhìn được cái gì.

Phỉ Nhiễm ban nãy đòi gặp Giang Thành, giờ này lại không hé một lời, không biết cô bé đang nghĩ gì.

Giang Thành quay đầu đi, âm thầm hỏi Dương Lạc bên cạnh: "Chắc cậu chưa nói tình trạng của Phỉ Nhiễm cho con bé đâu nhỉ?"

Trong mắt Giang Thành tràn ngập sợ hãi và nghi vấn, Dương Lạc vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ, tôi đã nói gì đâu."

Nghe vậy Giang Thành mới thở nhẽ nhõm một hơi, anh đi đến bên cạnh Phỉ Nhiễm.

"Phỉ Nhiễm, có phải thấy ở bệnh viện chán quá không, con có muốn đi đâu không, bố dẫn con đi chơi."

Nghe đến đây, Phỉ Nhiễm lập tức lấy lại tinh thần: "Bố ơi, con thấy các bạn nhỏ trong phim đều đến công viên giải trí chơi, nhưng mà từ bé đến giờ con chưa đến đó bao giờ."

Phỉ Nhiễm nhìn Giang Thành bằng ánh mắt chan chứa chờ đợi, Giang Thành vẫn chưa nói gì, Dương Lạc đứng một bên lại đỏ mắt.

"Đi, bây giờ chúng ta đi công viên giải trí ngay luôn." Giang Trừng nói xong bèn nhanh chóng mặc quần áo cho Phỉ Nhiễm rồi lái xe đến công viên.

Từ khi xuống xe, Phỉ Nhiễm tròn mắt nhìn xung quanh, vô cùng tò mò và chờ mong.

Dương Lạc mua vé xong bèn đi đến bên cạnh Giang Thành và Phỉ Nhiễm: "Hai người nhanh đi chơi đi, hôm nay tôi phụ trách làm thợ ảnh của hai người."

Dương Lạc nói, kiêu ngạo ưỡn ngực, chỉ thấy trêи ngực anh ta đeo một cái máy ảnh.

Giang Thành cảm kϊƈɦ nhìn Dương Lạc, anh hiểu rằng Dương Lạc muốn lưu lại một chút ký ức tươi đẹp cho anh và Phỉ Nhiễm.

Giang Thành lập tức cũng xốc lại tinh thần: "Vậy thì đầu tiên chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc."

Theo cảm giác kϊƈɦ thích khi tàu lượn siêu tốc lúc lên cao lúc xuống thấp, Phỉ Nhiễm cao hứng hét lớn.

Giang Thành lập tức cũng hét cùng Phỉ Nhiễm, dường như đã rất lâu rồi anh không thả lỏng như thế này.

Gần như đã chơi hết những trò chơi trong công viên giải trí, cuối cùng Giang Thành đưa Phỉ Nhiễm dừng lại trước vòng quay ngựa gỗ.
Bình Luận (0)
Comment