Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 143



Vương Tứ Hải cực kì kinh ngạc, Giang Thành nhìn thấy trên nét mặt của anh ta có chút không thích hợp, anh ta có gan để làm việc này chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả của cuộc thi toàn quốc hay sao?
Ngay sau đó, Phạm Minh đã mở miệng hỏi: “Anh tốt nhất nên thành thật khai báo đi, Lan Lan rốt cuộc đang ở đâu? Anh đã làm gì với cô ấy rồi?”
Phạm Minh xác nhận việc Lan Lan bị đứt tay chính là do Vương Tứ Hải gây nên, mà cho dù anh ấy có còn sống đi chăng nữa thì chỉ sợ rằng cũng đã bị tra tấn suốt nửa đời người rồi.
“Tôi không biết cô ta là ai.” Vương Tứ Hải khó khăn nuốt nước miếng nói.
“Anh không biết? Lan Lan chính là người mà anh đã giấu ở khách sạn Hòa Bình, vậy mà anh dám nói là không biết?” Phạm Minh có chút tức giận, đến tận bây giờ mà Phạm Minh còn chưa chịu nói ra sự thật.
Thế nhưng Giang Thành lại thấy biểu hiện trên mặt Vương Tứ Hải có chút không thích hợp, rõ ràng là biểu hiện ra ngoài mặt đó chính là sự hoảng sợ và sợ hãi.

Giang Thành cũng có thể nhìn ra được, bây giờ Phạm Minh đang muốn Vương Tứ Hải tự nhận mình chính là người đã xuống tay với Lan Lan.
“Vương Tứ Hải, chuyện tới mức này rồi mà anh vẫn chưa chịu nói ra sự thật hay sao? Người bị đứt cánh tay kia chính là Lan Lan, nói, rốt cuộc là bây giờ cô ấy đang ở đâu? Không phải là anh đã giết cô ấy rồi chứ?”
Thế nhưng Vương Tứ Hải vẫn không chịu mở miệng, cứ khăng khăng nói rằng mình không có giết Lan Lan cũng như không biết cô ấy là ai, hơn nữa cũng không chịu mở miệng ra nói về chuyện cánh tay bị đứt.
Điều này làm cho Giang Thành cảm thấy cực kì quái lạ.
“Phạm Minh cậu theo anh ra đây một chút.” Giang Thành nói xong lập tức đi ra ngoài phòng thẩm vấn.
Xuyên qua kính thủy tinh nhìn vào Vương Tứ Hải đang ngồi bên trong phòng thẩm vấn với bộ dạng suy sụp, ôm đầu run rẩy.
“Sao vậy Giang Thành, bây giờ vẫn còn đang tiến hành thẩm vấn Vương Tứ Hải.” Phạm Minh lo lắng nói.
“Không, cậu không để ý rằng Vương Tứ Hải rất kỳ lạ hay sao? Giống như là biết được điều gì đó nhưng lại không dám nói ra.”

Nghe được lời nói của Giang Thành, Phạm Minh nhíu mày: “Vậy anh tính làm gì?”
“Đi điều tra lại nơi ở của Vương Tứ Hải một lần nữa đi, không chừng có thể lại xuất hiện thêm một ít dấu vết còn sót lại.” Giang Thành cắn răng nói.
“Cậu ở lại đây tiếp tục thẩm vấn Vương Tứ Hải đi, anh và Dương Lạc đi về nhà anh ta điều tra lại xem sao.”
Bởi vì đã điều tra trước đó, nên Giang Thành đã có được địa chỉ hiện tại của Vương Tứ Hải, lập tức cùng với Dương Lạc lái xe đi đến nhà của anh ta.

Sau khi đến nơi rồi, Giang Thành mới phát hiện nơi này cũng không phải là nhà chính thức của anh ta, mà chỉ là thuê phòng để ở tạm mà thôi.
Thế nhưng nơi này lại cực kì đơn sơ, được xây dựng lên từ một cái sân rộng, thấy thế Dương Lạc nói: “Vương Tứ Hải này cũng quá thảm hại rồi mới ở một nơi như thế này.”
Lấy ra chìa khóa nhà do Vương Tứ Hải cung cấp, Giang Thành đi về phía trước mở cửa, lúc này phía sau truyền đến một âm thanh.
“Các người là ai?”
Giang Thành nghe thế ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang lên mặt nạt người khác, ăn mặc giống như bà chủ cho thuê nhà trong phim điện ảnh Châu Tinh Trì.
“A, xin chào, chúng tôi là bạn của Vương Tứ Hải, đến nhà để giúp anh ấy lấy một ít đồ.” Giang Thành cực kì lễ phép nói.
“Bác là?” Giang Thành hỏi lại.
Thế nhưng người phụ nữ trung niên cũng không có lập tức trả lời câu hỏi của Giang Thành, nói: “Bạn sao? Từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ thấy nó có bạn cả?”
“Ha ha, chúng tôi là lần đầu tiên đến đây cho nên bác cảm thấy xa lạ đấy.” Dương Lạc cười nói.
Chỉ thấy người phụ nữ trung niên trước mặt liếc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt hai người, trên mặt cực kì hung ác nói: “Tôi nghĩ các anh là người đòi nợ đúng không? Mau đi chỗ khác nhanh đi, đừng có ở nơi của tôi để mà quấy rối.”
Đòi nợ? Giang Thành lập tức ngây người, chẳng lẽ nào Vương Tứ Hải ở ngoài thiếu tiền nên thường xuyên có người đến nhà tìm anh ta hay sao?
“Các người tốt nhất nên chạy mau đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó, tốt xấu gì tôi cũng là chủ cho thuê nhà, tôi không thể nào dung túng cho các người làm càn như thế một lần nữa.”
Người phụ nữ trung niên xụ mặt, vừa dứt lời thì đã ra lệnh đuổi khách.

Hóa ra, Giang Thành đã đoán đúng, người phụ nữ trước mặt chính là bà chủ thuê nhà.
Dù sao thì Giang Thành vẫn cảm thấy được bà chủ thuê nhà này nhất định biết cái gì đó, dù sao thì Vương Tứ Hải vẫn ở đây, huống chi vừa rồi còn nói là có người đòi nợ.
Giang Thành cười cười lấy giấy tờ từ trong người ra nói: “Không cần bác phải báo cảnh sát, tôi chính là cảnh sát.

Cho nên chúng tôi có thể hỏi bác một số vấn đề của Vương Tứ Hải được không?”
Bà chủ cho thuê nhà vừa thấy Giang Thành và Dương Lạc là cảnh sát lập tức trợn tròn mắt.
“Tôi và Vương Tứ Hải không quen biết gì cả, tôi không biết gì hết, các anh cứ đến hỏi anh ta đi.”
Giang Thành thấy thế cười cười, xem ra chủ cho thuê nhà sợ rằng vấn đề của Vương Tứ Hải liên lụy đến mình nên mới ra sức cự tuyệt phối hợp như vậy.
“Như vậy đi, chúng tôi sẽ không đem rắc rối đến cho bác đâu, chỉ là hỏi bác một số vấn đề thôi.” Giang Thành tiếp tục khuyên bảo, hy vọng bà chủ nhà có thể cung cấp một ít thông tin.
“Thật sự là tôi không biết gì cả, các người đi tìm anh ta đi, cũng đã vài ngày rồi tôi không thấy anh ta.” Bà chủ nhà có chút khó xử nói.
Dương Lạc ở bên cạnh có chút không kiên nhẫn nói: “Vương Tứ Hải hiện tại là kẻ tình nghi trong vụ án giết người phân thây, hành vi này của bác chính là bao che tội ác, sẽ phải ngồi tù đó bác có biết không?”
Bà chủ cho thuê nhà vừa nghe xong lời nói của Dương Lạc, lập tức bị dọa sợ đến choáng váng: “Cái gì? Giết… Giết người?”

“Cho nên chúng tôi đến đây để điều tra, chỉ là hỏi bác một số vấn đề thôi, bác sẽ không, không hợp tác với cảnh sát sao?”
Bà chủ cho thuê nhà nhiều lần tự hỏi bản thân mình một chút, vẫn quyết định dốc hết sức mình để phối hợp với sự điều tra của Giang Thành.

Bà ấy cầm một cái chìa khóa mở cửa ra, một mùi tanh tưởi xộc lên mũi.
Giang Thành cười hỏi: “Dương Lạc, mùi này có phải là mùi của thi thể bị thối nát không?”
Chỉ thấy Dương Lạc ghét bỏ lắc đầu: “Thi thể thối nát so với mùi này còn dễ ngửi hơn!”
Đi vào bên trong phòng, có thể nhìn thấy khắp nơi toàn là quần lót và tất thối, bát đĩa và đũa bẩn được ngâm đến mốc meo trong bồn nước.

Xem ra Vương Tứ Hải thật sự không chú trọng đến những việc này!
“Các anh cũng thấy rồi đó, Vương Tứ Hải chính là một người rất là lôi thôi và bừa bộn.” Bà chủ nhà ghét bỏ nói.
Dương Lạc nghe vậy lập tức nhíu mày, tên Vương Tứ Hải này ngay cả việc nhà còn không thể dọn sạch sẽ được, thì làm sao có thể xử lý được cả một cánh tay bị đứt của Lan Lan?
“Dương Lạc, xem trong phòng này có để lại dấu vết gì của Lan Lan không.”
Còn Giang Thành lại lấy ra ảnh của Lan Lan đưa cho bà chủ nhà xem: “Bác này, bác đã từng gặp qua người phụ nữ này chưa?”
Chỉ thấy bà chủ nhà liếc mắt sang nhìn một cái rồi lập tức lắc đầu: “Không có.”
Giang Thành cảm thấy có chút xấu hổ, thế này cũng quá là làm cho có lệ rồi.
“Bác nhìn kĩ một lần nữa xem?” Giang Thành ôn tồn hỏi.
“Tôi là người nếu đã gặp qua một lần rồi thì sẽ không bao giờ quên, chỉ cần gặp qua là tôi đều có thể nhận ra, tôi chưa nhìn thấy cô gái này bao giờ.” Bà chủ cho thuê nhà kiên định nói, Giang Thành lại phải cất tấm ảnh vào.
“Vừa rồi tôi có nghe bác nói chúng tôi là người đến đòi nợ, việc đó là như thế nào? Vương Tứ Hải thiếu người ta rất nhiều tiền hay sao?” Giang Thành hỏi.
“Đúng thế, hình như là nợ rất nhiều.”
Theo lời bà chủ nhà thì mới biết được, từ khi Vương Tứ Hải chuyển đến nơi này, mỗi ngày đều không thấy anh ta đâu, thế nhưng lại có người thường xuyên tìm đến nhà để đòi nợ.
“Những người đòi nợ này là ai?” Giang Thành tò mò, chẳng lẽ nói việc Vương Tứ Hải giết người và việc nợ nần có liên quan đến nhau?
“Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng không biết, nếu muốn biết cụ thể hơn các anh đi tìm Vương Tứ Hải đi.”
Lúc này Dương Lạc đột nhiên ở bên cạnh kêu tên Giang Thành: “Giang Thành, cậu lại đây một chút!”
Giang Thành nghe thế vội vàng đi lại, chỉ thấy biểu cảm của Dương Lạc rất khó xem.
“Cậu xem đây là cái gì?” Giang Thành nhận một bộ bài xì phé ở trong tay Dương Lạc, cũng chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Thế nhưng ở mặt sau của bài xì phé, lại là một hình vẽ thằng hề.

Nếu như đây chỉ là một hình vẽ thằng hề bình thường thì cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng hình vẽ này lại giống với hình vẽ ở đằng sau bức tranh của Phỉ Nhiễm!
Giang Thành cực kì khiếp sợ, có lẽ nào như những gì Giang Thành đã đoán, chuyện này thật sự liên quan đến Thằng Hề!
“Đáng chết, lại là Thằng Hề, xem ra lời đe dọa trên chiếc máy bay giấy quả thật đã linh nghiệm!” Giang Thành khó chịu mắng một câu.
“Nếu thật sự là Thằng Hề, anh ta cần gì phải duỗi tay dài ra đến thế, ngang ngược ở thành phố Trung Châu chưa đủ sao, còn muốn đến thành phố S sao!” Dương Lạc kinh ngạc nói.

“Vương Tứ Hải chẳng lẽ bị Thằng Hề lợi dụng? Cũng giống như Chu Bằng Tuệ vậy?” Dương Lạc nhẹ giọng hỏi.
Thế nhưng khi Giang Thành nhìn tổng quan bốn phía vẫn cảm thấy có một thứ gì đó không thích hợp.
Vương Tứ Hải cũng đâu có lý do gì để giết Lan Lan chứ? Chu Bằng Tuệ giết người là bởi vì bị Thằng Hề nắm được tâm lý mà thôi, vậy còn Vương Tứ Hải thì sao? Có liên quan gì đến Lan Lan?
Huống chi trong nhà Vương Tứ Hải lại vô cùng bẩn thỉu cùng với hình vẽ thằng hề trên bộ bài xì phé, cũng không có gì khác lạ dị thường.
Chung quy lại Giang Thành cảm thấy không được thích hợp: “Quay về sở cảnh sát, tôi muốn hỏi Vương Tứ Hải một chút!”
Bên trong phòng thẩm vấn, Vương Tứ Hải vẫn là bộ dạng suy sụp, mặc kệ Phạm Minh có hỏi gì cũng không chịu nói, chỉ duy nhất lặp đi lặp lại nói rằng mình không có giết người.

Giang Thành lập tức vọt vào phòng thẩm vấn, làm cho Phạm Minh giật nảy mình.
“Vương Tứ Hải!” Giang Thành cực kì kích động, cầm trong tay lá bài xì phé có hình vẽ thằng hề giơ ra trước mặt Vương Tứ Hải.
“Anh nói xem, đây là cái gì đây? Anh biết Thằng Hề!” Giang Thành tức giận nói: “Có phải là Thằng Hề cho anh giết người hay không?”
“Tôi không có giết người!” Vương Tứ Hải gào lên nói.
“Vậy anh nói đi, vì sao cánh tay của Lan Lan lại ở trong tay anh, còn nữa lá bài xì phé trong nhà anh này là từ đâu!”
Vương Tứ Hải nghe thế nhìn thoáng qua lá bài trên tay Giang Thành nói: “Chỉ là chơi bài xì phé mà thôi!”
Giang Thành nghe vậy, không khỏi nói: “Tôi nghĩ rằng anh đang muốn chết, chỉ bằng một cánh tay thôi có thể phán anh án tử hình rồi, anh vẫn không chịu nói sao?”
Biểu cảm của Vương Tứ Hải cực kì rối rắm, cảm xúc cũng bị Giang Thành cũng cực kì kích động: “Chết tiệt, dù tôi có nói hay không nói gì thì tôi cũng đều bị chết!”
Những lời này làm cho mọi người ở đây sợ ngây người, quả nhiên Vương Tứ Hải đang thực sự che giấu một cái gì đó.

Thấy thế Giang Thành nghĩ thầm rằng, xem ra chỉ có thể phá vỡ sự đề phòng về mặt tâm lý của anh ta mà thôi.
“Tôi nghe bảo anh đang nợ rất nhiều tiền, đúng không?” Giang Thành tỉnh táo lại hỏi.
“Thì sao, liên quan gì đến anh?” Vương Tứ Hải kinh thường nói.
Giang Thành nghe vậy cười: “Được lắm, tụ tập bài bạc, thêm một tội nữa.” Ánh mắt của Giang Thành hung dữ nhìn chằm chằm Vương Tứ Hải.
“Anh cảm thấy rằng tỷ lệ anh thoát khỏi nơi này là bao nhiêu, anh cũng thật thất bại, hai năm ở trong tù, vợ thì bỏ đi để lấy chồng khác, còn bị thiếu nợ nhiều do cờ bạc, bị người ta mỗi ngày đều đến nhà mình để đòi nợ quả thật là rất khổ sở nhỉ.”
Giang Thành vừa dứt lời, Vương Tứ Hải giống như bị chọt vào nỗi đau, cúi đầu im lặng không nói.
“Bây giờ án tử hình này cơ bản có thể xác nhận được, anh đã giết Lan Lan hơn nữa còn phân thây, chẳng lẽ nào, ngay cả một cơ hội để trở mình mà anh còn không giữ lại cho chính mình hay sao? Anh thực sự muốn tặng vợ mình cho một người đầu bếp?”.


Bình Luận (0)
Comment