Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 145



Có thể thấy sòng bạc này được cải tạo từ một tầng hầm, quy mô không lớn nhưng rất đông người, bàn đánh bạc được xếp dày đặc.
Chỉ thấy Dương Lạc nghênh ngang bước thẳng vào đi xung quanh quan sát một lượt.

Giang Thành cùng Phạm Minh đi đằng sau lưng Dương Lạc, ánh mắt của họ lướt qua tất cả mọi người trong sòng bạc này.

Ngoại trừ đám con bạc thì chính là một ít người đeo kính dâm người đầy dây chuyền vàng.
Giang Thành phỏng đoán những người này có thể chịu trách nhiệm quản lý trật tự tại sòng bạc.

Đúng lúc này, Dương Lạc len lén tới gần bên người Giang Thành: “Chi phí hôm nay do cục thanh toán đúng không?”
Không đợi Giang Thành lên tiếng, Phạm Minh đã gật nhẹ đầu: “Có lẽ vậy, chủ yếu vì phá án, chỉ cần cậu không tiêu hoang quá tay là được.”
Dương Lạc chiếm được đáp án mong muốn thì cười hì hì đến bàn đánh bạc bên cạnh, hô to gọi nhỏ gây rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Trò mà Dương Lạc chơi chính là xóc đĩa.

Vì trò này tương đối đơn giản và hiệu suất cũng rất nhanh.


Chỉ thấy Dương Lạc mua 10.000 nhân dân tệ tiền chip từ quầy lễ tân rồi tới bàn xúc xắc.
Giang Thành và Phạm Minh đứng ở bên cạnh Dương Lạc, im lặng quan sát Dương Lạc biểu diễn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ba người, Dương Lạc rất nhẹ nhàng thắng ngay từ bán đầu tiên, sau đó số tiền từ 10.000 lên tới 20.000.

Đây chính là chiêu trò của sòng bạc, cho người chơi thắng ngay từ đầu, khiến cho đối phương cảm thấy đây là cơ hội làm giàu cực dễ.

Sau đó Dương Lạc thắng thua luân phiên, 20.000 chip cũng không còn bao nhiêu.
“Mẹ kiếp, ông đây không còn tiến, nếu không chắc chắn ăn sạch đám bọn mày.” Dương Lạc nói xong liền đi ra ngoài sòng bạc, nhưng vừa mới đi tới cửa lớn đã bị một tên đeo kính đen cản đường: “Này người anh em đi đâu đấy?” Tên đó tò mò hỏi.
“Ài, về nhà thôi, còn đi được đâu nữa, tôi mất hết tất cả rồi.” Dương Lạc nói với vẻ mặt tức giận và buồn bã.
“Thật sao? Hôm nay anh đây thua bao nhiêu tiền thế? Em thấy anh ban đầu anh thắng rất nhiều mà.

Chuyện này phụ thuộc vào vận may thôi.” Tên tay chân dò hỏi.
“Thế nhưng anh hiện tại chẳng còn đồng nào, 10.000 vừa mới tiêu sạch.” Dương Lạc nói xong tiếp tục đi tới cửa chính, mà Giang Thành cùng Phạm Minh vẫn đứng yên ở đằng xa nhìn trò hề của hai người.
“Không có tiền cũng không quan trọng, có lẽ chúng ta có thể thử phương pháp khác.” Tên tay chân mỉm cười nhìn Dương Lạc.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Dương Lạc tò mò nhìn tên tay chân, tỏ vẻ không hiểu.
“Có lẽ anh nên thử mượn một ít tiền và quay lại đánh bạc để giành lại toàn bộ số tiền đã mất.

Đây không phải là cách hay hay sao?”
“Không có tiền cũng không quan trọng, có lẽ chúng ta có thể thử phương pháp khác.” Tên tay chân mỉm cười nhìn Dương Lạc.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Dương Lạc tò mò nhìn tên tay chân, tỏ vẻ không hiểu.
“Có lẽ anh nên thử mượn một ít tiền và quay lại đánh bạc để giành lại toàn bộ số tiền đã mất.

Đây không phải là cách hay hay sao?”
Trái tim Dương Lạc đập mạnh khi nghe những lời này, thì ra đây là cách mà sòng bạc dùng để mê hoặc người khác, sau đó thu được tiền lãi cao tới cắt cổ.
Dương Lạc thấy thế, quay đầu thoáng nhìn qua Giang Thành cùng Phạm Minh sua lưng, lúc này bọn nhìn Dương Lạc với ánh mắt không hiểu, chỉ thấy Dương Lạc nói với tên tay chân: “Phương pháp đó như nào?”
“Đi, chúng ta vào bên trong nói chuyện.” Tên tay chân vừa nói vừa nhiệt tình kéo Dương Lạc tới căn phòng trong cùng của sòng bạc.
Khi vào bên trong phòng, Dương Lạc nhìn thấy một người đang ngồi quay lưng với mình.

Anh nghe thấy tên tay chân kia nói: “Ông chủ, ở đây có người cần tiền.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu đi ra đi.” Giọng nói của người đàn ông vang lên, ghế của ông chủ nhẹ nhàng xoay lại, một người đàn ông cùng bờ vai rộng rãi xuất hiện trước mặt Dương Lạc.
“Thua bạc sao?” Người đàn ông cười khúc khích: “Chuyện này là bình thường thôi, rất nhiều người  như anh cuối cùng cũng quay lại tìm sự giúp đỡ của tôi.”
“Ông có thể giúp tôi cái gì?” Dương Lạc nhẹ giọng hỏi.


Ngôn Tình Sủng
“Có rất nhiều sự trợ giúp, có thể hỗ trợ về mặt tinh thần và thứ tôi có thể giúp anh chính là về mặt tài chính.” Người đàn ông vừa nói vừa cầm một chiếc vali để trên bàn làm việc.
Chiếc vali được mở ra, rất nhiều tiền rơi xuống.
“Tôi có thể giúp anh mãi mãi, chẳng qua anh cần bao nhiêu mà thôi.” Người đàn ông đứng dậy,d di đến bên cạnh Dương Lạc.
“Cho nên ý ông là ông có thể cho tôi mượn tiền sao?” Dương Lạc ngập ngừng hỏi.
“Anh có thể hiểu là như vậy, tôi có teher cho anh một ít tiền vốn, anh cầm số tiền lấy lại tiền gốc, thậm chí còn có cơ hội trở mình.”
Dương Lạc nghe vậy thì thu thập được một số ý, sòng bạc cố tình tìm người, lấy tất cả số tiền của đối phương rồi sử dụng nó để cho vay nặng lãi.
“Tôi không nghĩ sẽ có miếng bánh trên trời rơi xuống như vậy.” Dương Lạc hỏi ngay: “Tôi cầm số tiền này thắng thì dễ nói, nhưng nếu thua trận thì sao?”
“Giống như tôi đã nói vậy, tôi sẽ cho anh mượn trước, mặc kệ anh có thắng hay thua, chỉ cần trả lại tôi số tiền đó là được, đương nhiên sẽ có tính lãi.” Người đàn ông nói xong rồi đổ vali trước mặt Dương Lạc: “Đương nhiên phần lớn không ai tin tưởng khi đến đây.

Anh có thể mượn trước một số tiền nhỏ, sau này cần cũng có thể tìm tôi vay tiền.”
Trong lòng Dương Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ, giống như Vương Tứ Hải, anh ta nhất định đã mượn một số tiền nhỏ đi đánh bạc, nhưng kết quả khẳng định như lúc trước, sẽ thua sạch số tiền mượn được.

Nhưng tiền lãi và tiền gốc cũng không trả được nên anh ta chỉ có thể mượn thêm lần nữa, mong có thể dùng cờ bạc để giành lại toàn bộ số tiền ban đầu nên vay càng nhiều, lãi càng cao.
Giang Thành cùng Phạm Minh không ở bên cạnh Dương Lạc lúc này, cho nên một mình Dương Lạc trong giây lát không có cách nào quyết định ngay lập tức.
Cứ tưởng rằng người đàn ông sẽ khuyên nhủ Dương Lạc thêm lần nữa, nhưng anh ta chỉ lặng lẽ đứng đó và để Dương Lạc tự suy nghĩ.

Có lẽ khoảng thời gian im lặng này có tính thuyết phục hơn việc tốn nước bọt thuyết phục một người.
Dù sao ngay cả một người có khẩ năng tụ chủ rất mạnh như Dương Lạc cũng sẽ có rất nhiều suy nghĩ trong khoảng thời gian im lặng đó.

Cũng bất giác muốn vay một ít tiền để đánh bạc, dù sao đây cũng là con đường người mới sẽ lựa chọn.

Dương Lạc vốn muốn rời đi như thế, thế nhưng nghĩ tới bản thân vẫn còn nhiệm vụ, nếu cứ rời đi như thế không chỉ khiến đối phương nghi ngờ, mà còn khiến những bước tiếp theo trở lên phiền toái.
Dương Lạc thầm nghĩ trong lòng, dù sao sớm muộn cũng hốt gọn nơi này, mượn một ít cũng không sao.
“Được rồi, tôi sẽ mượn 10.000 trước, chờ tôi thắng bài tôi nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho ông.” Dương Lạc giả vờ giả vịt nói.

Dương Lạc nghĩ tới nhũng người mang tâm lý may mắn đến mượn tiền kia, trong nội tậm của họ khẳng định cũng có suy nghĩ như vậy nên cố tình nói ra ngoài miệng.
Quả nhiên Dương Lạc vừa nói xong người đàn ông đã nở nụ cười hài lòng: “Không có vấn đề, anh cần bao nhiêu tôi cũng có thể cho anh mượn, chỉ cần anh có thể trong ba ngày đem tiền trả cho tôi là được.”
“Nhưng nếu anh không trả trong thời gian quy định, vậy thì tiền lãi sẽ tính cao hơn.” Dương Lạc mỉm cười bất lực khi nghe lời này, chỉ có người trước mặt anh mới có nói được như thế.
Dương Lạc ký tên vào hợp đồng mà người đàn ông đưa cho, sau đó xoay người bước ra sòng bạc với 10.000.
“Anh vẫn có thể đến tìm tôi.” Người đàn ông lớn tiếng cười phía sau.
Lợi dụng không ai chú ý, Dương Lạc vội vàng tới bên cạnh Giang Thành và Phạm Minh rồi kể cho họ nghe những gì đã xảy ra vừa rồi.

“Anh cực kì sáng suốt khi đưa ra quyết định này, vậy là có thể câu được con cá lớn ở phía sau rồi." Giang Trừng suy nghĩ một chút rồi nói.

Dù sao bây giờ cũng không biết liệu người đàn ông mà Dương Lạc nhìn thấy có phải là chủ sòng bạc và cho vay nặng lãi hay không, chỉ một số tiền và số tiền đó đủ khổng lồ mới có thể thu hút sự chú ý của những kẻ đứng sau gã ta.
Dương Lạc gật đầu và lại bước đến bàn chơi game và dễ dàng thua hết toàn bộ 10.000 nhân dân tệ đã vay.

Dương Lạc quay đầu lại nhìn Giang Thành như biết ý đối phương, rồi chạy nhanh về phía căn phòng cuối cùng, giả bộ rất đau lòng và tức giận.
“Tôi biết anh sẽ tới, vậy lần này anh cần bao nhiêu tiền?” Người đàn ông đã sớm đợi trong căn phòng nhỏ.

Như thể biết trước việc Dương Lạc sẽ quay lại vay tiền.
"Tôi thấy cứ mượn lắt nhắt như vậy chẳng thoải mái chút nào, tốt nhất mượn luôn một khoản lớn, tôi sẽ giành lại được tiền sớm thôi." Dương Lạc nhếch miệng nói ra những lời này, vậy mà khiến người đàn ông không thể ngồi yên: “Ồ, vậy nói cho tôi biết anh cần bao nhiêu tiền.”
Dương Lạc suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Mỗi lần đặt cược là mấy nghìn tệ, chắc chắn tôi sẽ thua hết.

Nhưng nếu thêm một ít tiền và chơi lớn một lần, chỉ cần thắng một lần, tôi sẽ trả được cả gốc lẫn lãi.

"Nghe Dương Lạc phân tích, người đàn ông buồn cười gật đầu, nhưng trong lòng gã vẫn cảm thấy Dương Lạc không phải người bình thường.
“Vậy anh cần bao nhiêu tiền, có thể nói cho tôi nghe.” Người đàn ông ngập ngừng hỏi.  "Lần này tôi muốn 5 triệu.

Như tôi đã nói, nếu tôi có thể thắng một ván bài với số tiền này, thì tôi sẽ có thể hoàn cả vốn lẫn lãi."
Nghe thấy công phu sư tử ngoạm của Dương Lạc, người đàn ông sững sờ, đứng hình.

Từ động thái này, Dương Lạc có thể thấy rằng người đàn ông trước mặt mình cũng chỉ là một trong số đám tay chân.
Dương Lạc thét số tiền lớn như vậy chẳng qua để kiểm tra thân phận thực sự của người đàn ông trước mặt.

Chẳng qua, có thể thấy người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải là ông trùm sòng bạc và cho vay nặng lãi.
"Sao, ông không có nhiều tiền như vậy? Hay là chuyện này không tính?" Dương Lẫm châm chọc nói.
“Có tiền, nhưng tôi cần xin chỉ thị từ phía trên, anh ở bên trong đợi tôi.” Người đàn ông xoay người đi vào một gian phòng nhỏ hơn gọi điện thoại.  Trước khi đi, anh nhờ vệ sĩ xung quanh canh chừng Dương Lạc, đừng để con cá to béo như anh bỏ chạy.  Dương Lộ cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Giang Thành..


Bình Luận (0)
Comment